15.
Triệu di nương cuối cùng cũng sai người mang lửa than đưa tới cho ta.
Nhưng đi cùng lửa than, còn có vị phụ thân ngay cả da mặt cũng không cần của ta.
Hắn bước vào viện của ta đã không hài lòng nói: "Nghe nói con muốn đuổi Triệu di nương và muội muội của con ra khỏi phủ?"
Cha ta dùng ánh mắ thất vọng nhìn ta: "Nguyên Chiêu, sao con lại thành ra thế này? Ta thật sự rất thất vọng về con."
Ta bật cười vì những lời nói của ông ta.
"Phụ thân, người nên thất vọng phải là con mới đúng."
Ta cụp mắt che giấu sự châm chọc trong mắt: "Con không ngờ người lại vì một thiếp thất mà chạy tới chất vấn con, người thật sự khiến con thất vọng."
Phụ thân ta sững sờ, rồi lại bày ra bộ dạng từ ái, như quên đi không khí giương cung bạt kiếm mấy ngày trước.
"Nguyên Chiêu, con bây giờ đã trưởng thành rồi, phải quý trọng thanh danh của mình, nếu không sau này..."
"Sau này làm sao?" Ta ngắt lời ông ta: "Hôm nay phụ thân tới gặp con không phải là để hưng sư vấn tội cho Triệu di nương à? Bây giờ răn dạy con làm gì?"
Có lẽ là thấy bị ta làm mất mặt, sắc mặt phụ thân ta đột nhiên lạnh lùng.
"Lục Nguyên Chiêu, có phải con cho rằng leo được lên Tề Vương Phủ là có thể không sợ trời không sợ đất không, giờ ngay cả ta nói con cũng không thèm nghe."
Ông ta lạnh lùng nhìn ta: "Đừng quên con là nữ nhi của ai, hôn nhân đại sự của con nằm trong tay ai.
"Tề Vương Phủ có thể giúp con nhất thời, nhưng có thể giúp con cả đời không?"
Ông ta phất tay áo: "Tự ngẫm lại ai mới là người có thể dựa dẫm cả đời đi, đừng có chọn sai đường."
16.
Sau khi hoàn toàn xé mặt với phụ thân, ta làm việc càng không cố kị hơn.
Triệu di nương chịu vài lần thua thiệt trong tay ta, cũng trở nên biết điều.
Ngược lại, Lục Nguyên Tích cứ hai ba ngàylại sai người tặng đồ cho ta.
Đôi khi là một ít đồ ăn nàng ta tự làm, đôi khi lại là vài món đồ chơi rẻ tiền.
Thị nữ của nàng mang đồ tới bị ta đuổi ra ngoài mấy lần liên tiếp, Lục Nguyên Tích đã đích thân đến viện của ta.
Việc đầu tiên Lục Nguyên Tích làm là nhìn quanh một lượt, thấy người của Tề Vương Phủ không ở đây nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Nguyên Tích mỉm cười với ta, nói thẳng: "Đại tỷ, phụ thân rất bất mãn với hành vi gần đây của tỷ. Chúng ta là nữ nhi, sớm muộn gì cũng xuất giá, những người có thể dựa vào sau này cũng chỉ có nhà mẹ đẻ mà thôi."
Thấy ta không có phản ứng, Lục Nguyên Tích tiếp tục nói: "Tề Vương Phủ mặc dù nhà ngoại tổ mẫu của tỷ, nhưng nhiều năm không liên lạc như vậy thì có bao nhiêu tình cảm được?"
Lục Nguyên Tích bày ra bộ dáng muốn tốt cho ta.
"Đại tỷ tuổi nhỏ đã mất mẹ, Tề Vương Phủ không quan tâm nhiều năm như vậy, giờ lại đột nhiên xuất hiện. Bên ngoài là vì muốn tốt cho tỷ tỷ, giúp đỡ đại tỷ đòi lại đồ cưới của quận chúa nhưng thực tế là muốn tỷ và phụ thân có hiềm khích với nhau..."
Lục Nguyên Tích giả bộ muốn nói lại thôi, cố ý không nói tiếp.
Ta hững hờ xoay chén trà, vẫn ngậm miệng không nói.
Lục Nguyên Tích cắn môi, đứng dậy bước về phía ta.
Nàng ta đưa tay ra muốn nắm lấy tay ta, nhưng lại bị ta tránh được.
Lục Nguyên Tích thấy thế khẽ thở dại, tỏ ra đau lòng.
"Đại tỷ, tỷ ham thích quyền thế, thân là muội muội ta mạo hiểm đắc tội Tề Vương Phủ để nhắc nhở tỷ, sao tỷ lại không cảm kích chứ?"
Ta đặt chén trà xuống, vỗ tay cho màn biểu diễn này của Lục Nguyên Tích.
"Có tài nói chuyện vậy mà không đi làm thuyết thư tiên sinh, thật đúng là đáng tiếc."
Nụ cười trên khuôn mặt Lục Nguyên Tích hơi nhạt đi: "Đại tỷ, ta chỉ là muốn tốt cho tỷ, tỷ phòng bị như thế là muốn đẩy tất cả mọi người thân cận ra, tự biến mình thành người cô độc ư? "
"Tề Vương và Tề Vương phi đã có tuổi, có thể bảo vệ được tỷ được mấy năm nữa? Đợi bọn họ qua đời, tỷ còn có thể dựa vào ai? Tề Vương thế tử ư? Nhưng người ta ngay cả đại tỷ còn chưa từng gặp qua, làm sao có thể bảo vệ tỷ như thân nhân?"
Ta cầm chén trà hắt thẳng vào người Lục Nguyên Tích.
Lục Nguyên Tích bị hành động của ta dọa sợ, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Nàng vô ý thức lui về sau một bước, sắc mặt cũng dần dần trở nên trắng bệch.
" Dám nguyền rủa Tề Vương và Tề Vương phi? Ngươi thật to gan!"
Ta vừa dứt lời, thân ảnh của Chu ma ma đã xuất hiện ở cửa.
Nhưng ngoài dự liệu là, Chu ma ma dường như không nghe thấy việc Lục Nguyên Tích mạo phạm Tề vương và Tề vương phi.
Bà trực tiếp đi về phía ta ta, trầm giọng nói: "Đại cô nương, sự tình ngài nhờ Vương phi điều tra đã có kết quả..."