Ở đây thêm một giây chính là nguy hiểm.
Điều duy nhất cần làm là phải rời khỏi đây.
Lạc Tuyết thấy Giản Bạch đoàn tụ với mẹ.
Nhìn họ thật hạnh phúc.
Nghĩ tới bản thân.
Cô chỉ cười nhạt.
Giản Bạch kiên quyết phải đưa mẹ theo.
Cô kéo tay mẹ nói: "Mẹ, con đưa mẹ rời khỏi đây, chúng ta đi....."
Trình Lệ Lệ, mẹ của Giản Bạch hơi cảm động.
Đã nhiều năm trôi qua.
Bà đã không chăm sóc tốt cho con khi ở bên.
Cơ bản không làm tròn bổn phận một người mẹ.
Không ngờ con gái không hề ghét mình.
Lại còn muốn cứu bà ra ngoài.
Có vui mừng, cũng có cảm động.
Ba người đứng trong phòng giam, Lạc Tuyết tìm thấy nút lệnh, nhấn.
Cô ấn nút.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Ba người giống như rơi tự do, rớt xuống một nền đất bằng phẳng.
Lạc Tuyết cảm giác dưới chân là gỗ.
Tiếng bước chân của cô nhẹ hơn.
Hai mẹ con phía sau cũng bước nhẹ.
Lạc Tuyết bật lửa.
Thắp sáng tầm nhìn xung quanh.
Bây giờ họ đang ở tầng trên cùng.
Trước mắt chính là nơi đạo trưởng điều chế thuốc trường sinh.
Nơi này ghi chép lại các nguyên liệu và phương thức điều chế.
Sách vở được ghi chép bởi những người luyện đan.
Trên giá sách đầy ấp.
Đạo trưởng dùng thẻ đánh dấu trang, phân loại các sách khác nhau.
Có một cuốn sách được đánh dấu bằng lá phong đỏ.
Lá phong đỏ?
Là ý gì?
Lạc Tuyết tò mò lấy cuốn sách ra.
Cô lật qua lật lại cuốn sách.
Một trong bị rách rơi ra ngoài.
Tờ giấy bọc một cái lọ nhỏ.
Trên lọ viết: Bách Hoa Thảo.
Bách Hoa Thảo!
Không phải thứ cô đang tìm sao.
Lạc Tuyết mở nắp lọ, ngửi ngửi.
Trong lọ truyền ra một mùi thơm ngát.
Trong sách có viết.
Loại thuốc này khi ngửi, sẽ làm tinh thần thoải mái.
Mùi hương thơm mát.
Lạc Tuyết sau khi ngửi cảm thấy đầu óc rất tỉnh táo.
Bách Hoa Thảo có thần kỳ vậy không?
Trong lúc vô tình, nhìn thấy trên giấy có viết.
Bách Hoa Thảo cần đun trên lửa lớn trong ba giờ, sau đó trộn vào các dược liệu khác.
Những loại dược liệu này rất khó tìm, chính là thứ Lạc Tuyết đang tìm kiếm.
Bên cạnh kệ sách là kho thuốc.
Tất cả dược liệu đều được phân loại trên đó.
Lạc Tuyết tìm kiếm.
Cuối cùng trong một ngăn kéo nhỏ, tìm thấy những vị thuốc này.
Cô lấy tất cả dược liệu bỏ vào trong túi.
Lạc Tuyết cười nói: "Mình tìm thấy rồi, chính là mấy thứ này....."
Khi cô xoay người lại.
Giản Bạch chỉ vào một cái lư hương đặt giữa gác mái.
Có những làn khói đỏ bốc lên từ lư hương.
Hai người tiến về trước.
Trong lư hương có một bàn tay.
Bàn tay bên trong gần như bị nướng chín.
Một mùi khét khó chịu tỏa ra.
Trong không khí tràn ngập mùi máu.
Giống như tai họa sắp ập đến.
Điều khủng khiếp trong một đám cháy, không phải là lửa.
Mà là khói trong không khí.
Khí cacbonic.
Mọi người thường không chết vì bị lửa thiêu.
Mà đa phần chết vì bị sặc khói.
Khói tiến vào trong cổ họng.
Phản ứng đầu tiên chính là khó thở.
Trên bàn có chút nước.
Lạc Tuyết lấy ra một miếng vải trắng từ trong túi.
Cô làm ướt miếng vải.
Xé làm ba.
Một cho mình, một cho Giản Bạch.
Còn lại thì đưa cho Trình Lệ Lệ, mẹ của Giản Bạch.
Ba người dùng vải ướt che miệng.
Không lâu sau, khói tản đi.
Đột nhiên.
Sau khi khói tan hết, một người từ phía sau bước ra.
Không ai khác.
Chính là đạo trưởng.
Hứa Chấn.
Vẻ mặt ông lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh sát người.
Ông vỗ tay nói: "Các người thật có bản lĩnh, có thể tìm đến đây. Nhưng đã đến, thì đừng mong rời đi, ở lại để cho ta luyện đan."
Nhếch lên một nụ cười u ám.
