Dị Tủng

Chương 78: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (39)




Sự xuất hiện của cô là khởi đầu của một điều xui xẻo khác.
Dưới chân núi Tiên có một làng tên là Bồng Lai.
Lạc Tuyết và cha mẹ nuôi sống trong làng Bồng Lai.
Bồng Lai thôn bốn phía đều là biển, giống một hòn đảo.
Người dân trên đảo đều sống rất giản dị.
Đàn ông ra ngoài đánh cá, phụ nữ ở nhà làm nông.
Người già thì nhàn rỗi ở nhà.
Những ông cụ đều luôn ngắm nhìn mặt biển.
Nước biển dâng rồi lại rút.
Giống như cuộc đời thay đổi thất thường.
Một đời người, giống như mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây.
Mỗi người đều sẽ bắt đầu từ lúc sinh ra rồi kết thúc khi chết đi.
Năm Lạc Tuyết 4 tuổi, cha mẹ không chăm sóc cô chu đáo, nên cô lén lút chạy ra ngoài.
Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ham chơi.
Tiểu Vi bên nhà hàng xóm, đưa Lạc Tuyết đến gần biển chơi.
Lạc Thiên chưa bao giờ để Lạc Tuyết đến gần biển.
Sau khi ông ôm Lạc Tuyết trở về, trên đường đi gặp trưởng làng. Trưởng làng có đôi mắt vô cùng sắc bén, lại học một chút bói toán.
Trưởng làng không hỏi nhiều về lai lịch của Lạc Tuyết.
Ông nhìn khuôn mặt nhỏ của Lạc Tuyết rồi nói: "Con bé này không được đến gần nước."
Lạc Thiên nhớ rõ lời trưởng làng nói.
Nhắc tới cũng lạ, trưởng làng cũng được xem là một người kì lạ.
Ông có thể ở trong nhà ngủ một mạch 3 ngày.
Nghe nói, hồn của ông đã rời khỏi cơ thể đi tới địa phủ.
Từng nằm mơ, nhìn thấy quỷ sai của địa phủ bắt hồn.
Khi người chết, linh hồn sẽ rời khỏi cơ thể.
Rồi bị quỷ sai đến bắt hồn.
Trưởng làng không cho người thân đánh thức ông.
Nói là ngạn vạn lần không được gọi.
Không chỉ bị giảm thọ, mà còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Người thường chỉ có hai mắt, trưởng làng thì dường như có thêm mắt thứ ba.
Người ta thường nói, trẻ con có thể nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ.
Còn trưởng làng thì có thể nhìn thấu một con người.
Ba năm trước, trong thôn xảy ra một chuyện kì lạ.
Một cụ bà ở làng Bồng Lai đã chết.
Lúc bà nằm trong quan tài, có một con mèo hoang nhảy ra.
Trong miệng mèo hoang ngậm một cục thịt đầy máu.
Nhìn kỹ, cục thịt đó chính là thịt trên má trái của bà cụ.
Trong quan tài còn có lông mèo.
Tay cụ bà nắm chặt nhúm lông mèo trong tay.
Con trai và con dâu của bà cụ sợ không nói nên lời.
Họ nghĩ: không lẽ mẹ vẫn còn sống?
Con trai Ngô Tam Quy liền liên tục hét: "Tạc thi, tạc thi."*
Tập tục của làng là phải canh giữ ba ngày ba đêm.
Ai ngờ vừa mới ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện.
Mọi người đều nói, cụ bà bị mèo yêu bám thân.
Hôm đó, trưởng làng cũng có mặt ở nhà Ngô Tam Quy.
Vừa bước chân vào cửa, thì đã nghe Ngô Tam Quy hét lên, còn có tiếng mèo kêu.
Ông cảm thấy lo lắng khi anh không nghe điện thoại.
Khi trưởng làng bước vào phòng khách.
Lúc đầu cũng sợ.
