Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Chương 89:




Một câu nói khiến Tiêu Hòa trợn to mắt, kinh ngạc không ngớt.
Có… có ý gì?
Phàn Thâm nhẹ giọng nói: “Từ khi bắt đầu có trí nhớ tôi liền nghe được tiếng lòng bí mật của người khác, bất kể muốn nghe hay không, dù đêm khuya vắng người, dù tất cả đều đi vào giấc ngủ, tôi cũng có thể nghe thanh âm trong mộng của họ, các thứ hoang đường, cổ quái, đáng ghét, không nên nhìn đều lọt vào tai. Tôi luôn cố bịt kín lỗ tai hay mở nhạc thật to, chỉ hận không thể khiến mình điếc, nhưng vô ích, đều vô ích, không ngăn cản được…”
Tiêu Hòa chưa từng thấy nét mặt Phàn Thâm thống khổ như thế này bao giờ, nhưng nháy mắt này, hắn cũng bị cảm động lây.
Tức thì mọi chuyện đều rõ ràng, hoàn hoàn toàn toàn rõ ràng.
Tuy thật khó tin, nhưng… kỳ tích là, Tiêu Hòa không chút nghi ngờ.
Bởi đọc được suy nghĩ người khác, nên từ nhỏ Phàn Thâm đã tiếp nhận nhiều thông tin hơn người bình thường, khiến y mau chóng trưởng thành, nhưng đồng thời phải chịu áp lực gấp bội người khác.
Đọc được suy nghĩ người khác, dường như ai cũng muốn có được khả năng này, hơn nữa đích thật nó mạnh đến độ khiến lòng người e ngại lo sợ.
Không thể không nói, có năng lực này, muốn thành công là rất dễ, dù sao không người nào che giấu qua mặt được y.
Song… tác dụng phụ cũng ác liệt tới khó tiếp nhận.
Lòng người khó đoán, ý niệm khó phân.
Dù là người hiền lành lương thiện đến mấy vẫn có lúc bị cảm xúc tiêu cực chiếm cứ, dù là một người tốt thật thật sự sự cũng sẽ có một mặt u ám.
Họ sẽ không phơi bày mặt tối đó ra ngoài, nên người khác không thể cảm nhận, nhưng Phàn Thâm thì được.
Y cảm giác được thiện ý, cảm giác được ác ý, cảm giác được bậc trưởng bối bề ngoài hòa ái dễ gần nội tâm ti tiện vô sỉ, cảm giác được người nhìn như ôn hòa vô hại nhân tâm lại tàn nhẫn thích giết chóc…
Đủ loại tương phản, khiến người ta nghi ngờ đạo đức nhân tính.
Khó trách.
Phàn Thâm có cha mẹ yêu thương, có cuộc sống sung túc, từ nhỏ cũng không chịu điều gì quá đau khổ mà lại mắc chứng nhân cách phân liệt, thậm chí phân liệt đến độ không muốn tỉnh dậy.
Ngày tháng đầy âm u thống khổ và tuyệt vọng kia, dù chỉ thể hội một ngày có khi Tiêu Hòa sẽ điên mất, mà Phàn Thâm đã cố chống đỡ tận vài chục năm.
Chống tới khi bản thân chán ghét, cuối cùng ngủ mãi không tỉnh.
Tiêu Hòa có ý đánh thức y, nhưng sau khi tỉnh, y vẫn sẽ tiếp tục cuộc sống tàn nhẫn và vô vọng đó, tiếp nối không ngừng.
Rốt cục đã hiểu, Tiêu Hòa rốt cục đã hiểu.
Vì sao Phàn Thâm nói: Sau khi tỉnh lại, y sẽ mất đi hắn.
Tại thế giới tinh thần, Tiêu Hòa và Phàn Thâm chung sống hòa hợp là bởi Phàn Thâm không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Hòa, không nghe được âm thanh nơi nội tâm Tiêu Hòa.
Tuy sẽ có bất an, hiểu lầm, lo lắng không yên, nhưng là một loại hạnh phúc khác người thường nên nếm trải.
Cũng chính vì vậy, Phàn Thâm dễ dàng phải lòng Tiêu Hòa, toàn tâm toàn ý yêu Tiêu Hoà.
Nếu tỉnh lại, về tới hiện thực.
Vậy không hề nghi ngờ, Phàn Thâm sẽ nghe được tiếng lòng Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa yêu Phàn Thâm sâu sắc, là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng… lòng người a lòng người.
Tiêu Hòa đâu thể ngăn cản khống chế cách nghĩ của mình, tư tưởng của mình, tâm tư của mình.
Hắn yêu y, nhưng có thể trong lúc vô tình thời điểm không để ý, hoặc chỉ tại một phần ngàn giây chớp nhoáng, bỗng dưng nhớ tới một số chuyện.
Một số điều không nên để người yêu biết, một số chuyện riêng tư của bản thân.
Nhưng ở bên Phàn Thâm, không còn thứ gì gọi là riêng tư.
Không thể tồn tại niềm tin tuyệt đối, nếu một bên dễ dàng nghe thấy suy nghĩ trong lòng một bên khác.
