Đích Phi Sách

Chương 22: Ép hôn




"Tốt lắm, Vô Song vũ kỹ siêu quần, hôm nay nàng ấy có thể hiến vũ đương nhiên rất tốt." Tĩnh Phong Đế cao giọng.
Được Tĩnh Phong Đế chấp thuận, Ngọc Hoàng Hậu vừa lòng cười: "Phương Dung."
Phương Dung hiểu ý, hành lễ lui xuống.
Lúc này bốn phía an tĩnh, mọi người đều nhìn về phía cửa, đáy mắt tràn ngập chờ mong. Cuối cùng, tiếng đàn cũng vang lên, du dương uyển chuyển, sau đó, một thân ảnh màu đỏ từ trên trời giáng xuống, dáng người mảnh mai, thướt tha động lòng người.
An Cửu nhìn nàng ấy, mặt hạnh má đào, lông mi dài thanh tú, mắt phượng chứa ý xuân nhu tình, cười nhẹ mị hoặc, trên người mặc vũ y đỏ thẫm càng tôn lên nét quyến rũ.
Gương mặt này quả thật xứng với hai chữ tuyệt sắc, không hổ là đệ nhất mỹ nhân.
Xiêm y đỏ thẫm như ngọn lửa rực rỡ, nhất thời, nơi này chỉ có tiếng đàn phiêu đãng, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về dáng người đang nhảy múa kia, chỉ là... Vốn nhảy ở giữa sân khấu, nhưng hiện tại dù khoảng cách xa, An Cửu vẫn thấy ánh mắt mị hoặc của Ngọc Vô Song hướng về thân ảnh màu trắng đó.
Thì ra là thế.
Nói là hiến vũ cho mọi người, nhưng thực tế lại múa cho một mình Bắc thế tử xem.
Khóe miệng An Cửu nhếch lên, hóa ra tâm tư của đệ nhất mỹ nhân Đông Sở Quốc đều ở trên người đệ nhất Đông Sở Quốc này.
Đang suy nghĩ, điệu múa kia đã kết thúc, tiếng đàn cũng dừng lại, nhưng những người khác dường như đều chìm trong dáng múa tuyệt mỹ kia, không thể hoàn hồn.
Ngọc Vô Song nhu hòa nhìn Bắc Sách, mỉm cười, trong mắt có tia kiên định, nháy mắt tiếp theo, nàng thuận tay cầm ly rượu Phương Dung dâng lên, dáng người thướt tha chậm rãi đi về phía nam nhân bạch y đó.
An Cửu nhíu mày, Ngọc Vô Song muốn chủ động xuất kích sao?
A, thú vị, thật sự thú vị!
Quả nhiên, Ngọc Vô Song đi đến trước mặt Bắc Sách, môi đỏ khẽ mở, giọng nói như châu lạc mâm ngọc: "Vô Song gặp qua thế tử, thế tử tuyệt mỹ phong tư, Vô Song ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay một khúc phượng hoàng vu phi đặc biệt hiến cho thế tử, mong rằng thế tử yêu thích."
Lúc này, mọi người ở đây mới bừng tỉnh, đồng loạt nhìn Ngọc Vô Song, không khỏi cả kinh, hôm nay Ngọc Vô Song tới vì Bắc thế tử sao?
Bắc thế tử tôn quý vinh quang, chi lan ngọc thụ, ai nhìn cũng không nhịn được mà động lòng, có điều tính cách thế tử xưa nay thanh lãnh, không giống người phàm, cho dù ngưỡng mộ, cũng không có ai dám tới gần một bước, càng đừng nói biểu đạt chân tình.
Nhưng hôm nay Ngọc Vô Song lại...
"Ha ha, bổn cung thấy bọn họ đúng là một đôi bích nhân, vừa rồi điệu múa của Vô Song đúng là tuyệt mỹ, có điều tiếng đàn lại kém một chút, nghe nói thế tử thiện cầm, thích nhất khúc phượng hoàng vu phi này, nếu thế tử đánh đàn, Vô Song hiến vũ, đó mới là sự phối hợp hoàn mỹ." Ngọc Hoàng Hậu dịu dàng cười nói, nhưng ngụ ý vô cùng rõ ràng.
Vô Song mỉm cười, hai mắt sáng như sao, cung kính giơ chén rượu, ôn nhu nói: "Nếu thế tử không chê, mời uống ly rượu này."
Mỹ nhân vừa dứt lời, như sét đánh xuống đất, uống rượu? Rượu ngày Thất Tịch có ý nghĩa đặc biệt, mọi người ở đây khó nén giật mình, đây... Ngọc Hoàng Hậu và Ngọc Vô Song muốn thừa dịp Thất Tịch hôm nay ép hôm Bắc thế tử sao?
An Cửu nhướng mày, lòng càng cảm thấy hứng thú, giai nhân ép hôn, Bắc thế tử này...
