Đích Nữ "Phế Vật"

Chương 7:




13.
Phụ thân ta có vẻ tức giận, nhưng nhìn thấy hộ vệ vương phủ nên phải nhẫn nhịn lại.
Ông ta gượng cười, mặt dày vô sỉ nói: "Chu ma ma, Nguyên Chiêu là trưởng nữ của ta, ta thân là phụ thân bây giờ còn khoẻ mạnh, nàng sao lại không có ai nương tựa được?"
Phụ thân ta cúi xuống nhìn đống rác rưởi trên mặt đất.
"Quận chúa gả vào Lục gia đã lâu, có nhiều thứ đã bị nàng cầm đi tặng người khác, còn có mấy cại bị bọn hạ nhân tay chân vụng về làm hỏng rồi..."
Phụ thân ta nhìn Chu ma ma, tiếp tục nói: "Bản quan có lòng tốt bù đủ đồ vật chỉ vì muốn Nguyên Chiêu coi như kỉ vật, lại không ngờ Chu ma ma lại hiểu lầm như vậy."
Nhìn bộ mặt trơ trẽn cũ phụ thân khiến ta buồn nôn.
Chu ma ma trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ nói: "Nói như vậy, ra là lão nô hiểu lầm Lục đại nhân?"
"Làm sáng tỏ hiểu lầm là được rồi." Cha ta cười cười, còn nói: "Nếu những đồ cưới này đã kiểm kê xong, vậy chính thức giao cho Nguyên Chiêu."
Ta hít sâu một hơi, tiến lên hai bước.
"Còn chưa xong được." Ta chậm rãi nói:"Phụ thân nói mẫu thân con tặng đồ cho người khác. Những năm qua danh sách lễ vật tặng cho các phủ xung quanh đều được ghi lại, mà nếu đã vậy, xin phụ thân đưa danh sách cho Chu ma ma nhìn qua để bà ấy có thể về báo lại với vương phủ."
Thanh danh của ta vốn dĩ đã xấu, vậy thì xấu thêm một chút cũng chẳng sao cả.
So với bị người khác bàn tán, những gì phụ thân và Triệu di nương làm càng khiến ta ghê tởm hơn.
Thấy ta nói, Chu ma ma khẽ thở dài.
Bà nhìn thẳng mắt phụ thân ta: "Nghe nói khi hạ táng lão phu nhân, đồ vật bồi táng có rất nhiều đồ quý hiếm..."
Chu ma ma cố ý ngập ngừng nói: "Đồ cưới của quận chúa xảy ra chuyện gì, chắc hẳn Lục đại nhân biết rõ trong lòng. Trong chuyện này đại cô nương và Tề Vương Phủ đều là khổ chủ, chúng ta cũng không ngại đến quan phủ một lần, chỉ là không biết Lục đại nhân có để không?"
Sắc mặt phụ thân lập tức tái nhợt, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu ma ma yên tâm, đồ vật bị thiếu bản quan sẽ tự bù cho Nguyên Chiêu từ tư khố."
14.
Cha ta cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.
Có lẽ là thấy thái độ của vương phủ, những đồ vật không thể tìm lại kia đều được phụ thân ta bổ sung bằng đồ vật có giá trị tương đương.
Nhưng dù vậy, tin tức ông ta thông đồng với thiếp thất để chiếm đoạt của hồi môn của thê tử đã mất vẫn lan truyền ở kinh thành.
Mấy ngày liên tục ông ta về phủ với sắc mặt chẳng tốt là mấy.
Ngay của người được ông thương yêu nhất là Triệu di nương và Lục Nguyên Tích cũng bị giận cá chém thớt mấy lần.
Nhưng ta lại khác, bởi vì có người của Tề Vương Phủ, ông ta cũng không dám quấy rầy ta.
Hiện tại ta đã hoàn toàn xé rách mặt với Triệu di nương và Lục Nguyên Tích.
Bọn họ chịu ủy khuất ở chỗ phụ thân nên trút giận lên đầu ta.
Triệu di nương đầu tiên là cắt bạc chi tiêu hàng tháng của ta, sau đó thậm chí lửa than cũng cắt mất.
"Đại cô nương bây giờ có nhiều tiền như vậy, cũng nên tự túc đi."
Giọng nói của Triệu di nương không giấu được lộ ra vẻ ghen tị.
"Lục gia vì bù đồ thiếu đã nghèo lắm rồi, đại cô nương hẳn là có thể thông cảm phải không?"
Ta suýt thì bị sắc mặt Triệu di nương làm cho tức cười.
Ta chỉ vào phiến đá xanh dưới chân bà ta, nhắc nhở: "Di nương nói sai rồi, chẳng lẽ người đã quên chỗ các người ở, là phủ quận chúa, chứ không phải Lục gia ư? "
"Dân gian có câu tục ngữ hai loại người không thể chung chăn, bây giờ ta coi như được chứng kiến."
Triệu di nương căm tức lườm ta: "Đại cô nương hôm nay cũng làm ta mở mang kiến thức, một cô nương còn chưa đến tuổi cập kê, mở miệng ngậm miệng là nói chuyện giường chiếu, thật là có giáo dưỡng."
Ta cười, nói: "Điều này chỉ có thể coi là ta được sinh nhưng không được dưỡng, còn việc Triệu di nương làm thì coi là cái gì? "
"Ngươi ăn ở đều ở phủ quận chúa, ai cho ngươi can đảm cắt bạc của ta? "
"Ta cho ngươi nửa canh giờ, mang tất cả những đồ vật nên có trong viện ta tới, nếu không thì ta đành phải ném ngươi và Lục Nguyên Tích ra khỏi phủ quận chúa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.