Đích Trưởng Công Chúa

Chương 10:




Tiêu Nguyên Mẫn đã bái sư liền không còn tự do như trước, Hoàng Văn Quán chỉ nhận người từ 7 tuổi trở lên của hoàng tộc và con cháu quan lớn trong kinh, nên số học sinh cũng không nhiều. Tuyên Hòa đế con trai cũng chỉ có Tiêu Thành Hiên đủ tuổi nhập học.
Tiêu Thành Đức lớn hơn Tiêu Ngọc Tộ 3 tuổi, Tuyên Hòa đế cũng không đề cập đến việc học vỡ lòng, Thục phi tuy gấp nhưng không có người được Tuyên Hòa đế tuyên chỉ cũng từ bỏ, chỉ tự mình dạy con trai Tam Tự Kinh.
Tiêu Nguyên Mẫn cần học rất nhiều, kinh - sách - sử - luật chỉ là cơ bản nhất, Vương Quang Giám viết chữ đẹp, thư pháp liền là ông dạy. Vương Quang Giám cũng không làm Tiêu Nguyên Mẫn viết bảng chữ mẫu, ngược lại hỏi, “Không biết công chưa muốn loại nào?”
Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Cũng chưa có.”
“Kia công chúa có giữ bản chữ nào không?” Vương Quang Giám hỏi.
Tiêu Nguyên Mẫn cũng không sai người đi lấy mà tự đứng dậy tìm ra một trang Tuyên Hòa đế dạy nàng viết, giao cho Vương Quang Giám, ông thấy là chữ của hoàng đế thể Thiện sấu kim.
Vương Quang Giám suy tư 1 lát liền đến bên cạnh cầm bút viết mấy chữ, sau đó nói, “Con nhìn xem thích loại nào.”
Tiêu Nguyên Mẫn gật đầu nghiêm túc xem rồi nói, “Xương Bình ngu dót cảm thất tất cả đều đẹp lại không biết chọn loại nào cho tốt, Vương sư phó cảm thấy loại nào phù hợp với Xương Bình?”
Thật ra Tiêu Nguyên Mẫn đang thể hiện lòng dạ tính toán chi li, nàng không hỏi Vương Quang Giám có đề nghị, mà hỏi loại nào thích hợp với nàng tự nhiên thử lòng Vương Quang Giám. Vương Quang Giám nào có không nhìn ra, chỉ là nghĩ đến người cha đa mất rồi, tuy được mẫu thân che chở nhưng vẫn là đứa trẻ cẩn thận qua ngày. Hiện giờ Huệ ý hoàng hậu mất, Xương Bình công chúa tuy tôn quý, nói đến cũng là đứa trẻ mồ côi mẹ. Tuổi nhỏ phải lo người khác tính kế lại bảo vệ em trai, trong lòng có vài phần thương xót. “Công chúa học kiểu sấu kim của bệ hạ đã có vài phần thành tựu bỏ qua đáng tiếc, không bằng công chúa vất và thêm luyện thêm 2 loại?”
Tiêu Nguyên Mẫn nghe xong Vương Quang Giám nói trong lòng buông lỏng, mỉm cười nhẹ, má lúm đồng tiền càng khiến người yêu thích, “Xương Bình không sợ.”
“Vậy vi thần làm chủ, không bằng công chúa lại học viết chữ nhỏ trâm hoa.” Vương Quang Giám trầm tư một lát nói, “Chỉ là cần chậm rãi học.”
“Dựa theo sư phó dạy.” Tiêu Nguyên Mẫn lời nói cũng mang ý thân cận.
Vương Quang Giám gật đầu không nói thêm.
Liễu Thúc Công đã qua 50, là một ông già nghiêm túc, dạy văn nhưng rất tốt. Còn có Diêu Thịnh Cần, bọn họ 3 người, mỗi người dạy 1 ngày, 3 ngày đổi nhau, 6 ngày nghỉ 1 ngày.
Tiêu Nguyên Mẫn đối Diêu Thịnh Cần thật ra có thêm vài phần thân thiết không giống với 2 vị thầy càng nhiều là tôn trọng, “Cữu cữu.”
