Khỉ mặt xanh theo đuôi Tần Tương.
Nó bây giờ rất căm thù con người.
Hận không thể xé xác tất cả đám người đáng thẹn này.
Nó phải trả thù cho đàn con đã chết của nó.
Trong mắt nó bây giờ chỉ có màu đỏ của giết chóc.
Con người có tâm lý trả thù, động vật cũng có.
Khỉ mặt xanh gầm rú.
Tiếng kêu lạnh lẽo và bi thương.
Truyền khắp toàn bộ núi Kỳ Lân.
Rất nhiều động vật nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này.
Chúng nó vội vàng chạy trốn khắp nơi.
Một tiếng kêu so với một tiếng càng thê thảm hơn.
Dường như nó đang nói lên lòng căm thù với con người.
Nó như đang gửi thông điệp đến đàn con của mình.
Khỉ mặt xanh một đường đuổi theo Tần Tương.
Mắt thấy bản thân sắp bị khỉ mặt xanh đuổi tới.
Phía trước là một rừng trúc với khói tím.
Khói tím tràn ngập khu rừng như một tầng sương mù.
Không thấy rõ con đường phía trước.
Cô từng nghe nói trong rừng trúc sương tím này có ma.
Một bầu không khí nguy hiểm trong rừng trúc.
Nhưng phía sau lại có khỉ mặt xanh truy đuổi.
Nếu cô không vào đó, chẳng khác nào chờ khỉ mặt xanh xé nát.
Kết cục của cô, cũng sẽ giống đám cướp đó.
Bị moi tim chết.
Cô không muốn chết!
Tần Tương cắn răng.
Mình phải sống, không thể bị khỉ mặt xanh giết chết.
Một làn gió đen thổi qua.
Khỉ mặt xanh đã ở trước mặt cô.
Hai người chỉ cách nhau gang tấc, 5cm.
Khỉ mặt xanh giơ vuốt, túm lấy một nhúm tóc của cô.
Những sợi tóc bị giật mạnh ra khỏi da đầu.
Tần Tương cắn môi.
Bất chấp đau đớn, tiếp tục chạy về trước.
Bây giờ chỉ có thể mạo hiểm chạy vào rừng trúc sương tím.
Tần Tương chạy thẳng vào rừng trúc.
Mặt sau khỉ mặt xanh đã ngừng đuổi theo.
Cô lo lắng khỉ mặt xanh sẽ tiếp tục đuổi theo mình.
Cả một đường chạy liên tục kêu cứu.
Mãi đến khi thấy phía trước có người đi.
Tần Tương dường như nhìn thấy hi vọng.
Có người thì có hi vọng.
Nhưng nếu họ là người xấu như đám cướp kia thì sao?
Cô đang đấu tranh trong lòng.
Khi cô nhìn thấy Võ Tân Nhu.
Thì mới nhớ ra đây là người đã từng cứu mình.
Là họ?
Cô không để ý nhiều nữa.
Cắm đầu chạy về trước kêu cứu.
May mắn là gặp được nhóm Hoàng Tử Vi.
Nếu lại gặp kẻ xấu, thì hậu quả khó lường.
Khỉ mặt xanh thì ngừng ở ngoài rừng trúc.
Nó đi đâu?
Tần Tương kéo áo Võ Tân Nhu nói: "Mọi người làm ơn cứu tôi, tôi không muốn chết...."
Có vẻ như cô vẫn chưa vượt qua được nỗi sợ mất đi gia đình.
Đối với cô mà nói, nó giống như một cơn ác mộng vô tận.
Ác mộng này mỗi giờ mỗi khắc đều ám ảnh tâm trí cô.
Sự sợ hãi trong im lặng.
Trái tim đầy sợ sệt.
Những hình cảnh đầy máu cứ lặp đi lặp lại.
Cô đau đớn ôm đầu.
Tất cả những điều này không phải thứ cô có thể chịu đựng được.
Dáng vẻ khi chết của đám cướp đó....
Là bị khỉ mặt xanh moi tim.
