Địa Hạ Phách Mại Sở

Chương 4:




“Lâm Dược, khôi phục không tệ nga, lập tức liền xuất viện, chúc mừng.” Cô y tá tướng mạo điềm mỹ cười hì hì cùng Lâm Dược chào hỏi.
Lâm Dược xấu hổ cười cười, “Cảm tạ.”
“Thủ tục làm xong chưa?”
“Đã làm xong.”
“Ta trước tiên làm việc.”
“Tạm biệt.”
Mở ra ngăn kéo, Lâm Dược không dự định mang theo áo ngủ và đồ tắm rửa mua trong bệnh viện, chỉ mang theo ví tiền thì tốt rồi.
Đây là sau khi hắn gặp chuyện không may ở trên người hắn phát hiện. Lâm Dược, đó là tên của hắn, nhưng tựa hồ lại cảm thấy có chút không giống.
Lâm Dược bối rối lắc lắc đầu. Cái cảm giác vi diệu kì lạ này từ sau khi hắn tỉnh lại vẫn kéo dài.
Đầu óc trống rỗng hắn từ bác sĩ biết được tên, lại từ vẻ mặt cảm kích của một đôi phu phụ biết được hắn là hơn một tháng trước mới chuyển đến A huyện, đồng thời lúc tai nạn xe cộ cứu con của bọn họ.
Nguyên lai phi thuyền bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, hệ thống chập mạch trực tiếp thiêu hủy hệ thống tự động hướng dẫn, may mà tài xế đem phi thuyền thiết lặp trở về lái tay, tránh núi lớn, mới đụng phải đại thụ bên cạnh, bằng không tất cả mọi người không có đường sống.
Lâm Dược cũng tương đối may mắn, chỗ hắn ngồi tương đối gần phía sau, đầu tuy rằng bị đập, nhưng luợng máu xuất ra cũng không nhiều, vị trí xuất huyết cũng tương đối an toàn, xương sườn đứt lưỡng đoạn, lại bị thủy tinh đâm ở cánh tay và sau vai thành vài vết lớn, hơn nữa lúc giải cứu giúp tới gần trước cửa sổ chỗ ngồi không có bị kẹt, rất nhanh liền bị kéo ra, thành nhóm thứ nhất nhập viện cấp cứu.
Phẫu thuật sau một ngày hắn liền tỉnh, một tháng sau đã được phép xuất viện. Chỉ là trí nhớ kia lại không có nửa điểm khôi phục.
Không sai, Lăng Việt mất trí nhớ.
“Đi thôi, Tiểu Lâm.”
Nghe nói là chủ nhà của mình thuê, đồng thời là phụ thân của hài tử được mình cứu, lúc này đang đứng ở ngoài cửa vò đầu.
“Cũng không mang theo?”
“Cũng tốt, đồ không may mắn.” Nam nhân cười hắc hắc vài tiếng, “Đồng Đồng và mẹ nó ở dưới lầu, chúng ta đi xuống thôi. Bà nội nó phỏng chừng đang ở nhà làm cơm, chúng ta trở lại vừa vặn có thể ăn nóng.”
“Làm phiền các ngươi, Lâm đại ca.”
“Không phiền không phiền, đều nói coi chúng ta như người trong nhà, tốt xấu chúng ta mấy trăm năm trước là một nhà, khách khí cái gì.”
Lâm Dược không thể làm gì khác hơn là cúi đầu cười cười, chuyện cứu Đồng Đồng hắn đã không nhớ rõ, nhưng lúc hắn nằm viện, là Lâm gia phu phụ buông xuống việc nhà mình toàn tâm toàn ý chiếu cố hắn, nhất là những ngày đó hắn không thể rời giường.
Nửa năm sau ——
“Ca ca, cái này là cái gì?” Đồng Đồng chỉ vào từ trong sách. Đồng Đồng bảy tuổi đã lên tiểu học hai tháng trước.
Đang bị hắn kéo Lâm Dược khom lưng nhìn, “Cái này đọc là 『 năm 』, một tay có mấy ngón?”
“Năm!”
“Được rồi, ngoan! Ta đi cất cây lau nhà.”
“Đã biết, ca ca!”
Nửa năm qua này, Lâm Dược vẫn nỗ lực nhớ quá khứ của mình, nhưng hầu như không thu hoạch được gì, hắn có chỉ là có giấy chứng minh và số lượng đáng kể trong thẻ tín dụng. Để tìm càng nhiều đầu mối hơn, hắn cũng hỏi chủ nhà vô số lần chuyện lúc mình tới A huyện, thế nhưng sau nhiều lần, Lâm Dược phát hiện cũng chỉ là vô dụng.
Về phần chủ nhà đề cập đến vị hôn thê, vốn chính là hắn thuận miệng tạo ra nhân vật căn bản không tồn tại, làm sao có thể tìm được đây.
