Dị Tủng

Chương 82: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (43)




Suy nghĩ của Lạc Tuyết trôi đi rất xa.
Chị ấy cũng không phải là không có tình người.
Cũng không phải như tưởng tượng của mình.
Giản Bạch nhìn Lạc Tuyết bên cạnh.
Chị không biết tại sao bản thân lại có chút bất công với Lạc Tuyết.
Có lẽ vì ánh mắt của Lạc Tuyết.
Chị luôn cảm thấy ánh mắt ấy giống như mình.
Giản Bạch tại sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Nơi này không phải khu vực cấm sao?
Vậy sao chị lại ở đây?
Trong lòng Lạc Tuyết có chút nghi hoặc.
Cô nghĩ rất nhiều.
Nhìn thấy Lạc Tuyết xuất thần.
Giản Bạch vỗ vai của cô nói: "Lạc Tuyết, quay về."
Lạc Tuyết gật đầu, cô nhìn vào đôi mắt Giản Bạch.
Đột nhiên cảm thấy không thể nhìn thấu chị ấy.
Đôi mắt sâu thẳm làm Lạc Tuyết suy nghĩ sâu sắc.
Cô đang nghĩ:
Giản Bạch, chị là phụ nữ thế nào?
Hai người đều rất lúng túng.
Ánh mắt nóng rực của Lạc Tuyết làm Giản Bạch có chút khó chịu.
Có chuyện gì?
Không lẽ trên mặt mình viết chữ gì sao?
Giản Bạch nói: "Em nhìn đủ chưa, trên mặt tôi có viết chữ à."
Lạc Tuyết: "Chị đẹp nên em nhìn. Chị đừng có lạnh lùng vậy, cứ như tảng băng vậy không ai dám đến gần."
Giản Bạch tức giận nói: "Bớt quản tôi."
Lạnh, thật sự lạnh!
Chị từ đầu tới chân đều lạnh hơn băng!
"Sư huynh, em đau bụng quá, em đi vệ sinh." - Sư đệ ôm bụng kêu đau.
Sư huynh cười cợt nói: "Sư đệ, tối ăn nhầm cái gì, mà bụng kêu dữ vậy?"
Anh xua tay nói: "Em không nói nữa, sắp ra rồi!!"
Bóng sư đệ vừa biến mất khỏi tầm mắt.
Thì bụng sư huynh bắt đầu réo.
Canh cá trong dạ dạy anh như dời sông lấp biển.
Thuốc xổ đã từ từ phát huy tác dụng.
Phân tán toàn thân.
Cái cảm giác đó thật sự là đau thấu xương.
Toàn bộ thứ trong dạ dày như muốn đẩy ra ngoài.
Anh ôm bụng kêu đau.
Ý thức từ từ mơ hồ.
Thuốc xổ như độc dược lan khắp cơ thể.
Từng chút một ăn mòn ý thức cuối cùng của một người.
Bên cạnh sự vùng vẫy bất lực là sự đau đớn.
Suy nghĩ của anh bây giờ chỉ có việc: đi vệ sinh!
Đau đớn khó chịu ngã xuống đất.
Nhịn đau, anh đứng lên rồi chạy đi.
Lúc này, hai người đi ra khỏi bụi cỏ.
Bước chân rất nhẹ.
Hai người dừng trước Tàng Thư Các.
Cửa Tàng Thư Các không khóa.
Hé ra một khe hở nhỏ.
Lạc Tuyết khẽ đẩy cửa, Giản Bạch bước vào trước.
Đập vào mắt là một cái giá ba chân bằng đồng đặt ở giữa, trong đó đang luyện thuốc.
Một số bức tranh sơn thủy được treo trên tường.
Có núi, có nước, có cảnh đẹp, còn có những người đang lười biếng ngồi thuyền trên mặt hồ.
Hoa và núi tranh nhau vẻ đẹp.
Rất tự nhiên.
