Đích Trưởng Công Chúa

Chương 6:




Trời đã sáng mà Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ đều chưa tỉnh, Đường ma ma nhẹ nhàng tiến lên kiểm tra Tiêu Ngọc Tộ trước, thấy bé vẫn còn đang ngủ lòng nhẹ nhàng một chút. Thái tử trên người bôi thuốc nhưng vẫn khó chịu sợ Thái tử còn bé không biết gãi vỡ mụn nước nên tay chân đều quấn vải bông lên.
“ Còn sốt không?” Triệu ma ma nhỏ giọng hỏi, Lý ma ma chăm sóc Thái tử cả đêm vừa mới đi nghỉ.
“Hơi sốt thôi.” Đường ma ma khuôn mặt cũng mệt mỏi, “Lát nữa làm người nấu cháo kỹ một chút.”
“Ừ.” Triệu ma ma đáp “Bà đi xem công chúa, Tôi tới chăm sóc Thái tử.”
Đường ma  ma gật đầu, không nói thêm nữa, bọn họ thật sự lo công chuangur gần Thái tử dễ dàng nhiễm bệnh tuy có thái y cho uống thuốc phòng bệnh vẫn không yên tâm được. Nên cho dọn ghế dài lại làm công chúa tạm thời ngủ ở đó.
Đường ma ma thấy công chúa còn ngủ, liền dịch chăn để nàng ngủ thoải mái hơn. Chỉ là đã nhìn thấy dưới cằm công chúa có mụn đỏ sợ hãi đến thiếu chút nữa té ngã, “Mau gọi thái y, công chúa cũng bị bênh rồi…”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng thấy được việc này Đường ma ma vẫn đỏ con mắt, Thái y tới rất nhanh liền khám bệnh sắc thuốc. Bởi vì Tuyên Hòa đế nói Lý Đức Trung luôn kiểm tra nên trong điện này thuốc gì cũng đầy đủ, là thứ tốt nhất không ai dám bất cẩn.
Tiêu Nguyên Mẫn tỉnh lại tuy khó chịu nhưng nàng không giống Tiêu Ngọc Tộ quấy khóc, ngược lại ngoan ngoãn. Bé gái không giống bé trai nếu để lại sẹo liền không tốt cho nên Đường ma ma lấy lụa mền bao tay Tiêu Nguyên Mẫn buộc lại.
“Mẫu hậu….” Tiêu Nguyên Mẫn sốt đến mơ màng, thuốc uống vào lại nôn ra so với Tiêu Ngọc Tộ còn nghiêm trọng hơn.
“Huyền Huyền thế nào.” Tuyên Hòa đế buông sổ con duỗi tay xoa giữa 2 chân mày hỏi.
“Hồi bệ hạ, công chúa điện hạ không có chuyển biến tốt.” Lý Đức Thanh nhỏ giọng trả lời.
“Những người khác thế nào.” Tuyên Hòa đế lòng đầy mệt mỏi, không có tiếng con gái làm nũng và tiếng con trai ngọt ngào gọi Phụ hoàng gây cảm giác thiếu cài gì đó.
“Trong cung chủ tử không có phát bệnh, nhưng thật ra có mấy cung nữ ở Hoán y cục phát bệnh, bị nhốt cùng với nô tài Đông cung.” Lý Đức Trung bẩm báo.
Tuyên hòa đế nhíu mày, “Tra thế nào?”
Lý Đức Trung quỳ xuống, “Nô tài phái người kiểm tra Đông Cung rồi, Đường ma ma bọn họ 3 người đi chiếu cố Thái tử và công chúa. Triệu ma ma để lại đại cung nữ Bán Mai, Bán Mai cùng người nô tài phái đi kiểm tra một lần nữa đồ của công chúa và Thái tử tìm ra vài món chưa thấy qua, không biết là đồ vật của ai đưa thái y kiểm tra phát hiện vấn đề.”
Tuyên Hòa đế nắm chặt tay đám xuống mặt bàn, cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, lời nói rít qua kẽ răng, “Nói tiếp.”
“Nô tài tra được thời gian trước, Hoán y cục có cung nữ đột nhiên mất tích, cung nữ cùng phòng cũng không có tung tích. Trong đó cung nữ đồng hương vẫn luôn sợ hãi không nói, nô tài hỏi nàng, nàng ta nói cung nữ kia trước khi biến mất cũng phát sốt quá, bị ma ma quản sự mang đi không thấy trở lại.” Lý đức Trung cúi đầu không dám nhìn Tuyên Hòa đế sắc mặt. “Ma ma quản sự hoán y cục ở đêm Thái tử phát bệnh nuốt vàng tự vẫn.”
“Bởi vì những người hầu hạ thái tử đều bị quản chế có mấy người phát bệnh, nô tài phái người đi tra hỏi nhưng những người đó bị bệnh không tỉnh táo, cũng không hỏi được thông tin gì hữu dụng.” Lý Đức Trung nói xong không dám ngẩng đầu.