Ngay ba tháng trước, thấy hắn nóng nảy Lâm gia phu phụ còn cố ý nghĩ kế cho hắn, khuyên hắn không bằng đăng quảng cáo, thông báo tìm người và vân vân, có lẽ sẽ có thân nhân hoặc bằng hữu thấy, chủ động tới tìm hắn. Lúc đó, Lâm Dược không chút suy nghĩ liền từ chối, thái độ làm cho Lâm gia phu phụ lại càng hoảng sợ.
Lâm Dược cũng không biết là thế nào, thấy mình ngôn ngữ quá kích, vội vàng hướng bọn họ xin lỗi. Cũng may mấy ngày nay hắn cùng Lâm gia phu phụ đã thập phần thân mật, lại không đến mức bởi vậy sản sinh hiềm khích gì.
Mắt thấy nửa năm trôi qua, Lâm Dược cũng không khỏi bối rối, chẳng lẽ phải làm một người không có quá khứ?
Lúc này hắn, còn chưa ý thức được quên trước kia kỳ thực cũng là một lựa chọn hiếm, một người ký ức trống rỗng như thế nào sẽ nghĩ tới chính mình là một người không thể thấy hết đi? Hắn rốt cục vẫn phải ở trong thành lớn nhất đang thông báo tim người trên điện tử báo, dán ảnh chụp nho nhỏ, mong muốn tìm được người biết mình.
Nhưng mà Lâm Dược trong lòng kỳ thực đối với lần này cũng không có ôm nhiều hy vọng, đầu tiên hắn không biết mình là từ thành thị nào trở lại A huyện, đồng thời đều không phải mỗi người đều có thói quen xem báo, cho dù thấy, có bao nhiêu người sẽ chú ý một phần này, lại là góc nhỏ của thông báo tìm người chứ?!
Bất quá tuy rằng có mang ý nghĩ như vậy, Lâm Dược trong long vẫn có một chút chờ mong thật nhỏ, loại chờ mong này xen lẫn thấp thỏm, chỉ là Lăng Việt cũng không biết những thấp thỏm này là tiềm thức chính mình đang cảnh cáo bản thân, hắn coi là mê man không biết, thân nhân của mình bằng hữu ở nơi nào? Bọn họ sẽ tìm đến mình sao?
Là ngoài ý muốn, đăng thông báo tìm nhân đi ra ngoài ngày thứ ba, quả thực có người tìm tới cửa. Đó là một nam nhân mặc tây trang giày da, giỏi giang tinh minh ở A huyện rất chói mắt, hắn cuốn hút người qua đường, trực tiếp đi tới trong tiệm của Lâm Dược.
“Lăng Việt!” Nam nhân tại thấy hắn sát na, mắt lộ ra hung quang.
“Ngươi là ai?!” Lâm Dược bị hắn dọa lui về phía sau, nếu không phải vì trang phục hắn mặc, suýt nữa muốn cho rằng người nọ là tên côn đồ từ đâu tới.
“…” Người kia hít một hơi thật sâu, như là đang đè nén cơn giận của mình, “Theo ta đi.”
Lâm Dược lặng lẽ vuốt di động trong quần, “Ngươi là ai, dựa vào cái gì a?”
Người kia lấy ra báo điện tử trong túi, đem báo chiếu hình ở giữa không trung, bình tĩnh nhìn hắn.
Lâm Dược nhãn thần sáng ngời, “Ngươi biết ta?”
Nhưng rất nhanh nhãn thần liền tối xuống, “Ta chẳng lẽ thiếu ngươi tiền sao?”
Liên tưởng đến số tiền trong thẻ tín dụng của mình, Lâm Dược hồ nghi nhìn hắn, 『chính mình không phải là lừa tiền của hắn đi, thoạt nhìn hắn hình như rất có tiền. 』
Người kia khóe mắt giật, vừa hít sâu, “Dĩ nhiên không phải, chủ nhân ở trong xe chờ, chúng ta đi thôi.”
“Ngươi không nói rõ ràng ta phải báo cảnh sát.” Lâm Dược quơ quơ điện thoại trong tay.
Người kia rũ mắt xuống, từng câu từng chữ nói, “Chủ nhân rất nhớ ngươi, đừng để hắn đợi, ngươi không bằng tự mình đi hỏi hắn.”
Nhớ? Lâm Dược đang phỏng đoán cái chữ này, người kia bắt lấy cánh tay của hắn, đem điện thoại trong tay hắn ném lên mặt đất, kéo hắn đi ra phía ngoài.
Lâm Dược một chút hoảng hồn, lớn tiếng kêu, “Buông, buông ra, ngươi đây là bắt cóc, buông.”
Nghe được Lâm Dược la lên, lần lượt có người qua đường vây quanh, xã khu có vài người biết Lâm Dược, lập tức chặn đường hai người, “Ngươi làm cái gì, rõ như ban ngày đối Tiểu Lâm gây rối…”
“Không phải là xã hội đen đi, vẫn là báo cảnh sát đi.”