Cứ như thể nó đang ở ngay trước mắt bạn.
Người trong tranh được phát họa rất tự nhiên, dáng vẻ nhàn nhã, chèo thuyền trên mặt nước, ngâm nga một giai điệu không rõ.
Giản Bạch nhìn bức tranh đến xuất thần.
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng lại không thể nói rõ.
Lạc Tuyết nói với chị: "Chị sao vậy, đang nhìn cái gì?"
Giản Bạch lắc đầu: "Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi."
Hai người tiếp tục áp sát tường tiến về trước.
Trong tòa nhà là một cái thang xoay tròn bằng gỗ.
Nếu muốn bước lên, thì không thể sai phạm được.
Thang xoay có một kết cấu rất kỳ lạ.
Nó hoàn toàn phù hợp với lưới tối.
Lưới tối đó giống như một khối rubik.
Mỗi bước đều có một quy luật nhất định.
Nếu đi sai một bước, thì tất cả đều sai.
Hai người nhìn cái thang gỗ trước mặt.
Màu đỏ và trắng, được ngăn cách bởi màu đen ở giữa.
Giản Bạch muốn bước lên ô màu trắng.
Ngay khi chị bước lên.
Lạc Tuyết liền kêu lên: "Không được giẫm lên!"
Lời chưa kịp nói xong.
Vô số mũi tên độc bất ngờ bắn ra từ bức tường của thang gỗ.
Lạc Tuyết nhanh nhẹn, chụp được mấy mũi tên độc.
Tay trái hai cái, tay phải hai cái.
Trên đầu cô bay qua vài mũi tên.
Cô xoay qua nhìn Giản Bạch.
Mắt thấy tên độc sắp đâm vào Giản Bạch.
Lạc Tuyết hoảng rồi.
Không biết tại sao cô lại sợ.
Cô sợ mất đi.
Lúc nhỏ cô đã bị cha mẹ vứt bỏ, mất đi những người thân yêu.
Cảm giác đau đớn ấy vẫn còn quan quẩn trong lòng.
Giản Bạch là người đầu tiên cô gặp trong Tu Tiên miếu.
Cô xem chị ấy như một người bạn.
Dù bình thường chị ấy rất lạnh lùng.
Thế nhưng cô không muốn mất chị ấy.
Cô không để ý bản thân, kéo Giản Bạch nói: "Cẩn thận!!"
Kéo Giản Bạch, hai người trốn vào một bức tường đá.
Bên cạnh cái thang xoay bằng gỗ là những bức tranh được điêu khắc từ đá.
Tên độc bắn ra theo chiều kim đồng hồ.
Mà vách đá thì hơi nghiêng.
Vị trí của cả hai cũng không xung đột.
Chăm chú cùng Giản Bạch dựa vào nhau.
Làm trái tim Lạc Tuyết đập hơi nhanh.
Thế nào mà?
Sao mình phải khẩn trương như vậy?
Mặt Lạc Tuyết hơi đỏ.
Hơi thở của chị phả vào mặt mình.
Cảm giác rất ấm áp.
Gò má kề bên nhau.
Lạc Tuyết có thể thấy rõ khuôn mặt thanh tú của chị.
Bầu không khí tự nhiên có chút khó xử.
Giản Bạch ho khan hai tiếng, nói: "Em có thể buông tôi ra được không?"
Lạc Tuyết lúng túng gật đầu, rồi mới buông tay.
Chỉ là muốn bảo vệ Giản Bạch.
Nên cô không nghĩ liền ôm chị ấy.
Lạc Tuyết nhìn gò má phải của chị, nói: "Mặt chị bị thương, tôi có một số thuốc giải độc ở đây."
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại có vết xước của mũi tên.
May mà bị thương không nhiều.
Lạc Tuyết lấy lọ thuốc từ trong túi ra.
Cô đã sớm chuẩn bị rất nhiều loại thuốc khác nhau.
