Lời editor: từ chương này trở đi chương nào cũng dài điên ಥ_ಥ bình thường mấy chương trước chỉ tầm 1600 chữ thôi, chương này tới 8000 chữ!!! Chương này với mình dịch mất 2 ngày mới xong, toàn thơ ca, ý nghĩa thôi. Mà mấy đoạn thơ ca mình gần như đã cố gắng xuất khẩu thành thơ, hay phân tích Việt hoá cả rồi (dở thì bỏ qua cho đứa ngu Văn này nhé huhu), có đoạn đầu để nguyên Hán tự nhưng không biết sao thấy không thích nên đoạn sau dịch ra hết, nào edit lại sẽ sửa lại đoạn đầu còn để từ Hán, chứ giờ mình phát hoảng với cái chương này rồi không dám quay lại đọc đâu.....
————————————————————————
Khương Ấu Dao chậm rãi lên đài kiểm tra.
Đã vào đầu tháng tám, tuy là giữa hè nhưng đêm qua mưa suốt một đêm, nay trời đã tạnh, thành ra hôm nay thời tiết lại rất đẹp. Gió sớm mát mẻ thổi quá, Khương Ấu Dao tựa như đóa hoa mới chớm nở, như đóa sen hồng, mềm mại xinh đẹp rực rỡ, e ấp nở rộ lên.
Quý Thục Nhiên hôm nay đặc biệt vì nàng ta mà chuẩn bị bộ trang phục màu yên hà [1], làm cho mọi vạn vật trong trần gian trở nên sống động. Nàng như thiên kim khuê tú chân chính được nuôi dưỡng trong gia đình quý tộc giàu có, mọi cử chỉ đều tinh tế, xinh xắn.
[1] yên hà (烟霞): thường liên quan đến sự hòa quyện của sương mù và ánh nắng mặt trời. Khi tả màu sắc kết hợp của màu hồng nhạt, cam, và tím nhẹ.
Các quý phu nhân xung quanh đồng loạt nhìn Quý Thục Nhiên với ánh mắt ngưỡng mộ, Quý Thục Nhiên mỉm cười gật đầu. Ngay cả người của Quý gia cũng cảm thấy tự hào, con cháu nhà mình đều xuất chúng như thế, khó trách Lệ tần có thể được Hồng Hiếu Đế đối xử đặc biệt.
Chu Ngạn Bang cũng ở trong đám người, khi Khương Ấu Dao lên đài, không biết vô tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn về phía hắn, dường như rất thẹn thùng, chỉ nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Nhưng những người biết chuyện đều có thể thấy được, lập tức trêu ghẹo Chu Ngạn Bang, ồn ào nói: "Khương tam tiểu thư lên rồi!"
Chuyện hôn sự của Khương Ấu Dao cùng Ninh Viễn hầu thế tử Chu Ngạn Bang, quan gia khắp thành Yến kinh đều biết. Chu Ngạn Bang cười cười, thế nhưng nụ cười này lại có chút miễn cưỡng.
Dù vẫn là giai nhân tràn đầy sức sống và đáng yêu như trước, nhưng bây giờ lòng hắn đã bay đến một nơi khác. Hắn không nhịn được nhìn về một hướng, là hướng của Khương Lê. Thấy Khương Lê Đang nghiêng đầu cùng bạn nói gì đó với nhau, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của hắn.
Chu Ngạn Bang trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác chua xót ngọt ngào, vào thời khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra, niềm vui của tình yêu không có được là cảm giác gì, nó giày vò hơn bất cứ điều gì mà cũng đáng mong đợi hơn bất cứ điều gì.
Thực tế, Khương Lê không phải là không phát hiện ra ánh mắt của Chu Ngạn Bang. Trong lòng nàng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, trước đầy đúng là Khương nhị tiểu thư vì Chu Ngạn Bang mà rơi xuống nước chết, nếu như phủ Ninh Viễn Hầu có một chút quan tâm đến vị hôn thê này, dù chỉ là hỏi thăm qua vài lời, Khương nhị tiểu thư chưa hẳn sẽ phải khổ sở như vậy. Đáng tiếc bọn họ không có làm vậy, bây giờ Khương nhị tiểu thư đã qua đời từ lâu, Chu Ngạn Bang còn ở đây làm người si tình cái gì, thật làm người ta ghê tởm.
Khương Lê không phản ứng cũng không muốn phản ứng.
Đang nghĩ ngợi, Liễu Nhứ một bên đột nhiên nói: "Nhìn đi, sắp bắt đầu rồi."
Trên đài, Khương Ấu Dao vừa mới rửa tay xong, nàng làm tất cả những việc này tự nhiên mà tao nhã. Bình tĩnh mà xem xét, Khương Lê cảm thấy, dáng vẻ cầm nhạc này của Khương Ấu Dao thật đúng là không tệ.
Ngay sau đó, Khương Ấu Dao Ly nở nụ cười xinh đẹp, ngón tay như ngọc đặt lên trên thất huyền cầm, gãy lên dây cung đầu tiên.
Khương Lê nói: "Là《Bình Sa Lạc Nhạn》." [2]
[2] Bình Sa Lạc Nhạn (平沙落雁): Ý nghĩa bài này là tượng trưng cho tâm hồn của những người tu hành, qua hình ảnh của đàn hồng nhạn bay xa.
Liễu Nhứ sững sờ: "Làm sao ngươi biết?"
Vừa dứt lời, từ đầu ngón tay Khương Ấu Dao gãy ra tiếng đàn như dòng nước chảy xuống, âm thanh trong trẻo, quả nhiên là《Bình Sa Lạc Nhạn》.
Liễu Nhứ trợn mắt há hốc mồm, nàng hỏi: "Ngươi ở phủ đã nghe qua Khương Ấu Dao đàn sao? Từ đầu đã biết nàng muốn đánh khúc này?"
" Không biết"
"Vậy sao nàng ta chỉ mới chơi một âm mà ngươi nghe ra nàng đàn《Bình Sa Lạc Nhạn》"
"Ngươi nhìn động tác của nàng thì sẽ biết, nhưng mà một âm cũng đủ để cho ta biết được." Khương Lê nói rất ung dung.
Liễu Nhứ lại không ung dung được như vậy, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Khương Lê một hồi mới thấp giọng nói: " Ngươi đừng có lừa ta, lúc trước ngươi cũng đã học qua cầm nhạc phải không? Có phải ngươi đàn cũng không tồi? Thế nhưng trên núi Thanh Thành sao lại có tiên sinh dạy đàn? Chẳng lẽ ngươi là thiên tài?"
Khương Lê có chút buồn cười và bất lực nói: "Cũng không phải là quá khó". Nàng nói xong lại cảm thấy có người đang nhìn mình, nhìn ra bên ngoài, bắt gặp ánh mắt của Diệp Thế Kiệt đang nhìn chằm chằm nàng.
Diệp Thế Kiệt thấy nàng nhìn qua, lập tức rời ánh mắt đi, làm Khương Lê có chút ngạc nhiên.
