Người trong Hoàng tộc phần lớn đều sẽ cưỡi ngựa, chỉ là trong đó có khác biệt, như công chúa, phi tần là ngồi trên lưng cưỡi ngựa mà thôi. Mà hoàng tử thì kém cỏi nhất cũng phải cưỡi ngựa bắn tên.
Tuyên Hoà đế tuy đáp ứng, lại vẫn có do dự, cuối cùng quyết định làm Tiêu Nguyên Mẫn đi theo Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử cùng học tập.
Chỉ là chọn sư phó dạy dỗ Tiêu Nguyên Mẫn riêng, mà không giống như là Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng 1 sư phó dạy dỗ.
Việc tiếp đãi đám người Đạt Hề quận vương giao phó Nhị hoàng tử, Tiêu Thành Hiên thật ra không có gì kinh ngạc, lúc trước phụ hoàng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mấy cái huynh đệ đều chết hết rồi, đám Đạt Hề quận vương tới cầu hòa cần thiết có người thân phận thích đáng đi nghênh, Tuyên Hoà đế tự mình đi, liền có chút quá mức, những người khác thân phận có chút thấp, vạn nhất bị đám Đạt Hề quận vương hiểu lầm Cẩn Triều cùng hắn không coi trọng, vậy càng không tốt.
Nếu là Tiêu Ngọc Tộ tuổi lớn hớn, thái tử đi là thích hợp nhất, chính là hiện giờ lại không được, cho nên Nhị hoàng tử tuổi lớn nhất là lựa chọn tốt nhất của Tuyên Hoà đế.
Chỉ là Tiêu Thành Hiên không nghĩ tới, Tuyên Hoà đế lại vẫn phái xương bình trưởng công chúa, cứ như vậy bọn họ hai người sẽ lấy ai là chủ, liền có chút ý vị sâu xa.
Dung Tần thật ra vì nhi tử được bệ hạ sai khiến rất vui, đem quần áo con trai cần mặc sửa sang lại một lần lại một lần, còn tự mình thêu túi tiền túi thơm cho con trai.
“Trưởng công chúa là muội muội con, con phải chăm sóc chút, biết không?” Dung Tần ôn nhu dặn dò, “Lúc trước sinh con……”
“Lúc trước con, mẫu thân khó sinh, là Huệ ý mẫu hậu trách cứ người ngăn cản, mang theo thái y tiến vào đã cứu mẹ con chúng ta hai mệnh.” Tiêu Thành Hiên nghe xong rất nhiều thứ, hiện giờ Dung Tần mở đầu, cậu liền biết phía sau muốn nói gì, “Yên tâm đi, chính là con có xảy ra chuyện, cũng không cho……”
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Dung Tần nhẹ nhàng một cái tát chụp tới rồi ngoài miệng, “Lời nói trẻ con không tính, gió to thổi đi…… Nói bừa cái gì.”
Tiêu Thành Hiên cười lôi kéo tay Dung Tần, thiếu niên choai choai giống đứa bé, “Liền biết mẫu thân thương nhất con.”
Dung Tần tức cũng không được, cười cũng không được, cuối cùng là nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay con trai, “Ta liền có con một đứa con trai, về sau chớ có nói bậy, biết không?”
“Đã biết.” Tiêu Thành Hiên trong lòng cảm động, “Yên tâm đi.”
“Biết con ta là người có chừng mực.” Dung Tần khen một câu xong còn nói thêm, “Con xem cho ngươi đeo cái túi thơm màu thiên thanh thấy thế nào?”
“Mẫu thân làm chủ là được.”
Đường ma ma nửa quỳ giúp Tiêu Nguyên Mẫn sửa sang lại góc áo, cười nói, “Công chúa này một thân thực sự tôn quý.”
Quần áo Tiêu Nguyên Mẫn mặc màu tuy tối nhưng là cực kỳ xa hoa, như mặc chiếc váy “Nguyệt hoa”, có 10 nếp gấp mỗi bên hông, mỗi nếp gấp các dùng một màu, vẽ lên nhẹ nhàng, màu sắc cực thanh nhã, gió thổi lay động như trăng như hoa, dường như sáng tỏ ánh trăng hiện ra soi sáng muôn hoa.
