Nghe xong lời này, Uyên Ương và Hỉ Thước đều cảm thấy phẫn nộ tự đáy lòng,
Nhị tiểu thư thật sự là trợn mắt nói lời bịa đặt, rõ ràng là chính mình
phạm vào sai lầm, lại vẫn muốn đổ lỗi cho Đại tiểu thư.
Vừa
rồi ở trong đại sảnh bôi nhọ Đại tiểu thư trước mặt của mọi người, lúc
đầu cứ tưởng rằng phu nhân là người tốt, lại không nghĩ rằng lòng dạ bà
ta cũng không ra gì, có một lần còn muốn hủy dung mạo của Đại tiểu thư,
chuyện này nếu như bị Lục lão phu nhân biết được, không biết sẽ đau lòng như thế nào đây! Xem ra cần phải tìm một cơ hội quay trở lại Lục phủ
một chuyến mới đúng, các nàng thế nhưng là do Lục lão phu nhân cố ý phái đến chăm sóc Đại tiểu thư đấy, sao có thể đứng im nhìn Đại tiểu thư
chịu ủy khuất như vậy được.
Nhưng mà các nàng dù sao cũng là nô tài, mặc dù rất căm giận khi thấy Đại tiểu thư bị đối xử bất công,
cũng không dám trực tiếp chỉ trích Nhị tiểu thư, nếu không chính là
chẳng phân biệt được tôn ti, cho nên đành giận mà không dám nói gì cúi
đầu đứng hầu một bên.
Xuân Nhi lần trước chịu thua thiệt,
lúc này ngược lại là đã có kinh nghiệm nên cũng không dám nhiều lời,
nhưng ánh mắt kia rõ ràng đang nhìn Bạch Mộc Cận cười trên nỗi đau của
người khác.
Bạch Mộc Cận trái lại không hề tức giận, khí
định thần nhàn mà nói: "Muội muội sao lại nói như vậy, tỷ đâu có châm
ngòi ly gián gì đâu? Tăng tiểu thư thông minh như vậy, sao có thể không
biết phân rõ tốt xấu chứ? Muội bị phạt cấm túc, là do muội ngay mặt
chống đối tổ mẫu, loại chuyện này nếu xảy ra ở ở nhà khác e là không chỉ bị cấm túc một tháng đơn giản như vậy đâu, tổ mẫu khoan dung độ lượng,
lại yêu thương muội, mới nhẹ nhàng bỏ qua cho muội đó!"
"Rõ
ràng là ngươi châm ngòi từ bên trong, ta mới có thể tức giận chống đối
tổ mẫu đấy, ngươi còn làm bộ vô tội nữa, mất công ta còn coi ngươi là
tỷ tỷ tốt!" Bạch Vân Hề bị loại thái độ này của nàng làm cho tức giận
đến mức đã quên giả bộ làm người vô tội rồi.
Bạch Mộc Cận
lắc đầu, biểu lộ giống như người lớn nhìn tiểu hài tử chơi xấu, nói:
"Được được được, tỷ tỷ sai rồi còn không được sao? Muội nha, chính là
yêu làm nũng đó, tỷ nơi nào sẽ châm ngòi khiến muội bị phạt chứ, tỷ đau
lòng muội còn không kịp nữa là! Nơi này là Hầu phủ, chúng ta cũng đừng
làm mất cấp bậc lễ nghĩa để cho người ta chê cười được không!"
"Ngươi. . ." Bạch Vân Hề bị nàng làm cho giận đến nỗi mặt cũng đỏ lên rồi, chỉ
tay về phía nàng, lại nói không nói được một lời nào để phản bác, trái
lại đỏ vành mắt, một bộ dạng chịu ủy khuất rất lớn.
Xuân Nhi thấy tiểu thư nhà mình chịu thua thiệt như vậy, cũng không bình tĩnh
nữa rồi, ra vẻ thù sâu đại hận, quỳ trên mặt đất, hướng về phía Bạch Mộc Cận nói: "Đại tiểu thư, nô tài thật sự nhịn không nổi nữa, mặc dù hôm
nay người muốn đánh chết nô tài, nô tài cũng phải vì Nhị tiểu thư nói
một câu công bằng, phu nhân và Nhị tiểu thư đều đối với người tốt như
vậy, sao người còn chưa thấy đủ, lúc nào cũng tìm cách để cho Nhị tiểu
thư chịu ủy khuất chứ, nô tài cầu người, xin người thương xót, buông tha cho Nhị tiểu thư đi!"
Lúc này ba người vừa vặn đi tới lối
vào hậu hoa viên, Xuân Nhi vừa lên giọng, tự nhiên dẫn tới lực chú ý của mọi người, tất cả mọi người không hiểu ra sao mà nhìn một màn này, sau
đó nhao nhao tò mò tụ tập lại xem.