Sau khi Diệp Thế Kiệt rời ánh mắt đi, lại cảm thấy hành động vừa rồi của mình giống như giấu đầu lòi đuôi, nhất thời cảm thấy trong lòng ảo não. Suy nghĩ cảm thấy mình rảnh rỗi mới đi lo lắng cho Khương Lê hôm nay có bị xấu mặt hay không.
Nữ tử kia mưu kế rất nhiều, tầng tầng lớp lớp bí mật, ai biết được hôm nay lại làm cái gì khiến mọi người không thể tưởng tượng được, hắn cần gì phải xen vào việc của người khác.
"Diệp huynh, người đang nhìn cái gì thế?" bên cạnh có người nói chuyện, là con út của Hữu tướng Lý Trọng Nam - Lý Liêm.
Diệp Thế Kiệt quay đầu, nói: "chỉ là tùy tiện nhìn mà thôi." Từ lần trước Khương Lê nhắc nhở hắn, Lưu Tử Mẫn cùng Lý Liêm quan hệ rất tốt, Lý Liêm lợi dụng mình có lẽ đằng sau có động cơ gì đó, nên Diệp Thế Kiệt đã cố gắng tránh xa Lý Liêm.
Lý Liêm cũng đã nhận ra thái độ của Diệp Thế Kiệt, cười cười không nói nữa, chỉ là sau khi Diệp Thế Kiệt quay đi, ánh mắt hắn thoáng qua một tia dò xét.
Trên đài, Khương Ấu Dao đàn rất tốt.
《Bình Sa Lạc Nhạn》miêu tả cảnh tượng đàn hồng nhạn bay qua bầu trời mùa thu, lúc thì lượn vòng, khi thì nhìn quanh cảnh vật. Cổ ngữ có nói "thanh thu liêu lạc chi ý, hồng nhạn phi minh", " thu cao khí sảng, phong tỉnh sa bình, vân trình vạn lý, thiên tế phi minh, tá hồng hộc chi viễn chí, tả dật sĩ chi tâm hung."
Giai điệu du dương trôi chảy, Khương Lê cũng không nghĩ tới Khương Ấu Dao lại chọn một bài như《Bình Sa Lạc Nhạn》, nàng nghĩ rằng Khương Ấu Dao là một tiểu thư khuê tú, sẽ đánh một bài có ít sự sâu sắc, tâm tư, hơn một chút. Không phải vì nữ tử không thể đánh những khúc hùng vĩ tráng lệ, mà vì âm thanh của đàn nhạc phải kết nối với tâm hồn, nỗi lòng, mà tâm hồn và nỗi lòng của Khương Ấu Dao, làm sao có thể rộng lớn, thoáng đãng như vậy.
Nhưng Khương Ấu Dao đàn cũng không tệ.
"Bài này rất khó, nhiều năm kiểm tra như vậy cũng có cực ít người đàn, dù là có người đàn cũng đàn rất bình thường. Nhưng Khương Ấu Dao là người đầu tiên có thể đàn xuất sắc." Liễu Nhứ lẩm bẩm nói: "Kỹ pháp khó như vậy, mà nàng có thể đánh được thuần thục. Khương Lê nghe vậy, có chút kỳ quái, liền hỏi: "Khúc này rất khó sao?"
"Đương nhiên!" Tơ Liễu lập tức nói: "Cổ cầm của Minh Nghĩa Đường có mười danh khúc, đơn giản nhất là《Lưu Thủy》, theo thứ tự là《Dương Xuân Bạch Tuyết》《Mai Hoa Tam Lộng》《Ngư Túy Sướng Vãn》《Tiêu Tương Thủy Vân》《Ngư Tiều Vấn Đáp》《Dương Quan Tam Điệp》《Nghiễm Lăng Tán》sau đó là 《Bình Sa Lạc Nhạn》trước đây Kinh Hồng tiên tử cũng bởi vì 《Bình Sa Lạc Nhạn》mà thành danh ở Yến Kinh......Ơ!" Liễu Nhứ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Nói sao ta cứ thấy động tác của Khương Ấu Dao nhìn quen thuộc, hóa ra là nhìn giống Kinh Hồng tiên tử........chẳng lẽ Kinh Hồng tiên tử đã âm thầm chỉ dạy nàng ta sao?"
Khương Lê nghĩ, Khương gia có thể bỏ tiền, Quý Thục Nhiên cũng quyết tâm muốn lần thi này Khương Ấu Dao trên sân có thể gây tiếng vang lớn, nên việc mời Kinh Hồng tiên tử cũng không phải không thể.
Nàng hỏi: "Chỉ mới có chín khúc."
"Khó nhất là《Hồ Gia Thập Bát Phách》,《Bình Sa Lạc Nhạn》ít ra còn có người đàn, chỉ là đàn không tốt. Còn《Hồ Gia Thập Bát Phách》trong nhiều năm qua chưa bao giờ có người đàn khi kiểm tra, cho dù là học sinh có cầm nghệ xuất sắc, hay ngay cả Tiêu tiên sinh cũng không có đàn qua."
Tiêu tiên sinh, là Tiêu Đức Âm. Khương Lê nghĩ, Tiêu Đức Âm kỳ thực đã đàn qua, chỉ là Tiêu Đức Âm quá theo đuổi sự hoàn hảo, sự không tì vết, mà《Hồ Gia Thập Bát Phách》của nàng ta luôn thiếu một chút, nên nàng nhất định không muốn ở trước mặt người khác đàn. Nhưng trong âm thầm Tiêu Đức Âm luôn luyện tập《Hồ Gia Thập Bát Phách》thật giỏi, nhiều năm cố gắng, khổ luyện, thậm chí còn xin lời khuyên của Khương Lê.
Chẳng qua, Tiết Phương Phi đã chết, đã không còn ai biết chuyện này.
Khương Ấu Dao còn đang đàn, tựa như hồng nhạn đang bay lượn, nhớ về cố hương, nhớ lại những ký ức về những nơi đã từng bay qua, chao lượn trên bầu trời rồi tụ họp lại, xúc động vì quá khứ nhưng sau đó đã phục hồi trở lại. Tiếng đàn của Khương Ấu Dao, từ từ thể hiện những cung bậc cảm xúc của hồng nhạn, làm cho mọi người cảm giác như đang là một ngày mùa thu, trên bầu trời trong xanh, có đàn hồng nhạn bay qua không để lại dấu vết.
Về giám khảo, vẻ mặt của Tiêu Đức Âm khẽ động, Kinh Hồng Tiên Tử nhìn động tác của Khương Ấu Dao trên đài không khỏi hài lòng.
Lại nghe bên cạnh có người nói: "Thật không biết tiên tử lúc nào đã nhận đồ đệ vậy?"