Đúng lúc này, lần lượt lại có vài tên nam nhân mặc tây trang xông tới, thoạt nhìn là đồng bọn của nam nhân xa lạ, Lâm Dược giương mắt nhìn lại, chỉ thấy bốn phía cửa hàng của mình, cạnh đường, đều đậu phi thuyền hình giọt nước màu đen, mà những người đó từ trên xe bước xuống.
Lâm Dược trong lòng lộp bộp một chút, những người này giống như là muốn bắt mình? Tuy rằng không biết nguyên do, Lâm Dược cũng biết sắp xảy ra chịu không lành, liều mạng giãy giụa, “Người cứu mạng, buông, ta không biết ngươi, buông… Mọi người báo cảnh sát…”
Đồng lúc Lâm Dược hô to, một giọng nam vang lên, “Lăng Việt, ngươi nháo đủ chưa, còn không theo ta về nhà.”
Nguyên lai những người áo đen kia phía sau còn theo một gã nam tử, hắn mặc tây trang màu xám tro, giày da đen bóng, khuôn mặt kiên nghị mà anh tuấn, ánh mắt lấp lánh, lời của hắn khiến mội người yên tĩnh lại một chút, bao gồm Lâm Dược giãy dụa không ngừng.
Nam nhân thành thục rất tuấn tú rất có mị lực, Lâm Dược nhìn hắn, thử dò xét nói, “Ngươi biết ta?”
“Ngươi ở đây nói bậy gì đó? Làm hại ta tìm ngươi hơn nửa năm. Cùng ta đánh cuộc khí cũng nên trả đủ chứ.” Thành thục nam nhân đối người kèm hai bên Lâm Dược nói, “Niếp Văn, trước buông hắn ra.”
“Dỗi?” Lâm Dược ngơ ngẩn, “Ngươi là thế nào của ta?”
Thành thục nam nhân lông mi vừa nhíu, “Đương nhiên là tình nhân của ngươi.”
『 tình nhân! 』lòng quần chúng vây xem nhất thời từ cảnh giác biến thành xem náo nhiệt, tình nhân oh!
Lâm Dược mặt đỏ lên, “Không có khả năng.”
Nam nhân không vui nói, “Không nên náo loạn nữa.”
“Đều không phải nháo, ta đã không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?”
“Bởi vì ra tai nạn xe, ta đều không nhớ rõ.”
Nam nhân biểu tình ngẩn ra, đi tới bên cạnh hắn cầm lấy bờ vai hắn, “Tai nạn xe? Bị thương nghiêm trọng không?”
“Không tính là nặng, đã tốt rồi.”
Nam nhân lộ ra một tia cười yếu ớt, “Không nặng là tốt rồi, có thấy không, đây là trừng phạt rời nhà.”
“…” Lâm Dược thực sự nhớ không nổi chính mình có một tình nhân đồng tính, “Thế nhưng ta có vị hôn thê.”
Nam nhân sửng sốt, biểu tình lập tức trở nên nghiến răng nghiến lợi, “Vị hôn thê? Ngươi lại nói sạo người nào, chúng ta cùng một chỗ năm năm, chuyện khi nào?”
“Nói sạo?” Lâm Dược không hiểu nhắc lại.
Nam nhân do dự nói, “Đi thôi, lên xe nói.”
Lâm Dược hoàn có chút bất an, không chịu cất bước. Nam nhân nắm vai hắn, kiên định mang theo hắn về phía trước, nhỏ giọng nói, “Ngươi việc này có chút mất mặt, ngươi nếu là không chú ý ta có thể nói ra.”
『mất mặt? 』 Lâm Dược đang do dự đã bị mang lên phi thuyền, tiếp theo, nam nhân ngồi xuống khóa cửa, đột nhiên đem tay chân luống cuống của hắn ôm vào trong ngực.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi làm cái gì?!” Lâm Dược thất thanh kêu.
Nam nhân trả lời là càng thêm dùng sức ôm, “Đừng nhúc nhích, ngươi không biết mấy ngày nay ta rất nhớ ngươi, suy nghĩ bao nhiêu lần tình huống một lần nữa gặp mặt…”
Thanh âm của nam nhân trầm thấp hữu lực, cảm tình trong thanh âm kia thật sự là quái khắc cốt ghi xương, mặt Lâm Dược đỏ rực, người này, tựa hồ thực sự rất muốn cùng mình gặp mặt.
Niếp Tiềm ôm tay của Lăng Việt run nhè nhẹ, vô pháp tự mình khống chế muốn xoa gáy người trong lòng kia, sau đó dụng lực, lại dùng lực… Bởi vì tâm tình kích động, Niếp Tiềm phải kéo dài thời gian ôm, thẳng đến chính mình bình tĩnh trở lại.
“Thoạt nhìn, ngươi mấy ngày nay qua cũng không tệ lắm.” Niếp Tiềm nâng mặt Lâm Dược, tinh tế quan sát.
