Dị Tủng

Chương 88: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (49)




Nơi bách hoa thảo sinh trưởng, là vách đá trên đỉnh núi.
Địa hình của núi Kỳ Lân rất phức tạp, đầy nguy hiểm.
Nếu không cẩn thận, sẽ bị lạc lối trong đó.
Gió đêm trên núi lạnh thấu sương.
Vạn Hiểu Sương chà xát tay, cảm thấy ấm hơn một chút.
Nàng thở dài nói: "Bách hoa thảo, chúng ta làm sao lấy được."
Vu bà bà: "Nói dễ không dễ, nói khó không khó."
Gió càng thổi mạnh.
"Vù vù vù..." một cơn gió lạnh thổi qua.
Lòng người run rẩy.
Thấy lửa bị gió thổi yếu đi.
Vạn Hiểu Sương cho thêm củi.
Võ Tân Nhu hắt hơi một cái nói: "Ở trên núi ban đêm lạnh thật."
Muốn lấy được bách hoa thảo thật không dễ.
Địa hình thì phức tạp.
Hành động một mình không được.
Nếu bị lạc, thì sẽ tìm không thấy.
Tất cả cùng nhau đi là tốt nhất.
Nếu gặp cái gì bất tiện.
Có thể cùng nhau giải quyết.
Vạn Hiểu Sương suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta nói với đội trưởng đi, đi cùng nhau vẫn tốt hơn...."
Võ Tân Nhu gật đầu nói: "Đội trưởng biết có thể cứu chị Phàm Linh, chị ấy sẽ rất vui...."
Ba người thảo luận nhiều lần.
Họ nói chuyện này với Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi kích động hỏi Vu bà bà: "Bách hoa thảo thật có thể cứu được cô ấy sao? Mai chúng ta liền đi tìm...."
Vu bà bà gật đầu: "Được. Bách hoa thảo không dễ dàng tìm thấy, còn phải xem vận khí của chúng ta."
Sau khi nghe được điều này, Hoàng Tử Vi đã bình tình trở lại.
Bách hoa thảo?
Thật có thể cứu em ấy sao?
Trong lòng có do dự cùng bất an.
Bất luận thế nào, nàng phải thử một lần.
Dạ Phàm Linh vẫn chưa tỉnh.
Mặt cô nhợt nhạt, không chút hồng hào.
Chau mày, dường như đang nghĩ cái gì.
Môi khẽ nhúc nhích, rồi lại đóng chặt.
Yếu ớt như cành liễu, gió vừa thổi sẽ bay.
Thấy cô như vậy, làm trái tim người ta thật lạnh lẽo.
Hoàng Tử Vi không nhịn được vuốt mặt Dạ Phàm Linh, nói: "Em nhất định sẽ tốt hơn, tin tôi, tôi sẽ tìm thấy bách hoa thảo để cứu em."
Nhiệt độ giữa các ngón tay thật lạnh lẽo.
Vuốt ve đường viền gò má của Dạ Phàm Linh.
Đầu ngón tay đi đến đâu cũng lạnh.
Nàng không kìm được nước mắt: "Chờ em tỉnh lại, chúng ta giải quyết xong vụ án, em muốn đi đâu, tôi sẽ đi cùng em."
Vứt bỏ hết quan niệm thế tục.
Không suy nghĩ về các yếu tố cản trở chúng ta bên nhau.
Những thăng trầm phía trước.
Tôi sẽ cùng em đối mặt.
Bất cứ ai ngăn cản.
Tôi nghĩ rằng tôi thật sự yêu em.
Yêu một người cần rất nhiều dũng khí.
Tôi sẽ không từ bỏ em.
Dù bất cứ đâu, tôi cũng muốn ở cạnh em.
Em đi đến đâu, tôi sẽ cùng đi với em.
Chỉ cần em tỉnh lại.
Việc gì tôi cũng đồng ý với em.
Chỉ cần có em.
Càng nói càng khóc nhiều hơn.
Trước mặt người khác, nàng là sĩ quan cảnh sát Hoàng lạnh lùng.
Nhưng...
Trước mặt Dạ Phàm Linh.
Yếu đuối và vô dụng.
Đã có cách cứu em ấy, bất luận là gì, nàng phải xông tới một lần.
Dạ Phàm Linh chính là chấp niệm của Hoàng Tử Vi.
Có thể chấp niệm sẽ đổi lấy đau thương.
Nhưng Hoàng Tử Vi cam tâm chấp niệm.
Hoàng Tử Vi quay lưng sắp xếp hành lý.
Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt của Dạ Phàm Linh.
Trong lòng nàng thầm nói:
Cám ơn cô đã bày tỏ một cách chân thành nhất với tôi.
Cảm xúc chân thật và thuần túy nhất.
Không thể nói nên lời.
Có mấy lời cũng đành chỉ để trong lòng.