Một cái quan tài nằm giữa phòng khách.
Quan tài làm bằng gỗ hồng, còn rất mới.
Một đầu quan tài đã bị người ta cạy ra.
Nhìn vào, có thể thấy một cái chân của bà cụ đang lộ ra.
Trên đùi đầy dấu răng mèo.
Chân bị cắn đứt làm đôi, một khúc chân xuất hiện trên bàn.
Trên bàn đang đặt ảnh thờ của bà cụ.
Trong ảnh, bà cụ đang mỉm cười rất hiền từ.
Trên bàn còn có vài quả táo, một con gà quay.
Con gà quay đã bị mèo ăn mất, chỉ chừa lại cái đầu gà nằm ở đó.
Trưởng làng cam đảm, ông bước tới quan tài, chậm rãi đẩy nắp quan tài ra.
Cụ bà nằm trong quan tài mặc đồ trắng.
Bộ đồ trắng dính chút máu, má trái bị mèo cắn mất miếng thịt, đôi mắt mở to như đang nhìn chằm chằm trưởng làng.
Trưởng làng hít một hơi nói: "Bà đừng nhìn tôi như vậy, yên nghỉ thôi...."
Bà cụ không phải chết vì hoàn cảnh kỳ lạ gì, chỉ là tuổi già sức yếu, bị ung thư dạ dày, nhiễm trùng đường tiểu.
Nghĩ đến cũng thật đáng thương.
Bệnh đã ở giai đoạn cuối, không còn kiểm soát được bài tiết.
Thường xuyên làm bản thân hôi hám, còn liên lụy người nhà, mỗi ngày phải chăm sóc bà.
Cuối cùng, ốm như cây cột điện.
Mặt vàng như da trâu.
Còn có thể thấy rõ gân máu, chạm vào đó còn cảm nhận được máu đang chảy nữa.
Tóc rụng hết, phải đội mũ.
Trên mặt, trên tay đều là ống truyền dịch.
Những món ăn yêu thích, cũng không còn ăn được nữa.
Đến cuối đời, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì.
Sống như thế còn tệ hơn là chết.
Nhân lúc còn sống, muốn làm gì thì làm đi.
Đừng đợi đến khi hối hận, cũng chẳng còn cơ hội để làm.
Bà cụ không chọn cách điều trị tại bệnh viện đắt tiền.
Mà lựa chọn ở nhà tự sinh tự diệt.
Bà nằm đó, miệng gọi: "Cháu trai...."
Đồng hồ trên tường vang lên ba tiếng.
Lúc đó đúng vào 12h trưa.
Đó là thời điểm cháu trai của bà cụ, Tôn Tiểu Minh tan học về nhà.
Trường học Ngô Tiểu Minh không quá xa nhà, đi 20 phút là đến.
Trường tan học lúc 11h40 phút.
Mỗi ngày Ngô Tiểu Minh đúng giờ là về nhà, nhưng lần này thì không.
Bởi vì Ngô Tiểu Minh đang chơi với bạn học trên đường về, nên lỡ mất thời gian.
Bà cụ không thể nhìn thấy Ngô Tiểu Minh.
Khi Ngô Tiểu Minh về đến nhà, bà cụ đã mất.
Theo bác sĩ chuẩn đoán.
Bà cụ đã chết vào 15 phút trước.
Ngô Tiểu Minh ôm đầu đau đớn ngồi dưới đất.
Cậu bé không thể nhìn mặt bà nội lần cuối.
Ngô Tiểu Minh biết, khi bà nội còn sống rất thích uống canh gà nấm hương.
Mỗi ngày, bà nội sẽ lén cho cậu ít tiền tiêu vặt.
Ngô Tiểu Minh cũng không dám tiêu xài.
Cậu bỏ tiền tiêu vặt vào ống heo.
Ngô Tiểu Minh khóc lóc, chạy vào phòng mình, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái ống heo.