Lâm Dược bị cử động này của hắn khiến vừa một trận mặt đỏ, đối mặt với nhau, “Ta đã quên hết.”
『quên hết? 』 Niếp Tiềm đương nhiên biết, sở dĩ chậm hai ngày mới đến “nghênh tiếp” Lăng Việt, một mặt là muốn theo giỏi, bảo đảm chắc chắn, mặt khác cử động ngu xuẩn trước hết đương nhiên là khiến Niếp Tiềm nghi hoặc, nguyên lai là mất trí nhớ.
Ngày đó Niếp Tiềm nhìn xong báo cáo của Niếp Văn, trên tay bút cố sức đến rách trang giấy. Quên hết, lại dám đang làm việc này sau khi mất trí nhớ! Hắn đã không nhớ rõ chuyện cũ, như vậy hắn phí hết tâm huyết huyễn tưởng vô số lần kế hoạch trả thù chẳng phải là đều phải giảm bớt nhiều, Lăng Việt mất trí nhớ lại không có biện pháp khóc hướng hắn sám hối cầu xin tha thứ. Nhưng mà, rất nhanh hắn hựu thích hoài.
Ký xong văn kiện, Niếp Tiềm đứng trong phòng làm việc ở tầng cao nhìn ngọn đèn dầu phương xa——
『Lăng Việt, tâm ý của ta đều không phải ai cũng có thể chà đạp! 』
Lui về phía sau, Niếp Tiềm đè xuống vết thương ở bụng, vô luận qua bao lâu, chỉ cần nhớ tới, thân thể hắn sẽ mơ hồ bị đau. Lấy thuốc giảm đau mang theo người ra, hắn nuốt xuống.
“Quên hết không quan hệ, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra.”
Niếp Tiềm nói lời thề son sắt, Lâm Dược ở một khắc kia cũng bị hắn ảnh hưởng dường như gật đầu.
Ngắm một cái ngoài xe, Lâm Dược ấp a ấp úng, “Ngươi còn không có chứng minh quan hệ của chúng ta… Đều nói ta đã quên…”
Niếp Tiềm ôn nhu cười cười, đem ví móc ra đưa cho Lâm Dược, Lâm Dược vừa mở ra, rõ ràng là ảnh hai người thân mật, bên trái là mình, bên phải là Niếp Tiềm, hai người thân mật dựa chung một chỗ, bối cảnh là cảnh biển.
“Phía sau còn ảnh ngươi lõa thân nữa, muốn xem sao?” Niếp Tiềm hướng hắn hạ mắt.
“Ai muốn, ai muốn xem cái kia!” Lâm Dược tay cầm ví run, ảnh lỏa thân?! Đây cũng quá rung động!
“Lừa ngươi.” Niếp Tiềm thấp thấp nở nụ cười.
“Ngươi!”
“Bất quá bên trong thật sự có, ngươi có thể nhìn.”
Lâm Dược tim đập rộn lên, khép lại ảnh chụp, “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Niếp Tiềm tiếp nhận ví da, “Đương nhiên là về nhà, ngươi lúc bắt đầu không chú ý nghe chúng ta nói sao?”
Lâm Dược cúi đầu, hắn bị cái người gọi là Niếp Văn còn có những người áo đen kia hù chết, nào có thừa lực nghe bọn hắn nói cái gì. Mà Niếp Tiềm nhìn hắn ngượng ngùng, híp mắt lại.
“A!” Lâm Dược bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Làm sao vậy?” Niếp Tiềm hỏi.
“Đồ của ta.” Lâm Dược sốt ruột nói, “Đồ của ta còn có cửa hàng, tiệm của ta còn mở.” Nói không ngừng quay đầu lại nhìn, tựa như hận không thể lập tức trở về.
Niếp Tiềm ngồi đối diện phía trước Niếp Văn nói rằng, “Niếp Văn, đem vật của hắn lấy tới, còn có tiệm kia, xử lý.”
“Xử lý?” Lâm Dược khẽ nhếch miệng.
“Ngươi sẽ không cho rằng còn có cơ hội tiếp tục đến đây? Nhà của chúng ta ở H thị, cách nơi này rất xa, sau đó ngươi nếu như nhớ sẽ trở lại, ta có thể cùng ngươi trở về ở một vài ngày, thế nhưng hiện tại không được.”
Lâm Dược sau khi nghe, tuy rằng rất khó chịu, thế nhưng cũng không nói gì thêm.
Cảm thấy tâm tình của hắn có chút xuống, Niếp Tiềm tựa ở chỗ ngồi, hỏi hắn, “Muốn biết chuyện của mình sao?”
Lâm Dược nhìn hắn, trong ánh mắt có kinh hỉ, nhưng lập tức buồn bã, “Ngươi nói rất mất mặt…”
Niếp Tiềm khẽ ho khan vài tiếng, “Là có chút mất mặt, bất quá đã qua, muốn nghe sao?”
“Ừ!” Lâm Dược thận trọng ngồi ngay ngắn.