Người này là nhạc sư cung đình, Miên Câu, năm nay cũng chừng năm mươi tuổi, nhưng hắn nhìn qua vẫn như thanh niên trẻ tuổi hai mươi tuổi vui vẻ, suốt ngày cười toe toét. Y phục bằng vải thô đã mặc tới bạc màu, nhìn không giống là một nhạc sư diễn tấu cho hoàng đế. Khi hắn nói lời này, trong giọng có phần chế nhạo, lại có vẻ không đồng tình với hành động của Kinh Hồng tiên tử.
Nghe vậy, tai Kinh Hồng tiên tử đỏ bừng lên, kỹ thuật đánh của Khương Ấu Dao không thể gạt được cao thủ như Miêu Câu, nàng cũng đã sớm nghĩ đến việc này. Chỉ là bây giờ bị vạch trần ngay trước mặt lại có chút xấu hổ. Nhưng từ khi được chuộc thân gả cho người đó làm vợ, rất nhiều thứ đã thay đổi. Nàng gả cho con trai của thương gia trà bình thường, không phải là một gia đình phú quý. Nàng không thể xuất đầu lộ diện được nữa, nhưng dù sao vẫn phải cần củi gạo dầu muối. Với số bạc Quý Thục Nhiên đưa nàng, cũng đủ cho một nhà già trẻ trong vài năm không phải lo cơm áo gạo tiền, nàng không có cách nào cự tuyệt được, bởi vậy đã âm thầm chỉ dạy Khương Ấu Dao.
Cũng may Khương Ấu Dao cũng là một hạt giống tốt, dạy cho một đồ đệ có năng khiếu như vậy dù sao cũng tốt hơn hạng người không có tố chất.
Lại nghe Miên Câu ở bên nói: "Nhưng đồ đệ này của ngươi, thật ra cũng không giỏi."
Dù Kinh Hồng tiên tử tốt tính, nhưng bây giờ cũng không thấy thoải mái, liền nói: "Xin tiên sinh chỉ giáo."
"Tiên tử chớ trách ta đa lễ" Miên Câu cười hì hì nói: "Khương tam tiểu thư này chỉ tập được cách đánh chứ không học được cách cảm nhận. Đàn nhạn trong《Bình Sa Lạc Nhạn》này muôn màu, hình thái khác nhau, đồ đệ này của ngươi chỉ đàn được bảy tám phần, cảm giác thoáng đãng, sảng khoái trong đó, vẫn còn thiếu nhiều.
Kinh Hồng tiên tử trong lòng tức giận, nhưng lại hiểu được, Miêu Câu nói không sai, nàng biết vấn đề này của Khương Ấu Dao, đã từng cố gắng dạy Khương Ấu Dao, thế nhưng khi dạy đàn, các tiên sinh chỉ dạy cách đánh cùng kỹ xảo, còn cảm xúc khi đánh đàn là bản thân phải tự lĩnh ngộ, ai cũng không giúp được, Khương Ấu Dao đã không lĩnh ngộ được ý nghĩa, cảm xúc, cũng không làm gì được.
"Dù sao cũng là một tiểu cô nương, tuổi còn trẻ, không có tâm sự gì, không hiểu hay không thể lĩnh ngộ được ý cảnh cũng là bình thường. Có thể đánh được như vậy đã rất tốt rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hạng nhất hôm nay chắc hẳn sẽ là cô nương này." Miêu Câu lại cười hì hì bổ sung.
Nghe được câu này của Miên Câu, trong lòng Kinh Hồng tiên tử lúc này mới tốt hơn một chút. Nàng tới nay không thu nhận đồ đệ, cũng không chỉ dạy qua bất cứ ai, nếu như Khương Ấu Dao đã được nàng chỉ dạy mà cuối cùng vẫn không được hạng nhất, chuyện này truyền ra có thể sẽ trở thành chuyện cười.
Khi bọn họ hai người nói chuyện, Tiêu Đức Âm hòa thuận, vui vẻ, quan nhạc Sư Duyên cũng không có nói gì, Tiêu Đức Âm là người cẩn trọng, không nói nhiều, còn Sư Duyên có tính khí ngạo mạng nên không thèm để ý đến bọn hắn.
Mà Cơ Hành một bên, đang lấy quạt chống cằm, híp mắt, giống như là buồn bực, chán nản mà ngủ giật.
Trên đài tư thái của Khương Ấu Dao tuyệt mỹ, tiếng đàn lại lưu loát êm tai, thêm nữa khúc《Bình Sa Lạc Nhạn》nàng đàn lại có độ khó cực cao, không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã thu hút được sự chú ý của mọi người trên sân trong lần kiểm tra này.
"Tam tiểu thư Khương gia kia cũng rất xinh đẹp," Lý Liêm đột nhiên nói.
Trong lòng Diệp Thế Kiệt có chút phản cảm, bất luận thế nào, việc thảo luận về dung mạo một cô nương ở dưới đài thế này không phải là hành vi quân tử. Nhưng mà sau khi Lý Liêm nói, lập tức những người khác đều đồng ý, vậy là nhao nhao lên bắt đầu bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Khương Ấu Dao.
Bên khác, một nữ tử trẻ nhìn chằm chằm Khương Ấu Dao trên đài, oán hận nói: "Thực sự là biết giả vờ giả vịt, khó coi chết được!"
Người nọ là Thẩm Như Vân.
Trong lòng Thẩm Như Vân ái mộ Chu Ngạn Bang, nên tất nhiên đối với vị hôn thê Khương Ấu Dao của Chu Ngạn Bang không có ý tốt. Khi thấy Khương Ấu Dao trên đài trở thành trung tâm chú ý, càng không cam lòng mà đố kỵ Thẩm mẫu bên cạnh nghe vậy, cũng nói theo: "Không giống cô nương ngoan ngoãn của gia đình giàu có gì."
Nói mà không suy nghĩ, Khương Ấu Dao dù sao vẫn là thiên kim thủ phụ, nói về xuất thân, Thẩm gia mới thật sự là tiểu hộ nghèo hèn, nếu không phải Thẩm Ngọc Dung đậu trạng nguyên. Thẩm Như Vân có đi làm nha hoàn cho Khương Ấu Dao thì trước tiên còn phải được lựa chọn qua.
"Nàng ta cho mình đàn tốt sao, còn không bằng một nửa của tẩu tẩu trước đây." Thẩm Như Vân thốt ra.
Vừa dứt lời, liền bị Thẩm mẫu hung hăng nhéo một cái, Thẩm Như Vân lập tức biết mình nói sai. Bây giờ trong Thẩm gia không bao giờ nhắc tới chuyện của Tiết Phương Phi, nếu để vị kia biết được mà nổi giận thì phải làm sao? Nên mọi chuyện phải cẩn thận mới tốt.
Thẩm Như Vân liền im miệng không nói.
Trên chỗ ngồi của Khương gia, Khương Ngọc Yến vốn trầm mặc ít nói nay cũng không nhịn được mà nói: "Tam tỷ đàn nghe thật hay."