Hiện tại họ yêu nhau say đắm, nhưng trở về hiện thực, theo ngày tháng dần trôi, theo tâm tư lưu chuyển, theo hoàn cảnh chung sống bất công như vậy.
Dù yêu khắc cốt ghi tâm hơn nữa, dù tình cảm không thể phai nhạt đi nữa, cũng sẽ bị ăn mòn hầu như không còn.
Đến lúc đó, không phải sinh ly tử biệt, mà đáng sợ hơn là tình chết tâm tàn.
Tiêu Hòa ngây ngẩn, lòng có chút sợ hãi.
Hắn không thể tưởng tượng… một kết cục như thế.

Phàn Thâm không đọc được suy nghĩ của Tiêu Hòa, nhưng nhìn vẻ mặt đối phương, biết hắn đã hiểu.
Từng đợt chua xót lan tràn trong ngực, Phàn Thâm ôm lấy hắn, thủ thỉ bên tai: “Em đã hiểu, đúng không? Nếu sau cùng chúng ta sẽ đi đến một bước kia, tôi tình nguyện vĩnh viễn ngừng lại vào thời khắc này.”
Tiêu Hòa không nói tiếng nào, nhưng cảm nhận được tâm tình Phàn Thâm.
Nếu đã định sẽ trở thành người dưng nước lã, thậm chí chán ghét lẫn nhau, vậy hắn cũng nguyện ý gìn giữ đoạn tình cảm này ở độ chân thành tha thiết nhất, để tình yêu của họ vĩnh viễn nở rộ tại thời điểm rực rỡ nhất.
Vì sao lại như vậy a, Tiêu Hòa không sao miêu tả nỗi tuyệt vọng bắt đầu tuôn trào trong tim.
Tuy nói ngoài đời tình cảm vợ chồng sẽ dần phai nhạt theo năm tháng, nhưng Tiêu Hoà biết hắn và Phàn Thâm sẽ không, nếu không có khả năng ‘Nghe được suy nghĩ’ này tồn tại, hắn và Phàn Thâm có thể cùng đi đến cuối, bất kể gian nan, bất kể cực khổ, bầu bạn bên nhau đến khi mái tóc trắng xoá.
Nhưng… không được.
Ngay cả Tiêu Hòa cũng không tin nổi chính mình.
Hắn là người, mà con người không khỏi có một hai mặt u tối.
Một mình một người có thể dễ dàng điều chỉnh mặt u tối ấy.
Nhưng nếu bị nhìn trộm…
Không dám tưởng tượng.
Toàn thân Tiêu Hòa run rẩy, hắn vốn nghĩ khi tìm được điểm mấu chốt sẽ có thể hoàn toàn trị tận gốc.
Nhưng hắn đã quên, Phàn Thâm thông minh hơn hắn gấp trăm lần, nếu thật sự có cách giải quyết, Phàn Thâm tuyệt không bỏ cuộc.
Thật sự không có cách nào sao?
Tiêu Hòa ôm chặt y, đột nhiên mở miệng, giọng trầm trầm “Tôi ở cùng anh được không?”
Phàn Thâm cứng đờ cả người.
Tiêu Hòa không gián đoạn: “Phàn Thâm, nếu vậy, chúng ta đều không tỉnh nữa, tôi ở lại thế giới của anh, chúng ta ngày ngày bên nhau trường trường cửu cửu, vĩnh sinh vĩnh thế.”
Tiêu Hòa nhẹ giọng nói, rồi từ từ như nhìn thấy hy vọng, cặp mắt phát ra quang mang sáng ngời: “Được đấy, Phàn Thâm, như vậy là chúng ta có thể bên nhau, không tách ra nữa.”
Hắn nói vậy, nhưng Phàn Thâm lại nở nụ cười khổ: “Tiêu Hòa, không lúc nào tôi không muốn như thế, vĩnh viễn nhốt em ở đây, cầm tù tại chỗ này, mô tả ra một thế giới thuộc về chúng ta, vĩnh vĩnh sinh sống trong đó.”
“Vậy tốt quá, tôi bằng lòng!” Tiêu Hòa vội nói.
“Nhưng… Tiêu Hòa.” Phàn Thâm nhìn hắn, đôi con ngươi màu lam tràn đầy thâm tình “Em sẽ chết, vốn là mấy chục năm sinh mệnh, sẽ vì ngủ say mà chết sớm…”
Tiêu Hòa kinh ngạc, đột nhiên nhận ra chỗ quan trọng: “Nếu anh ngủ mãi cũng sẽ chết, đúng không?”
“Đúng vậy, trường kỳ trầm mê trong thế giới tinh thần, sinh mệnh cơ thể sẽ dần tan biến, không có em, có thể tôi đã chết rồi, là em đã cứu tôi, nhưng… tôi thật sự không muốn tỉnh.”
“Thật xin lỗi, Tiêu Hòa, tôi yêu em, rất yêu em, nên lại càng không thể tỉnh, nếu tỉnh dậy rồi mãi mãi đánh mất em, tôi tình nguyện ngủ mãi thế này.”
-Hết chapter 89-
Vĩ thanh: Em là cứu chuộc duy nhất của tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.