“Ngươi trước đây nghề nghiệp là điều giáo sư, đồng thời cũng là chủ nhân của viện đấu giá ngầm nổi danh ở H thị, tên của ngươi là Lăng Việt, Lăng trong lăng tiêu,Việt trong việt quá (vượt qua). Có một lần, đối thủ cạnh tranh của bắt được con trai của ta, đem hắn đưa vào viện đấu giá của ngươi…”
“Con trai?” Lâm Dược thốt ra, che miệng.
Niếp Tiềm có chút khẩn trương nhìn hắn, “Đều không phải như ngươi nghĩ, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, lúc ta còn trẻ, thậm chí lúc còn chưa trưởng thành bị nữ người mưu hại, mới có nhi tử.”
Lâm Dược thu hạ biểu tình trên mặt, khiến mình xem ra không có ngu như vậy, “Không cần lo cho ta, ngươi nói tiếp đi…”
Niếp Tiềm lúc này mới tiếp tục nói: “Sau đó ta bắt ngươi, trả thù ngươi đụng đến người Niếp gia ta phải nghiêm phạt…”
Lâm Dược cắn môi, khẩn trương nghe, cái đó cùng hắn nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Niếp Tiềm liếc nhìn hắn, chuyển đề, “Thế nhưng cũng không lâu lắm, chúng ta liền yêu nhau. Có một ngày ta kẻ thù tới giết ta, ngươi còn thay ta cản súng, bị trọng thương, vốn có sự tình hẳn là chậm rãi chuyển hảo, nhưng là giữa chúng ta xảy ra một ít hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
“Đúng, ta trước có mấy người bạn, không nói chuyện cảm tình, chỉ có ***.”
Niếp Tiềm trần thuật chuyện tình, cùng Lâm Dược một năm gần đây cùng thị dân bình thường chất phác trải qua sinh hoạt mà nói, quá mức khác người, hắn không che giấu được chán ghét mím môi, biểu tình quấn quýt.
Niếp Tiềm vuốt mặt của hắn, “Đừng như vậy, đều đã qua. Chúng ta yêu nhau, ta liền đuổi bọn họ, chỉ có một mình ngươi.”
Lâm Dược tránh, “Ngươi nói chuyện, không nên động tay động chân…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Niếp Tiềm cũng không giận, như là không có nghe thấy giống nhau, “Cái kia hiểu lầm ta ngươi đều có lỗi, ngươi nghĩ rằng ta bên ngoài…, cho nên rời nhà trốn đi, vừa đi đúng tám tháng. Ta tìm ngươi thật lâu, lâu đến nghĩ đến ngươi có thể chết rồi… Thế nhưng ta vẫn không có buông tha, bởi vì ta biết sẽ có một ngày, ta sẽ tìm được ngươi…”
Lâm Dược nuốt xuống nước bọt trong miệng, “Tìm được sau đó…”
Niếp Tiềm theo dõi hắn chốc lát, mỉm cười cười, “Đương nhiên là cởi bỏ hiểu lầm, đón ngươi về nhà.”
Lâm Dược thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Đến tột cùng, ngươi có hay không?”
“Có hay không bên ngoài…?”
“Ừ!”
“Đương nhiên không có… Ta sẽ không kết hôn, nếu nói vị hôn thê chỉ là không có lửa thì sao có khói, căn bản không có chuyện, đối với ngươi tin lời đồn, ta rất thất vọng, thất vọng qua đi là khổ sở, ngươi hiểu chưa?”
“…”
“Còn có nghi vấn sao?”
“Có…” Lâm Dược đã sớm muốn hỏi, “Ta là Lăng Việt hay là Lâm Dược?”
Niếp Tiềm khiêu một chút mi, “Đương nhiên là Lăng Việt, Lâm Dược đại khái là tên giả lúc ngươi trốn đi.”
Lâm Dược xoa nhẹ mũi, mặc dù từ Niếp Tiềm lý giải quá khứ của mình, nhưng không ít cảm giác chân thật, mình là điều giáo sư, đó là cái gì? Viện đấu giá ngầm, nghe tới không giống nơi nghiêm chỉnh… Còn có mình cùng Niếp Tiềm gặp nhau…
“Người nhà của ta đâu?” Lâm Dược, hiện tại chắc là Lăng Việt, hỏi.
“Ngươi không có người nhà.” Niếp Tiềm dội cho hắn một chậu nước lạnh, “Ngươi là cô nhi.”
Lăng Việt quả nhiên trầm mặc, cả người đều tản mát ra tâm tình thất vọng.
Một lát sau, Lăng Việt chưa từ bỏ ý định ôm hy vọng, “Bằng hữu?”
“Thật đáng tiếc, ngươi không có bằng hữu.”
“…” Lăng Việt thoạt nhìn giống như là muốn khóc.
