Dị Tủng

Chương 94: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (55)




Vách đá rất cao.
Leo lên khó, muốn xuống cũng chẳng dễ.
Võ Tân Nhu đứng ở chóp đá, cảm thấy chóng mặt.
Nhìn xuống, sâu không thấy đáy.
Ở đâu là cuối.
Đứng trên đỉnh núi, phong cảnh khá độc đáo.
Bầu trời xanh, gió và trăng.
Xa xa là những ngọn núi khác.
Một núi thêm một núi.
Cao như mây, xếp chồng lên nhau.
Từng cơn gió nhẹ thổi vào mặt.
Thoải mái.
Sau thời gian nghỉ ngắn ngủi.
Ba người bổ sung thể lực.
Chuẩn bị trở về.
Vì lý do an toàn.
Hoàng Tử Vi quyết định để hai người xuống trước.
Nhìn thấy họ an toàn.
Nàng mới an tâm.
Võ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương đi tới vách núi.
Thấy Hoàng Tử Vi vẫn chưa đi.
Võ Tân Nhu liền nói: "Đội trưởng, đi thôi."
Hoàng Tử Vi nói: "Hai người xuống trước đi, tôi theo sau. Nhớ kỹ, trên đường tôi có làm ký hiệu, cứ đi theo nó."
Võ Tân Nhu gật đầu: "Tụi em biết, chị cũng phải cẩn thận."
Nhìn thấy hai người leo xuống, Hoàng Tử Vi mới lên đường.
Hai người tụt xuống cũng coi là nhanh.
Dù sao cũng đã leo một lần, thì coi như đã có chút kinh nghiệm.
Theo đường cũ trở về.
Họ đại khái vẫn còn nhớ đường.
Hoàng Tử Vi đã khắc lên vài cục đá chữ "lộ".
Vạn Hiểu Sương vừa nhìn đã thấy.
Hai người cứ theo đó là leo xuống.
Võ Tân Nhu ngẩng đầu lên.
Không thấy Hoàng Tử Vi đâu.
Võ Tân Nhu nói: "Đội trưởng, sao chị ấy vẫn chưa leo xuống?"
Vạn Hiểu Sương: "Đội trưởng thân thủ cao, em không cần lo, sẽ đuổi kịp nhanh thôi."
Nghĩ thế.
Hai người không nghĩ nữa, cứ tiếp tục leo xuống.
Sắp đến đáy vực rồi.....
Dưới vách núi cheo leo.
Một pháp đàn với nến trắng đột nhiên mờ đi.
Ngọn lửa yếu ớt.
Điềm xấu!!
Vu bà bà chỉ tay.
Ngọn nến trắng cháy lại.
Vu bà bà bấm độn tính toán: "Không ổn!!"
Tần Tương nghe thấy giọng Vu bà bà liền đến hỏi: "Bà, sao thế?"
Bà đang rất lo lắng.
Họ không quay lại.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện?
Vu bà bà thở dài: "Đều phải xem số mệnh của họ rồi."
Mệnh!!
Số mệnh có phải một thứ gì đó trong cuộc sống.
Trong số mệnh, có lúc đừng nên cưỡng cầu.
Một người đã bị tử thần để mắt, thì làm sao thay đổi?
Lẽ nào không ai thoát khỏi cái chết sao?
Tần Tương không tin số mệnh.
Họ đã cứu mạng của cô.
Cô tin tưởng, người tốt sẽ được báo đáp tốt.
Tần Tương lắc đầu: "Họ nhất định sẽ bình an trở về."
Vu bà bà bắt đầu cầu nguyện, Tần Tương cũng làm theo Vu bà bà, cùng cầu phúc.
Nhắm mặt lại, chắp tay trước ngực, nói thầm trong lòng.
Mong họ bình an trở về.
Lúc này, Hoàng Tử Vi vẫn đang đứng trên núi.
Hoàng Tử Vi từng bước leo xuống.
Đột nhiên cảm giác có một ánh mắt đang nhìn nàng.
Dường như nó đã để ý nàng rất lâu.
Nghĩ rằng đó là ảo giác.
Nàng ngẩng đầu, bóng đen từ phía sau tảng đá lao tới.
Hoàng Tử Vi theo bản năng rút súng.
Nàng siết chặt súng trong tay.
Linh cảm không an.
Là cái gì?
Bóng đen lại xuất hiện, Hoàng Tử Vi đã thấy được nó.
Là khỉ mặt xanh mà lúc trước nàng bắn nó bị thương.
Con khỉ mặt xanh hung tợn dùng con mắt trái nhìn Hoàng Tử Vi.
Trong mắt toàn tơ máu.
Mắt phải đã bị Hoàng Tử Vi bắn mù.
Bụng đã không còn chảy máu.
Lúc này khỉ mặt xanh hung hãn hơn.
Trong đầu nó chỉ có việc phải báo thù.