Khương Ngọc Nga nghe xong trong lòng vô cùng khó chịu, không hiểu Khương Ngọc Yến lúc này nâng Khương Ấu Dao làm gì. Nhưng vì Quý Thục Nhiên đang ở đây, cũng gạt đi suy nghĩ nở một nụ cười, nói: "Dĩ nhiên rồi, tam tỷ từ trước đến nay đều thông minh, về cầm nghệ còn có năng khiếu hơn, hôm nay không thể nghi ngờ hạng nhất sẽ là tam tỷ,《Bình Sa Lạc Nhạn》không ai dám chọn, chỉ có tam tỷ dám chọn, còn đàn không sai gì, ta phải nói tam tỷ qua mấy năm nữa nàng sẽ không có đối thủ trong thành Yến Kinh."
"Quý Thục Nhiên nói: "Ngọc Nga ngươi đừng tâng bốc tam tỷ, lời này nếu để người ngoài nghe được sẽ cười tam tỷ ngươi không biết trời cao đất dày. Cho dù mình có giỏi đến đâu thì bên ngoài luôn có người khác giỏi hơn mình, tam tỷ ngươi còn phải học hỏi rất nhiều."
Tuy nói như thế nhưng nụ cười của Quý Thục Nhiên cũng không che dấu được, vẻ đắc ý này trong mắt Khương Ngọc Nga cảm thấy thật chướng mắt.
Vì sao người sinh ra ở đại phòng không phải mình? Vì sao cha mẹ tất cả đều là con thứ, nếu là nhà bình dân thì không nói, cũng có thể là tam phòng Khương gia, nhưng vì cái gì mà nhà mình lại thấp kém nhất?
Khương Ngọc Nga cực kỳ không cam tâm.
Nàng không cam tâm, cũng không có ai chú ý tới. Lúc này Khương Lê cũng đang nhìn Khương Ấu Giao thi.
"Nàng đàn.......thật tốt." Liễu Nhứ khó khăn mở miệng, tựa hồ rất không tình nguyện thừa nhận sự thật này. Nhưng mà phản ứng của mọi người đã nói rõ tất cả, so với năm ngoái, năm này Khương Ấu Dao còn kéo dài khoảng cách so với người khác hơn.
Khương Lê nói: "Nhưng nàng không có thấu cảm khi đàn."
"Thấu cảm?" Liễu Nhứ sững người
"Ở cuối bài《Bình Sa Lạc Nhạn》người viết khúc này đã lấy sự nhạy bén của con nhạn để ám chỉ thế gian đầy nguy hiểm. Hình ảnh con nhạn đậu xuống làm cho mặt cát trở nên bằng phẳng, như một tình bạn không có nghi ngờ, đố kỵ nhau, như một mối quan hệ nam nữ có thể thoải mái gặp gỡ là ám chỉ tâm hồn thoải mái, không âu lo khi nhìn thấy thế gian hiểm ác như nào. Tiếng nhạc yên bình, triền miên, có động có tĩnh hòa lại với nhau, nhẹ nhàng, duyên dáng. Bởi vì Khương Ấu Dao không thể thấu cảm được ý nghĩa này nên thiếu đi một phần đạm bạc, khiêm tốn không màng danh lợi, tiếng đàn của nàng cũng thiếu đi sự thoải mái, ung dung"
Liễu Nhứ nghiêm túc nghe Khương Lê nói.
"Tam muội ta đàn《Bình Sa Lạc Nhạn》cũng thật hoàn hảo, thành thạo, nhưng mà nàng có đàn tới một ngàn lần, một vạn lần đi nữa, nhưng chỉ cần không lĩnh ngộ được ý cảnh, không đạt được sự thấu cảm, thì trong tiếng đàn nhất định thiếu một vài thứ, nàng đàn cũng không được xem là tốt nhất."
"Ngươi nói cũng có đạo lý." Liễu Nhữ nghe vậy, cũng cảm thấy có chút gì đó hiểu ra, nhưng lại lắc đầu nói: "Nhưng hai chữ thấu cảm ngươi nói thì dễ nhưng nó không phải thứ đơn giản mà có được. Nhiều nhạc công có khi tới cuối đời cũng không lĩnh ngộ được. Chúng ta chỉ là nữ sinh Minh Nghĩa Đường, sợ rằng trong đây cũng không ai có thể nắm được ý cảnh này, muốn lĩnh ngộ cũng quá khó khăn rồi!"
Khương Lê mỉm cười, đúng là thế, muốn để một thiên kim tiểu thư khuê phòng đi lĩnh ngộ tâm hồn khoáng đạt cởi mở, tự do không bị ràng buộc của hồng nhạn, hay sự bao la phóng khoáng, không màng danh lợi của đất trời, điều này có vẻ như bị mơ tưởng. Đừng nói là thiên kim tiểu thư, đến người bình thường đã có tuổi cũng chưa chắc đã cảm nhận được.
Đang nói chuyện, khúc đàn của Khương Ấu Dao đã chuẩn bị kết thúc, nàng hoàn thành đoạn nhạc cuối cùng một cách tuyệt vời, tiếng đàn vừa ngừng, rất nhanh trên sân kiểm tra liên tiếp vang lên tiếng khen ngợi cùng tiếng vỗ tay.
Điều này trước đây không xảy ra với các nữ sinh nào.
Khương Ấu Dao có vinh hạnh đặc biệt này cũng thật phấn khích, cười càng rực rỡ, hành lễ với giám khảo xong, từ từ đi xuống đài kiểm tra.
Liễu Nhữ trong lòng gấp gáp, bàn tay đều đổ mồ hôi, nhìn Khương Lê nói: "Đến ngươi rồi, làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu." Khương Lê còn phải an ủi ngược lại nàng: "Ta sẽ trở lại nhanh thôi." Nàng nói, liền muốn rời đi, lại bị Liễu Nhứ bắt được tay áo kéo lại.
Liễu Nhữ nói: "Chờ đã! Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi chuẩn bị đàn cái gì?"
Khương Lê cười với nàng: "Đàn bài không ai đàn qua" rồi rời đi.
Liễu Nhữ đứng hình tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Đàn bài không ai đàn qua, không ai dàn qua......nàng....." Ánh mắt của nàng đột nhiên cứng đờ, không tin được mà nhìn về bóng lưng đang đi lên đài kiểm tra kia.
"Không thế nào....."
Khi Khương Lê đi lên, vừa vặn Khương Ấu Dao đi xuống, hai người giao nhau, Khương Ấu Dao cười rất ngọt ngào, nàng nói: "Nhị tỷ, chúc thi tốt."
Khương Lê cũng không quay đầu lại mà trả lời: "Tất nhiên"
Tiểu đồng tử cột khăn đỏ đứng trên đài kiểm tra hô: "Người thứ mười ba, Khương Lê."
Toàn sân yên tĩnh.
Khương Lê đi lên đài kiểm tra.
"Mau nhìn, muội muội ngươi lên rồi." Bên cạnh Khương Cảnh Duệ có một thanh niên nhiều chuyện đang ồn ào đẩy đẩy.
"Đừng ầm ỹ." Khương Cảnh Duệ có chút tức giận.