Niếp Tiềm vốn nên thoải mái hắn, thế nhưng kỳ thực trong lòng hắn cũng rất không bình tĩnh, Lăng Việt mỗi tiếng nói cử động đều ở trong mắt hắn, đều ở trong lòng tiến hành ước định, bởi vì cho dù lấy được bệnh án của Lăng Việt, cũng chứng kiến vi ngây thơ của Lăng Việt sau khi mất trí, thế nhưng một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây. Lăng Việt, người trước mắt thiếu chút nữa sẽ giết hắn, Lăng Việt đùa bỡn hắn!
Đối Lăng Việt, hắn không bao giờ sơ suất nữa.
“Ngươi không sao chứ.” Nhiều lần tự nói với mình Lăng Việt đã đều đã quên, chính mình muốn vứt bỏ tâm tình, Niếp Tiềm từ phi thuyền từ hộp giấy rút ra, đưa cho hắn.
Bị hắn hỏi, nước mắt ngừng rơi, tựa như người đi trong sa mạc phát hiện ốc đảo, lại tựa như được báo cho biết đó bất quá là ảo ảnh, không có người nhà, không có bằng hữu, Lăng Việt không tin người làm sao sẽ không có người nhà lại không có bằng hữu.
“Kia, ta đây còn có cái gì…” Lau sạch nước mắt, Lăng Việt hít mũi mờ mịt tự nói.
Niếp Tiềm kéo hắn đi xuống, “Đều không phải còn có ta sao? Ngươi nói như vậy ta muốn thương tâm, ta tìm ngươi bao lâu ngươi biết không?”
Lăng Việt thân thể cứng một chút, hắn vẫn là không có thói quen người này chạm vào.
“Ngươi, ngươi tên gì?” Lăng Việt hỏi.
Niếp Tiềm hài hước nói, “Ngươi rốt cục hỏi, ta nghĩ đến ngươi liền không muốn biết tình nhân của mình tên gì.”
“…” Lăng Việt ngượng ngùng cười trừ.
“Niếp Tiềm, biết hai chữ sao?”
“Biết.”
“Thực sự biết?”
“…” Lăng Việt lúng túng không biết làm sao.
“Đến.” Niếp Tiềm cầm lấy tay hắn, dùng tay kia ở lòng bàn tay hắn viết.
“Thấy rõ chưa? Ta lại viết một lần?”
Lăng Việt vội vã rút tay ra, lắc đầu, “Thấy rõ, thấy rõ.”,
“Như thế ngây ngô cũng không giống ngươi.” Niếp Tiềm tươi cười có chút bí hiểm.
Lăng Việt giải thích, “Vậy thế nào mới giống ta, dù sao ta cũng không nhớ rõ, ngươi muốn nói thế nào đều có thể.”
“—— không sai, ngươi nói đúng.” Niếp Tiềm ngồi thẳng, hai tay đặt ở trên đầu gối.
Lăng Việt ghé mắt nhìn lại, nghĩ Niếp Tiềm tựa hồ còn chưa nói xong, thế nhưng hắn lại không muốn chủ động đi hỏi, Vì vậy hướng bên cửa sổ lặng lẽ xê dịch, ngược lại nhìn ngoài cửa sổ, nói thầm, “Ta còn chưa có cùng Lâm đại ca bọn họ nói tạm biệt.”
“Lâm đại ca?” Thanh âm Niếp Tiềm không khỏi nặng thêm.
Bây giờ Lăng Việt cũng rất trì độn, “Đúng vậy, ít nhiều bọn họ chiếu cố ta, Đồng Đồng nhất định sẽ nhớ ta, ngày hôm nay không thấy được ta không biết có tức giận không…”
“Đồng Đồng?”
“Ừ, ta vẫn cảm thấy như ta đi vậy rất không có trách nhiệm.”
Niếp Văn lúc này dựa sát lại, ở bên tai Niếp Tiềm nói chút gì. Niếp Tiềm biểu tình mới chậm rãi hòa hoãn xuống, được rồi, Niếp Văn đã từng đã nói với hắn người một nhà kia, bất quá hắn không có quan tâm những tiểu nhân vật này, sở dĩ nhớ kỹ một tên.
“Bây giờ đi về không còn kịp rồi, ta tìm ngươi làm trễ rất nhiều công tác, đêm nay còn có một hội nghị, sở dĩ chúng ta phải trở lại. Bất quá việc này không cần lo lắng, Niếp Văn đã phái người xử lý tốt, bọn họ chiếu cố ngươi rất nhiều, ta sẽ cho bọn hắn thù lao hậu hĩnh.”
Đối bất mãn trong lời nói đạm mạc của Niếp Tiềm trong lời, Lăng Việt nhìn giày, phẫn nộ mà ngồi ở ghế trên sợ run.
Niếp Văn từ trong xe lấy ra laptop, đưa tới trên tay Niếp Tiềm.
Niếp Tiềm khởi động, hướng người bên cạnh dò hỏi, “Muốn chơi không?”
“Không cần.”
Không quan tâm Lăng Việt là cẩn trọng hay là không cảm kích, Niếp Tiềm chính mình mở ra máy vi tính. Đối Lăng Việt, còn rất nhiều thời gian, không cần nóng long nhất thời.