Dường như ông đã chờ họ rất lâu.
Lạc Tuyết lùi về sau một bước.
Giản Bạch che chở cho Trình Lệ Lệ.
Ông từng bước một tiến tới.
Ba người lập tức hoảng sợ.
Lạc Tuyết nói: "Ông muốn làm gì, đừng tới đây....."
Hứa Chấn: "Giết các người luyện thuốc, đặc biệt......"
Ánh mắt ông chú ý tới Giản Bạch.
Tưởng rằng giữa Giản Bạch lại sau này sẽ có tác dụng.
Bây giờ nhìn lại, thấy chẳng có tác dụng gì.
Ai phản bội ông đều là chó.
Giản Bạch sinh vào giờ âm tháng âm năm âm.
Loại thể chất này, thích hợp điều chế thuốc.
Dược liệu đưa đến cửa.
Ông có thể bỏ qua sao?
Chờ đợi quá lâu.
Lúc này hai mẹ con đều trong tay ông.
Một chứa kháng thể.
Một thì thể chất giờ thuần âm.
Thực sự là trời giúp ông.
Những năm gần đây, Hứa Chấn luôn dùng người để chế thuốc.
Nhưng luôn thất bại, chưa có lần nào thành công.
Lần này ông có thể thành công không?
Sở dĩ Hứa Chấn xây dựng Tàng Thư Các.
Là có nguyên nhân.
Vì hoài niệm.
Vì không thể quên một thứ.
Vì nhớ tới một người.
Thời gian trôi mau như nước chảy, nhưng lại có nhiều chuyện chẳng thể quên.
Tổ tiên của Hứa Chấn là họa sĩ vẽ ra bức tranh bằng đá, Hứa Liêm.
Sống ở thời nhà Khương.
Hứa Liêm là một họa sĩ cung đình.
Ông ta thích những bức tranh do mình vẽ ra.
Vẻ đẹp khắp mọi nơi.
Mỗi một chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
Hay là con người, cũng cảm thấy đẹp.
Mỗi người đều có thẫm mỹ khác nhau.
Người có vẻ đẹp, thì cảnh vật cũng có nét đẹp.
Hứa Liêm rất thích vẽ con người.
Ông ta luôn cảm thấy con người là một tác phẩm nghệ thuật.
Tất cả đều đẹp.
Lông mày, đôi mắt, môi, lỗ tai.
Đường nét khuôn mặt.
Hứa Liêm đã vẽ qua vô số người.
Trong trí nhớ của ông ta, ấn tượng nhất vẫn là công chúa út của Khương triều.
Khương Thục Diên.
Ông tình cờ gặp công chúa ở bên hồ Hoa Thanh.
Công chúa đang chèo thuyền trong hồ.
Nàng ngồi trên cái thuyền nhỏ, cung nữ lắc mái chèo.
Tất cả đều xinh đẹp như một bức tranh.
Hứa Liêm không thể dừng được nét bút của mình.
Phát họa Khương Thục Diên lên giấy.
Hứa Liêm thở dài: "Làm sao vẽ ra được nét đẹp ấy bằng bút....."
Trời sinh Khương Thục Diên đoan trang.
Khí chất phi phàm.
Ngay cả dùng khăn che, cũng không che được nét đẹp ấy.
Rất nhiều du khách trầm trồ trước khuôn mặt xinh đẹp của công chúa.
Hứa Liêm nhiều lần vào cung để vẽ tranh cho công chúa.
Một lần, khay mực ngã lên một bức tranh. Google trang nà𝘺, đọc nga𝘺 không q𝓾ảng cáo { 𝗧r U𝘮tr𝓾𝘺ện.𝘝n }
Bức tranh rơi xuống chân công chúa.
Nàng nhặt bức tranh lên.
Bức tranh đó chính là lần Hứa Liêm vẽ, khi công chúa đang chèo thuyền bên hồ....
Hứa Liêm không phải người thích giấu giếm.
Che giấu rất mệt mỏi.
Chi bằng cứ thẳng thắn.
Ông biểu lộ tâm ý của mình với công chúa.
Yêu thích một người, cần sự dũng cảm.
Có lúc, bạn chủ động đi bày tỏ, thì còn có chút hi vọng.
Nếu bạn cứ bị động, thì chẳng có cơ hội nào cả.
Chuyện tình cảm là phải chủ động.
Yêu cần rất nhiều dũng khí!
Nếu bạn rất yêu thích ai đó.
Không cần bận tâm đến quá nhiều yếu tố.
Bởi vì, bỏ lỡ sẽ không còn gặp lại.
Dũng cảm một lần, chẳng có gì sai.
Dưới sự theo đuổi của Hứa Liêm.
Hứa Liêm và công chúa yêu nhau.
Nàng giống như tiên nữ trong tranh.
Mỗi động tác, từng nét mặt, từng hơi thở.
Người yêu trong mắt đều hóa Tây Thi.
Cho dù nàng không đẹp đến vậy.
Thì trong lòng Hứa Liêm, nàng chính là người đẹp nhất.