Biết bên trong tháp sẽ ẩn chứa nguy hiểm.
Không chỉ mang Hỏa Long, mà còn mang cả thuốc trị thương.
Cô đổ thuốc lên tay, rồi xoa lên mặt của Giản Bạch.
Tác dụng mát lạnh của thuốc tỏa ra trong không khí.
Cô cảm giác được một hơi mát lạnh.
Lạc Tuyết sợ chị đau, nên ngón tay rất nhẹ nhàng.
Giản Bạch cười nói: "Không ngờ em rất kỹ tính."
Lạc Tuyết nói: "Chỉ là đối với chị thôi....."
Cô chính là đối với Giản Bạch như vậy.
Giản Bạch là bạn của cô.
Cô không muốn mất đi bạn.
Nếu đổi là cô trước đây.
Đã sớm mặc kệ sống chết của người khác rồi.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Giản Bạch vẫn nghe thấy.
Lạc Tuyết thoa thuốc cho Giản Bạch xong.
Hai người tiếp tục đi lên thang gỗ.
Rất yên tĩnh.
Lạc Tuyết đi phía trước, Giản Bạch đi phía sau.
Chẳng biết từ lúc nào.
Có một ánh mắt kỳ lạ dõi theo họ.
Lạc Tuyết dường như để ý được ánh mắt đó.
Trong lòng cảm thấy lo lắng.
Đến khi tới bậc thang cuối cùng.
Cô dừng bước nói: "Giống như có thứ gì đó theo dõi chúng ta...."
Giản Bạch nói với cô: "Em đừng có nghĩ nhiều, thư giãn đi."
Lạc Tuyết gật đầu với chị.
Đã lên tới tầng hai của Tàng Thư Các.
Tầng hai chưa có bất kì ai bước lên.
Nghe các đệ tử nói, đây là khu vực cấm trong khu vực cấm.
Bên trong đến cùng là có cái gì?
Hai người bước lên.
Dưới chân toàn là bụi.
Tầng hai của Tàng Thư Các có vẻ rất nhiều năm không được dọn dẹp.
Hành lang trông hơi lộn xộn.
Hành lang im lặng, trống trải và yên tĩnh.
Nó khiến lòng người thấy sợ hãi.
Đi qua hành lang.
Giữa hành lang rơi đầy những cuốn sách.
Lạc Tuyết nhặt một quyển lên.
Trên sách cũng phủ đầy bụi.
Lạc Tuyết dùng tay phủi bụi.
Bìa sách viết .
Bên trong ghi lại tên rất nhiều loại thuốc cổ xưa.
Cách dùng và thành phần.
Cô nhìn lướt qua quyển sách.
Lạc Tuyết cất quyển sách vào trong túi.
Giản Bạch đột nhiên hỏi cô: "Đó là sách gì?"
Lạc Tuyết lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là cuốn sách thuốc bình thường."
Giản Bạch không nói nhiều, hai người tiếp tục đi đến cuối hành lang.
Càng gần cuối lại càng không thể đi tới.
Hai người đi hơn 10 lần, nhưng vẫn quay về chỗ cũ.
Cuối cùng cả hai kiệt sức.
Lạc Tuyết thở dài một hơi nói: "Chúng ta đi mãi vẫn vòng vòng một chỗ."
Giản Bạch: "Cứ đi vậy không được, chắc có cơ quan gì đó trong hành lang."
Lạc Tuyết hỏi: "Cơ quan?"
Giản Bạch gật đầu: "Phải. Tàng Thư Các là do đạo trưởng xây dựng, các tầng tháp này chắc là tâm huyết của ông ấy. Ông ấy làm sao để người ta có thể dễ dàng đi vào, trong này chắc phải có thiết kế cơ quan gì đó."
Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, nói: "Chị nói đúng."
Hai người nhìn xung quanh hành lang.
Phần cuối cứ như sâu không thấy đáy.
