Dị Tủng

Chương 96: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (57)




Cuộc chiến giữa môi và lưỡi.
Ngươi tới ta đi.
Hai người dường như không thể dừng được sự phấn khích trong lòng.
Càng hôn càng mãnh liệt.
Cứ như một con sóng dữ dội.
Cái lưỡi nhanh nhẹn lướt trên môi đối phương.
Tất cả trong một nụ hôn tinh tế.
Làm sao để thể hiện tình yêu?
Chính là bằng hành động.
Từ từ hôn lên cổ của nàng.
Để lại một dấu ấn thật sâu.
Vuốt ve vòng eo mềm mại của cô.
Thân thể đầy mê hoặc.
Máu bên trong dâng trào.
Dạ Phàm Linh như bị choáng ngợp bởi người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Nàng thậm chí không thể rời mắt.
Làn da mịn màn, mái tóc mềm mại.
Bàn tay vuốt ve những sợi tóc của co, cứ như lướt qua những cơn gió nhẹ.
Ánh mắt cô như phát sáng.
Trong đôi mắt luôn có một loại thâm thúy khó đoán.
Hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô.
Hoàng Tử Vi ôm eo Dạ Phàm Linh và bắt đầu hôn.
Từ mặt đến mũi, rồi từ mũi đến môi.
Nhẹ nhàng liếm vào môi nàng vài lần.
Dạ Phàm Linh ôm cô chặt hơn.
Cái ôm thật chặt, nói cho cô biết.
Nàng yêu cô biết bao nhiêu.
Nàng vừa ôm cô, vừa nói: "Em yêu chị....."
Câu nói này.
Nàng đã giấu trong lòng rất lâu rồi.
Vẫn luôn bị giấu kín.
Dạ Phàm Linh không biết tại sao lại khóc.
Yêu một người thật sự không dễ.
Che giấu quá cực khổ.
Nhớ về quá khứ.
Họ đã có thể bên nhau.
Thật sự không dễ dàng.
Hoàng Tử Vi hôn lên những giọt nước mắt của nàng: "Chị cũng yêu em....."
Nàng gần như quên mất.
Bao lâu rồi họ mới ôm nhau.
Chí ít, gương mặt cô.
Nàng vĩnh viễn không quên.
Luôn khắc vào nơi sâu nhất trong tâm trí.
Hoàng Tử Vi vừa hôn nàng, vừa lau nước mắt của nàng.
Nước mắt của Dạ Phàm Linh làm lòng cô nát vụn.
Cô đâu có muốn thấy dáng vẻ khóc lóc này của nàng.
Cô cũng sẽ buồn, sẽ đau lòng.
Trong miệng tất cả đều là vị mặn.
Vị nước mắt của nàng.
Vừa mặn, nhưng vừa hạnh phúc.
Môi hôi thấm ướt tóc cả hai.
Mồ hôi càng nhiều.
Mặt càng đỏ hơn.
Nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể như sôi lên.
Máu như chảy ngược.
Mình làm sao vậy?
Ôm người mình yêu, gọi tên người mình yêu.
Đây có lẽ là hạnh phúc.
Dùng hết tất cả vận may, mới có thể gặp được cô.
Người tốt đẹp như cô.
Một người xinh đẹp, vừa gặp liền khó quên, không gặp sẽ nhớ như điên.
Lúc nàng hôn mê.
Bao nhiêu buổi tối rồi không nhìn thấy cô.
Nàng nhớ cô điên cuồng.
Dạ Phàm Linh vuốt ve mặt Hoàng Tử Vi nói: "Vi, chị thật đẹp."
Hoàng Tử Vi thở gấp, nói: "Ừm..."
Hoàng Tử Vi đáng lẽ phải ở trên, nhưng vì bị thương, không thể lật Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh đổi khách thành chủ, đè cô bên dưới.
Hoàng Tử Vi muốn giơ tay thoát khỏi Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh phản ứng nhạy bén.
Nàng ấn tay trái của cô lại, nói: "Chị muốn trốn sao, đội trưởng của em."
Hoàng Tử Vi ôm lấy cổ nàng, nói: "Em thật là vẫn chưa ăn no à."
Dạ Phàm Linh hôn môi cô, nói: "Để em yêu chị đi...."
Hoàng Tử Vi: "Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi...."
Lần đầu tiên trong đời yêu một người, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Mối tình đầu trong cuộc đời.
Nhất định là tình cảm sâu sắc nhất.
Nàng coi cô là sinh mạng.
Mãi mãi và mãi mãi.
Mãi mãi yêu thương nhau, mỗi ngày nhiều hơn một chút.
Hãy để em yêu chị, để em chăm sóc chị.
Yêu, đều được bộc lộ qua từng nụ hôn.
Chìm đắm vào nó.
Một đêm triền miên, kết quả cái lưng đau đứng không nổi.