Lăng Việt thấp thỏm bất an suy tư về tương lai của mình, Niếp Tiềm thoạt nhìn thật không dễ chọc, hắn không muốn chính mình sẽ cùng người như vậy tạo quan hệ. Thế nhưng, đối phương tha thiết tìm chính như thế, hắn làm sao có thể ở vừa gặp nhau liền rời đi đây? Thế nhưng, nếu như cùng Niếp Tiềm trở về, chẳng phải là muốn như tình nhân mà sinh hoạt? Cái này cũng tốt sao!?
Len lén hướng bên phải liếc mắt, Niếp Tiềm hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay ở phía trên gõ rất nhanh.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua, Lăng Việt tiếp tục như đi vào cõi thần tiên.
Đến nơi, Lăng Việt cùng Niếp Tiềm đều mệt mỏi đứng lên duỗi tay chân cứng ngắc, bất đồng là, Niếp Tiềm là bởi vì công tác, Lăng Việt là bởi vì trên cơ bản không có đổi tư thế ngồi. Niếp Tiềm vừa đi vừa liếc liếc mắt Lăng Việt đi tại bên người, khóe miệng hơi cong lên. Lăng Việt nhìn trân trân loạt biệt thự trước mắt.
“Đến nhà.”
Niếp gia biệt thự không chỉ một tòa, từ cửa trước đi vào, tự mình đi bộ tới tòa cuối ít nhất cũng phải một khắc đồng hồ, sở dĩ phi thuyền thị trực tiếp dừng ở phía sau một ngôi biệt thự thuộc ga ra.
Ở A huyện sinh hoạt, Lăng Việt là toàn thân toàn ý dung nhập vào đó, lúc này đứng trước biệt thự sang trọng, hắn hầu như ngay cả chân cũng không dám bước.
“Đi.” Niếp Tiềm nắm tay hắn đi vào.
Như một cô bé lọ lem, vừa giống như Lưu Mỗ Mỗ tiến đại quan viên, Lăng Việt cúi đầu không dám nhìn loạn, tùy Niếp Tiềm dẫn hắn ngồi trên sa lon, đưa cho hắn một ly nước chanh. Nhấp một hớp nhỏ thì để xuống, Lăng Việt rất muốn hỏi, ta thực sự ở chỗ này sao?
“Ngươi thật sự ở chỗ này.” Niếp Tiềm nói.
Lăng Việt kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt đều viết, làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?
Niếp Tiềm nở nụ cười vài tiếng, “Ngươi nói ra.”
“…”
“Ta ở chỗ này sinh sống năm năm?”
Niếp Tiềm trấn định trả lời hắn, “Ừ, xác thực nói là nửa năm, lúc ban đầu chúng ta ở một tòa trên đảo nhỏ.”
“Chúng ta đây từ lúc nào…” Lăng Việt liếc nhìn hắn lại lập tức thu hồi đường nhìn, “Trở thành tình nhân.”
“Ngay trên đảo, không có bao lâu, chỉ là khi đó bởi vì chuyện bắt đầu thiếu mỹ hảo, cho nên cũng không hòa hợp.”
Lăng Việt bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Con trai ngươi bao nhiêu uổi… Năm năm trước, ta là nói hắn bị đưa vào chỗ ta.” Lăng Việt không muốn đề cập viện đấu giá ngầm.
Niếp Tiềm nhắm mắt, sau đó mở, “Đương niên hắn vẫn còn nhỏ, hiểu chưa? Ngươi trước đây có bao nhiêu xấu.”
Lăng Việt trắng mặt, hắn cư nhiên đối một đứa bé…
Niếp Tiềm nhìn hắn, “Sở dĩ ta không muốn ở A huyện nói ra quá khứ của ngươi, ngươi biết điều giáo sư và viện đấu giá ngầm có ý nghĩa như thế nào sao? 『buôn bán người, chợ đêm, tang vật, bạo lực, nhục 齤 dục 』, ngươi có thể nghĩ tới tất cả những thứ hắc ám, ở nơi đó đều có thể tìm được.”
Lăng Việt hô hấp trầm trọng, 『mình là một người xấu?! 』
“Ngươi là lão bản của chỗ đó, ngươi chính là doanh số vàng ở H thị, nơi đó tràn đầy tội ác.”
Niếp Tiềm nói xong, nắm ngón tay lạnh lẽo của Lăng Việt, “Bất quá đều đã qua.”
“Quá khứ?” Lăng Việt phản ứng không kịp lặp lại.
“Đúng vậy, ngươi đã thu tay, bởi vì chúng ta yêu nhau. Lúc năm năm ngươi sinh hoạt rất bình tĩnh.”
Lăng Việt nghe đến đó mới tốt hơn một chút.
Niếp Tiềm tự tiếu phi tiếu nói, “Biểu tình của ngươi rất thú vị.” Sau khi mất trí nhớ, Lăng Việt tâm trí tựa hồ ngược lại cũng giảm sút.
