Đích Trưởng Công Chúa

Chương 7:




Lúc Tiêu Ngọc Tộ có thể xuống giường, Tiêu Nguyên Mẫn vẫn còn bệnh nặng, thậm chí mấy lần suýt không cứu được. Bệnh đậu mùa ban đầu khó chịu, chỉ là mụn nước phát ra thì đỡ hơn nhưng Tiêu Nguyên Mẫn nốt đỏ trên người không thành mụn nước, kia biến chứng ngược lại quá nguy hiểm.
Tiêu Ngọc Tộ sốt đã giảm nhiều, vảy mụn dần dần kết lại chờ bong ra liền khỏi hẳn.
“Thái tử có thể có sẹo trên người không?” Triệu ma ma nhìn Thái tử ngày một tốt lên có chút lo lắng hỏi.
Thái y rửa tay rồi nói, “Không sao công chúa cùng Thái tử tuổi nhỏ, chữa bệnh cũng tốt trong cung có thuốc trị sẹo tốt, bôi hơn 2 năm thì tốt.”
“Thái tử tuổi nhỏ hơn đã khoe, công chúa sao vẫn còn…” Triệu ma ma có chút do dự nhưng ý tứ có thể nghe ra tới.
Thái y trầm tư một chút mới nhỏ giọng nói, “Kỳ thật ta cũng không biết, chỉ là công chúa tuổi nhỏ nhưng gánh nặng trong lòng nhiều quá. Lúc Huệ ý hoàng hậu mất cũng bị tổn thương ngày thường không nhìn ra tới nếu không có bệnh dưỡng mấy năm liền tốt nhưng chính là hiện giờ bị bệnh liền có chút…”
Triệu ma ma sợ hãi trong lòng, “Vương thái y ông xem…”
“Yên tam, bệ hạ hỏi ta biết nên nói thế nào.” Chuyện khác không nói, Huệ ý hoàng hậu chính là đối bọn họ có ân, lúc trước khi Đại hoàng tử chết Tuyên hòa đế tức giận muốn các thái y chôn cùng. Cuối cùng vẫn là Huệ ý hoàng hậu khuyên can, Huệ ý hoàng hậu chết rồi nhưng 2 con của hoàng hậu hiện tại. Bọn họ cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa có chút việc vẫn biết như thế nào báo đáp ơn.
Triệu ma ma yên tâm, chỉ là nhìn công chúa, “Kia bệnh của công chúa …”
“Không bằng làm thái tử trò chuyện cùng công chúa?” Thái y cũng không có cách nào, “Thái tử không phải vẫn luôn tìm công chúa sao?”
Triệu ma ma suy nghĩ rồi đồng ý, cùng Đường ma ma bọn họ nói vài lời chờ ngày thứ 2 Thái tử tốt hơn Lý ma ma liền dịu dàng hỏi Thái tử, “Nô tỳ đưa Thái tử đi thăm công chúa được không?”
Tiêu Ngọc Tộ nghe được nhanh chóng bảo, “Muốn tỷ tỷ.”
“Kia Thái tử không thể chính mình gãi ngứa được không?”
“Được.” Chỉ cần nhìn thấy chị, Tiêu Ngọc tộ đều đáp ứng hết.
Chờ Tiêu Ngọc Tộ ăn cháo uống thuốc xong, liền mặc quần áo đưa tới bên giường Tiêu Nguyên Mẫn. Bọn trẻ vốn cùng 1 phòng nên không bọc kín lại, Tiêu Ngọc Tộ bò đến bên cạnh Tiêu Nguyên Mẫn, “Tỷ tỷ.”
Tiêu Nguyên Mẫn cũng vừa uống thuốc còn chưa ngủ, trên người rất khó chịu cũng không ngủ được, “Đệ đệ khỏe rồi, tốt quá.”
Tiêu Ngọc Tộ thật cẩn thận đưa tay muốn chạm vào mặt chị lại bị Đường ma ma ngăn trở, “Thái tử điện hạ, công chúa vừa bôi thuốc không thể động vào.”
“Con sẽ nhẹ nhàng.” Tiêu Ngọc Tộ nhìn chị.
“Không có việc gì, Đương ma ma.” Tiêu Nguyên Mẫn nhìn thấy em trai khỏe lên trên mặt lộ ra tươi cười, “Ma ma lui ra đi.”
Đường ma ma muốn nói lại thôi đưa mắt nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma lắc đầu bà mới lui xuống. Tiêu Ngọc Tộ chạm nhẹ vào mặt Tiêu Nguyên Mẫn, chạm vào một lát rồi mới cuộn người nằm bên Tiêu Nguyên Mẫn, “Thật tốt.”
“Tỉ nhi?” Tiêu Nguyên Mẫn trên tạy bọc sa tanh không sờ được em trai, “Đệ sẽ mau nhìn thấy phụ hoàng, về sau phải nghe lời biết không?”
“Tỷ tỷ tức giận Tỉ nhi sao? Nếu không phải vì Tỉ nhi tỷ tỷ cũng không bị ốm.” Tiêu Ngọc Tộ trong giọng nói có chút uể oải, “Tỷ tỷ, Tỉ nhi sẽ ngoan, tỷ đừng không cần Tỉ nhi nữa được không.”
“Tỷ tỷ không giận Tỉ nhi.” Bởi vì có thể ở cái nhà này hầu hạ đều là người trung thành, cho nên Tiêu Nguyên Mẫn cũng yên tâm cùng Tiêu Ngọc Tộ nói chuyện, “Tỷ tỷ sẽ không bao giờ tức giận với Tỉ nhi.”