Bên trong có tiền xu và tiền giấy.
Ngô Tiểu Minh đập heo.
Cậu lấy hết tiền tiết kiệm, chạy đến cửa hàng nhỏ trong thôn.
Ngô Tiểu Minh mua gà, nấm hương, một ít gia vị.
Buổi tối khi trực đêm, Ngô Tiểu Minh một mình ra bãi đất trống trong sân, nấu một nồi canh gà nấm hương.
Khi cha mẹ Ngô Tiểu Minh không có ở nhà, cậu một mình làm cơm xào rau chăm sóc cho nội.
Cậu biết nấu canh và xào rau.
Cậu vừa hầm canh vừa khóc.
Mùi thơm của canh thu hút một số mèo hoang.
Đây là những con mèo hoang thường quanh quẩn ở bãi rác hoặc trên đường.
Chúng nó đi theo mùi thơm, đến nhà Ngô Tiểu Minh.
Ngô Tiểu Minh một lòng muốn cho bà nội uống canh gà.
Đầu cậu nóng lên, không suy nghĩ quá nhiều.
Ngô Tiểu Minh cầm nồi canh gà lớn, múc ra bát đưa lên miệng bà cụ.
Cha mẹ đang bận lo tang lễ, nên không để ý đến Ngô Tiểu Minh.
Đến khi Ngô Tiểu Minh nhận ra, thì tất cả canh gà đều đã hết.
Người chết sao có thể uống canh?
Ngô Tiểu Minh hoảng hốt, vấp phải bát đựng canh.
Vừa chạy vừa hét gọi cha.
Ngô Tiểu Minh tìm thấy Ngô Tam Quy.
Ngô Tam Quy nói với cậu: "Con trai ngốc."
Tất nhiên, gia đình không để tâm đến chuyện này.
Sau khi dọn dẹp xong những thứ trên mặt đất, họ chuyển thi thể bà cụ vào quan tài.
Chiều hôm đó, con mèo hoang đã chui vào quan tài.
Thợ mộc cũng không để ý có mèo trong quan tài.
Hai nhát búa đập xuống, đóng đinh quan tài.
Mèo hoang với xác của bà cụ xảy ra dị biến.
Bà cụ ngửi thấy mùi gì đó của vật sống,
Khi một người mới chết, vài chức năng vẫn còn phản ứng.
Cơ thể bà cụ run lên, tay túm lấy đôi mèo, giật ra một nhúm lông.
Mèo hoang lúc đó đang ăn thịt gà nấm hương trên người bà.
Rất nhiều thịt vương vãi trong quan tài.
Còn có vài miếng thịt ở trên má trái bà cụ.
Mèo hoang sốt ruột nên cắn vào mặt bà.
Một nửa bên mặt đã bị mèo hoang cắn đứt.
Một khoảng thời gian nhất định, trước khi xác chết biến đổi bà cụ liên tục tấn công về vật sống.
Một người một mèo đánh nhau sống chết trong quan tài.
Kết quả, con mèo thoát ra khỏi quan tài.
Tất nhiên, con mèo không đủ sức để thoát ra khỏi quan tài, nhưng cuộc chiến của bà với con mèo vô tình làm nắp quan tài hở ra.
Mấy cây đinh phía trước quan tài đóng không chặt.
Dùng chút nổ lực, thì có thể thoát ra.
Trưởng làng nói xong, vuốt nhẹ hai mắt bà cụ.
Trên đời này không có thứ gọi là mèo yêu, tất cả chỉ do con người bịa ra thôi.
Ngô Tiểu Minh bởi vì cho bà nội uống canh gà, nên mới dẫn đến việc mèo hoang tới giành ăn.
Thi thể bà cụ bị tàn tạ hẳn.
Khắp người đều là dấu răng mèo.
Má trái bị mèo cắn đứt.
Ngô Tam Quy không đành lòng để mẹ ở dáng vẻ này mà chôn cất.