Diêu Thịnh Cần biểu hiện tươi cười, “Công chúa điện hạ.”
Tiêu Nguyên Mẫn mín môi nói nhỏ, “Mẫu hậu lúc trước nói trong nhà sự tình, mẫu hậu và cữu cữu rất thân thiết, hiện giờ thấy cữu cữu, Nguyên Mẫn rất vui.” Bởi nàng cùng Diêu Thịnh Cần có quan hệ thân thích, cho nên không giống khi gặp Vương Quang Giám và Liễu Thúc Công dùng phong hào của Tuyên Hòa đế mà xưng là Nguyên Mẫn.
Diêu Thịnh Cần bị Tiêu Nguyên Mẫn nói vậy cũng nhớ tới chuyện với em gái khi chưa lấy chồng thở dài, nhìn Tiêu Nguyên Mẫn có thêm vài phần thân thiết, “Phụ thân của cữu cũng thường nhắc tới Thái tử và công chúa, lúc trước Thái tử và công chúa mắc bệnh ngài thật lo lắng.”
“Ông ngoại …” Tiêu Nguyên Mẫn thu hồi tươi cười trên mặt, “Mẫu hậu con nói, ông ngoại tính tình rất tốt …Nếu có cơ hội con và đệ đệ chắc chắn đến thăm ông ngoại.”
Diêu Thịnh Cần gật đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói, “Công chúa, tuy có 3 người vi thần dạy dỗ nhưng lễ nghi nữ đức, còn cần hậu cung nương nương dạy mới được.”
Tiêu Nguyên Mẫn cũng không phải người không biết tốt xâu nghe Diêu Thịnh Cần nói xong, nói, “Vâng, cữu cữu nói đúng ạ.”
Lúc cúi đầu bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa một vạt áo vàng, môi mín lại nói nhỏ lại, “Chỉ là … Con không biết nên tìm ai dạy …Mẫu hậu mất rồi, con vốn là có chút … Lại xảy ra chuyện của đệ đệ.” Nói đến dây liền rơi nước mắt. “Nếu lúc ấy không nghĩ đến phụ hoàng và đệ đệ, con lúc ấy muốn đi tìm mẫu hậu cùng ca ca … Nguyên Mẫn lúc ây đau muốn chết…”
Tuyên Hòa đế vốn chỉ nghĩ Diêu Thịnh Cần là cậu của con gái, con gái đã học 3 ngày muốn tới xem, sợ quấy rầy con gái học hành liền không cho người thông báo, lại không ngờ nghe được lời con gái, trong lòng buồn phiền.
Lý Đức Trung nhỏ giọng hỏi, “Bệ hạ muốn đi vào nữa không?”
“Không.” Tuyên Hòa đế thở dài lại nhìn con gái, Lâm nhi đã chết, những người phụ nữ trong hậu cung này có hai thật lòng sẽ vì hai đứa bé. Chính là Tuyên Hòa đế tự biết, mặc kệ ai dạy Huyền Huyền thì người đó cũng mượn cơ hội lấy lòng ngài, cũng không thật lòng dạy dỗ con gái nên mới luôn do dự hiện tại đã không thể do dự. Theo lý thuyết, hiện giờ Lâm Quý phi thích hợp nhất dạy dỗ nhưng Tuyên hòa đế không muốn. Ngược lại chọn 2 chị em họ Trịnh lúc trước Huệ ý hoàng hậu lúc trước để lại, 2 người này dù văn học hay đức hạnh đều rất tốt. Hai chị em lúc ây không muốn nhập cung cầu xin Huệ ý hoàng hậu, Huệ ý hoàng hậu vui vì các nàng thông minh, Liền bẩn Tuyên hòa đế để 2 nàng lại Tang Thư Các làm người gọi 2 người là học sĩ.
Nếu không phải gần đây hoàng đế tìm người dạy dỗ con gái nữ đức, lại có Lý Đức Trung nhắc nhở, Tuyên Hòa đế căn bản không nhớ được 2 chị em này. Tuyên Hòa đế cũng không lệnh 2 nàng lập tức dạy dỗ công chúa mà âm thầm sai Lý Đức Trung dò xét hành động của 2 nàng sau khi vào cung mới vừa lòng tự mình xem 1 lần.