Khi Dạ Phàm Linh thức dậy.
Nàng vẫn còn nằm trên người Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi còn ngủ.
Vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô.
Thừa lúc cô vẫn chưa thức.
Dạ Phàm Linh lén hôn cô một cái.
Dấu hôn càng rõ hơn.
Dạ Phàm Linh cười, nói: "Để coi, chị làm sao ra ngoài gặp người ta?"
Nhìn Hoàng Tử Vi đang ngủ.
Nàng muốn chụp lại một bức ảnh.
Dạ Phàm Linh lấy điện thoại từ trong balo.
Sau khi mở máy.
Điện thoại báo, chỉ còn 5% pin, vui lòng sạc.
Màn hình sáng một lúc....
Chưa kịp mở chức năng camera.
Điện thoại tắt ngúm.....
Tiếc thật.
Không thể chụp lại bức ảnh của cô.
Dạ Phàm Linh nhéo mặt cô, nói: "Thức nào, đội trưởng Hoàng."
Hoàng Tử Vi gạt tay nàng, tiếp tục ngủ.
Hậu quả của "làm việc quá sức" là đau nhức khắp người.
Dạ Phàm Linh nhìn đồng hồ đeo tay.
9h32 phút.
Đã muộn thế này?
Dạ Phàm Linh kéo tay Hoàng Tử Vi nói: "Dậy thôi, đội trưởng tốt của em. Nếu chúng ta ngủ nữa, thì sẽ không kịp thời gian."
Hoàng Tử Vi trở mình, ngủ tiếp.
Xem nàng như vô hình.
Dạ Phàm Linh ra khỏi lều.
Mọi người đang ăn sáng.
Vạn Hiểu Sương đang gặm bánh.
Thấy Dạ Phàm Linh đi ra, vừa ăn vừa cười sặc sụa.
Xém nghẹt thở.
Võ Tân Nhu đang uống nước bên cạnh, cũng bị sặc.
Hai người họ hôm nay sao vậy?
Kì lạ?
Mọi người đều nhìn Dạ Phàm Linh với ý xấu.
Dạ Phàm Linh thấy họ cười, cũng cảm giác rùng mình!
Võ Tân Nhu liền xáp lại, cười nói: "Chị Phàm Linh à, chị có một đêm tuyệt vời nhỉ......"
Sẽ không bị đội trưởng bắt nạt chứ?
Một đêm xuân sắc!!
Nàng còn cố ý nhấn mạnh chữ "một đêm".
Võ Tân Nhu nói vậy, làm Dạ Phàm Linh thấy xấu hổ....
Đỏ mặt....
Nhớ tới chuyện tối qua.
Dạ Phàm Linh gật đầu nói: "Chị? Rất tốt, chị có thể làm gì với đội trưởng...."
Chuyện nên làm đã làm.
Chuyện không nên làm cũng đã làm.
Đúng hơn, là cái gì cũng đã làm!!
Dù sao, mình cũng là người "ăn"!
Lời này vừa vặn bị Hoàng Tử Vi nghe được.
Lúc này, Hoàng Tử Vi đang đứng sau lưng nàng.
Nàng vẫn chưa phát hiện.
Võ Tân Nhu cố ý ho khan hai tiếng.
"Khụ khụ... Chị Phàm Linh, chị xem sau lưng có ai kìa...."
"Ai..?"
Dạ Phàm Linh quay đầu, đối diện với ánh mắt của Hoàng Tử Vi.
Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó.
Mũi cô, mắt cô.
Nhìn thế nào cũng không đủ.
Cứ như lạc trong đường nét của gò má.
Đùi đẹp, chân thon.
Dáng người từng đường cong hoàn mỹ.
Cứ như bước ra từ trong tranh.
Dạ Phàm Linh sững sờ.
Tầm 1 phút.
Hoàng Tử Vi, cái người này sao lại ở đây.
Mới phút trước, nàng còn véo mặt chị ấy...
Còn định chụp lén lúc chị ngủ.
Ặc.....
Nếu chị biết?
Có chém chết mình......
Hoàng Tử Vi ho hai cái, nói: "Mấy người đang nói xấu gì tôi đó?"
Võ Tân Nhu le lưỡi, nói: "Có đâu, chúng em nào dám nói xấu đội trưởng, em chỉ đang tám với chị Phàm Linh về đội trưởng thôi. Nói chị rất tốt, vừa tốt người còn tốt tính, lương thiện lại còn rất xinh đẹp."
Hoàng Tử Vi: "Đủ rồi, đừng có tâng bốc tôi. Chúng ta chuẩn bị, chút nữa lên đường."
Mọi người thu dọn lều và đồ đạc.
Hoàng Tử Vi đến một cái hồ hoa đào cách đó không xa.
Nàng thích đi dạo xung quanh.
Những ngày này.
Vô tình nàng phát hiện một hồ nước.
Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp.
Có núi có sông.
Bước trong hồ chảy siết.
Bên trong núi Kỳ Lân có rất nhiều đầm và hồ nước.
Trong đó có đầm hoa đào, được gọi là "hồ tiên" trong núi Kỳ Lân.
Hồ hoa đào sâu ngàn mét.
Vào những thời gian khác nhau sẽ thấy phong cảnh khác nhau.
Khi mặt trời mọc, hồ hoa đào sẽ có một ánh sáng màu vàng nhạt.
Buổi trưa, hồ hoa đào sẽ có một màu xanh lục nhẹ nhàng.
Khi mặt trời ngã về tây.
Hồ hoa đào sẽ nổi lên đủ mọi màu sắc.
Nàng ngồi một mình bên hồ, nhìn cá trong hồ bơi qua bơi lại.
Có có thể tự do bơi trong nước.
Trí nhớ của cá chỉ 7 giây.
Như ký ức của người cũng chỉ có 7 giây.
Nàng hi vọng có thể nhớ rõ Dạ Phàm Linh.
Khoảng thời gian này, đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Ép Hoàng Tử Vi thở không nổi.
Vụ án vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng tiến độ rất chậm.
Còn tình cảm với Dạ Phàm Linh.....
Hai người phụ nữ yêu nhau.
Sẽ chịu áp lực xã hội.
Thế nhưng, dù khó khăn vẫn phải tiếp tục đi.
Dạ Phàm Linh là do bản thân nàng chọn.
Nàng không hối hận.
Không hối hận vì đã chọn tình yêu này.
Chính là không thẹn với lòng.
Nàng cau mày nghĩ những chuyện này.
Tương lai còn rất nhiều chuyện cần đối mặt.
Nàng thở dài, nói: "Chúng ta có thể thuận lợi không....."
Dạ Phàm Linh luôn đi theo phía sau Hoàng Tử Vi.
Thấy chị ngồi ở hồ nước suy nghĩ cái gì đó.
Nghe được lời thở dài kia.
Dạ Phàm Linh có chút đau lòng cho chị.
Tình yêu của hai người phụ nữ khó đến thế nào.
Áp lực xã hội.
Áp lực gia đình.
Tất cả những điều này, họ đều phải tự chịu đựng....
Đây là quá trình và là con đường duy nhất để đi.
Cô không chú ý Dạ Phàm Linh đang đến gần.
Hay là do cô suy nghĩ quá tập trung.
Dạ Phàm Linh bịt mắt cô từ phía sau, nói: "Vi, sao lại một mình đi ra đây."
Mùi hương quen thuộc.
Nàng ôm lấy eo của cô.
Trên người cô có một mùi hương nhẹ rất thơm.
Ngửi rất thích.
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Có nhiều chuyện cần suy nghĩ."
Dạ Phàm Linh quay người, chạm vào chớp mũi của cô, nói: "Nghĩ gì, nhớ em à?"
Hoàng Tử Vi cười: "Tự luyến."
Dạ Phàm Linh nắm tay cô nói: "Chúng ta quay lại thôi, họ đang chờ."
Có thể nắm lấy tay cô, thật ấm áp.
Dạ Phàm Linh cảm thấy rất hài lòng.
Còn có thể ngày nào cũng được nhìn thấy người mình yêu.
Trên trọng từng ngày bên nhau mới là điều quan trọng nhất.
Hoàng Tử Vi thay áo cổ cao, cố ý che đi dấu hôn.
Dạ Phàm Linh nghĩ, liền muốn cười.
Dấu hôn.....
Đánh dấu tình yêu!
Dạ Phàm Linh cúi xuống, nói nhỏ vào tai cô: "Dấu hôn của em rất rõ, không cần che, em nhìn thấy mà...."
Hoàng Tử Vi: "Em....."
Nàng không nói được gì.
Trên cổ nàng có dấu hôn.
Không phải do Dạ Phàm Linh làm sao!
Nói ra nàng còn thấy ngại.
Dấu hôn đỏ chót....
Rất rõ ràng....
Sáu người thu dọn hành lý xong, lại tiếp tục lên đường.
Khỉ mặt xanh đã chết, Tần Tương muốn rời đi.
Cô muốn rời khỏi đây.
Rời khỏi núi Kỳ Lân đầy đau thương này.
Là nơi đã cướp đi tính mạng của gia đình cô.
Cô mất cha mẹ.
Tần Tương thân gái một mình trong núi Kỳ Lân, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Núi Kỳ Lân lớn như vậy.
Khó tránh khỏi thú hoang.
Cô sợ sẽ bị thú hoang ăn thịt, hoặc sẽ gặp người xấu.
Một cô gái một mình rời khỏi núi Kỳ Lân cũng quá khó khăn.
Mọi người thảo luận.
Để Tần Tương đi theo họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.