Còn cha mẹ cô.....
Cũng bị khỉ mặt xanh moi tim.
Trên đất đều là não của khỉ mặt xanh.
Nghĩ tới đây.
Tần Tương không nhịn được nữa, dựa vào một cây trúc nôn mửa liên tục.
Võ Tân Nhu vỗ lưng cô, nói: "Cô không sao chứ, uống nước, từ từ thôi."
Tần Tương nhận chai nước trong tay Võ Tân Nhu, nói: "Cám ơn chị."
Vu bà bà nhìn về phía xa trong rừng trúc.
Chướng khí dày đặc.
Một luồng chướng khí màu xanh nhạt ập đến.
Cứ như là một ảo ảnh.
Có một số ảo giác xuất hiện trong lớp sương màu tím.
Những tòa nhà cao tầng chồng chất lên nhau.
Trong rừng trúc tại sao có nhà cao tầng hiện đại?
Mọi thứ đều đẹp đến mức không chân thực.
Cứ như nếu chạm vào sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Thầm nghĩ, trong rừng trúc e là có tà vật gì đó.
Vu bà bà nói với họ: "Xem ra tôi phải chuẩn bị một số thứ....."
Nói xong, bà lấy ra một lá bùa.
Vu bà bà cắn vỡ ngón tay giữa.
Dùng máu vẽ bùa.
Bà kẹp lấy lá bùa giơ lên cao, viết "Huyết phù chú".
Huyết phù chú.
Nó có khả năng thông linh và trừ tà ma.
Vu sư dùng máu của mình vẽ lên bùa.
Có thể nhìn thấy tà vật trước mắt.
Nếu tà vật chạm vào bùa, sẽ bị đánh tan nát.
Vu bà bà lẩm bẩm thần chú.
Chỉ tay vào trong rừng trúc, hô:
"Phá!"
Huyết phù chú bay lên.
Chướng khí tiêu tan.
Khói tím cũng theo chướng khí bị loại bỏ.
Vu bà bà nói: "Rừng trúc này chứa chướng khí và oán khí của xác chết trong nhiều năm, giờ đã bị loại bỏ."
Không khí trong lành tràn vào rừng trúc.
Nó giống như được hồi sinh.
Khói tím này là chất độc do Hứa Chấn năm đó thả ra.
Nhân tố thứ 8 đã giết một nửa dân làng.
Điên điên, dại dại.
Rất nhiều người khi chết đều bị xuất huyết.
Nhân tố thứ 8 là một loại thuốc dùng để rút máu.
Bất kỳ nơi nào trong cơ thể có thể bài tiết chất lỏng, thì đều bị chảy máu.
Đại đa số người đều là bị chảy máu đến chết.
Hứa Chấn đặc biệt thiết lập khói độc ngay con đường lên núi, vì sự ích kỷ của bản thân.
Ông biết khói độc sẽ giết chết dân làng khi lên núi.
Sau khi chết, ông có thể dùng xác để làm nguyên liệu chế thuốc.
Ông không chỉ lấy nguyên liệu từ đệ tử.
Thà giết nhầm 100 người, còn hơn bỏ sót một người.
Mọi người là vật thí nghiệm của ông.
Từ trên người của các dân làng.
Nội tạng của trẻ em có tác dụng nhất.
Phụ nữ, người già.
Đều là đối tượng nghiên cứu của ông.
Nội tạng trẻ em được dùng để luyện thuốc kéo dài tuổi thọ.
Máu của phụ nữ là sản phẩm tốt nhất để trắng da.
Hứa Chấn rất thích dùng máu của phụ nữ, điều chế nó thành Tuyết Nhạn Đan.
Tuyết nhạn đan là một loại thuốc giúp giữ mãi nét thanh xuân.
Nhưng dược tính lại không cao, một người chỉ có thể dùng một ngày.
Vì thế, Hứa Chấn lấy rất nhiều máu người.
Người già thì chỉ có tác dụng vì xương khá giòn.
Xương giòn, vì thế Hứa Chấn nghĩ đến canh xương heo.