Tăng Minh Nguyệt hơi có
chút không chịu nổi, đây dù sao cũng là yến hội nhà nàng tổ chức, nha
đầu Xuân Nhi kia cũng quá không biết phân biệt tốt xấu rồi, mặc dù oán
hận thế nào cũng không thể gây ầm ĩ ở nhà người khác như vậy được, đây
không phải là gây thêm phiền phức cho chủ nhà sao?
"Xuân
Nhi, ngươi đứng lên đi, có lời gì vẫn nên về Quốc Công phủ rồi nói sau,
nơi này là Uy Viễn Hầu phủ!" Bạch Mộc Cận thấy Tăng Minh Nguyệt không
vui, cũng nhìn ra tâm tư của Xuân Nhi và Bạch Vân Hề, muốn ở trước mặt
người ngoài định ra cho mình cái thanh danh cay nghiệt hạ nhân, khi nhục kế muội, thật sự là mưu kế hay!
Ánh mắt Xuân Nhi tiếp xúc
đến con ngươi lạnh lùng của Bạch Mộc Cận, không khỏi hơi run rẩy, ánh
mắt Đại tiểu thư thật đáng sợ, thế nhưng.. . Hôm nay nàng đã được phu
nhân dặn dò, nhất quyết không thể phá hỏng mọi chuyện được.
Vì vậy kiên trì nói: "Đại tiểu thư, nô tài biết rõ hôm nay trở về Quốc
Công phủ, người tất nhiên muốn hung hăng mà trách phạt nô tài, lần trước nô tài chẳng qua chỉ nói một câu để cho Đại tiểu thư mất hứng, đã bị
phạt đánh 30 đại bản! Nhưng mà nô tài tuyệt đối không thể bởi vì sợ bị
người xử phạt mà cứ trơ mắt nhìn Nhị tiểu thư chịu nhục như vậy, nô tài
chỉ là một kẻ mệnh tiện, người muốn như thế nào cũng được, chỉ xin người giơ cao đánh khẽ, chớ lại làm tổn thương Nhị tiểu thư lương thiện nữa,
nàng mới có mười tuổi thôi!"
Xuân Nhi nói lời chính nghĩa,
còn tràn ngập cảm tình đỏ vành mắt, đau lòng mà nhìn Nhị tiểu thư "lương thiện", để cho người ta cảm thấy Bạch Mộc Cận thật sự là một kẻ tội ác
tày trời, vậy mà lại khi dễ muội muội của mình.
Đám người
xem cuộc vui đã dần dần đến gần, các nàng thật sự rất may mắn, loại kịch này không phải mỗi ngày đều có cơ hội chứng kiến đâu, hơn nữa nhìn bộ
dáng, đây chẳng phải là Đại tiểu thư Ninh quốc công phủ rất ít lộ diện
sao, thế mà còn là một nhân vật hung ác nữa đó! Không phải truyền thuyết nói nàng ta nhát gan sợ sệt sao? Thì ra lại bá đạo ngoan độc như thế
này!
Tăng Minh Nguyệt đẩy đẩy Bạch Vân Hề, ý bảo nàng tranh thủ
thời gian ngăn Xuân Nhi lại, nhiều người như vậy đang nhìn đó, nháo lớn
cũng không hay, kia dù sao cũng là tỷ tỷ ruột của nàng.
Bạch Vân Hề nhìn thoáng qua Tăng Minh Nguyệt, nước mắt xoát một cái thì đã
chảy xuống rồi, ủy ủy khuất khuất mà đi đến trước mặt Xuân Nhi, nói:
"Xuân Nhi, đừng nói nữa, những chuyện này sao có thể nói trước mặt người ngoài được chứ? Mau mau đứng lên, ta không sao, ngươi đừng vì ta mà
khiến cho Nhị tỷ tỷ tức giận nữa!"
Lời này rõ ràng là khuyên nhủ Xuân Nhi đừng làm lớn mọi chuyện, nhưng mà người ngoài nghe vào
tai, lại cảm thấy Bạch Mộc Cận quả nhiên là một nữ tử ác độc, khi dễ
muội muội, còn không để cho người khác nói ra.
Xuân Nhi mắt
hàm nhiệt lệ, nhìn chủ tử của mình, khóc nói: "Nhị tiểu thư, người chính là quá tốt rồi, nô tài. . . Nô tài thật sự là cực kỳ đau lòng, phu nhân người bởi vì sợ người khác nói chính mình cay nghiệt nữ nhi của nguyên
phu nhân, mà khắp nơi phải chịu đựng Đại tiểu thư, mặc dù biết rõ người
bị ủy khuất cũng không la lên, mới khiến cho Đại tiểu thư không kiêng nể gì cả mà khi dễ người và Nhị thiếu gia như vậy, làm sao có thể như thế
chứ? Người rõ ràng là muội muội của nàng mà!"
Nói xong chủ
tớ hai người suýt nữa muốn ôm nhau khóc rống, dáng vẻ ta đây chịu đủ khi dễ, khiến cho ai đứng nhìn cũng nhịn không được muốn rơi nước mắt đồng
tình.