Nhưng họa sĩ và công chúa, chỗ nào xứng.
Đầu tiên, địa vị không cho phép.
Một số công chúa trong triều lần lượt mắc bệnh qua đời.
Hôn nhân để hòa giao của Khương triều, rơi lên đầu Khương Thục Diên.
Nàng cũng từng oán giận.
Tại sao lại sinh ra trong gia đình hoàng gia?
Chị gái chết, khiến Khương Thục Diên gầy đi rất nhiều.
Nàng một mình ngồi trước cửa hoàng cung.
Nhìn hoàng cung giống như một mê cung vô tận.
Một khi bước vào, rất khó để thoát ra.
Số mệnh là như vậy.
Số mệnh làm khổ con người vậy sao?
Sao nàng không thể ở bên cạnh người nàng yêu?
Một đêm trước đám cưới.
Nàng chơi đàn tranh.
Đôi môi khẽ hát, "cùng quân quen biết, như cố nhân về."
Khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Sợ cả đời không thể.
Làm công chúa, phải lấy chồng xa.
Tại sao cuối cùng công chúa lại biến mất?
Tại sao công chúa được vẽ trên tranh đá lại biến mất?
Không phải ngẫu nhiên, chứ đừng nói là trùng hợp, đó là kế hoạch của Hứa Liêm.
Hứa Liêm phát sát thủ giết hết lính canh trên đường đưa dâu.
Cướp công chúa đi.
Sự biến mất của công chúa, khiến hai nước xảy ra giao tranh.
Cuộc chiến giữa hai nước làm tổn hại sức người sức của.
Hai bên đều tổn hại.
Nói ông ích kỷ cũng được, nói ông vì yêu mà điên cuồng cũng được.
Sống trên thế giới này.
Không phải sống vì người khác.
Mà sống vì chính mình.
Như vậy, mới không uổn một kiếp.
Vì hạnh phúc của mình, ông thế nào cũng phải ích kỷ một lần.
Hứa Liêm đưa công chúa tới một ngôi làng nhỏ, không có hoàng cung ồn ào náo loạn, không có phiền não.
Không có vinh hoa phú quý, danh lợi đạo đức giả trong triều đều bị coi thường.
Buông bỏ, cũng là một cách tận hưởng cuộc sống.
Nếu không thể ở cùng người mình yêu.
Thì cả đời trôi qua cũng chẳng còn ý nghĩa.
Họ lựa chọn hạnh phúc của chính mình.
Yêu là yêu, thì sao chứ.
Mất đi thứ gì đó, bạn sẽ lại muốn đạt được thứ gì đó.
Mặc dù không có cơm ngon áo đẹp như trong cung, thế nhưng đổi lại có hạnh phúc tầm thường.Chẳng phải tốt sao.
Nhiều năm sau đó, Hứa Liêm đã chạm khắc một bức tranh đá.
Để lưu lại cho con cháu.
Một kỷ niệm, một ý nghĩ đẹp.
Hậu thế Hứa Chấn dù đã hoàn thành nguyện vọng của tổ tiên.
Nhưng trong nội tâm của ông lại hoàn toàn mờ mịt.
Tu tiên đắc đạo cũng chỉ là cái danh hảo.
Mục đích thực sự của ông là tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão.
Được sống thật tốt.
Nhưng tuổi thọ của con người quá ngắn, ông thật sự cảm thấy sống không đủ.
Ông ta muốn sống thật lâu.
Giết vô số người, vô số thất bại.
Ông không thu hoạch được gì.
Không chỉ thí nghiệm ở người, ông còn đem nhân tố thứ 8 bán ra ngoài.
Khá nhiều người mua loại thuốc nhân tố thứ 8 này.
Ông lừa họ nói là thuốc kéo dài tuổi thọ, nhưng thật sự là nhân tố thứ 8.
Nhân tố thú 8 là chất độc gây xuất huyết.
Sản xuất quy mô lớn, tập trung vào rất nhiều người.
Đám người đó lần lượt chết đi.
Đến một thời gian sau, ông lại cho họ thuốc giải độc.
Khi thuốc được phát triển, tất nhiên là kiếm được một món hời.
Ông còn cần rất nhiều tiền, để mở rộng Tu Tiên miếu.
Nghĩ tới đây, ông nở nụ cười.
Không biết lần này, ai sẽ bất hạnh chịu khổ dưới tay ông đây?
Hứa Chấn trở về từ thị trấn.
Không ngờ rằng có người đột nhập vào Tàng Thư Các của ông.
Ông theo dõi kẻ đột nhập.
Nhìn họ từng bước rơi vào cái bẫy của mình.
Hôm nay thật sự thu hoạch lớn.
Không chỉ bán sạch nhân tố thứ 8.
Mà còn có người tự dâng mình đến cửa, để ông chế thuốc.
Ông đã tìm thấy trong một cuốn sách cổ, nói rằng nếu dùng bách hoa thảo luyện với người nữ thuần âm, thì nhất định thành công.
Đó chẳng phải Giản Bạch sao?
Ông muốn thử.