Bình thường ông sẽ đập dập xương của người già.
Khi nấu canh, thì mùi vị lúc nhai cũng ngon miệng hơn.
Hứa Chấn dùng một con dao nhỏ để phân loại thuốc, rồi cho vào phòng băng để giữ lạnh.
Phòng băng chính là tủ lạnh mà ông dùng chứa thuốc.
Khi cần dùng, chỉ cần lấy nó ra khỏi phòng băng.
Ông hại rất nhiều người.
Oán khí tụ tập ở mảnh đất trong rừng trúc này.
Bao nhiêu người vô tội bị Hứa Chấn hại chết.
Oan hồn không siêu thoát.
Dần dà, thời gian trôi qua.
Nơi này tràn đầy oán khí.
Dưới chân họ đều là xương người, nội tạng người.
Tần Tương sợ hãi nhấc chân nói: "Dưới chân chúng ta đều là xương người....."
Nghĩ thôi cũng sợ.
Chân giẫm lên xương người.
Họ phải nhanh chóng rời khỏi khu rừng trúc này.
Ai biết tiếp theo sẽ có chuyện gì?
Hoàng Tử Vi suy nghĩ một chút, nói: "Khỉ mặt xanh chắc không dám vào rừng trúc, nhưng chắc nó sẽ mai phục bên ngoài....."
Võ Tân Nhu nói: "Không chắc chắn, mục tiêu của nó là Tần Tương, dám chừng vẫn theo dõi cô ấy."
Vạn Hiểu Sương: "Chúng ta phải đưa Tần Tương đi cùng?"
Hoàng Tử Vi gật đầu: "Chắc đành thế."
Tần Tương biết họ muốn đến vách núi tìm bách hoa thảo.
Có một con đường từ rừng trúc đến vách núi.
Nhưng nếu đi một mình.
Sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
Chi bằng theo họ có lẽ tốt hơn.
Sáu người bắt đầu cùng đi.
Rừng trúc dễ đi hơn trước khá nhiều.
Sương đã tản bớt, trước mắt sáng sủa.
Ở cuối rừng trúc có một tấm bia đá: Đoạn Trường Nhai.
Đi vào Đoạn Trường Nhai, chính là nơi bách hoa thảo sinh trưởng.
Đoạn Trường Nhai rất dốc, vị trí hiểm yếu.
Bách hoa thảo đúng lúc nằm ngay trên đỉnh vách núi.
[Đoạn tình, đoạn thân, đoạn tràng.
Vô dục, vô hoan, đoạn thất tình lục dục.
Tầm tư đoạn tràng đoạn.
Đoạn tràng đoạn cựu tình nồng.
Tửu nhập sầu tràng hóa tác tương tư lệ.
Nhất cá sầu tự chẩm liễu đắc ni!
Đoạn tràng nhai hựu hữu hà ý?]*
Ra khỏi rừng trúc, mọi người mới yên lòng.
Thở nhẹ một hơi.
Một bóng đen lướt tới.
Ánh mắt đầy hung ác.
Ánh mắt Tần Tương dao động.
Cô sợ hãi lùi về sau một bước.
Đó là.
Chuyện này......
Tần Tương hét lên: "Là khỉ mặt xanh, khỉ mặt xanh!"
Cô biết cái bóng đen đó.
Còn có ánh mắt đầy căm phẫn đó!!
Khỉ mặt xanh tìm tới cô để báo thù rồi!
Hoàng Tử Vi ra lệnh: "Mọi người xếp thành một vòng tròn, đừng lo lắng, giữ bình tĩnh quan sát xung quanh."
Mọi người nghe theo Hoàng Tử Vi chỉ thị.
Năm người vây thành một vòng.
Lúc này, quan trọng nhất là đoàn kết.
Mắt nhìn bốn hướng.
Bây giờ nó yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tần Tương có chút lo lắng, đổ mồ hôi lạnh.
Lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.
Võ Tân Nhu đứng bên cạnh cô nói: "Đừng căng thẳng, thả lỏng."