Người nọ nhìn sắc mặt hắn, ngạc nhiên nói: "Sao, ngươi vẫn chờ nghe muội muội ngươi đàn ra một khúc thần tiên gì à? Khương nhị thiếu gia, ngươi có bệnh à?"
Các thiếu niên đều biết Khương gia nhị tiểu thư tám năm trước làm chuyện xấu, cũng biết Khương gia nhị tiểu thư ở am ni cô tám năm, người người đều ngầm thừa nhận rằng Khương nhị tiểu thư là một kẻ thiếu học vấn không có kiến thức. Dù có dành được hạng nhất ở Minh Nghĩa Đường, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể làm lay chuyển được ấn tượng sâu sắc này. Thêm nữa, thư, số, lễ, ở am ni cô cũng có thể học được, nhưng nhạc, ngự, xạ, cũng không phải thứ có thể học được ở am ni cô.
Khương Cảnh Duệ mặt như đáy nồi, tuy trong lòng không yên tâm, nhưng nghe người khác nói như vậy về Khương Lê, cũng rất phẫn nộ, tức giận lên nói: "Các người không có mắt à, xem rồi chẳng phải sẽ biết sao?"
"Xem thì xem." Các thiếu niên cười hì hì trả lời.
Bọn hắn vẫn còn ồn ào, lại không phát hiện Ninh Viễn Hầu thế tử bên cạnh ánh mắt thế nhưng lại dõi theo Khương Lê trên đài, thật lâu cũng không rời đi.
Khương Lê đốt hương, rửa tay.
Lúc mới học đàn, nào biết cái gì là đốt hương, rửa tay, hương là đồ quý giá, là đồ của nhà quyền quý. Đồng Hương nghèo, bỗng lộc của Tiết Hoài Viễn căn bản còn không đủ dùng, chứ đừng nói đến có được một chiếc đàn tốt, Tiết Hoài Viễn đã dùng một khối gỗ làm cho nàng một cây đàn, cây đàn này là khi Khương Lê mới học đã dùng, đánh lên nghe rất kỳ lạ, âm sắc nặng nề. Về sau khi đã đánh được đàn, liền không chịu dùng nó nữa.
Cây đàn thứ hai của nàng là do Tiết Chiêu cùng người khác đấu võ mà dành được. Lúc đó Tiết Chiêu bị người ta khiêu khích, gia sản đối phương giàu có, còn có một cây đàn bảy dây không tệ. Tiết Chiêu biết được nàng luôn khao khát một cây đàn tốt, nên đã đánh cược một trận, cùng người đó cược, nếu người kia thua phải đưa cây đàn kia cho hắn.
Cây đàn tốt kia đối với Tiết gia là một số tiền lớn, còn đối với nhà khác lại không phải là thứ quý giá gì. Khương Lê còn nhớ kỹ ngày đó, Tiết Chiêu hào hứng chạy từ ngoài vào, một tay lấy từ trên lưng cây đàn đặt lên bàn, đắc ý nói với nàng: "Tỷ, tặng cho tỷ cây đàn này!"
Về sau cây đàn theo nàng rất lâu.
Nàng dùng cây đàn này đàn qua《 Ngư Chu Xướng Vãn 》, 《 Dương Xuân Bạch Tuyết 》,《 Mai Hoa Tam Lộng 》cũng đàn qua《 Bình Sa Lạc Nhạn 》,《 Mai Hoa Tam Lộng 》.
Bảo kiếm phối anh hùng [3], lúc mới học, thì cảm thấy phải dùng đàn tốt, mới có thể xứng với tài nghệ tốt. Càng về sau, tầm nhìn càng rộng, trên đời làm gì có nhiều đàn tốt như vậy, đàn tốt thì có, nhưng người đàn giỏi thì lại không có nhiều.
[3] Bảo kiếm phối anh hùng (宝剑配英雄): ý chỉ đồ tốt phải đưa cho người phù hợp.
Thật là đáng tiếc.......
Đáng tiếc về sau, khi nàng theo Thẩm Ngọc Dung đến Yến Kinh, Thẩm mẫu nói đã làm vợ, phải có trọng trách gánh vác gia đình, không thể lúc nào cũng ngâm thơ, đàn hát như trước. Cây đàn kia cũng bị mang vào nhà kho của Thẩm gia, phủ đầy bụi bặm, lưu lại tiếc nuối trong bóng tối.
Nghe nói sau khi Tiêt Phương Phi chết, Thẩm gia đã đốt hết tất cả vật tư của Tiết Phương Phi, nghĩ đến cây đàn chứa đầy kỷ niệm của nàng, tình yêu thương của cha, đệ đệ, tất cả đều đã bị thiêu rụi trong đám cháy.
Khương Lê rũ mắt xuống, cảm thấy kỳ quái, giờ khắc này trong lòng nàng lại bình tĩnh dị thường.
"Nàng ra bị làm sao thế, sao còn chưa bắt đầu?" Có người thấy nàng chậm chạp không có động tĩnh gì, không nhịn được mà chất vấn.
"Khương nhị tiểu thư không phải không biết dùng đàn thế nào nên giờ phát ngốc à?"
Có người phân tích: "Có thể đấy, ở am ni cô làm gì có nơi nào học đàn."
"Không biết thì bỏ đi, cần gì phải tranh đua như vậy, làm cho mình không còn đường lui."
"Là vì mặt mũi đó, bây giờ bỏ cuộc không phải sẽ xấu mặt sao."
"Thôi thôi, bây giờ bất động ở đó, chẳng lẽ không mất mặt à?"
Bên tai tràn ngập đủ loại chế giễu, mỉa mai, thương hại cùng thông cảm, Diệp Thế Kiệt nhìn Khương Lê, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng. Có chuyện gì xảy ra với Khương Lê vậy, lần trước gặp nàng, không phải rất thông minh, rất biết tính toán sao? Sao bây giờ lại không biết làm gì, thông minh của nàng đi đâu hết rồi?" Trên sân kiểm tra Khương Lê ở trên đài chậm chạp không nói lời nào, Khương Ấu Dao cùng Khương Ngọc Nga trong lòng đồng loạt vui sướng. Nếu Khương Lê lần này kiểm tra không biết làm gì, cho dù trước đó ba môn được hạng nhất, cũng không che giấu được chuyện nực cười này của nàng.
Quý Thục Nhiên lo lắng mở miệng: "Lê Nhi làm sao vậy.........."
"Nhị tỷ không phải là không biết chứ?" Khương Ấu Dao lắc đầu tự nói "Làm sao có thể chứ? Nhị tỷ thông minh nhất, ba môn đầu đều là hạng nhất, cầm nhạc lần này nhất định cũng không kém."
Nàng không nói thì không sao, vừa nói đều làm đám người bắt đầu hoài nghi Khương Lê ba môn đứng nhất kia có thực sự là danh xứng với thực hay không.
Mạnh Hồng Cẩm nhìn Khương Lê trên đài bất động, trong bụng cũng nở hoa, tâm trạng như mây mù mấy ngày nay liền bay sạch, hận không thể để Khương Lê thuận thế ở trên đài kiểm tra phạm sai lầm, để cho hoàn toàn mất hết mặt mũi mới tốt.