“Tiếp tục tra.” Tuyên Hòa đế chậm rãi nói ra, “Tra, rốt cuộc là ai chủ mưu hại con của trẫm.”
“Đúng vậy.”
“Xương Bình công chúa cũng phát bệnh sao?” Thái hậu trong lòng bực bội, bà hiện tái mong nhất chính là Thái tử đừng xảy ra chuyện, rốt cuộc việc này đối bà không có gì tốt, nếu 2 đứa bé bị chết thì tình cảm giữa bà và Tuyên Hòa đế cũng chẳng còn. “Tra được cài gì?”
“Hồi thái hậu, manh mối đến Hoán y cục thì bị đứt.” Quản ma ma thấp giọng nói, “nghe nói hoàng thượng cũng tra, chỉ là tin tức cũng đứt ở Hoán y cục.”
“Chu tần chỗ đó có gì khác không?” Chu tần là cháu gái Thái hậu, Thái hậu không muốn đứa cháu gái này làm ra hành động ngu ngốc, còn chưa sinh được hoàng tử mà đã đi hại thái tử quả là ngu ngốc.
“Cũng không có gì khác.”
“Còn các phi tần khác?” thái hậu vuốt ve vòng ngọc suy nghĩ, “Thục phi cùng Dung tần bên ấy thì sao?”
Dung tần là mẹ đẻ nhị hoàng tử, còn Thục phi là mẹ đẻ tứ hoàng tử.
“Cũng không thấy.” Quản ma ma nhíu mày thưa.
Thái hậu nhìn xuống dưới, “Đỡ ta đi phật đường, cháu trai cháu gái ngoan ngoãn của ta không thể xảy ra chuyện được.” Ít nhất hiện tại không thể xảy ra chuyện được.
“Vâng.”
Thục phi cho con trai Thành Đức uống thuốc xong nhận lấy khăn tay cung nữ dâng lên lau tay, “Hầu hạ tứ hoàng tử cẩn thận một chút, biết không.”
“Nô tài (nô tỳ) rõ.”
“Tứ hoàng tử dùng đồ vật cần thiết lấy nước nóng tráng qua 3 lần mới được, nếu thiếu 1 lần bổn cung biết được trực tiếp đưa các ngươi đi Thận hành tư không bao giờ được trở lại.” Thục phi lạnh lùng nhìn những người trước mắt.
Thận hành tư là nơi nào bọn họ đều rõ ràng, đi liền mạng mất ai dám đi.
“Vâng.”
“Tốt, chờ việc này qua đi bổn cung sẽ ban thưởng.” Thanh âm Thục phi dịu dàng xuống “Được rồi, đều đứng lên đi.”
Tiêu Thành Hiên tự mình uống xong thuốc, chạy nhanh lấy một khối đồ ăn vặt đưa vào miệng, “Mẫu thân, nếu là vẫn luôn không phải học thì tốt quá.”
Dung tần khẽ giữ cánh tay con trai lại, “Nói lung tung gì?”
“Nhi tử sai rồi, mẫu thân tha lỗi.” Tiêu Thành Hiên cười nói, “Nhi tử sẽ không nói bậy nữa.”
Dung tần lúc này mới buông lỏng tay, lại xoa đầu con trai, “Không nói lung tung, Thái tử và Trưởng công chúa còn đang bị bệnh.”
“Vâng, vâng.” Tiêu Thành Hiện lại lấy một khối đồ ăn vặt, “Dù sao nhi tử học thành dạng gì cũng không người để ý.”
“Dung tần mím môi, “Ta chỉ có 1 đứa con là con, cũng không mong con giỏi văn giỏi võ, liền hy vọng con bình an lớn lên, sinh cho ta một đưa cháu nội.”
“Nhi tử đã biết.” Tiêu Thành Hiên thu lại tươi cười, “Mẫu thân yên tâm, mẹ liền chờ vợ con hiếu thảo với mẹ đi.”
“Ừ.” Dung tần nhìn ngoài cửa sổ, “Cũng không biết Thái tử và Trưởng công chúa thế nào rồi, Huệ ý hoàng hậu có ơn với chúng ta, mà con nàng tại sao gặp nhiều bất hạnh vậy.”
Ánh mắt Tiêu Thanh Hiên có mấy phần châm chọc, “Có phụ hoàng, mẫu thân yên tâm đi.”
“con cũng chú ý thân mình nhiều hơn, gần đây không nên đi ra ngoài.” Dung tần thu hồi ánh mắt, nhìn con trai, “Đưng ngại thuốc đắng, phải uống đúng lúc biết không?”
“Vâng, mẫu thân yên tâm đi ạ.”
Tiêu Nguyên Mẫn chỉ cảm thấy cả người đau, nàng biết thuốc và cháo đều cần nuốt xuống chính là cố gắng nhưng mới nuốt xuống lại vẫn nôn ra.
