Đích Phi Sách

Chương 2: Đảo chủ thành khách




Tất cả đều sửng sốt, bọn họ tới để hỏi tội, An Cửu vốn nên xin tha, nhưng vì sao... Thái độ lúc này, hành động lúc này của nàng, nào có chút sợ hãi?
Nàng... Lại đảo chủ thành khách!
Bách Lý Khiên nhíu mày, hoàn hồn, nghĩ đến chuyện của Nhan trắc phi, gương mặt tuấn tú càng thêm lạnh lẽo: "Vì chuyện gì? Ngươi còn không biết vì chuyện gì?"
"Ta nên biết sao? Nếu Thái Tử biết, không ngại nói ta nghe xem." An Cửu nhướng mày đáp trả.
Phản ứng này, ngay cả Bách Ly Khiên cũng sửng sốt.
"An Cửu to gan, ngươi ba lần bốn lượt vô lễ với Thái Tử, ngươi không muốn sống nữa hả?" Bắc Tương lạnh lùng nói, đáy lòng lại hưng phấn đến cực điểm. Hừ, An Cửu tốt nhất phạm càng nhiều sai lầm càng tốt, nàng nhất định sẽ có cách diệt trừ nàng ta, như vậy biểu tỷ không còn lo lắng nữa!
Nhưng ả vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của An Cửu liền nhìn về phía ả: "Thái Tử điện hạ nhà ngươi đang nói chuyện, ngươi xen vào làm gì?"
Hô to gọi nhỏ, đúng là khiến người ta chán ghét!
"Ngươi..." Bắc Tương nhất thời cứng họng, chỉ biết trừng mắt nhìn An Cửu, không cam tâm.
An Cửu này... An Cửu này sao lại khí thế bức người như vậy?
Ả không thể không thừa nhận, ánh mắt vừa rồi thật sự dọa ả sợ hãi. Bắc Tương hít sâu một hơi, tự nói với chính mình, An Cửu chỉ là hấp hối giãy giụa mà thôi, có Thái Tử ở đây, nàng ta cũng chẳng làm được gì!
Bách Lý Khiên hoàn hồn, lửa giận càng lớn: "Hừ, ngươi không biết chuyện gì, vậy bổn thái tử nói cho ngươi biết, ngươi có ý đồ mưu hại thai nhi trong bụng Nhan Trắc Phi, hại nàng ấy thiếu chút sinh non, ngươi tâm tư độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn ngươi còn chưa biết tội?"
Biết tội? Nực cười! Nếu nói tâm tư độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, An Cửu nàng quả thật không thua ai.
Nhưng người Thái Tử chỉ trích lại là chủ nhân cũ của thân xác này, đúng là hữu danh vô thực! Nữ nhân yếu đuối kia ngay cả nha hoàn bà tử cũng có thể tuy tiện khi dễ, chỉ có người khác hại nàng, đừng nhắc đến thủ đoạn.
"Vừa lúc An Cửu cũng có một việc, muốn Thái Tử điện hạ nghe một chút." An Cửu không nhanh không chậm nói.
"Muốn giảo biện?" Bách Lý Khiên hừ lạnh một tiếng. Thái độ của An Cửu hiện tại khiến gã rất không vui, nàng xưa kia vâng vâng dạ dạ, hôm nay lại khí thế bức người, thậm chí gã đường đường là Thái Tử cũng không để vào mắt!
Giảo biện? Đáy lòng An Cửu châm chọc, nàng chẳng có gì phải giảo biện, càng khinh thường giảo biện với Thái Tử ngã!
Nhíu mày, An Cửu đột nhiên cao giọng: "Nhan Trắc Phi lợi dụng thai nhi trong bụng mưu toán giá họa hãm hại ta, mưu hại con nối dõi của Thái Tử, lại vu oan Thái Tử Phi tương lai, ả ta biết tội chưa?"
Từng câu từng chữ như đao kiếm vô tình, nghe vào trong tai, càng khiến người ta không khỏi ngẩn ra.
"Nói bậy! Ngươi nói bậy! Biểu tỷ sao có thể lợi dụng thai nhi trong bụng?" Bắc Tương phản bác.
"Nói bậy sao? Ngươi dựa vào cái gì bảo ta nói bậy?"
"Ta..." Bắc Tương sửng sốt, hoàn hồn, vội giữ chặt Bắc Nhu bên cạnh, "Ta tận mắt nhìn thấy, còn có đích tỷ, đích tỷ cũng tận mắt thấy ngươi hại biểu tỷ."
