Chi phí tu sửa Phượng Dương Các Lâm Quý Phi muốn nhưng yêu cầu phải cho Tuyên Hòa đế xem, Tuyên Hòa đế sửa lại mấy mục sau mới bắt đầu thực hiện. Chi phí đã ngang với cấp bậc Thái tử, thậm chí còn ngang Tuyên Hòa đế. Không chỉ có vậy Phượng Dương các một lần tu sửa nàu làm mọi người thấy được sự yêu thích của Tuyên Hòa đế đối Xương Bình trưởng công chúa. Như vậy, khi Xương Bình trưởng công chúa chuyển đến Phượng Dương các đã qua sinh nhật 6 tuổi, Tiêu Ngọc Tộ cũng mới 3 tuổi. Tiêu Nguyên Mẫn nắm tay Tiêu Ngọc Tộ cùng nhau tới Phượng Dương Các, “Tỷ tỷ về sau không ở cùng Tỉ nhi nữa sao?”
“Bởi vì tỷ lớn rồi nên không thể ở cùng Tỉ nhi nữa.” Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ cùng đi dạo ngoài vườn cười nói, “Tỉ nhi cũng lớn rồi biết không?”
“Nhưng Đông Cung rất rộng nha.” Tiêu Ngọc Tộ mím môi nói nhỏ, “Tỉ nhi ở một mình sẽ cô đơn.”
Tiêu Nguyên Mẫn ánh mắt lóe lên không có trả lời, chỉ vào đình nghỉ nhỏ bên kia nói, “Tỷ tỷ hơi mệt, Tỉ nhi cùng tỷ tỷ vào nghỉ một lát được không?”
“Vâng, được ạ.”
Phượng Dương các tuy được thu dọn tốt, nhưng Tiêu Nguyên Mẫn vừa chuyển đến, Đường ma ma và Tiểu Trịnh ma ma vẫn đang thu dọn, còn Triệu ma ma ở lại Đông Cung hầu hạ Thái tử,lần này không đi cùng. Lần này đi theo thái tử chính là Lý ma ma, Trịnh ma ma đi theo Tiêu Nguyên Mẫn. Tới trong đình đã có người rải đệm mền, tuy đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn hơi lạnh. Nhìn cung nữ bưng trà đến, Tiêu Nguyên Mẫn khẽ cau mày, “Thêm chút sữa dê vào.”
Lý ma ma nhìn mắt cung nữ tiến lên hành lễ nói, “Đây là cung nữ mới đến hầu hạ, sợ là không biết thói quen của Thái tử và công chúa, không bằng để no tỳ làm?”
“Cũng tốt.” Tiêu Nguyên Mẫn chuyển đến Phượng Dương Các đem phần lớn người Huệ ý hoàng hậu để lại cho bọn họ ở Đông Cung chăm lo cho em trai, phòng bếp nhỏ cũng không đưa một người đi. Đây không phải vì lo khẩu vị của em trai nhiều hơn vì an toàn của em trai, phải biết rằng phòng bếp là nơi dễ ra tay hại người nhất.
Lý ma ma lui ra sau, Tiêu Nguyên Mẫn phất tay với Trịnh ma ma, Trịnh ma ma hành lễ lui xuống mang người ra khỏi đình. Trừ Trịnh ma ma canh giữ ở chỗ không xa đình ra mọi người đều cách xa hơn 1 trượng.
“Tỉ nhi, đệ muốn người khác ở Đông cung với đệ sao?” Tiêu Nguyên Mẫn sờ đầu em hỏi.
Tiêu Ngọc Tộ mím môi ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyên Mẫn liếc mắt rồi cúi đầu bẻ ngón tay, “Nhị ca và tứ ca cùng nhau ở Hoàng tử sở đều có người ở cùng. Trước nay vẫn có tỷ ở cùng với đệ, nhưng giờ tỷ đi rồi liền còn lại mình đệ.” Tiêu Ngọc Tộ tuy hiểu chuyện nhưng cũng chỉ là đứa bé.