Dù nàng chưa thể tỉnh lại cùng Hoàng Tử Vi kề vai chiến đấu, thế nhưng trái tim luôn đặt trên người Hoàng Tử Vi.
Thật ra cô ấy không biết.
Nàng cũng thích cô ấy.
Khi thấy cô ấy cười, nàng cũng ngây ngốc cười theo.
Thấy cô ấy không vui, nàng cũng sẽ âm thầm đau lòng.
Không hiểu tại sao lại có tâm trạng đó.
Nhiều năm rồi, nàng chưa từng cảm thấy như vậy.
Cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng rất kì diệu.
Tình cảm thật sự là một thứ gì đó rất tinh xảo.
Gặp rồi sẽ thấy nhớ.
Nhớ rồi lại thấy đau.
Cảm giác đó chính là yêu thích cô ấy.
Dạ Phàm Linh cũng không có dũng khí nói ra miệng.
Nàng không phải động vật máu lạnh.
Dù không thể cử động, nhưng làm sao không biết Hoàng Tử Vi cũng có cảm tình với mình.
Mãi đến khi nước mắt rơi xuống cằm của nàng.
Hoàng Tử Vi đã thu dọn xong hành lý.
Nàng xoay người, nhìn thấy nước mắt của Dạ Phàm Linh.
Nàng đỡ cô dậy, nói: "Sao em lại khóc, đừng khóc, tôi biết là tôi không tốt, tôi không bảo vệ được em. Nhưng tôi rất sợ thấy em khóc, em vừa rơi lệ, tôi cảm thấy cả thế giới như chìm vào bóng tối."
Cho dù có rất nhiều khó khăn phía trước.
Vụ án đầy nghi vấn.
Cũng không so nổi với nước mắt của em.
Em là sự tồn tại chân thật nhất.
Em là tình cảm chân thật nhất của tôi.
Hoàng Tử Vi lau nước mắt cho Dạ Phàm Linh, nói: "Em có nhớ không, lần trước khi chúng ta cùng phá một vụ án, tay của tôi bị thương, tôi vẫn nhớ em lo lắng thế nào....."
Nàng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, nhớ lại quá khứ từng chút một.
Gặp gỡ, quen biết.
Trong thời gian này.
Rất gần, có thể nghe rõ từng tiếng hô hấp.
Xin lỗi, vì đã không nắm chặt em.
Hoàng Tử Vi vuốt ve mặt cô, nói: "Phàm Linh, em khóc xấu lắm, sau này phải cười nhiều hơn."
Còn có thể nhìn thấy em cười không.
Nếu em có thể tỉnh lại.
Cười một lần nữa.
Một lần cũng tốt rồi.
Buổi tối có bao nhiêu dài, dày vò có bao nhiêu đau.
Nàng cứ vậy ôm Dạ Phàm Linh tới bình minh,
Khi trời vừa hừng sáng, mọi người đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị lên đường.
Võ Tân Nhu thu dọn lều, lương khô và nước uống.
Lương khô và nước đủ dùng cho một tháng.
Thời gian 1 tháng này có thể đã đến Miêu Cương.
Hung thủ đang ở Miêu Cương chờ họ.
Nàng lấy điện thoại trong túi ra.
Mở màn hình điện thoại, bây giờ là 7h24 phút.
Trên núi không có tín hiệu.
Không thể dùng điện thoại.
Võ Tân Nhu tắt điện thoại.
Nàng bấm gọi số của cục trưởng Long Phi.
Thông báo "số của bạn đang trong vùng phủ sóng".
Không có sóng sao.
Núi Kỳ Lân rốt cuộc ở đâu?
Tín hiệu không có.
Muốn gọi nhờ cục trưởng Long Phi giúp đỡ, cũng không được.
Tất cả chỉ nhờ vào bản thân họ.
Họ có thể vượt qua không?
Vạn Hiểu Sương dập tắt đống lửa, đeo hành lý trên lưng.
Nàng kiểm tra lại hành lý của mình.
Trong hành lý đều là thiết bị y tế cần dùng.
Còn có thuốc cần thiết.
Hoàng Tử Vi đỡ Dạ Phàm Linh ra khỏi lều.
Trên mặt nàng nở nụ cười.
Dường như từ lúc sinh ra, Hoàng Tử Vi đã có năng lực làm mọi người sợ hãi.
Chỉ cần một biểu hiện, là có thể xông vào trong lòng của người khác.
Hoàng Tử Vi mặc bộ đồ đen, trông có vẻ cao gầy.
Khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt nghiêng rất đẹp.
Sống mũi cao, đôi môi mỏng mê người.
Tóc đen mượt như lụa.
Khoác lên vai toát ra vẻ rắn rỏi nhưng lại mềm mại.
Trong cương có nhu.
Trong nhu có cương.
Không làm mất vẻ đẹp của cô gái yếu ớt, nhưng lại có khí chất cao quý của phụ nữ.