Bắc Tương nhìn Cửu An, hất cằm, tỏ vẻ đắc ý, hừ, đích tỷ là quận chúa của Bắc Vương phủ, thân phận tôn quý, lời tỷ ấy nói có thể tin được, tỷ ấy cũng có thể làm chứng cho biểu tỷ.
An Cửu liếc nhìn nữ tử đứng cạnh Bắc Tương, váy lụa hồng nhạt, áo trắng thuần khiết, đầu cài châu ngọc điểm xuyến đơn giản. Bắc Nhu, tên như bề ngoài, hiền hòa như nước, quý khí hơn hẳn Bắc Tương.
Quận chúa của Bắc Vương phủ sao, thì ra nàng ta cũng ái mộ Thái Tử!
Bắt được tin tức này trong đầu, An Cửu nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, Thái Tử này có tài đức gì, thế mà có nhiều nữ nhân vây quanh đến thế?
Một Nhan Trắc Phi, một Bắc Nhu, chủ nhân lúc trước của thân xác này, đúng rồi, còn có một vị Thượng Quan Trắc Phi, a, Thái Tử này đúng là có vận đào hoa!
Tức khắc, lòng An Cửu càng chán ghét, lại nghĩ tới hôn ước giữa mình và gã, cung mày nhíu chặt. Không, không được, hôn ước này dù thế nào nàng cũng phải hủy!
"Bắc Nhu quận chúa, ngươi chắc chắn mình tận mắt nhìn thấy? Thái Tử ghét nhất kẻ dối trá, gây chuyện thị phi." An Cửu nhàn nhạt nói, lão luyện như nàng đương nhiên nhanh chóng bắt được yếu điểm của đối phương, mà yếu điểm của Bắc Nhu này chính là Thái Tử!
Nàng ta ái mộ Thái Tử, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện khiến Thái Tử chán ghét.
Quả nhiên, ánh mắt Bắc Nhu lập lòe, nhưng rất nhanh khóe miệng đã cong lên ý cười, dịu dàng nói: "Lúc ấy ta đi phía trước, lúc phía sau xảy ra chuyện, ta mới quay đầu, chỉ thấy Nhan Trắc Phi ngã dưới đất, còn cụ thể thế nào ta không rõ lắm, thấy Nhan Trắc Phi đau đớn thống khổ, ta liền cuống quít đi tìm thái y."
An Cửu nhướng mày, Bắc Nhu này đúng là một nữ tử thông minh.
"Đích tỷ..." Bắc Tương kinh ngạc, không phải đích tỷ nói... Không, sắc mặt Bắc Tương trắng bệch, từ đầu đến cuối đích tỷ chưa từng nói gì cả!
Nhất thời luống cuống, Bắc Tương bỏ tay Bắc Nhu ra, xoay người nhìn Bách Lý Khiên: "Thái Tử điện hạ, ngài phải tin tưởng Bắc Tương, tin tưởng biểu tỷ, vừa rồi tỷ ấy đau đớn như vậy sao có thể là giả?"
Bách Lý Khiên hơi nhíu mày, từ lúc mẫu hậu tứ hôn An Cửu cho gã, gã vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, thiên mệnh quý nữ cái gì? Cái gì là điềm lành? Gã không tin, gã là Thái Tử, ngôi vị hoàng đế vốn sẽ thuộc về gã, cần gì phải dựa vào một nữ nhân! Chẳng qua là thôn phụ hương dã mà thôi, sao có thể xứng với địa vị cao cao tại thượng như gã? Nếu gã cưới An Cửu, sợ mới là trò cười của cả Đông Sở Quốc!
Nếu việc này có thể giúp gã danh chính ngôn thuận xử lý An Cửu... An Cửu chết, vừa hợp ý gã!
An Cửu cảm nhận được nguy hiểm phát ra từ người gã, lên tiếng trước: "Thái Tử điện hạ thân là trữ quân, tất nhiên sẽ công chính nghiêm minh, nếu chỉ tin lời nói của một phía, vu oan người vô tội, sợ là không xứng với vị trí cửu ngũ kia."
Đương kim Hoàng Hậu cho nàng ngồi vị trí thái tử phi này còn không phải vì muốn nhi tử Bách Lý Khiên của bà leo lên được ngồi vị hoàng đế kia sao! Nếu gã để ý ngôi vị hoàng đế, như vậy dùng lời này kích động, vô cùng hợp lý.
Quả nhiên, sắc mặt Bách Lý Khiên trầm xuống, khó coi tới cực điểm.
"Ha ha... Thú vị, đúng là thú vị! Ngươi nói như vậy, bảo Thái Tử điện hạ ứng đối sao cho thỏa đáng!"
Đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp phóng đãng, cùng lúc đó, một thân ảnh từ đại thụ phía xa bay đến, uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống đất, nam tử kia một thân hắc y, tay cầm quạt xếp, ngọc thụ lâm phong, rất có khí chất của quý tộc, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh kia, ba phần tiêu sái, hai phần không kiềm chế được, còn hai phần cuối cùng nồng đậm tà khí, khiến da đầu người nhìn phải tê dại."
"Tham kiến Vũ vương gia." Mọi người ở đây lập tức hành lễ, ai nấy đều tỏ vẻ sợ hãi, giống như người trước mặt này là ác ma, chỉ có Bắc Tương khi nhìn hắn, hai mắt lại sáng ngời.
Vũ vương gia? Dự Thân Vương Bách Lý Vũ sao?
Người này nàng chưa từng gặp, nhưng có nghe nói, danh hào Hỗn Thế Ma Vương, sợ là hài tử ba tuổi cũng biết, kinh đô này, ai ai cũng sợ hắn, nói thà rằng đắc tội hoàng đế, chứ đừng chọc giận tiểu tổ tông này!
An Cửu nhịn không được mà nhìn Bách Lý Vũ nhiều một chút, ở trên cây cách đây khá xa nhưng vẫn nghe rõ mọi chuyện, Bách Lý Vũ này không phải kẻ đơn giản.
"Vũ vương gia, ngươi tới nơi này làm gì?" Bách Lý Khiên phòng bị.
Bách Lý Vũ gấp quạt xếp lại: "Hoàng Thượng ở hành cung tránh nóng, đi theo đều là người Bách Lý gia, ngài có thể tới, sao bổn vương lại không thể tới? Hơn nữa, nếu bổn vương không tới đã không được xem trò hay vừa rồi, phải không?"
Sắc mặt Bách Lý Khiên trầm xuống.
Bách Lý Vũ nhìn An Cửu, lại nhìn Bách Lý Khiên: "Thái Tử điện hạ, cô nương nhà người ta còn đang hỏi ngài có công chính nghiêm minh không kìa!"
Bách Lý Khiên trừng mắt nhìn Bách Lý Vũ, phất tay áo tỏ vẻ không vui: "Bổn thái tử đương nhiên công chính nghiêm minh!"
Không xứng với ngôi cửu ngũ? Hừ, Đông Sở Quốc này, chỉ có Bách Lý Khiên gã mới xứng với vị trí đó!
An Cửu nhíu mày, thầm nghĩ, Bách Lý Khiên và Bách Lý Vũ này chắc chắn có hiềm khích, Bách Lý Vũ tới đây xem kịch sao? Trên đời này nào có bữa cơm miễn phí!
"Một khi đã như vậy, vừa lúc Vũ vương gia cũng ở đây, không bằng mời Nhan Trắc Phi tới giáp mặt đối chất, Thái Tử điện hạ cùng Vũ vương gia phán xét việc này, hẳn sẽ không có bất công!" An Cửu cao giọng. Nếu đã tới xem diễn, Bách Lý Vũ cũng nên bỏ chút sức lực.
Bách Lý Vũ là người khôn khéo thế nào, chỉ mỉm cười, An Cửu này thế mà kéo hắn vào, thú vị! Nghe nói An Cửu yếu đuối nhát gan, nhưng nhìn bộ dáng hôm nay, hình như không giống lắm.
"Được, nếu đã thế, ta sẽ đứng ở giữa phán xét, Thái Tử chắc cũng sẽ không thiên vị Nhan Trắc Phi."
"Nhưng... Biểu tỷ hiện tại đang rất yếu, sao có thể chịu được lăn lộn?" Bách Tương bừng tỉnh hoàn hồn, ả cho rằng chỉ cần dựa vào lý do thoái thác của họ, Thái Tử có thể xử trí An Cửu, dù sao Thái Tử xưa nay cũng không thích An Cửu, nhưng không ngờ được rằng, thế mà lại đi đến bước đối chất.
Hôm nay An Cửu rất khác, nhanh mồm dẻo miệng, khí thế bức người, hơn nữa Vũ vương gia... Ngài ấy rõ ràng đứng về phía An Cửu.
Đây... Không biết vì sao, lòng ả ẩn ẩn cảm thấy bất an, sự việc hình như đã nằm ngoài khống chế.
Bách Lý Khiên trầm tư, đối chất thì sao? Sự thật là thế, An Cửu có thể làm được gì? Bách Lý Vũ muốn thấy gã bị chê cười, nhưng không đơn giản như vậy!
Bách Lý Khiên nhìn An Cửu, lạnh lùng ra lệnh: "Lê Khánh, đi mời Nhan Trắc Phi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.