Hai chị em họ Trịnh, chị gọi Nếu Vụng em gọi Nếu Hà, vốn nhớ ơn Huệ ý hoàng hậu ân, giờ được Tuyên Hòa đế nói trong lòng vô cùng tự nguyện, chỉ mong Tuyên Hòa đế chấp thuận 2 người chải tóc làm ma ma, cả đời hầu hạ công chúa.
Tuyên Hòa đế hoàn toàn yên tâm gật đầu đáp ứng, đặc biệt ban cho 2 chị em về nhà 1 chuyến lại thưởng không ít đồ vật cho các nàng mang về, thậm chí còn đưa 2 người anh lớn của các nàng làm ngự tiền thị vệ.
Tiêu Nguyên Mẫn nhìn thấy 2 chị em họ Trịnh đã là 10 ngày sau, Tiêu Nguyên Mẫn vừa luyện viết chữ xong, Tuyên Hòa đế mang 2 chị em họ Trịnh lại. Tiêu Nguyên Mẫn thấy Tuyên Hòa đế nhanh chóng xuống ghế hành lễ. Tuyên Hòa đế trực tiếp bế con gái lên rồi cho Vương Quang Giám đứng lên mới hỏi, “Huyền Huyền có nghe lời thày hay không?”
“Có.” Tiêu Nguyên Mẫn giọng trong trẻo trả lời, “Sư phó khen Huyền Huyền.”
Tuyên Hòa đế nhìn về phía Vương Quang Giám, Vương Quang Giám đứng dậy thưa, “Công chúa thực cố gắng.” Nói xong còn dâng lên bài tập của Tiêu Nguyên Mẫn.
Tuyên Hòa đế một tay ôm con gái một tay cầm tờ giấy xem, “Thật là không tồi.”
Tiêu Nguyên Mẫn được Tuyên Hòa đế khích lệ, đôi mắt cười đến híp lại, cố giả bộ người lớn nói, “Là sư phó dạy tốt.”
Vương Quang Giám trên mặt cũng lộ ra tươi cười, “Thần không dám kể công, là công chúa chăm chỉ hiếu học.”
Tiêu Nguyên Mẫn đỏ mặt hướng ngực Tuyên Hòa đế dụi vào nói, “Phụ hoàng, để Vương sư phó cũng ngồi xuống đi.”
Tuyên Hòa đế trong lòng gật đầu, nhìn Vương Quang Giám liếc mắt, “Ngồi xuống đi.”
“Tạ bệ hạ.”
“Phụ hoàng, nhóm sư phó dạy Huyền Huyền rất vất vả, Huyền Huyền muốn tặng đồ các sư phó.” Giọng Tiêu Nguyên Mẫn mền mại người nghe đều yêu thích.
Tuyên Hào đế cười hỏi, “Huyền Huyền nghĩ tặng gì?”
“Đưa …” Tiêu Nguyên Mẫn nhíu mày suy nghĩ một lát, “Điểm tâm, ăn rất ngon.”
“Tốt.” Tuyên Hào đế đồng ý luông, “Lý Đức Trung, còn không theo lời công chúa làm đi.”
“Nô tài đi ngay.”
Vương Quang Giám đứng dậy hành lễ nói, “Tạ bệ hạ và công chúa ban thưởng.”
“Đứng lên đi.” Tuyên Hòa đế nói, “Cẩn thận dạy dỗ công chúa, trẫm sau này sẽ ban thưởng.”
“Vâng.”
“Hôm nay buổi học xong chưa?” Tuyên Hòa đế tùy tay vuốt ve chữ Tiêu Nguyên Mẫn tập viết rồi hỏi.
“Đã học xong.”
“Được.” Tuyên Hòa đế nhìn vừa lòng, “Khanh về trước đi.”
“Vâng.”
Chờ Vương Quang Giám rời đi, Tuyên Hòa đế mới nói, “Huyền Huyền đói chưa?”
“Con đói rồi ạ.” Tiêu Nguyên Mẫn cũng  không giấu, “Phụ hoàng và Huyền Huyền đi chỗ đệ đệ ăn cái gì đi.”