Bên ngoài cũng không phải công chúa xe, mà là xe rồng của Tuyên Hoà đế, Lý Đức Trung tự mình đưa tới, nói công chúa còn không có học được cưỡi ngựa, Tuyên Hoà đế đặc biệt cho công chúa dùng xe rồng ra cung nghênh Đạt Hề quận vương.
Khi Tiêu Nguyên Mẫn nhìn thấy cũng hoảng sợ, mới nói, “Lý công công, vậy phụ hoàng ngồi cái gì?”
Lý Đức Trung cười ha hả mà nói, “Bọn nô tài sẽ tự chuẩn bị.”
Tiêu Thành Hiên đứng ở bên cạnh cũng không có hé răng, tiểu thái giám giữ một con ngựa đen quả thực là uy phong.
Tiêu Nguyên Mẫn cắn môi dưới, quỳ trên mặt đất hướng tới Ngự Thư Phòng phương hướng cung kính dập đầu lạy ba cái, mới đứng dậy nói, “Lý công công, ta biết phụ hoàng đau lòng ta, chỉ là Nguyên Mẫn sao có thể vì chính mình tiện lợi, mà làm phụ hoàng chịu thiệt ngồi xe khác?”
“Nguyên mẫn có xe phụ hoàng ban cho đủ rồi.” Tiêu Nguyên Mẫn cười nói, “Vậy canh giờ không còn sớm, cho nên chỉ có thể thỉnh Lý công công thay Nguyên Mẫn cùng phụ hoàng nhận sai.” Nói xong lại nháy mắt vài cái, “Nếu là Lý công công bởi vậy bị phạt, ngô…… Ta kia có một đôi ngọc chạm sư tử nhỏ xinh, coi như đưa Lý công công an ủi.”
Tiêu Thành Hiên đột nhiên cười ra tiếng tới, Lý Đức Trung cũng là dở khóc dở cười, “Công chúa nói chi vậy, nô tài sẽ tự giúp công chúa truyền lời, liền tính bị phạt, cũng là nô tài làm không tốt.” Nói xong liền vẫy một chút tay, có cung nhân kéo xe rồng rời đi, cũng coi như là cho bọn hắn nhường đường đi ra.
Lý Đức Trung hành lễ xong, liền rời đi.
Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Thành Hiên chờ không còn trông thấy xe rồng, mới nói, “Nhị ca, không bằng trước cùng muội muội ngồi xe, chờ tới bên ngoài lại cưỡi ngựa?”
“Cũng tốt.” Tiêu Thành Hiên cũng không cự tuyệt, “Vừa vặn ta còn không có ăn cái gì đâu.”
Tiêu Nguyên Mẫn cười đến đôi mắt cong cong, đỡ tay Tiêu Thành Hiên lên xe, Tiêu Thành Hiên theo sau, cậu cảm thấy Tiêu Nguyên Mẫn thân phận cao, lại được sủng ái, lại không có bị bị mờ mắt là người sáng suốt, có thể thân cận một ít, không vì cái gì khác, liền vì chờ chính mình ra cung kiến phủ, Tiêu Nguyên Mẫn có thể nhiều chiếu cố một chút mẹ đẻ mình.
“Vẫn là xe này của muội muội thoải mái tự tại.” Tiêu Thành Hiên nửa dựa vào trên đệm mềm, cảm thán nói.
Tiêu Nguyên Mẫn tự tay pha trà, đưa tới tay Tiêu Thành Hiên, “Nhị ca không phải còn chưa ăn cái gì sao? Có chút điểm tâm, không biết nhị ca có thể ăn không.” Nói xong đem trong tay một mâm hơi hơi hướng tầm tay Tiêu Thành Hiên đẩy nhẹ, “Muội xem nhị ca cũng không thích ngọt, cái này là nhạt, nhị ca nếm thử.”
“Được.” Tiêu Thành Hiên cầm một miếng, điểm tâm vốn dĩ làm không lớn, cậu ăn một miếng liền hết, “Hương vị không tồi.” Nói lại cầm miếng thứ 2 lên.
“Huynh là lớn, một lúc muội muội liền tránh ở nhị ca phía sau.” Tiêu Nguyên Mẫn như là nói giỡn giống nhau nói.