Đến cùng nó dẫn tới đâu?
Hai người tìm khắp nơi trong hành lang.
Nhưng lại không tìm thấy cơ quan nào.
Lạc Tuyết có chút thất vọng: "Không lẽ chúng ta không ra được?"
Họ không thể trở lại tầng một.
Bởi vì khi họ bước lên đây, thì cửa tầng một đã đóng.
Cắt đứt con đường phía sau.
Lối ra chính xác ở đâu?
Trên hành lang cũng có những bức tranh điêu khắc bằng đá.
Nó giống như bức tranh mà họ nhìn thấy ở chỗ cầu thang gỗ.
Trên tranh vẽ ra hình ảnh, một cô công chúa ngoại quốc sắp gả đến phương xa.
Công chúa trời sinh quyến rũ, dung mạo xinh đẹp.
Một số công chúa lần lượt chết đi.
Một số công chúa lại bị bệnh lạ không rõ nguyên nhân.
Đầu tiên là cơ thể xuất hiện triệu chứng bị dị ứng.
Càng gãi càng ngứa, gãi đến chết mới thôi.
Chỉ còn lại công chúa nhỏ nhất.
Bây giờ chỉ có công chúa nhỏ mới có thể xuất giá, vì quốc gia mà giành thắng lợi không cần động đao binh.
Kết giao.
Bức tranh đầu tiên là cảnh công chúa tạm biệt cha mình.
Những giọt nước mắt không hề che giấu.
Bức thứ hai là công chúa đang trơi đàn tranh trong đêm tân hôn.
Ngón tay khẽ gãy lên dây đàn, giai điệu như đang khóc thay công chúa.
Tất cả cung nữ hầu hạ xung quanh đều quỳ trước mặt công chúa, khóc.
Lệ công chúa tuôn rơi.
Cung nữ khóc, công chúa khóc.
Toàn bộ hoàng cung đều giống như đang khóc.
Như thể đó không phải là một đám cưới, mà là một đám tang.
Công chúa đội khăn trùm đầu màu đỏ, ngồi trên kiệu hoa.
Cái kiệu được nâng lên bởi vài người thị vệ.
Không thấy được dáng vẻ của công chúa, chỉ thấy cả đoạn đường đưa dâu khắp nơi toàn người chết.
Cái kiệu trống rỗng.
Xung quanh đã chết hoặc bị thương.
Không ai có thể thoát khỏi nơi đó.
Công chúa cũng chết rồi sao?
Tại thời điểm này, bức tranh đá không còn nhìn rõ.
Ở góc của bức tranh, có khắc một cái tên: Hứa Liêm họa.
Phong cách hội họa đầy phóng khoáng, khắp nơi phát họa nỗi đau biệt ly của công chúa.
Bức tranh của Hứa Liêm ẩn chứa điều gì?
Trên quốc ấn có khắc chữ: Khương.
Quốc ấn mang dáng vẻ của một con quạ.
Không rõ ý nghĩa của con quạ này.
Tại sao Khương quốc lại dùng hình ảnh quạ làm quốc ấn?
Nó được đóng dấu lớn màu đỏ, in trên đầu tranh.
Khương triều?
Lạc Tuyết suy nghĩ một chút.
Lịch sử Trung Quốc cổ đại, đâu có nước này?
Lạc Tuyết sờ lên bức tranh bằng đá.
Cảm giác khô ráp.
Kết cấu của bức tranh vô cùng cứng nhắc.
Khắp nơi thể hiện phong cách táo bạo không gò bó của họa sĩ.
Sử dụng cảm giác tổng thể diện tích làm nổi bật hình ảnh.
Không chú ý quá nhiều đến những chi tiết nhỏ.
Chắc là dùng một loại đao rất cứng để khắc lên.
Giản Bạch nhìn những cuốc sách nằm rãi rác trên đất, nói: "Em có phát hiện mấy cuốn sách này nằm rất có quy luật không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.