Tiêu Đức Âm dưới đài nhíu mày, ra hiện cho tiểu đồng lên nhắc nhở, nếu Khương Lê còn không hành động, sẽ bị đuổi xuống đài.
Khi tiểu đồng đang chuẩn bị đi lên nhắc nhớ, không hề báo trước, bỗng nhiên Khương Lê mở miệng.
"Ánh trăng gió nhẹ đêm đầu xuân, rừng mới rực rỡ nở hoa xuân. Tình nhân vui đùa dưới trăng xuân. Váy lụa thả dài duyên dáng tựa mùa xuân."
Đây là một điệu hát dân gian, tiếng ca của Khương Lê cũng không phải tiếng phổ thông ở Yến Kinh, giống như một loại ngôn ngữ địa phương nào đó, mang đến một loại hương vị sống động.
"Đây là cái gì?, Khương Ấu Dao hỏi Quý Thục Nhiên.
Quý Thục Nhiên lắc đầu, nàng ta cũng chưa từng nghe qua.
"Nghe có vẻ như một điệu hát dân gian ở nơi nào đó." Lư thị nhị phòng mắt sáng lên: "Chẳng lẽ Lê nha đầu ở am ni cô trên núi học được từ ai đó?"
Cũng có thể.
Khương Lê không chút nào bị ảnh hưởng, chỉ ngồi trước đàn, nàng vẫn không đánh đàn, khúc hát này đối với toàn trường đều hết sức xa lạ.
"Sen xanh che mặt nước biếc, phù dung đỏ tươi nở rộ hoa. Chàng thấy ta muốn hái lấy, lòng ta lại ôm nỗi nhớ sen".
Thanh âm nàng réo rắt mà ôn nhu, trong trẻo giống như dòng suối chưa được khám phá, yên bình nhưng cũng sinh động, theo tuyết ngày xuân róc rách tan chảy, cuốn lấy ánh sáng mặt trời cũng sương sớm, ánh bình minh cùng gió đêm.
Giống như cô gái hái sen trên núi lần đầu gặp được người mình yêu, cảm xúc say đắm của thiếu niên thiếu nữ nhanh chóng nảy mầm, phát triển thành cây xanh, hương thơm của hoa cỏ.
"Gió thu nhẹ thoảng qua khung cửa, màn che theo gió khẽ tung bay. Ngẩng đầu ngước nhìn ánh trăng sáng, gửi gắm tâm tình qua ngàn dặm."
Thiếu nữ trầm mê trong nụ cười của tình nhân, đặt sự dịu dàng của mình dưới ánh trăng. Nàng vốn rất hạnh phúc, nhưng tình yêu cũng dạy nàng trở nên ưu sầu.
Tình yêu thật tốt đẹp, tình yêu khiến mọi thứ trở nên đáng yêu. Nó khiến người ta quên mất rằng ngày xuân cùng ngày hè thật ngắn ngủi, khi mùa thu đã tới và mùa đông không còn xa nữa.
Nàng liền hát: "Xưa kia rời đi cỏ xuân xanh, nay khi trở về tuyết phủ đầy. Ai hay tương tư là đau khổ, tóc đen chỉ còn một màu trắng."
Tiếng hát của nàng đột ngột dừng lại,
Bốn mùa biến chuyển, câu hát cuối cùng của nữ tử là sự chờ đợi hão huyền, nhưng thời gian đã trôi qua kia, liệu thời gian đó là sự lãng phí của người đó, hay người đó đã lãng phí thời gian đó?"
Giọng của Khương Lê rất êm tai, giọng hát càng dễ nghe hơn. Trong lúc bất tri bất giác, mọi người trên sân kiểm tra ngược lại đã bị giai điệu dân gian này hấp dẫn, trầm mê, rơi vào mộng cảnh vừa ngọt ngào vừa buồn bã.
Có người lẩm bẩm nói: "Điệu dân gian này tên là gì? Sao ta chưa từng nghe qua?"
"Không biết", người bên lắc đầu: "Không giống như giọng Yến Kinh."
Cách đó không xa ở chỗ Vĩnh Ninh công chúa, Thẩm Ngọc Dung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thiếu nữ trên đài, bài hát này, hắn đã nghe qua....
Đây là bài dân ca lưu truyền rộng rãi ở Đồng Hương, gọi là《 Tử Dạ Tứ Thì Ca 》các cô nương ở Đồng Hương hầu hết đều biết hát. Nụ cười trên môi Khương Lê nhạt nhòa, trước đó nàng cũng từng hát qua.
Dưới đài, Tiêu Đức Ân nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, Kinh Hồng tiên tử hơi kinh ngạc, Sư Duyên vẫn nghiêm túc trang trọng, không có biểu hiện gì, ngược lại Miên Câu mừng rỡ khoa chân múa tay, nói với Kinh Hồng tiên tử: "Tiểu cô nương này thú vị, thi cầm nhạc mà lại không đàn, nàng lại hát, bài hát này cũng không tệ!"
"Vậy cũng không được," Kinh Hồng tiên tử nhẹ nhàng giảng giải: "Nếu không đàn, nàng cũng chỉ được xem là mưu lợi tính toán, đối với học sinh khác không công bằng."
Miên Câu nhếch miệng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện cái gì, vui vẻ nói: "Mưu lợi gì chứ, ngươi xem, Quốc Công gia cũng vì nàng hát mà thức dậy rồi."
Không biết Cơ Hành từ lúc nào đã mở mắt ra, đang lấy cán quạt chống ở môi, mỉm cười nhìn đến nữ tử trẻ trên đài, thần sắc biến hóa không ngừng.
Từ đầu đến giờ đây là lần duy nhất Cơ Hành biểu hiện ra trạng thái "nghe".
Bên kia Khương Ngọc Nga nói: "Nhị tỷ chỉ tính hát một bài, chứ không đàn sao?"
Bài hát kia tất nhiên rất mới lạ, thế nhưng từ trước đến nay cầm nhạc là so "đàn", chứ không phải so "hát"
Xem ra Khương nhị tiểu thư thật sự đã hết chiêu để dùng mới có thể nghĩ đến hát để thay thế đàn, trong lòng mọi người đang nghĩ như vậy, liền thấy Khương Lê duỗi hai tay, vuốt lên dây đàn, gãy lên.
Âm thứ nhất phát ra.
"Ting...." người xem suýt nữa thì nghẹn, "Nàng muốn đàn kìa"
"Nhanh nghe xem nàng đàn......"
Một từ "gì" còn chưa ra khỏi miệng, lại có một chuỗi tiếng đàn lưu loát xẹt qua tai mọi người, so với Khương Ấu Dao càng mãnh liệt hơn, giống như có người dùng dao, chút một chút một đục khắc vào tâm người nghe.
"Nàng đàn《Hồ Gia Thập Bát Phách》!"
Có người nghe ra, nhất thời kích động, đến lạc cả giọng.