“Tỉ nhi, đệ có thể đi Hoàng tử sở tìm 2 ca ca chơi.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Chỉ là không ở cùng nhau, tỷ cũng không phải không để ý tới đệ, Đông cung cách Phượng Dương Các rất gần, tùy lúc đệ có thể đến đây.”
“Không phải như vậy.” Tiêu Ngọc Tộ xụ mặt, “Nhị ca và tứ ca …”
“Tỉ nhi.” Tiêu Nguyên Mẫn bình tĩnh ngăt lời em trai, “Đông cung, chỉ có đệ có thể ở cũng chỉ có đệ có tư cách ở.”
“tỷ tỷ?” Tiêu Ngọc Tộ không rõ ngày thường chị vẫn luôn cười nói vì sao lại nghiêm túc, không hiểu mà chớp mắt, “Làm ssao vậy?”
“Tỉ nhi phải nhớ kỹ lời tỷ nói được không?” Tiêu Nguyên Mẫn nghiêm giọng.
“Được.” Tiêu Ngọc Tộ gật đầu. “Tỉ nhi sẽ nhớ kỹ.”
Lúc này Tiêu Nguyên Mẫn mới nở nụ cười, “Qua mấy ngày phụ hoàng liền tìm người dạy đệ vỡ lòng, đến lúc đó đệ phải ngoan biết không?”
“Tỉ nhi thật sự rất ngoan.”
“Đệ phải tôn trọng sư phó.” Tiêu Nguyên Mẫn nghĩ đến đệ đệ sớm hiểu chuyện, nói rõ ràng. “chờ thầy ngồi rồi đệ mới có thể ngồi, để thầy vào trước.”
“Vâng.” Tiêu Ngọc Tộ kéo tay chị, dựa vào lòng chị ngoan ngoãn vâng lời.
Tiêu Nguyên Mẫn sờ đầu em, “Học bài không cần thể hiện hiển được luôn muốn hỏi nhiều từ từ hiểu được.”
“Vì sao?” Tiêu Ngọc Tộ khó hiểu.
Tiêu Nguyên Mẫn gõ trán em trai 1 cái, “Bởi học nhanh thì phải học nhiều, khi đó đệ liền không có thời gian thăm tỷ.”
“Đệ biết rồi.” Tiêu ngọc Tộ như là đã có bí mật nhỏ, nở nụ cười, “Tỉ nhi nhất định học từ từ … Ừ, liền tính biết rồi Tỉ nhi cũng sẽ không nói.”
“Chậm rãi học chính là muốn cố gắng biết không? Tiêu Nguyên Mẫn vừa lòng nói với em trai, “Sư phó giao bài đệ phải hoàn thành đúng thời gian biết chưa?”
“Đệ biết.” Tiêu Ngọc Tộ cười rộ lên thật đáng yêu, đôi mắt cong cong, cơ mặt nhô lên giống cái bánh bao nhỏ mới ra lò làm người khác muốn sờ lên. Tiêu Nguyên Mẫn thật sự nhéo nhẹ vài cái mới nói tiếp. “Ngoan.”
Trước kia Tiêu Nguyên Mẫn tuy dạy Tiêu Ngọc Tộ chữ, dạy đạo lý nhưng không dạy bé viết chữ. Biết viết chữ và không biết viết chỉ nhìn một chút liền biết, Tiêu Nguyên Mẫn sợ bị người khác biêt.
“Thật ra Tỉ nhi biết tỷ vì muốn tốt cho Tỉ nhi.” Tiêu Ngọc Tộ hạ giọng, “Đây gọi là giấu dốt, Tỉ nhi hiểu.”
Tiêu Nguyên Mẫn sửng sốt một chút mới sờ đầu em trai.
“Tỷ tỷ đừng sợ, Tỉ nhi sẽ bảo vệ tỷ.” Tiêu Ngọc Tộ kéo tay chị ngửa đầu hứa, “Để tỷ không phải vất vả nữa.”
Tiêu Nguyên Mẫn mắt đỏ lên hơi quay đầu đi, bình phục cảm xúc không để rơi nước mắt, “Tỷ chờ.”