Ngô Tam Quy quỳ xuống trước quan tài bà cụ, khóc: "Mẹ, con xin lỗi. Khi mẹ còn không không có cuộc sống tốt đẹp, chết rồi còn bị mèo chà đạp, con xin lỗi mẹ."
Thế là, thi thể của bà cụ được hỏa táng.
Đây là ý kiến trưởng làng đề nghị.
Thứ 1: đề phòng lại xảy ra chuyện.
Thứ 2: hỏa táng tương đối an toàn, nhanh, sạch sẽ.
Trưởng làng tin chắc, trên đời không có quỷ thần, tất cả đều xuất phát từ sự sợ hãi của con người.
Bạn càng sợ thứ gì đó.
Thì nó càng trở thành nỗi ám ảnh vô hình.
Lạc Thiên nhớ tới trưởng làng kiến thức rộng rãi, nghe lời ông sẽ không sai.
Lạc Thiên chưa bao giờ để Lạc Tuyết ra biển chơi.
Mỗi lần Lạc Tuyết kéo tay Lạc Thiên nói: "Ba, con muốn nhìn biển, ba để Tuyết Nhi đi đi mà."
Lạc Thiên nói với Lạc Tuyết: "Con không được đi, nghe lời ba."
Từ nhỏ, Lạc Tuyết luôn thích biển.
Lần này, không thể cưỡng lại rủ rê của Tiểu Vi.
Tiểu Vi kéo tay Lạc Tuyết đi ra bãi biển.
Hai người đi dọc bãi biển, la hét chơi đùa.
Tiểu Vi hất nước biển vào mặt Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết cũng hất nước Tiểu Vi.
Hai người càng chơi càng hăng.
Lạc Tuyết bất ngờ bị hụt chân.
Nhìn thấy Lạc Tuyết sắp chìm xuống, Tiểu Vi đến kéo Lạc Tuyết.
Tiểu Vi kéo được Lạc Tuyết lên, nhưng cô bé lại bị té xuống.
Lạc Tuyết yếu đuối đứng nhìn những gì xảy ra trước mắt mình.
Tiểu Vi trong nước hét lên: "Lạc Tuyết, cứu mình, cứu mình......."
Trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, khát vọng muốn sống.
Lạc Tuyết vẫn không nhúc nhích, nhìn Tiểu Vi từ lúc nổi trên mặt nước cho đến khi chìm hẳn xuống biển.
Cứ thế, cô chỉ nhìn Tiểu Vi rời đi.
Tiểu Vi đã đến chết.
Cái chết chẳng thương xót bất kỳ ai.
Nó chỉ ở đó chào đón bạn.
Tiểu Vi chìm xuống biển, không còn trở về.
Lạc Tuyết quay đầu, sợ hãi khóc thét lên: "Ai đó, cứu cậu ấy....cứu cậu ấy...."
- -----------
Tạc Thi 炸尸 - nghĩ là xác chết giả (không phải chết giả): nhân gian thường nói, người chết có khi còn hơi thở trong lồng ngực, nếu bị mèo, chó, chuột hay vật gì xông tới thì sẽ sống lại một cách giả dối, linh hồn của con vật gắn liền với xác chết., thường được gọi là xác chết giả. Nhưng hơi thở này căn bản không thể chống đỡ sự sống, chỉ có thể cắn xé như thi thú sống lại. Ý nghĩa theo Baidu của TQ.
Chết giả hay còn gọi là chết lâm sàng: là hiện tượng tim bệnh nhân đã ngừng đập, não không có tín hiệu hoạt động, song không có nghĩa là người đó đã bị chết, mà đó chính là một trạng thái thứ ba của con người ngoài trạng thái sống và chết. Ở trạng thái chết lâm sàng này, các tế bào trong cơ thể con người vẫn còn sống. Xin mời GG để tìm hiểu thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.