An Cửu nhìn Bắc Sách, nếu là người khác đối mặt với mỹ nhân như vậy, sợ rằng sớm đã hưng phấn nhận rượu, nhưng gương mặt tuấn mỹ của Bắc Sách lại bình tĩnh như nước, trong mắt không có gợn sóng, giống như giai nhân rượu ngon trước mặt không liên quan tới mình.
An Cửu lại nhìn Ngọc Vô Song, trong mắt sáng như hoa đào lập lòe chờ mong, hào quang trê người càng khiến người ta không thể bỏ qua.
Một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lùng như băng, a, có trò hay để xem rồi!
"Thế tử..." Ngọc Vô Song lần nữa gọi, ý đồ nhắc nhở, không hề vì thái độ của Bắc Sách mà buồn bã, Bắc thế tử xưa nay thanh lãnh, tính cách này nàng thích, hơn nữa Bắc thế tử có thể coi là nam tử tốt nhất Đông Sở Quốc, cơ trí khôn khéo không nói, Bắc Vương phủ vô cùng tôn quý, Thừa Tướng phủ của Ngọc gia nàng cũng vinh quang nhiều thế hệ, trên trời này sợ là không có ai xứng đôi hơn họ, y không có lý do từ chối nàng, không phải sao?
"Vô Song tiểu thư hậu ái, nhưng Bắc Sách đã có người ái mộ, rượu này không tiện uống." Bắc Sách nhàn nhạt trả lời.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đã có người ái mộ? Việc này... Bọn họ không nghe lầm chứ?
Xưa nay chưa từng nghe nói thế tử chú ý cô nương nhà ai, ngay cả người hầu bên cạnh cũng không có một nữ tử, từ đâu ra thế tử có người ái mộ?
Ngay cả ba người Bắc Lăng, Bắc Mục và Bắc Nhu đều không hẹn mà cùng kinh ngạc, từ khi nào Đại ca có nữ tử ái mộ? Vì sao bọn họ không hề hay biết?
Sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu và Ngọc Vô Song thay đổi, trong mắt Ngọc Vô Song hiện lên một tia hoảng loạn, sao có thể? Nàng lúc nào cũng chú ý tới hướng đi của Bắc thế tử, sao chuyện y có nữ tử ái một lại không biết?
Ngọc Vô Song nhanh chóng bình tĩnh lại, cười hỏi: "Vậy xin hỏi người thế tử ái mộ là cô nương nhà ai?" Nàng không tin y thật sự có người ái mộ, chẳng qua là cái cớ thoái thác mà thôi. Nghĩ tới việc y từ chối mình, Ngọc Vô Song không khỏi tức giận, Ngọc Vô Song nàng có điểm nào không tốt, Bắc thế tử vậy mà không thích nàng sao?
"Ha ha, Vô Song tiểu thư, nếu thế tử đã nói có người ái mộ, đó chính là có người ái mộ, thế tử không muốn nói nữ tử đó là ai, đương nhiên vì không muốn để người không liên quan biết, ngươi cần gì đau khổ truy hỏi? Nếu thế tử trả lời không phải càng khiến tiểu thư khó chịu hơn sao? Ngươi cần gì tự làm mất mặt như vậy? Ha ha..." Thục Phi nhàn nhạt cười, vui sướng khi người gặp họa.
"Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay nhiều thanh niên tài tuấn, người thích Vô Song tiểu thư chắc chắn không ít, tiểu thư hà tất nắm lấy thế tử không bỏ? Hái trái chưa chín không ngọt đâu!" Tĩnh Phi cũng xen vào, tay vỗ nhẹ cái bụng đã phồng lên. Ngọc Vô Song là cháu gái của Ngọc Hoàng Hậu, Ngọc Hoàng Hậu cực lực hợp tác Ngọc Vô Song và Bắc thế tử, bà ta có tâm tư gì, ai mà không biết?
Lúc này có ai không muốn mượn sức Bắc Vương phủ?
Tĩnh Phi vỗ bụng, nhìn màn đêm bên ngoài, thầm tính toán.
Giọng điệu chanh chua của hai người khiến Ngọc Vô Song đỏ mặt, nhưng nàng vẫn không cam lòng, ánh mắt nhìn Bắc Sách càng quá phận, lần nữa nói: "Nếu thế tử không nói rõ người nọ là ai, vậy Vô Song sẽ coi như người nọ không tồn tại. Vô Song ngưỡng mộ thế tử, tình cảm này không hề che giấu, cũng không sợ bị người ta cười chê, Vô Song muốn nhìn xem, người Vô Song coi trọng ai có thể đoạt đi!"
Ngọc Vô Song cao giọng, tuyên cáo từng câu từng chữ, những người ở đây nghe thấy không khỏi giật mình vì khí thế này.
An Cửu nhíu mày, điệu múa vừa rồi, Ngọc Vô Song vũ mị quyến rũ, nhu tình như nước, nhưng hiện tại lại kiêu man bá đạo, nàng ta tuyên cáo trắng trợn như vậy, mà Bắc Sách... An Cửu nhìn Bắc Sách, hứng thú trong lòng ngày càng mãnh liệt.
A, nàng phải xem ai có thể ép buộc Bắc thế tử?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.