Lý ma ma bưng sữa dê nóng tới, sữa dê này dùng hạnh nhân và lá tra nấu cùng nhau, như vậy vừa không hôi lại uống rất ngon. Điểm tâm là bánh bạc hà và Hoa lê tô. Trịnh ma ma hầu hạ 2 bé rửa tay liền đứng ở một bên. Một lát sau thấy Tiểu Trịnh ma ma tới, hành lễ rồi nói, “Bẩm công chúa, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cùng nhau đến.”
“Mau đi đón 2 vị ca ca đến.” Tiêu Nguyên Mẫn tỏ ra vui mừng, “Lý ma ma, vất vả ma ma đi pha một chút trà và hoa quả mang đến.”
“Vâng, được.”
Nhị hoàng tử Tiêu Thành Hiên và tứ hoàng tử Tiêu Thành Đức đi vào liền thấy Tiêu Ngọc Tộ và Tiêu Nguyên Mẫn đứng dậy chào đón, hai người đầu tiên đối với Thái tử chắp tay hành lễ, Tiêu Ngọc Tộ đáp lễ rồi ngọt ngào nói, “Hai vị ca ca quá khách khí.”
“Lễ không thể bỏ.” Tiêu Thành Đức nói.
Nhị hoàng tử và tứ hoàng tử và Tiêu Nguyên Mẫn gật đầu chào nhau rồi Tiêu Nguyên Mẫn mới nói, “Mời 2 ca ca ngồi.”
“Thái tử mời.”
Tiêu Ngọc Tộ ngồi xuống rồi mấy người theo thứ tự ngồi xuống, Tiêu Thành Hiên cười nói, “Chúc mừng muội muội dọn nhà mới.”
“Muối vốn định dọn dẹp thỏa đáng, làm một bàn tiệc rượu mời hai vị ca ca đến.” Tiêu Nguyên Mẫn giải thích, “nhưng 2 ca ca tới thăm trước …”
“Chúng ta quan hệ huynh muội không cần khách sáo như vậy.” Tiêu Thành Đức nói, “Vi huynh cũng có mấy món quá nhỏ, hy vọng muội đừng ghét bỏ.”
“Nghe tứ ca nói kìa.” Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “Chính là tứ ca không đưa quà muội cũng không ghét bỏ.”
Lý ma ma không chỉ chuẩn bị trà sữa còn chuẩn bị trà xanh do sợ 2 hoàng tử không uống quen, lại mang đến rất nhiều điểm tâm và trái cây.
“Hai ca ca thử uống trà sữa xem hợp không.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Khi nấu bỏ thêm hạnh nhân và lá trà.”
Tiêu Thành Hiên bưng uống thử 1 ngụm, “Thật ra càng thơm hơn.”
“Vì muốn đệ đệ uống sữa dê mà các ma ma chính là mất công sức không nhỏ.” Tiêu Nguyên Mẫn cười nói.
Tiêu Thành Hiên uống một ly rồi bắt đầu uống trà, còn Tiêu Thành Đức thật sự thích loại trà sữa này nên gọi Lý ma ma lấy thêm cho cậu 1 ly. Tiêu Thành Đức không lớn hơn Tiêu Nguyên Mẫn nhiều, chỉ chốc lát đã kéo Tiêu Ngọc Tộ oán giận, “Nếu lớn nhanh thì tốt rồi.”
“Vì sao?” Tiêu Ngọc Tộ không hiểu hỏi.
“Nhị ca có thể ra cung chơi, ta lần trước cùng phụ hoàng nói, phụ hoàng nói ta còn nhỏ không thể đi ra ngoài.” Tiêu Thành Đức có chút bất mãn nói, “Nhị ca nói bên ngoài rất vui.”
Tiêu Thành hiên cười nheo đôi mắt lại, “Chơi rất vui, đáng tiếc đệ không thể đi được.”