Tiêu Thành Hiên bưng trà uống một ngụm mới gật đầu, đây là Tiêu Nguyên Mẫn chủ động nhường vị trí chủ tự mình làm phụ.
Tiêu Thành Hiên ra cung, xuống xe ngồi trên lưng ngựa, tới cửa thành, không bao lâu liền nhìn đến kiệu Đạt Hề quận vương, cỗ kiệu kia là mười sáu người nâng, rất đẹp đẽ cao sang, những kiệu phía sau nhỏ hơn.
Tiêu Thành Hiên xuống ngựa, sau đó tới phía trước, vươn tay tự mình đỡ Tiêu Nguyên Mẫn xuống xe, kiệu Đạt Hề quận vương cũng ngừng lại, liền thấy một người đàn ông trung niên hơi béo xuống kiệu. Người này mặc quần áo màu đen không khác biệt quá nhiều với Cẩn triều, chỉ có ống tay áo ngắn hơn, trên đầu không mang mũ vàng gắn đá quý nhưng có lông chim sặc sỡ, là Đạt Hề quận vương
Mắt Tiêu Nguyên Mẫn hiện lên vài phần nghi hoặc, không phải nói quần áo Đạt Hề quận diễm lệ sao?
Đi theo phía sau Đạt Hề quận vương mặt có ba trai hai gái, con gái mặc váy lụa trắng, che mặt bằng màn kim châu, trên đai lưng váy lụa trắng thêu hoa văn màu vàng, Tiêu Nguyên Mẫn phát hiện trên đầu các nàng cũng không có những lông chim, mà thật ra ba con trai trên đầu đều có, chỉ là so Đạt Hề quận vương màu sắc ít hơn.
Trong lòng đã hiểu vài phần, Tiêu Thành Hiên cười nói, “Một đường này Đạt Hề quận vương vất vả nhiều rồi, phụ hoàng ở trong cung mở tiệc, đặc biệt lệnh ta cùng với xương bình trưởng công chúa tới đón tiếp trước.”
Mắt Đạt Hề quận vương mang theo vài phần ảm đạm, mặc cho ai từ chủ một quốc gia biến thành thần tử nước khác, đều sẽ rất không vui, “Làm phiền hai vị, phía sau ta là ba nhi tử hai nữ nhi.”
Ba người nghe được Đạt Hề quận vương nói, đều có lễ, lễ tiết này đúng là Cẩn Triều, tuy có chút không quen nhưng ra dáng ra hình.
Tiêu Nguyên Mẫn trong lòng mỉm cười, cảm thấy này Đạt Hề quận vương cũng là người sáng suốt, nếu chuyện đã định thành kết cục, còn không bằng biểu hiện tốt chút, đến lúc đó càng đến ưu đãi.
Tiêu Thành Hiên và Tiêu Nguyên Mẫn gật đầu đáp lễ xong, Đạt Hề quận vương chủ động nói, “Hai con gái ta từ nhỏ nuông chiều, cùng ta cùng ngồi kiệu, ba cái nhi tử cưỡi ngựa.”
Tiêu Nguyên Mẫn nói, nàng vóc người còn nhỏ, xe công chúa rộng mở, “Nếu hai vị tỷ tỷ không chê, không bằng cùng ta ngồi chung xe ngựa trở về?”
Họ Đạt Hề quận vương gật đầu, “Còn không tạ công chúa.”
“Không cần khách sáo.” Tiêu Nguyên Mẫn cười một cái, “Nhị ca, muội trước mang theo hai vị về trên xe.”
“Được.”
Ba người cùng ngồi ở xe liễn, chút nào bất giác chen chúc, Tiêu Nguyên Mẫn cũng không có giống Tiêu Thành Hiên ở khi như vậy, tự mình châm trà, mà là đường ma ma bị trà bánh bày biện hảo sau, liền lui ra.
Tiêu Nguyên Mẫn làm một hồi sau, lại hàn huyên vài câu đường xá phong cảnh, nhìn ra này hai người vốn là không thích nói chuyện, cũng không hề nhiều lời, mà là lẳng lặng ngồi, đã bắt đầu tưởng Mộ Dung Hi, cũng không biết người này có thể hay không thiệt tình đương đệ đệ thư đồng.