Ngày đó, nó trốn vào trong rừng.
Chờ vết thương lành, nó liền đi tìm họ.
Theo mùi hương, nó tìm thấy họ.
Khỉ mặt xanh thường xuyên di chuyển trong địa hình này.
Nên vách núi Đoạn Trường Nhai không khó với nó.
Ngược lại nó leo rất thoải mái.
Nó tới báo thù.
Khỉ mặt xanh giương móng vuốt về phía Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi nghiên người cản lại, trèo lên núi một lần nữa.
Một trảo đánh hụt.
Khỉ mặt xanh gầm to.
Ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Hoàng Tử Vi.
Nó căm thù con người.
Giết con nó, còn bắn mù mắt nó.
Không giết được Hoàng Tử Vi, nó không bỏ qua.
Hoàng Tử Vi biết.
Với địa hình bây giờ.
Nếu đánh nhau với khỉ mặt xanh.
Không có lợi thế.
Nàng đang ở thế yếu hơn.
Hoàng Tử Vi lúc này chỉ muốn leo xuống núi thật nhanh.
Mặc kệ khỉ mặt xanh, nàng tiếp tục xuống núi.
Khỉ mặt xanh tấn công hụt, nên lại tiếp tục công kích.
Lần này so với lần trước càng tàn nhẫn hơn.
Cánh tay Hoàng Tử Vi bị nó cào rách một mảng lớn.
Máu túa ra.
Tay trái đau đớn, mất sức.
Còn cõng theo Dạ Phàm Linh.
Càng nặng.
Nàng cắn răng.
Bất luận thế nào.
Mình cũng phải chống đỡ.
Không thể chết.
Nàng đưa súng về phía khỉ mặt xanh, bắn một phát.
Khỉ mặt xanh nghe thấy tiếng súng, tất nhiên là tránh thoát.
Nó không ngu như lần trước.
Bây giờ tình thế rất bất lợi với Hoàng Tử Vi.
Chỉ còn hai viên đạn.
Hai viên.
Ở trên vách núi thế này có thể tấn công được khỉ mặt xanh sao?
Hoàng Tử Vi không nghĩ nhiều.
Nhắm ngay người khỉ mặt xanh, nổ súng.
Phát này, viên đạn ghim vào chân khỉ mặt xanh.
Nó gầm lên.
Khi một con thú gầm lên, cũng là đang báo hiệu sự tức giận của nó.
Khỉ mặt xanh nổi điên, vung móng vuốt sắc nhọn về cây súng của Hoàng Tử Vi.
Tay nàng buông lỏng.
Súng văng qua một bên vách núi.
Súng đang rơi tự do.
Không có quy tắc mà rớt xuống bên dưới.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy cây súng nữa.
Cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Không có súng.
Hoàng Tử Vi chỉ có thể dựa vào may mắn thôi.
Móng vuốt của khỉ mặt xanh rất sắc.
Trúng đòn xuyên sẽ vào người.
Hoàng Tử Vi cắn răng cản trở công kích của khỉ mặt xanh.
Nàng bắt đầu đánh cận chiến.
Đầu tiên là túm được đầu khỉ mặt xanh, một cước đá vào bụng nó.
Nó lùi về sau tránh.
Hoàng Tử Vi biết khỉ mặt xanh chỉ có một mắt.
Bỏ qua cánh tay trái đang chảy máu, tay phải nhặt chút đá vụn trên núi, đâm vào mắt trái của nó.
Lúc này, mắt trái của khỉ mặt xanh bị Hoàng Tử Vi nhét hẳn một cục đá vào.
Viên đá đâm xuyên mắt trái khỉ mặt xanh, như thể bị móc ra.
Mắt trái chảy máu không ngừng, gào lên.
Khỉ mặt xanh đã mất đi hai mắt, chỉ có thể nhận biết qua âm thanh và mùi.
Máu trên cánh tay của Hoàng Tử Vi để lộ vị trí của nàng.
Khỉ mặt xanh ngửi được.
Nó biết nàng ở đâu.
Khi người mất đi mắt hoặc cơ quan nào dó, thì những cơ quan khác sẽ trở nên nhạy bén hơn.
Bởi vì sự chú ý được tập trung vào cơ quan đó.
Khi bạn mất đi một thứ, thì bạn cũng được một thứ khác.
Thay đổi góc độ suy nghĩ, thế giới vẫn được coi là tốt đẹp.
Chỉ là cách nhìn cái đẹp khác nhau thôi.
Động vật cũng vậy.
Tất cả dây thần kinh nó đều tập trung ở khứu giác.
Khứu giác trở nên nhạy bén hơn.
Nó tìm vị trí của Hoàng Tử Vi.
Cánh tay Hoàng Tử Vi lại bị đau.
Tay phải không chống đỡ nổi.
Lúc này.
Khỉ mặt xanh muốn lao tới.