“Được.”
Tiêu Nguyên Mẫn từ trong lòng ngực Tuyên Hòa đế tuột xuống, tay nhỏ trắng nõn kéo bàn tay to của Tuyên Hòa đế cùng đi ra ngoài.
Lớp học này được lập ở Đông cung cách chỗ Tiêu Ngọc Tộ ở không xa. Chị em họ Trinh bị Tuyên Hòa đế để ở cửa, lúc này cũng đi theo Tuyên Hòa đế phía sau, Triệu ma ma nhìn thấy 2 chị em họ thì sửng sốt, liền rõ ràng ý tứ Tuyên Hòa đế, gánh nặng trong lòng được dỡ xuống.
Triệu ma ma biết chị em họ Trịnh, lúc trước bà ở Huệ ý hoàng hậu hầu hạ còn không hiểu vì sao hoàng hậu sẽ giúp đôi chị em này. Hiện giờ xem rõ trong lòng run lên, chẳng lệ Huệ ý hoàng hậu đã tính đến chuyện ngày này cho nên mới có sắp xếp như vậy?
Nghĩ đến đây Triệu ma ma lại có chút sợ hãi, đây là trung hợp hay là Huệ ý hoàng hậu săp xếp … Nghĩ đến Đại hoàng tử vừa chết không bao lâu, Huệ ý hoàng hậu … Triệu ma ma không muốn nghĩ tiếp, mặc kệ như thế nào Huệ ý hoàng hậu sẽ không hại 2 đưa con nhỏ.
Đông cung có phòng bếp nhỏ, đầu bếp là của Huệ ý hoàng hậu, làm điểm tâm không ngọt, đúng khẩu vị của Tuyên Hòa đế, cho nên ở Đông cung Tuyên Hòa đế ăn vài miếng.
Tiêu Nguyên Mẫn cùng em trai mỗi người ăn 2 miếng rồi thôi. Tiêu Ngọc Tộ kéo ống tay Tuyên Hòa đế vô cùng đáng thương mà nói, “Con còn muốn …”
Tuyên Hòa đế cười sờ bụng Tiêu Ngọc Tộ nói, “Bùng no tròn, không ăn được nữa, con xem tỷ tỷ của con vì con đều không ăn nưa.”
Tiêu Ngọc Tộ phồng má suy nghĩ như là thực khó xử, nhìn đồ ăn lại nhìn chị, “Tỉ nhi không ăn, phụ hoàng và tỷ tỷ ăn đi.”
“Ha ha, phụ hoàng và tỷ tỷ đều không ăn.” Tuyên Hòa đế sai cung nữ dọn điểm tâm đi, xoa đầu Tiêu Ngọc Tộ đầu, “Tỉ nhi là bé ngoan.”
Tiêu Nguyên Mẫn không muốn em trai buồn, cầm đồ chơi dỗ bé, chỉ một lát sau 2 người đùa vui cùng nhau. Tuyên Hòa đế ánh mắt hiền từ nhìn 2 đứa trẻ.
Chờ 2 người đùa xong, Đường ma ma bọn họ liền cầm khăn đưa 2 người lau mồ hôi, sửa sang lại 1 lần, chuẩn bị xong Tuyên Hòa đế mới nói, “Huyền Huyền, phụ hoàng tìm cho con 2 ma ma cùng con nói chuyện được không?”
“Huyền Huyền đã có Đường ma ma và Triệu ma ma.” Tiêu Nguyên Mẫn nghi hoặc nói.
“Nhiều thêm vài người chăm sóc Huyền Huyền không tốt sao?”
Tiêu Nguyên Mẫn suy nghĩ 1 chút, “Vậy để Triệu ma ma chăm sóc đệ đệ được không?”
“Được.” Tuyên Hòa đế cũng biết Triệu ma ma là người bên cạnh Huệ ý hoàng hậu, nhiều kinh nghiệm, có bà ở bên cạnh Tiêu Ngọc Tộ ngài cũng yên tâm.
PS: Mình không biết tên của 2 chị em họ Trịnh theo Hán Việt, bạn nào biết chỉ giúp mình với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.