Lời vừa nói ra, người nghe đều biến sắc《Hồ Gia Thập Bát Phách》, đến phu tử của Minh Nghĩa Đường cũng không đàn khúc này, sơ ý một chút liền làm cho mọi người chê cười, Khương Lê thế mà cũng dám?
Bao nhiêu năm rồi chưa nghe ai đàn《Hồ Gia Thập Bát Phách》?
Trên sân kiểm tra lập tức an tĩnh lại. Trong sự yên tĩnh lại đột nhiên có người cười ha ha, chính là Miên Câu, hắn vô cùng phấn khích, không còn bộ dạng của một nhạc sư cung đình, hết sức hưng phấn: "Là《Hồ Gia Thập Bát Phách》, tiểu cô nương này cũng thật quá can đảm! Đủ dũng mãnh!"
Kinh Hồng tiên tử bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh, yên tĩnh."
Miên Câu vội vàng nở nụ cười khó xử, lập tức im lặng.
Thế là trên sân kiểm tra chỉ còn lại tiếng đàn của Khương Lê.
《Hồ Gia Thập Bát Phách》viết về một nữ tử nhớ nhà, mang tâm trạng buồn đau và oán hận mãnh liệt của người xa quê hương. Quan trọng là ở chữ "thê"[4], không nói đến nhóm phu tử thế nào thì nữ sinh ở Minh Nghĩa Đường đều là thiếu nữ nhà quý tộc, hồn nhiên ngây thơ không lo sự đời. Dù là có chút ưu sầu, cũng là việc nhỏ không đáng nói đến, Làm sao có thể đàn ra được chữ "thê"? Ngay cả "buồn" cũng đã khó đàn ra.
[4] thê (凄): thê trong thê lương, thê thảm
Mặc dù thế nhân thường nói về sự đồng cảm, nhưng hai chữ đồng cảm nào có đơn giản như vậy? Có lẽ chỉ có thánh nhân có tâm với thiên hạ mới có thể làm được.
Mạnh Hồng Cẩm cười nhạo nói: "Thực không biết trời cao đất rộng, thế mà lại tự làm cho mọi người chê cười......"
Ban đầu nàng vốn nghĩ, Khương Lê đàn một khúc như thế, tất nhiên sẽ không đánh tốt. Nếu Khương Lê có thể đánh tốt, chẳng phải nói Khương Lê so với những tài nữ thông minh nhất trong mấy năm gần đây của Minh Nghĩa Đường còn lợi hại hơn sao? Chuyện này sao có thể được.
Thế nhưng tiếng cười chế giễu của nàng dần im bặt, sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên khó coi.
Kỹ thuật của Khương Lê rất thông thạo, dường như đã học đàn được mấy chục năm, động tác nàng mười phần ưu nhã, không hề có chút tỏ ra cố gắng, hoa mỹ, tự nhiên nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng nổi.
Nữ tử trẻ ngồi an vị trên đài ở sân kiểm tra, thanh bình, tĩnh lặng, tự do, thoải mái, quyến rũ chết người, thanh khiết, đáng yêu, trong nhất thời, sân kiểm tra như biến thành thâm sơn u cốc, giống như xa rời thế giới danh lợi, tránh xa sự xốc nổi, giống như đang tự đàn cho chính mình nghe.
Đúng là đàn cho bản thân nghe.
Ánh mắt Khương Lê không nhìn vào bất cứ chỗ nào, hoặc như trước mắt cái gì cũng không có.
Khúc nhạc xa quê, mất con, nhưng nàng không chỉ xa quê, mất con, còn tàn nhà nát cửa, người thân qua đời.
Người bên gối lại là người lấy oán báo ơn, người nhà nàng vì thế mà tai bay vạ gió, không còn ai sống sót. Đáng hận là kẻ thù còn từng bước thăng tiến, nàng trùng sinh đến nay, cuối cùng cũng gặp lại kẻ thù, nhưng lại không thể vào thời khắc này mà báo thù cho cha và đệ đệ, đành phải kiềm chế xuống.
Ẩn nhẫn, im lặng là "thê", huyết hải thâm cừu là "thê", vô tội chết oan là "thê", cả nhà bất hạnh là "thê", cường quyền áp bách là "thê", trời cao không có mắt là "thê", thê thê thê!
Tiếng đàn như một thanh kiếm sắc nhọn xé toạc bầu trời, mang sự oán hận phóng lên trời, làm người nghe cảm thấy ruột gan như đứt từng khúc, ai oán không thể kìm chế.
Thống khổ! Bi ai! Đau đến thấu tim gan!
Thời gian qua đi rất nhiều năm, cuối cùng đã có người đầu tiên ở sân kiểm tra đàn khúc《Hồ Gia Thập Bát Phách》, vốn nghĩ rằng nữ tử trẻ này chỉ cần mang cách đánh đã học kỹ mà đánh hoàn chỉnh đã là không tệ rồi, nhưng Khương Lê không chỉ nhớ kỹ hoàn chỉnh mà còn có thể thông thạo, nhìn bộ dạng của nàng, rõ ràng là không xa lạ chút nào.
Mà cái này cũng thôi đi, thế nhưng nàng chỉ mới là tiểu cô nương mười lăm tuổi, sao có thể đánh ra được sự thê lương như vậy!
Nhịp thứ mười hai buồn vui đan xen, đi hay ở, tình yêu hay chia ly hai thứ tình cảm này thật khó lựa chọn. Nhịp thứ mười ba, dây đàn căng lên, nỗi buồn nguy cấp, ruột gan đau đớn, không ai hiểu được.
Nhịp thứ mười bốn nước mắt rơi xuống, dòng sông chảy về hướng đông mang theo sự tưởng nhớ. Nhịp thứ mười năm tiết tấu gấp rút, khúc nhạc như đè ép lồng ngực.
Nhịp thứ mười sáu tâm tình mù mịt, ta cùng nhi tử mỗi người một phương. Mặt trời ở đằng Đông, mặt trăng ở đằng Tây nhìn thấy nhau nhưng không thể đi cùng nhau, trống rỗng, đau đớn đến cực điểm. Đối với những lo lắng đều không thể yên lòng, đánh một khúc này đau đớn ai thương. Nay trở về cố hương, thù cũ thì nặng, thù mới lại dài thêm. Đau đớn tận cùng, ngửa đầu than khóc với trời xanh, tại sao phải sống, để phải cô đơn gánh chịu nỗi đau này.
Từ trước đến nay Tiêu Đức Âm đều có khuôn mặt ôn hòa, bây giờ đã có chút cứng ngắc, nhìn kỳ thì ngón tay nàng còn đang run nhè nhẹ, cầm nhạc của Khương Lê, ít nhất là với khúc《Hồ Gia Thập Bát Phách》đang đánh tên đài kỹ nghệ đã cao hơn nàng rất rất nhiều! Một khúc này của Khương Lê đã biểu diễn ra kỹ nghệ cao siêu, thậm chí còn có thể làm tiên sinh của nàng!