Kia Mộ Dung gia hơn phân nửa sẽ không vì một cái cháu đích tôn liền hoàn toàn giúp đệ đệ, tiểu vội sẽ giúp, đại sự lại sẽ không, hẳn là muốn làm kia thuần thần, như vậy liền tính là đệ đệ cuối cùng xảy ra chuyện, nhà bọn họ cũng sẽ không có vấn đề lớn.
Hơn nữa nghe nói Mộ Dung Hi là cái tiền đồ, Mộ Dung Hi tổ phụ rất được phụ hoàng trọng dụng, mà Mộ Dung Hi phụ thân càng là Giang Chiết tuần phủ, Mộ Dung Hi…… Không biết Mộ Dung gia còn có nhi lang không có, bất quá tưởng này đó thượng sớm, rốt cuộc chính mình tuổi tác cũng tiểu, trong lòng thở dài, trên mặt nhưng thật ra chút nào không lộ.
Chính mình hôn sự là có thể giúp đệ đệ cuối cùng một sự kiện, bất quá trước đó, vẫn là hảo hảo ngẫm lại khác.
Họ Đạt Hề quận vương hai nàng, vốn cũng là một quốc gia công chúa, ngàn kiều vạn sủng, hiện giờ không cấm quốc phá, còn phải cho người hành lễ, trong lòng không khỏi sợ hãi, hai tỷ muội liếc nhau, trong mắt đều mang theo vài phần chua xót.
Vốn dĩ họ Đạt Hề quận vương ý tứ là đem hai cái nữ nhi hiến cho Tuyên Hoà đế, đặc dùng số tiền lớn hối lộ Cẩn Triều phái tới quan viên, tìm hiểu Tuyên Hoà đế yêu thích, ai ngờ thế nhưng hỏi thăm ra Tuệ Ý Hoàng sau hoăng, Tuyên Hoà đế 5 năm không chọn tú sự tình tới.
Cái này nữ nhi liền tính lại thiên tư quốc sắc, mấy năm nay cũng là hiến không được, trong triều đại thần lại không dám cưới này một đôi tỷ muội, không chỉ có họ Đạt Hề quận vương sầu, này hai tỷ muội cũng sầu.
Họ Đạt Hề quận vương sợ quần áo sắc màu quá diễm chọc Tuyên Hoà đế sinh khí, suốt đêm làm người chế tạo gấp gáp hiện giờ quần áo, chỉ là trên đầu những cái đó vật phẩm trang sức lại không dám đi, bởi vì đó là họ Đạt Hề hoàng tộc tiêu chí.
Cho nên này một phen trang điểm nhiều ít có chút chẳng ra cái gì cả.
Tiêu Nguyên Mẫn cũng không biết bọn họ tính kế, liền tính biết cũng không cái gọi là, thật muốn làm nàng lựa chọn, này hai tỷ muội tiến cung cũng đừng những người khác tiến cung cường, rốt cuộc này hai tỷ muội đến lúc đó chính là sinh một đống nhi tử, cũng uy hiếp không đến Tiêu Ngọc Tộ ngôi vị hoàng đế.
Tiêu Nguyên Mẫn bọn họ ra tới thời điểm, xe liễn là trực tiếp từ Phượng Dương Các đi, chính là trở về thời điểm, liền ngừng ở cửa cung, mọi người xuống xe xuống xe, xuống ngựa xuống ngựa, hạ đại kiệu hạ đại kiệu, từng người ngồi kiệu nhỏ bị người nâng đi vào.
Một lát sau, ngay cả cỗ kiệu đều dừng lại, vài người đi bộ hướng trong đi đến.
Trên đường cung nữ đều ăn mặc thiển sắc cung trang, thấy bọn họ trực tiếp thối lui đến hai sườn hành lễ.
Không đi bao lâu, Tiêu Nguyên Mẫn liền nhìn đến Tiêu Ngọc Tộ cùng trạm sau thiếu niên, kia thiếu niên so Tiêu Nguyên Mẫn còn đại chút, từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy dáng người trác tuyệt, nhưng thật ra nhất phái phong hoa sở sở.