Tiêu Nguyên Mẫn nghe ra là Tiêu Thanh Hiên đang chọc Tiêu Thanh Đức, Tiêu Thanh Đức vẫn thờ phì phì trừng mắt nhìn Tiêu Thành Hiên lườm 1 cái. Tiêu Ngọc Tộ lại nói, “tứ ca chờ đệ lớn rồi, chúng ta cùng ra ngoài chơi.”
“Một lời đã hứa không được đổi.” Tiêu Thành Đức vui vẻ nói.
“tứ cac hôm nay không phải học sao?” Tiêu Ngọc Tộ nghi hoặc hỏi, “Nhị ca cũng không phải đi Hoằng Văn quán sao?”
“Phụ hoàng cho chúng ta nghỉ 1 ngày.” Tiêu Thành Hiên giải thích vì sao chưa đến ngày nghỉ được nghỉ, nếu nói thật ngược lại tình cảm sứt mẻ.
“Chúng ta cùng chơi vui vẻ.” Tiêu Ngọc Tộ vui sướng nói.
“Muội sai người đi chuẩn bị một bàn tiệc, buổi tối nhị ca và tứ ca ở lại dùng cơm được không?” Tiêu Nguyên Mẫn cười hỏi.
“Tốt.”
“Kia trực tiếp mời nhị muội đến đi.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Chúng ta cả nhà cùng nhau ăn cơm.”
Tiêu Thành Hiên cười đồng ý, Tiêu Thành Đức bĩu môi không nói lôi kéo Tiêu Ngọc Tộ nói thầm. Thật không trách Tiêu Thành Đức được, từ ngày mẹ được thăng là Quý phi, trừ Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ, Tiêu Thanh Dung luôn biểu hiện kiêu ngạo với người khác. Nói không dễ nghe, tuy Tiêu Thanh Dung hiện giờ là con gái Quý phi nhưng không thể tôn quý hơn hoàng tử. Mà Lâm quý phi chỉ có 1 đứa con gái, sức khỏe không tốt, liền vì yêu thương mà không đi nói với con, khiến Tiêu Thanh Dung càng thêm cao ngạo hơn.
Có khi thấy Tiêu Thành Hiên và Tiêu Thành Đức còn dạy bảo một phen, gì mà phải cố gắng học tập không phụ sự mong chờ của vua cha, gì mà cùng nô tài nói giỡn mất thể diện…
Trước không nói Tiêu Thành Hiên, Tiêu Thành đức mẹ là Thục phi, lúc trước có thể so Lâm Quý phi cao hơn. Hiện giờ thấy Lâm Quý phi phải hành lễ vấn an, trong lòng tự nhiên không vui, càng khiến Tiêu Thành Đức đối Lâm Quý phi không thích.
Tiêu Nguyên Mẫn gọi Trịnh ma ma phân phó, Trịnh ma liền hành lễ lui xuống. Nhị công chúa Tiêu Thanh Dung còn chưa quá 7 tuổi, cho nên chưa dọn đến Công chúa Quán mà ở cùng với Lâm Quý phi. Lúc Trịnh ma ma đến, Tiêu Thanh Dung đang nói chuyên với Lâm quý phi.
Hành lễ xong Trịnh ma ma nói, “Xương Bình Trưởng công chúa đêm nay mở tiệc, đặc biệt sai nô tỳ mời nhị công chúa đến dự. Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử đã đến, Nhị công chúa có thời gian không bằng cùng đi uống trà nói chuyện.”
Lâm Quý phi cười rộ lên đầy dụi dàng, “Như vậy thật tốt, quan hệ anh chị em bọn họ sẽ thân thiết hơn.”
Tiêu Thanh Dung thấy người tới là Trịnh ma ma không phải ma ma vú nuôi của trưởng công chúa, đã có vài phần không hài lòng, lại nghe vài người tới rồi mới đến gọi mình, nhấp môi dưới che ngực lại nói, “Mẫu phi, con khó chịu ….”
“Đay là bị làm sao?” Lâm Quý phi hốt hoảng, “Chạy nhanh lấy thẻ bài của ta gọi thái y tới.”