Dị Tủng

Chương 93: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (54)




Sau cơn mưa, không khí trong lành.
Toàn bộ núi Kỳ Lân như được gột rửa.
Mùi thơm của dược thảo thoang thoảng.
Phảng phất có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ trong núi.
Rất nhiều động vật chạy nhảy khắp nơi.
Núi Kỳ Lân lúc này giống như một tiên cảnh chốn nhân gian.
Có núi, có nước, có cảnh.
Thưởng thức quan cảnh.
Nếu có một chén trà đậm thì càng tuyệt hơn.
Nếu có thể sống một mình trên núi.
Cũng coi như là một thế ngoại đào viên rồi.
Sau cơn mưa núi trong xanh, như khí trời cuối thu.
Trăng sáng giữa rừng thông, suối trong veo chảy lên những nghềnh đá.
Sau khi mưa tạnh.
Những giọt nước trên vách đá cũng được gió làm khô.
Cây đại thụ sau mưa, giống như một lần được sống lại.
Cành lá như được thay lớp áo, xanh tươi mềm mại.
Nhìn vách đá cheo leo trước mắt.
Họ đã chuẩn bị xong tâm lý.
Hoàng Tử Vi chạm vào tay Dạ Phàm Linh.
Lông mày của nàng giật giật.
Có gì đó không đúng.
Nàng nói: "Sao tay Phàm Linh lạnh thế....."
Một sự lạnh lẽo từ trong lòng toát ra ngoài.
Chạm vào ngón tay của Dạ Phàm Linh.
Nàng cảm giác giống như chạm vào một cục nước đá.
Hoàng Tử Vi ôm chặt Dạ Phàm Linh, lo lắng nói: "Phàm Linh, em lạnh phải không, có tôi đây....."
Dùng thân nhiệt của cơ thể để sưởi ấm cho Dạ Phàm Linh.
Võ Tân Nhu nhịn không nổi, nói: "Đội trưởng, chị Phàm Linh không trụ nổi mấy ngày nữa...."
Hoàng Tử Vi lắc đầu, không muốn tin: "Không, sẽ không....."
Vì sao vậy?
Phàm Linh, em ấy sao có thể!!!
Võ Tân Nhu khuyên Hoàng Tử Vi: "Vu bà bà đã xem mạch cho chị Phàm Linh rồi, em không muốn gạt chị...."
Nàng không nói gì.
Nét mặt lạnh tanh như nhiệt độ của Dạ Phàm Linh vậy.
Tối tăm không màu sắc.
Qua một lúc lâu.
Hoàng Tử Vi mới nói: "Chúng ta lập tức leo núi thôi."
Thời gian rất gấp.
Hoàng Tử Vi không quan tâm nhiều nữa.
Bây giờ phải tranh thủ.
Cứu em ấy!!
Bất kể là vách đá cheo leo, hay nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Hoàng Tử Vi cõng Dạ Phàm Linh.
Không quay đầu, đi thẳng đến vách núi.
Vì muốn kiếm được bách hoa thảo, thì liền cứu Dạ Phàm Linh.
Vu bà bà dặn nàng, khi tìm thấy bách hoa thảo, thì nghiền nát đút cho Dạ Phàm Linh.
Chỉ lo Dạ Phàm Linh không thể tự nuốt được.
Nên phải nhờ người cho ăn.
Hoàng Tử Vi quyết định ở cùng với Dạ Phàm Linh.
Nếu lần leo núi này thất bại, không thể cứu được Dạ Phàm Linh.
Hoặc rơi khỏi vách đá chết.
Sống hay chết, nàng đều ở cùng Dạ Phàm Linh.
Chết cùng chết.
Sống cùng sống.
Chết cũng có mặt.
Sống cũng sẽ ở đó.
Vốn định nói mọi người cùng nhau hành động cẩn thận.
Hoàng Tử Vi cân nhắc vác đá cheo leo hiểm trở.
Nên quyết định để họ ở lại.
Nhìn bóng Hoàng Tử Vi đi xa.
Ai cũng có chút lo lắng cho nàng.
Võ Tân Nhu nói: "Lần đi này của đội trưởng, sợ khó khăn trùng trùng."
Vạn Hiểu Sương: "Chúng ta cũng đi đi, chúng ta là một đội, tất nhiên là phải ở cùng nhau."
Võ Tân Nhu liền thu dọn đồ đạc: "Em cũng có ý đó, chúng ta liền theo đội trưởng."
Tần Tương có chút nhát gan.
Họ đi hết rồi.....
Để cô ở lại một mình.
Nhưng phải leo vách núi.
Cô càng sợ chết.
Nếu rơi xuống thì.
Chết là cái chắc.
Cô bước đi run rẩy, nói: "Tôi sợ, tôi không đi nổi....."
Tần Tương cắn môi.
Cô thực sự không dám mạo hiểm bản thân.