Sắc mặt Dạ Phàm Linh tái nhợt như tờ giấy.
Tóc rối tung trước trán.
Hoàng Tử Vi chỉnh lại vài sợi tóc cho cô.
Mặc dù khuôn mặt tái nhợt.
Nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô.
Như gương dưới nước hồ thu.
Nếu nói Dạ Phàm Linh có nét đẹp khiến người ta chìm đắm.
Thì Hoàng Tử Vi sở hữu nét đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Con ngươi sâu thẳm trong đôi mắt, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nó như đang nói, đang kể lại một câu chuyện ý nghĩa nào đó.
Đôi mắt ấy đã trở lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Đôi mắt khiến người khác nhìn không thấu.
Khi thì trong suốt như nước, khi thì sâu thẳm như trăng.
Vẻ hốc hác lúc trước đã biến mất.
Hoàng Tử Vi biết, bằng bất cứ giá nào cũng phải tỉnh táo.
Thân là đội trưởng, nàng không được gục ngã.
Nàng vừa uống Thanh Tâm Phù của Vu bà bà đưa.
Trạng thái tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.
Võ Tân Nhu cười nói: "Đội trưởng, em đỡ chị Phàm Linh phụ chị."
Hoàng Tử Vi gật đầu: "Được."
Nhìn đội trưởng đã tỉnh táo trở lại, Võ Tân Nhu thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hi vọng lần này họ tìm thấy bách hoa thảo, chị Phàm Linh có thể tốt hơn....
Lúc này.
Vạn Hiểu Sương chạy tới nói: "Đội trưởng, đã sắp xếp xong, chúng ta có thể lên đường."
Hoàng Tử Vi: "Lập tức đi, mọi người chú ý an toàn, trên đường cẩn thận."
Năm người khởi hành.
Vu bà bà rất quen thuộc với địa hình trong núi.
Bà đi phía trước dẫn đường.
Võ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương hai người ở giữa.
Hoàng Tử Vi cõng Dạ Phàm Linh đi cuối.
Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Dạ Phàm Linh.
Hoàng Tử Vi nắm tay cô nói: "Em phải cố lên, đừng bỏ tôi....."
Nếu không tỉnh được.
Tôi không còn gặp em.
Tôi thật sự không biết sẽ thế nào.
Hôm nay, sương mù trong núi đã tan đi rất nhiều.
Vu bà bà đi trước, dẫn họ tới một khu rừng trúc.
Con đường lên Tu Tiên miếu phải đi qua khu rừng trúc này.
Sương mù bao phủ dày đặc khu rừng.
Sương màu tím trong thật bất thường.
Vạn Hiểu Sương dừng bước.
Không biết từ đâu, nàng lấy ra một con chim từ balô.
Con chim này nàng bắt khi đang kiếm củi.
Mục đích là để kiểm tra sương mù như Vu bà bà nói.
Không biết trong sương mù có chất gây hại cơ thể hay không?
Hít vào có tổn hại cơ thể hay không?
Nên phải dùng động vật để thử nghiệm.
Nàng thả con chim nhỏ vào trong rừng trúc.
Chim nhỏ như ngựa tháo cương.
Mạnh mẽ bay thẳng vào trong rừng trúc.
Chim nhỏ bay chưa được 10m.
Thì tự nhiên rơi xuống chết.
Mắt chim nhỏ trợn to, miệng ói ra máu màu tím.
Máu màu tím!!
Trong sương mù có độc.
Vạn Hiểu Sương nói: "Xem ra sương mù này là khí độc."
Vu bà bà nói: "Mọi người dùng khăn bịt mũi, tuyệt đối không được hít sương vào."
Võ Tân Nhu lấy ra năm cái khăn mặt, Vạn Hiểu Sương dùng nước làm ướt khăn.
Năm người che mặt bước vào trong rừng trúc.
Bên trong rừng có một cảm giác rất khó tả.
Cứ như vừa bước vào một không gian khác.
Hoàng Tử Vi đặt Dạ Phàm Linh xuống.
Một bên đỡ Dạ Phàm Linh, vừa đi theo Vu bà bà phía trước.
Năm người đi được khoảng nửa khu rừng.
Thì truyền đến tiếng phụ nữ kêu "cứu mạng, cứu mạng".
Hình như cô ấy bị cái gì đó đuổi theo.
Tiếng chạy càng lúc càng gấp gáp.
Hô hấp cũng dần đến gần phía họ.
Có vẻ cách đó không xa.
Giọng càng lúc càng gấp gáp.
Võ Tân Nhu biết giọng nói này.
Nàng nhớ.
Đây không phải là giọng cô gái lần nữa họ đã cứu sao.....
Vạn Hiểu Sương: "Mọi người có nghe thấy không, có người đang kêu cứu!"
Võ Tân Nhu nói: "Là giọng nói này, lần trước em với chị Phàm Linh cũng đã nghe thấy giọng nói của cô gái này....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.