Đường ma ma ôn Tiêu Nguyên Mẫn nhận khăn tay cung nữ đưa cho, lau đi vết bẩn nàng nôn ra, mặt đầy thương xót, “Dừng lại lúc sau lại ăn đi.”
Tiêu Nguyên Mẫn lắc đầu.
“Lại lấy một chén thuốc cho công chúa.”
“Đệ đệ đâu vú?” Tiêu Nguyên Mẫn hới quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc Tộ, “Đệ ấy sao lại khóc?”
“ Công chúa yên tâm, Lý ma ma và Triệu ma ma đâng chăm sóc thái tử.” Đường ma ma dịu dàng nói, “Nô tỳ nấu cháo gạo tẻ công chúa ăn một chút nhé?”
Tiêu Nguyên Mẫn lắc đầu hướng trong lòng ngực Đường ma ma rúc vào, “Đau…”
“Không đau, không đau ma ma thổi cho con, liền không đau.” Đường ma ma nhẹ giọng dỗ dành.
Tiêu Ngọc Tộ vung tay nhỏ muốn gãi trên mặt, trên người. Triệu ma ma nhẹ nhàng giữ tay bé lại, dùng vải bông có thuốc mỡ lau mặt bé ở vị trí mụn. “Không ngứa không ngưa, ma ma gãi cho con.”
“Tỷ tỷ... Tỷ tỷ …” Tiêu Ngọc Tộ khóc đòi, bé chưa từng được gặp đại ca. Huệ ý hoàng hậu sau khi sinh bé thân mình ốm đau, lại muốn chuẩn bị việc sau này, hoàng hậu nàng chết nhưng con của nàng còn sống. Mà Tuyên Hòa đế tuy thương yêu bọn trẻ, nhưng là vua 1 nước bận rộn thật sự. Cho nên phần nhiều thời gian đều là Tiêu Nguyên Mẫn chăm sóc bé.
Tiêu Ngọc Tộ sợ nhất chính là chị không để ý đến bé, chị bảo bé bên ngoài nói 1 chữ bé liền chỉ nói 1 chữ, bảo bé không nhiều lời bé liền không nói, “Tỷ tỷ, Tỉ nhi muốn tỷ tỷ … Tỉ nhi đau …” Chẳng lẽ chị cũng không cần bé? Chị vì cái gì còn chưa tới ôm bé? “Tỉ nhi ngoan … Ô, ô …Đau …”
“Ma ma, Huyền Huyền sẽ chết sao?” Tiêu Nguyên Mẫn rùng mình, cảm thất nói cũng đau, nuốt xuống càng đau, giọng nói của nàng thều thào, “Mẫu hậu và ca ca muốn đến đón Huyền Huyền và đệ đệ đi rồi sao?”
“Không đâu.” Đường ma ma nhận thuốc Lý ma ma bưng tới, thuốc của công chúa và Thái tử đun ngay cửa, đồ ăn đồ uống đều cần thiết từ 3 người nàng chuẩn bị mới được. Thuốc đã chỉ còn ấm, Lý ma ma nâng Tiêu Nguyên Mẫn dậy, Đường ma ma dịu dàng nói, “Công chúa, uống thuốc thì sẽ dễ chịu.”
Tiêu Nguyên Mẫn mở mắt ra, bởi vì mí mắt cũng có mụn cho nên đôi mắt sưng lên, há miệng nuốt thuốc xuống, ai ngờ uống nửa chén lại nôn hết ra. Cuối cùng thì không còn sức để nôn miễn cưỡng mới nuốt thuốc xuống.
Tiêu Ngọc Tộ bên kia nhưng đã khỏe lên nhiều, không giống Tiêu Nguyên Mẫn uống thuốc đều nôn, chỉ là khó chịu thì khóc mệt thì lại ngủ. Đã nhiều ngày đừng nói Thái tử và công chúa bị bệnh ngay cả người hầu hạ cũng mệt mỏi, chỉ là mụn nước còn không ngừng tăng, Đường ma ma mới vừa lau thuốc cho công chúa, “Không có như vậy ngưa đi?”
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn yếu ớt nói, “Đệ đệ cũng lau sao?”
“Thái Tử bôi thuốc xong đã ngủ, công chúa mau ngủ đi bây giờ thoải mái 1 chút.” Đường ma ma dịch chăn cẩn thận, “Khi nào uồng thuốc, ma ma lại gọi con.”
Tiêu Ngọc Tộ cảm thấy ngứa, nhưng tay nhỏ bị bọc lại cách quần áo cũng không gãi được, “Lý ma ma, rất ngứa …”
“Ma ma giúp thái tử gãi được không? Thái tử không gãi được.” Lý ma ma dùng vài satanh sạch nhẹ nhàng vuốt trên người thái tử, Thái từ còn tốt một chút nếu ngứa quá có thể lau, công chúa lại không được chỉ có bôi thuốc ai cũng không dám chạm vào, liền sợ để lại sẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.