Không có bất kỳ âm thanh nào.
Năm người, 10 con mắt.
Không dám thư giãn nhìn xung quanh.
Đột nhiên
Một chiếc lá từ trên rơi xuống.
Lại một đống lá rơi xuống.
Bóng đen từ trên cây nhảy xuống.
Đó là khỉ mặt xanh!!
Nó gầm lên.
Nó muốn giết sạch họ.
Móng vuốt mạnh mẽ vồ tới.
Hướng về phía Tần Tương.
Vạn Hiểu Sương ném balo của mình, giúp Tần Tương cản một đòn: "Cẩn thận, khỉ mặt xanh phía sau cô!!" - Vạn Hiểu Sương lo lắng la lên.
Nghe thấy Vạn Hiểu Sương nhắc nhở.
Tần Tương cũng coi là nhạy bén, cảm nhận được khỉ mặt xanh.
Nó ở phía sau cô.
Một cơn gió mạnh từ sau ập tới.
Cô xoay người tránh thoát khỉ mặt xanh tấn công.
Tần Tương ngã nhào trên đất, Vạn Hiểu Sương đỡ cô dậy.
Khỉ mặt xanh bị đẩy sang một bên.
Nhưng nó không bỏ cuộc.
Tấn công đợt thứ hai.
Lần này mục tiêu của nó là Dạ Phàm Linh.
Trong số họ, chỉ có Dạ Phàm Linh là khác hẳn.
Nàng hiện giờ rất yếu, là người không có khả năng tự bảo vệ.
Khỉ mặt xanh chuẩn bị ra tay với Dạ Phàm Linh, vì nàng không thể chống trả.
Nó nhìn trúng Dạ Phàm Linh, liền nhào tới.
Hoàng Tử Vi lao đến chặn lại, bị khỉ mặt xanh cào một cái.
Vết thương khá sâu, nàng ôm vết thương.
Cắn răng, nhịn đau.
Chút đau đớn này thì xá gì, nàng phải bảo vệ Dạ Phàm Linh.
Không thể để cô có một chút tổn tương nào.
Khỉ mặt xanh lại muốn nhào đến.
Hoàng Tử Vi đỡ Dạ Phàm Linh, nói: "Tân Nhu, em đỡ Phàm Linh, trông chừng cẩn thận!"Võ Tân Nhu gật đầu, đón lấy Dạ Phàm Linh.
Hoàng Tử Vi với thân thủ nhanh nhẹn, rút súng.
Thành thục lắp đạn.
Căn cứ vào không khí, tốc độ gió.
Canh chuẩn thành thạo.
Mặc dù đã lâu không tác chiến bên ngoài.
Nhưng nó không quá khó với Hoàng Tử Vi.
Bằng bằng bằng, tiếng súng vang lên.
Động vật trong rừng bị giật mình.
Chim muông tan tác bay.
Nàng bắn ba phát về phía khỉ mặt xanh.
Một viên ghim vào cây.
Một viên thì xuyên qua mắt phải khỉ mặt xanh.
Mắt phải đã vô dụng.
Phát cuối cùng, ghim vào bụng khỉ mặt xanh.
Bụng nó phun máu.
Khỉ mặt xanh ôm bụng, chạy vào rừng trúc.
Mất mắt phải, khỉ mặt xanh chỉ đành dựa vào mắt trái để nhìn đường.
Trong rừng tiếng gầm rú vang vọng.
Lần này, là tiếng khỉ mặt xanh la hét vì đau.
- ----------
* Dứt tình, dứt nghĩ, dứt tâm.
Không ham muốn, không hỷ lạc, dứt thất tình lục dục.
Nghĩ đến lòng đau như cắt.
Dứt luôn tình cũ đã mặn nồng.
Rượu sầu rơi lệ hóa tương tư
Nỗi buồn mang mác dâng trong lòng.
Đoạn Trường Nhai có nghĩ gì?
Ed: đoạn thơ này mình ko tìm được bản gốc trên gg, nên tự dịch. Thơ văn ko hay lắm.