Đích Nữ "Phế Vật"

Chương 5:




9.
Sau khi từ Tướng Quốc Tự trở về, Tề Vương phi liền sai người đưa cho ta danh sách đồ cưới của mẫu thân.
Vì tranh tai mắt mọi người, Thúy Châu phải mượng cớ đặt mua son phấn cho ta để xuất phủ, nhận danh sách do người của Tề Vương Phủ đích thân mang tới.
Có một số việc, lúc trước ta vẫn chỉ hoài nghi.
Nhưng hành động lần này của Triệu di nương đã xác nhận hoài nghi của ta.
Như phụ thân ta không đồng ý, Triệu di nương làm sao dám làm điều này?
Triệu di nương lập tức lộ ra vẻ ủy khuất: "Đại cô nương sao lại ngậm máu phun người như vậy?"
Bà ta ngồi xuống, nhặt tờ danh sách đồ cưới cố ý làm ra vẻ cũ kĩ lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi đất vốn không tồn tại.
"Ta tuy chỉ là một tiểu thiếp, nhưng cũng quý thiếp do phụ thân ngươi cưới về, sao ngươi dám vu khống ta?"
Ta vừa định nói lại thấy thứ muội Lục Nguyên Tích cùng một thị nữ từ cổng chậm rãi đi tới.
Nàng vẻ mặt nghi hoặc nói: "Nương, không phải người đến đưa danh sách đồ cưới cho đại tỷ à? Sao còn chưa đưa danh sách cho tỷ ấy?"
Triệu di nương hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại tỷ cảm thấy danh sách đồ cưới này là giả, không thèm nhận."
Lục Nguyên Tích quay đầu nhìn ta: "Đại tỷ, mẫu thân ta gả vào Lục gia nhiều năm, vẫn luôn tuân thủ bổn phận, chưa bao giờ vi phạm quy củ, sao dám động đến hồi môn của quận chúa? Hẳn là có hiểu nhầm gì đó ở đây?"
"Ngươi cảm thấy ở đây có hiểu lầm gì?" Ta hỏi ngược lại.
Mặt Lục Nguyên Tích lộ vẻ do dự: "Nơi có thể giấu đồ ở trong phủ cũng không nhiều, đại tỷ nếu nghi ngờ mẫu thân ta động vào đồ cưới của quận chúa thì kêu người lục soát đi."
Nói đến đây, Lục Nguyên Tích nở một nụ cười nhạt.
"Chỉ là, nếu như đại tỷ không thể tìm được gì thì phải xin lỗi nương ta."
Ta không nhịn được muốn vỗ tay cho Lục Nguyên Tích.
"Lục Nguyên Tích, ngươi thực biết cách đánh tráo khái niệm." Ta tiến lên mấy bước, đến khi cách Lục Nguyên Tích mấy bước thì dừng lại.
Ta lạnh lùng nói: "Ta nói tờ danh sách này là giả, cũng đâu có nói Triệu di nương trộm lấy đồ cưới của mẫu thân ta đâu."
Lục Nguyên Tích sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói: "Đại tỷ hoài nghi tờ danh sách này là giả, vậy có gì khác nghi ngờ mẫu thân ta trộm chuyển đồ cưới của quận chúa ư?"
10.
Khi phụ thân ta đến, Lục Nguyên Tích vẫn đang tranh luận.
Mà Triệu di nương vốn dĩ thỉnh thoảng còn âm dương quái khí nói một câu, lúc này lại cúi đầu lau nước mắt, bộ dáng giống như chịu rất nhiều oan ức nhưng không nói ra.
Cha ta lập tức cau mày nhìn ta: "Nguyên Chiêu, tờ danh sách Triệu di nương đưa cho ngươi là do mẫuthân ngươi ngày xưa lưu lại, ta có thể làm chứng."
Ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta: "Phụ thân vừa bước vào viện tử liền biết đã xảy ra chuyện gì ư? Chẳng lẽ trong viện của con, còn có tai mắt của phụ thân?"
Trong mắt Lục Nguyên Tích hiện lên vẻ vui mừng, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, ngươi hiểu lầm phụ thân rồi, là ta phái người đi nói cho phụ thân."
Nàng cố ý chắn trước mặt Triệu di nương: "Ngươi làm nhục nương ta như vậy, ta thân là nữ nhi, há có thể ngồi yên không tới?
"Nhưng đích thứ khác biêt, ta lại là muội muội, cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể phái người đi mời phụ thân đến chủ trì công đạo cho mẫu thân."
Phụ thân ta trừng mắt nhìn ta: "Đều là lỗi của ta, do ta ngày thường quá nuông chiều con đến mức tính khí ngang ngược vô pháp vô thiên như vậy."
Đôi mắt ông ta dừng lại trên người Triệu di nương và Lục Nguyên Tích một lát, rồi lại lập tức nhìn ta.
"Con luôn ỷ vào thân phận con vợ cả, tùy ý khi nhục Triệu di nương và Nguyên Tích, ta vốn cho rằng con lớn lên sẽ thay đổi nhưng hôm nay xem ra, tính tình này của con sợ là không đổi được."
Phụ thân ta phất tay áo, tiếp tục nói: "Đã vậy, ta sẽ lập Triệu di nương làm chính thê, sau này Nguyên Tích cũng sẽ là con vợ cả như con, miễn cho con luôn ỷ vào thân phận con vợ cả mà cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc."
Nếu không phải nhìn thấu bộ mặt thật của ông ta, chắc giờ này ta sẽ thương tâm đến chết mất.
"Phụ thân, Triệu di nương cầm tờ danh sách giả để lừa con, người không những truy cứu trách nhiệm của nàng ta mà lại còn giội nước bẩn lên đầu ta?"
Ta mặc dù không thích mẹ con Lục Nguyên Tích, nhưng cũng chưa hề làm khó bọn họ.
Huống hồ những năm gần đây, Triệu di nương vẫn luôn chưởng quản việc nhà.
Làm sao ta có cơ hội bắt nạt bọn họ?
Ta biết phụ thân ta cố ý tìm lý do để lập Triệu di nương làm chính thê.
Nhưng ta không ngờ ông ta lại không biết xấu hổ như vậy, trực tiếp giội nước bẩn lên đầu ta.
Phụ thân trừng mắt nhìn ta: "Ngươi vẫn không biết hối cải? Vậy thì..."
Không chờ ông ta nói xong, ta đã vẫy tay với Thúy Châu.
Thúy Châu vội vàng đưa tờ danh sách của hồi môn đã được sao chép sẵn cho ta.
"Chẳng lẽ các người nghĩ, trong tay ta không có danh sách của hồi môn của mẫu thân ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.