Võ Tân Nhu lắc đầu nói: "Tần Tương, cô không đi thì ở lại với Vu bà bà chờ đi, hai người không cần đi xa."
Tần Tương nhát gan, hay bởi vì bị khỉ mặt xanh ám ảnh.
Bây giờ nhìn thấy người chết cô cũng sợ, chứ nói gì kêu cô leo lên vách núi cao như vậy.
Cô sợ chưa kịp leo, thì cô đã té chết rồi.
Cân nhắc đến Vu bà bà tuổi cao, thật sự không thể leo núi.
Vu bà bà nói: "Mấy người đi đi, mọi sự cẩn thận. Già này với Tần Tương ở đây chờ mấy người bình an trở về."
Hai người đi tới vách núi, cầm theo những vật dụng cần thiết để leo núi.
Tần Tương, Vu bà bà ở lại chờ.
Họ đi rồi.
Vu bà bà từ trong túi lấy ra mấy đồng tiền.
Bà bỏ chúng vào trong một cái mai rùa.
Bên trên mai rùa viết một chữ "chiêm".
Bà quyết định bói một quẻ.
Bói toán cần thiên thời địa lợi nhân hòa.
Biết rõ người làm nghề bói toán sẽ bị tổn thọ.
Vu bà bà nghĩ:
Mất đi tuổi thọ một năm thì có là gì?
Quan trọng nhất là phải phù hộ mấy đứa nhỏ ấy bình an vô sự.
Cùng nhau một thời gian.
Tất nhiên cũng có tình cảm.
Vu bà bà là người sống tình cảm.
Nên sẽ bị tình cảm làm cảm động.
Bà ở dưới vách núi mở một pháp đàn.
Trên pháp đàn để hai cây nến trắng.
Thắp nến lên, nến cháy rất mạnh.
Nhỏ một giọt sáp nến lên pháp đàn.
Nếu ánh sáng của nến yếu, chứng tỏ họ đang gặp nguy hiểm.
Vu bà bà lắc lắc mai rùa trong tay.
Đặt nó trước ngực, lắc ba cái, sang trái ba cái, phải ba cái.
Trong miệng niệm chú.
Đến khi mai rùa run lên, đồng tiền văng khỏi mai rùa.
Hai sấp, hai ngửa.
Ngụ ý của quẻ này là gặp hoạn nạn khó khăn, lại chuyển nguy thành an.
Vu bà bà thở dài: "Kiếp."
Bà chắp tay trước ngược, chân thành cầu nguyện rằng họ sẽ bình an trở về.
Lúc này.
Trên vách núi cheo leo, có một người đang cõng một người.
Núi cao dựng đứng cheo leo.
Cả người nàng như lơ lửng giữa vách đá.
Không ai khác.
Đó chính là Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi đạp chân trên những rìa đá.
Tay trái bám vào một tảng đá.
Mặc dù những tảng đá có chút hỗn loạn, nhưng rất chắc chắn.
Bao nhiêu năm gió táp mưa sa.
Những tảng đá vẫn kiên cố như vậy.
Sau lưng nàng cõng theo Dạ Phàm Linh.
Nên độ khó gia tăng.
Trên lưng có Dạ Phàm Linh.
Còn phải lo đến an nguy của em.
Hoàng Tử Vi đã leo được một nửa.
Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương ở phía sau cũng theo tới.
Hoàng Tử Vi đã khắc dấu hiệu lên vách núi.
Những ký hiệu này là để lại cho họ.
Nhận biết đường đi.
Con đường quay về.
Nàng định là chỉ một mình đi trước, rồi sẽ kéo họ lên sau.
Ai ngờ, họ cũng leo lên theo.
Ba người cứ vậy mà lơ lửng trên vách núi cheo leo.
Như con kiến trên chảo nóng.
Ba người trán đầy mồ hôi.
Mỗi một bước leo, đều không thể xem thường.
Mỗi lần đặt chân.
Là mỗi lần thấp thỏm.
Thế nhưng họ vẫn phải bình tĩnh.
Muốn duy trì đầu óc tỉnh táo, như thế gặp nguy hiểm cũng không loạn.
Hoàng Tử Vi đang leo lên tảng đá trước mặt.
Sẩy một chân.
Thế là cơ thể nàng theo đó mà tụt xuống một đoạn dài.
Bởi vì quán tính.
Còn do lực hút của trái đất.
Cả người như bị ai đó kéo xuống.
Cứ rơi mãi.
Mắt thấy cũng sắp té luôn rồi.
Phía sau, Vạn Hiểu Sương dùng tay của mình đỡ chân Hoàng Tử Vi, nói: "Đội trưởng, cẩn thận! Chị cố lên!!"
Võ Tân Nhu thấy Dạ Phàm Linh trên lưng Hoàng Tử Vi cũn sắp rớt.
Nàng đón lấy Dạ Phàm Linh, nói: "Đội trưởng, chị leo trước đi. Tụi em lo cho chị Phàm Linh."