Lăng Việt không vui nói: “Cái này tuyệt không buồn cười.”
Niếp Tiềm ra vẻ nghiêm chỉnh ho khan vài cái, “Không sai, ta chỉ là tạm thời không thích ứng bộ dáng bây giờ của ngươi…”
“—— ta cũng không có quen ở đây.”
Niếp Tiềm thanh âm chậm lại, “Sẽ thói quen, dù sao… Chúng ta cùng nhau sinh sống năm năm.” Năm năm, đây là một cái không tính là ngắn ngày, có bao nhiêu tình lữ và phu thê có thể làm bạn năm năm ni?
Lăng Việt nghĩ, trước khi mất trí nhớ, hay là chính mình thực sự rất thích Niếp Tiềm đi… Có thể chia tay quá mức tàn nhẫn, hắn cần, chỉ là thích ứng có lẽ nhớ tới nó.
“Ăn một chút gì, ngủ một giấc đi.” Niếp Tiềm vô cùng thân thiết nhéo mũi Lăng Việt.
Lăng Việt không được tự nhiên quay người, “Ta sẽ đi ngủ ngay bây giờ.”
“Còn chưa có ăn cơm chiều.”
“Ta không đói bụng, phòng của ta ở nơi nào?”
“Ta dẫn ngươi đi.” Niếp Tiềm dẫn hắn đi tới lầu hai hắn vẫn ở gian phòng, mặc dù vẫn là một gian nhà, thế nhưng bên trong trang hoàng lại cùng tám tháng trước tuyệt nhiên bất đồng. Nó bị cải tạo thành nhất căn phòng ngủ.
Lăng Việt vị khung cửa, nhéo lỗ tai mình một cái, “Ngươi là nói ngươi cũng thụy ở đây?”
Niếp Tiềm rất tự nhiên nói đúng.
“Thế nhưng…” Lăng Việt muốn nói chúng ta vẫn chỉ là vừa mới gặp mặt mà thôi.
Nhưng mà lời của hắn còn không kịp nói ra, liền bị hành động của Niếp Tiềm ngăn chặn. Niếp Tiềm thúc hắn tiến vào phòng, sau đó đem hắn ấn ngồi ở trên giường. Lăng Việt nhất thời nghĩ hô hấp muốn đình chỉ, hắn cảnh giác trừng mắt Niếp Tiềm.
Niếp Tiềm rất hăng hái nhìn hắn, “Đừng lo lắng, ta đêm nay ngủ ở thư phòng.”
Ở Niếp Tiềm đi rồi, Lăng Việt lập tức nhảy xuống sàng, đem cửa khóa trái, sau khi xác định từ bên ngoài vô pháp mở ra, mới khẩn trương bất an trở lại trên giường.
Trong thư phòng ——
Niếp Tiềm tiếp tục công tác hai ngày này bị dừng lại, Niếp Văn đứng ở một bên.
“Ta không tán thành làm như vậy.” Niếp Văn nói.
“Ừ!” Niếp Tiềm ánh mắt của tiếp tục nhìn chằm chằm văn kiện trên tay.
“Để hắn bên người quá nguy hiểm.”
Niếp Tiềm ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm, “Ngươi cho là ta còn có thể cho hắn cơ hội ám sát ta một lần nữa?”
Niếp Văn sắc mặt hơi biến, “Không. Thế nhưng, sẽ có phương pháp khác để giải quyết…”
“Được rồi, ta đã chán nghe rồi, liềntheo như ta nói.” Niếp Tiềm nói, biểu tình chợt nổi lên biến hóa, thân thể run rẩy.
“Lại đau?” Niếp Văn vội vàng bưng một chén nước cho hắn.
Nuốt viên thuốc vào, Niếp Tiềm mới khá hơn một chút.
Niếp Văn nói, “Ngươi cần gặp bác sĩ tâm lý.” Vết thương sớm đã khỏi, theo lý sẽ không lại đau, thế nhưng Niếp Tiềm mỗi lần phát tác đều mồ hôi đầm đìa, tựa hồ tùy thời sẽ ngất đi. Niếp Văn thử đem thuốc đổi thành vi-ta-min, thế nhưng loại thuốc này rất nhanh thì bị Niếp Tiềm phát hiện, cũng giận dữ khiển trách Niếp Văn.
Phát tác qua đi, Niếp Tiềm mệt mỏi tựa ở ghế, “Không nên nói nữa…”
Niếp Văn lại trung thực tiếp tục cảnh cáo hắn, “Ngươi đã thành nghiện…”
Niếp Tiềm biết mình có chuyện, hắn chỉ là quá đau đớn…
Hoàn toàn yên tĩnh qua đi, Niếp Tiềm nói: “Chờ tất cả sau khi kết thúc, sẽ khôi phục nguyên dạng.”
“Như vậy… Ta sẽ trông coi hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.