Dạ Phàm Linh trên lưng nàng đột nhiên tỉnh dậy.
Dường như biết Hoàng Tử Vi gặp nguy hiểm
Trong lòng có một giọng nói cứ gọi nàng.
Nhất định phải tỉnh lại!!
Tỉnh lại!!
Dạ Phàm Linh mở hai mắt.
Phát hiện đang ở vách đá cheo leo.
Hoàng Tử Vi đang cõng nàng thì bị thương nặng.
Cánh tay đang chảy máu.
Nàng đau lòng.
Làm sao nàng có thể nỡ lòng để cô bị thương.
Thấy khỉ mặt xanh muốn phế bỏ tay phải của Hoàng Tử Vi.
Nó muốn cả hai cùng rơi xuống núi mà chết.
Dạ Phàm Linh hiểu ra tình hình.
Không biết sức lực đến từ đầu.
Thấy khỉ mặt xanh sắp phế tay của Hoàng Tử Vi.
Dạ Phàm Linh một cước đá vào bụng khỉ mặt xanh, ôm lấy Hoàng Tử Vi.
Vẫn còn có thể ôm cô, còn có thể nghe được hơi thở của cô.
Hơi thở nặng nề nhưng đầy quen thuộc.
Tình yêu dành cho cô chưa hề biến mất.
Cảm giác thật tốt.
"Đội trưởng, ôm chặt tôi!!"
"Phàm Linh, cô....."
Trong ánh mắt của Dạ Phàm Linh đều là thâm tình.
Nếu không bảo vệ được cô.
Thì nàng còn có tác dụng gì.
Bất luận ai cũng không được tổn thương cô.
Dạ Phàm Linh nói: "Có tôi ở đây!!"
Hoàng Tử Vi: "Cẩn thận, khỉ mặt xanh!"
Khỉ mặt xanh từ sau lưng của họ tấn công.
Dạ Phàm Linh lấy từ trong túi ra ba con gao gọt trái cây.
Tháo bao.
Dạ Phàm Linh đã chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.
Nàng thường thích ném phi tiêu, nên tất nhiên sẽ đem theo dao thái.
Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, hình huống khẩn cấp, có thể dùng được.
Dao thái sắc bén xuất hiện trước mặt.
Hoàng Tử Vi nói: "Dạ Phàm Linh!! Cô cũng to gan thật, dám giấu nhiều dao như vậy!"
Nàng lúc này vẫn còn tâm trạng nói về mấy con dao!
Dạ Phàm Linh cười: "Đội trưởng, đừng nói."
Lúc bình thường nàng hay chơi ném phi tiêu một mình.
Ngón tay kẹp lấy ba co dao.
Bình tĩnh, trấn định.
Thư giãn.
Nàng xem khỉ mặt xanh như hồng tâm.
Nhắm chuẩn phương hướng, góc độ.
Ba con dao trong tay nhắm vào khỉ mặt xanh, phóng ra.
Ba con dao thái đâm vào cơ thể khỉ mặt xanh.
Khỉ mặt xanh bị trúng dao.
Cơ thể phun máu, một tiếng gào thét trong tuyệt vọng.
Khỉ mặt xanh như một tấm bia ngắm.
Nơi bị dao ghim vào máu chảy khắp nơi.
Nó hụt chân rơi xuống núi.
Hoàng Tử Vi bị thương.
Băng bó đơn giản.
Máu đã ngừng chảy.
Bây giờ thì, Dạ Phàm Linh cõng Hoàng Tử Vi.
Dạ Phàm Linh vừa leo xuống vừa nói: "Đội trưởng, vết thương của cô đỡ hơn chưa?"
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Tôi không sao, nhưng cô vừa mới tỉnh, có chịu nổi không?"
Dạ Phàm Linh cắn môi: "Đội trưởng, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Đó chính là.
Em thích chị.
Nàng sợ, sợ không có cơ hội để nói.
Dạ Phàm Linh vẫn không thể nói được.
Hoàng Tử Vi nói: "Tôi cũng có chuyện....."
Dạ Phàm Linh hỏi: "Chuyện gì?"
Hoàng Tử Vi: "Tôi thích em!"
Dạ Phàm Linh: "Là như bạn bè, tôi biết."
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Không phải bạn bè, là người yêu...."
Người yêu.
Dạ Phàm Linh đỏ mặt: "Em....em cũng thích chị lâu rồi."
Lâu đến mức nàng cũng không rõ.
Nàng đã bắt đầu thích chị lúc nào.
Chỉ là bạn bè bình thường.
Nàng cảm thấy nàng không làm được.
Mỗi ngày nhìn người mình thích, với thân phận là đội viên.
Cảm giác đó thật không dễ chịu.
Trái tim bị giày vò.
Muốn biểu đạt.
Nhưng chị sẽ chấp nhận sao.....
Nàng cứ nghĩ về nó.
Không ngờ...
Đội trưởng cũng thích nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.