Đệ nhất cầm sư Yến Kinh, bây giờ dường như thành trò cười lớn!
Kinh Hồng tiên tử cũng vô cùng kinh ngạc, nàng đã sớm là vợ, làm mẹ, không quan tâm danh lợi, vì thế hậu bối trẻ tuổi vượt qua bản thân cũng không làm nàng lo lắng. Nàng chỉ nghi ngờ, một thiếu nữ mười bốn tuổi dựa vào cái gì có thể đàn《Hồ Gia Thập Bát Phách》một cách thê oán như đã hiểu thấu nỗi buồn, sự oán hận như vậy? Cho dù Khương Lê thuở nhỏ mất mẹ, bảy tuổi đã bị đưa vào am ni cô, cho dù tám năm ở trên núi sống kham khổ, nhưng những cái khổ, khó khăn này, cùng sự "thê oán" trong khúc đàn này hoàn toàn không giống nhau.
Quả thật không thể tin được.
Chỉ có Miên Câu là cao hứng nhất, mặt hắn tỏa sáng, nhìn chằm chằm Khương Lê, ánh mắt như thần giữ của đột nhiên phát hiện ra một tảng vàng lớn, thèm khát, không nỡ rời khỏi một giây nào. Hắn thậm chí còn lẩm bẩm nói: "Đây là cầm sư trời sinh!"
Sư Duyên so với Miên Câu khá hơn chút, chỉ là nghe được tiếng đàn của Khương Lê, làm hắn thay đổi vẻ ngạo mạn lúc trước mà dần dần có chút rung động. Hắn là nhạc quan, không tùy ý như Miên Câu, nhưng chỉ cần là cầm nhạc hay, đều sẽ dùng hết tâm tư mà thưởng thức.
Người cuối cùng trong bốn người này, chính là Cơ Hành.
Đám người bên ngoài đều bị tiếng đàn của Khương Lê làm cho mê hoặc, âm thanh kia như có tác dụng mê hoặc lòng người, làm cho ai nghe thấy đều sinh ra cảm giác bi thương, dường như nhìn thấy đất cát cháy khô, không còn một ngọn cỏ, sau đó là liên tưởng đến những chuyện bi thương của bản thân, không thể kiềm chế được.
Tiếng đàn có ma lực như vậy, trong truyền thuyết yêu cầm sư có thể lấy tiếng đàn dụ người vào ảo cảnh do mình tạo ra, làm cho người đó lạc lối. Trên đời đoán chừng không có yêu cầm sư, nhưng lại có cầm sư tài giỏi, có thể lấy tiếng đàn truyền tâm, đưa tình.
Khi mọi người bị cầm sư giam giữ, chỉ có một người không vì tiếng đàn mà dao động.
Hắn cũng không giống Khương Ấu Dao và Mạnh Hồng Cẩm bởi vì tiếng đàn này mà đố kỵ, cũng không giống Tiêu Đức Âm vì cầm nghệ mà sợ hãi, cũng không có trầm mê như đám người ngoài kia, hắn nhìn Khương Lê, khóe miệng nở một nụ cười không thay đổi.
Cơ Hành đang nhìn Khương Lê.
Lông mi hắn thật dài, lộ ra ánh mắt lấp lánh động lòng người. Giống như đang đắm chìm, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy hắn vô cùng thanh tỉnh, hắn như đem tiếng đàn cũng bản thân ngăn cách ra, cũng giống như đem bản thân cùng đám người tách ra.
Hắn nhìn Khương Lê đàn, giống như nhìn chính mình mới gánh hát tới phủ hát hí khúc, nhìn sân kiểm tra mọi người đang trầm mê vì tiếng đàn của Khương Lê mà giống như đang xem một vở hí kịch.
Trên đài, dưới đài mỗi người một vẻ, thế gian phàm trần rộn rộn ràng ràng, còn hắn giống như một mỹ nhân bạc tình bạc nghĩa, đứng ở bên ngoài vở hí kịch thờ ơ lạnh nhạt nhìn, làm tốt việc là người xem kịch.
Hắn rất thanh tỉnh không bị cuốn vào.
Có người không bị cuốn vào, có người lại trầm mê, vậy còn người đàn Khương Lê thì sao?
Cả người nàng như bao phủ một tầng bi thương, tiếng đàn ai oán cùng nội tâm thê lương của nàng dường như trở thành hai cái bóng lớn dần lên, chen lấn, dính lấy nhau. Nàng giống như bị phân tách ra làm hai, một là Tiết Phương Phi điên cuồng cùng tiếng đàn khóc lóc, bi ai kể chuyện của mình, một Khương Lê, tỉnh táo nhìn phản ứng của đám người dưới đài.
Nhịp thứ mười bảy, lòng chua chát, núi non đường xa gian nan. Lúc đi nhớ quê hương không yên, lúc đến nhớ thương đằng đẵng.
Nhịp thứ người tám tuy đã tới hồi kết, nhưng vẫn còn âm thanh vang vọng vô tận của nỗi nhớ. Biết rằng âm nhạc đều là công trình của tạo hóa, nhưng nhạc buồn vui là theo tâm hồn của mỗi người mà biến đổi. Hồ - Hán hai vùng đất khác biệt, tựa như sự xa cách mẹ con ở hai phương khác nhau. Oán khí bao la như trời cao, cho dù thế gian có rộng lớn ra sao cũng không thể dung tha.
Bi thương luôn có kết thúc, tiếng đàn cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Khương Lê đánh xong những giai điệu cuối cùng, âm thanh dừng lại, tiếng vang lớn đi qua là sự vắng vẻ yên tĩnh.
Không ai nói chuyện, thiên địa vạn vật đều giống như vì tiếng đàn bi thương đó làm cho không thể nói lên lời.
Dưới đài Liễu Nhứ chỉ cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ một cái, không biết từ lúc nào, trên mặt đã ướt đẫm nước mắt. Lại nhìn xung quanh, người âm thầm rơi lệ cũng không ít, đều là cảm thấy buồn bã mất mát.
《Hồ Gia Thập Bát Phách》, cuối cùng cũng có người ở sân kiểm tra đàn, lại thêm điệu dân gian trước đó, lại càng tô điểm thêm phần bi thương, ai oán.
Mọi người không tự chủ được nhìn Khương Lê trên đài, nếu không tận mắt nhìn thấy, bất luận thế nào, cũng sẽ không có người nào tin, có thể đàn ra một bài như này lại là cô nương mười lăm tuổi.
Nữ tử trẻ đứng trên đài kiểm tra, gió nhẹ thổi mái tóc nàng bay phất phới, nàng hơi cúi đầu, làm cho mọi người không thấy rõ biểu cảm của nàng, nhưng lại cảm thấy nữ tử trẻ này rất trầm tĩnh.
Khương Lê trong lòng dài thở dài, vừa ngẩng đầu, liền sửng sốt cả người.
Nàng đang đối mặt với một đôi mắt phượng dài hẹp xinh đẹp, bên trong tràn ngập sự thú vị.