Hoàng Tử Vi nói: "Tôi không sao, Phàm Linh giao cho tôi là được."
Không muốn rời xa em.
Nàng trói chặt Dạ Phàm Linh vào với mình.
Dây thắt lưng quấn quanh eo.
Quấn thêm ba vòng nửa.
Dạ Phàm Linh chỉ cần ở trên lưng nàng.
Sẽ không rơi nữa.
Hoàng Tử Vi lập tức phản ứng nhanh.
Nàng không thể gục ngã như vậy.
Vẫn chưa cứu được Dạ Phàm Linh!
Không thể chết!!
Hoàng Tử Vi cấp tốc leo lên.
Lên đến một rìa đá.
Phía trước là một rìa đá rộng và bằng phẳng.
Thấy đội trưởng đã leo lên, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai cũng dùng tốc độ nhanh nhất để trèo lên.
Muốn theo sát đội trưởng.
Khi Hoàng Tử Vi leo đến dưới bóng cây cổ thụ.
Cổ thụ như có linh tính.
Cành lá rậm rạp.
Cách cây cổ thụ không xa có bách hoa thảo.
Bách hoa thảo mọc trong khe hở của núi đá.
Muốn hái được, phải tốn chút công phu.
Hoàng Tử Vi đạp lên cây, đi cẩn thận từng bước.
Vu bà bà nói.
Gần cây đại thụ này có bách hoa thảo.
Bách hoa thảo là loài thực vật thích nơi ẩm ướt.
Đa số mọc ẩn trong mấy chỗ tối.
Hoàng Tử Vi tìm kiếm xung quanh thân cây.
Nhưng không nhìn thấy cây bách hoa thảo nào.
Bách hoa thảo nấp trong khe hở, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Có lẻ ánh sáng đó đã hấp dẫn ánh mắt Hoàng Tử Vi.
Nàng nhìn vào trong khe núi.
Bách hoa thảo ở trong đó.
Nàng đưa tay định hái, không ngờ bị vướng cành cây.
Cành cây gắt gao quấn chặt chân Dạ Phàm Linh.
Dường như không muốn nàng đi.
Hoàng Tử Vi lấy từ trong túi ra cây dao nhỏ, dứt khoát chặt đứt cành cây.
Cành cây đứt thành 5 khúc.
Cành gãy hoa khô.
Trong nháy mắt, cành cây đó đã trở thành một cây khô.
Hoàng Tử Vi nhanh chóng hái bách hoa thảo.
Nó không phát ra ánh sáng màu tím, mà chuyển qua ánh sáng màu xanh lục.
Nàng không lo nhiều.
Chỉ muốn cứu Dạ Phàm Linh.
Hoàng Tử Vi dùng tay bóp nát bách hoa thảo.
Nàng lấy ra một chai nước.
Hoàng Tử Vi ôm Dạ Phàm Linh vào lòng.
Nhớ lời Vu bà bà.
Dạ Phàm Linh đã không còn ý thức.
Căn bản em ấy không thể tự nuốt thuốc được.
Hoàng Tử Vi đưa bách hoa thảo nghiền nát vào miệng.
Rồi uống chút nước.
Hoàng Tử Vi nói: "Phàm Linh, đừng trách tôi, chỉ vì muốn cứu em."
Môi chạm môi.
Lạnh và mát.
Khi môi hai người chạm vào nhau.
Môi Dạ Phàm Linh có hơi nhúc nhích.
Nàng có cảm giác....
Nàng được hôn....
Dạ Phàm Linh có cảm nhận được không?
Tim tôi đang đập rất nhanh.
Ổn định lại tình cảm của mình.
Hoàng Tử Vi trở lại bình tĩnh.
Em ấy đang nghĩ gì.
Dạ Phàm Linh có biết không....
Hoàng Tử Vi lắc đầu.
Thấy Dạ Phàm Linh nuốt xuống bách hoa thảo.
Trái tim treo ngược cành cây của nàng mới hạ xuống.
Hai người kia thì đứng ở xa, không đến gần.
Cái thời khắc này.
Không ai muốn đến làm phiền họ.
Võ Tân Nhu ho khan hai tiếng: "Xem ra kỹ năng hôn của đội trưởng cũng không tệ...."
Vạn Hiểu Sương: "Em suốt ngày nghĩ tào lao, chúng ta mau đến xem."
Dạ Phàm Linh vẫn chưa tỉnh.
Nàng hình như có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ không có ai khác ngoài nàng.
Cả người Dạ Phàm Linh vô lực.
Nàng đang ở đâu.
Tại sao chỉ toàn là màu đen.
"Phàm Linh, đừng trách tôi, chỉ vì muốn cứu cô."
Đội trưởng, là giọng nói của đội trưởng.....
Là cô đang cứu tôi sao?
Đội trưởng......
Muốn mở mắt, nhưng không làm được.
Nàng bị sao vậy.....
Ba người quyết định, xuống núi để chờ Dạ Phàm Linh tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.