“Tỷ tỷ, Tỉ nhi chăm sóc tỷ.” Tiêu Ngọc Tộ rụt rụt thân mình, càng tiến gần Tiêu Nguyên Mẫn, “Tỉ nhi chỉ có tỷ tỷ.”
Tiêu Nguyên Mẫn há miệng thở dốc, không biết nói cái gì cho tốt, đúng vậy đệ đệ chỉ có nàng mà nàng cũng chỉ có đệ đệ, phụ hoàng… Có được quá nhiều mà bọn họ có thể chiếm vị trí quá nhỏ không như 2 người bọn họ chỉ có dựa vào nhau.
“Tỷ tỷ cũng chỉ có Tỉ nhi.” Tiêu Nguyên Mẫn rơi nước mắt.
“Tỉ nhi sợ.” Tiêu Ngọc Tộ túm chặt lấy quần áo Tiêu Nguyên Mẫn, “Tỷ tỷ nhanh khỏe lên, Tỉ nhi hái hoa cho tỷ, Tỉ nhi sẽ nghe lời.”
“Không sợ, Tỷ ở đây.” Mẫu hậu có ca ca bên cạnh, đệ đệ còn cần nàng.
Thái tử ngủ rôi được Triệu ma ma đưa về, sai người giữ  6 cây cột, treo màn che xung quanh ghế dài Tiêu Nguyên Mẫn đang nằm, Đường ma ma ở bên trong sửa sang lại mới lau thân mình và bôi thuốc cho Tiêu Nguyên Mẫn.
“Công chúa, Thái tử bệnh đạu mùa là có người cố ý làm hại.” Triệu ma ma cẩn thận bôi thuốc trên người Tiêu Nguyên Mẫn, lơ đãng nói. Thật sự bọn họ khi vào đây liền nghĩ tới việc này nhưng luôn không nói cho công chúa. Công chúa bệnh nặng họ không muốn nàng phí tâm tư.
Chỉ là đêm qua công chúa thiếu chút nữa mất mạng, thái y cũng nói nếu bệnh không phát ra hết chỉ sợ không cứu được. Bọn họ chỉ còn cách đánh cược 1 lần.
Bệnh đáng sợ như vậy tra tấn lâu thế là do người khác làm hại? Tiêu Nguyên Mẫn trợn mắt, “Vì cái gì?”
Liền cùng Đại hoàng tử lúc trước giống nhau.” Đường ma ma nói bên tai Tiêu Nguyên Mẫn, “Công chúa, những người đó muốn thái tử chết, muốn đệ đệ ngài chết.
Lời này Đường ma ma nói ra rất nặng, “Phụ …” Tiêu Nguyên Mẫn trong lòng sợ hãi theo bản năng muốn tìm Tuyên Hòa đế. Chính là chỉ nói 1 chữ liền dừng lại, màng hiểu phụ hoàng không giống mẫu hậu. Nếu là Mẫu hậu sẽ luôn bảo vệ bọn họ, bọn họ bị bệnh sẽ tự mình chăm sóc dỗ dành trong lòng, hát ru. Chính là phụ hoàng sẽ không, có đau lòng bọn họ chính là vẫn đưa bọn họ đến đây thậm chí không dám tới thăm bọn họ 1 lần.
“Hoàng thượng cũng điều tra.” Đường ma ma không biết suy nghĩ của Tiêu Nguyên Mẫn chỉ cho rằng nàng đang hỏi Tuyên Hòa đế có biết hay không cho nên đem tin tức bọn họ thăm dò được từ chỗ cung nữ đưa com nói cho Tiêu Nguyên Mẫn.
“Công chúa người phải cố khỏe lên.” Đường ma ma không dấu vết lau đi nước mắt, “Phải khỏe lên.”
“Ma ma, con muốn ăn cháo bích ngạnh.” Tiêu Nguyên Mẫn bông nhiên nói.
“Được, ma ma lập tức đi nấu cho con.” Đường ma ma trên mặt hiện lên vui mừng lập tức đi ra ngoài nhưng bị Triệu ma ma ngăn lại.
“Đợi thay thuốc cho công chúa trước đã.” Triệu ma ma lòng cũng tràn đầy phấn khởi chỉ là bình tĩnh hơn mà thôi.
Không biết do Tiêu Ngọc Tộ hay thuốc của thái y mà mụn đỏ của Tiêu Nguyên Mẫn đã có mủ, chỉ cần vượt qua “Sinh mủ nhiệt” Tiêu Nguyên Mẫn liền chuyển biến tốt.
“Huyền Huyền và Tỉ nhi thế nào rồi?” Tuyên Hòa đế đứng ở Ngự hoa viên nhìn vị trí lãnh cung hỏi, “Thái y nói thế nào?
“Hồi bệ hạ, Thái tử bệnh tình đã tốt hơn 1 chút, vảy đã bắt đầu bong ra, công chúa cũng bắt đầu kết vảy.” Lý Đức Trung mặt vui sứng, “ Qua một thời gian ngắn nữa Thái tử và công chúa liền khỏe lại hoàn toàn.”
Tuyên Hòa đế giai đoạn này luôn bị áp lực rốt cuộc đã xả ra cũng mang vài phần vui mừng, “Sai đầu bếp nấu cháo tổ yến sai người đưa cho bọn trẻ bồi bổ cơ thể.”
“Nô tài đi ngay.” Lý Đức Trung còn chưa kịp đi đã bị Tuyên Hòa đế gọi lại.
“Còn có trái cây tươi mới tiến cống hỏi thái y xem chọn loại tốt đưa cho bọn trẻ.” Tuyên Hòa đế sai khiến.
“Vâng.” Lý Đức Trung thấy Tuyên Hòa đế vui mừng nói, “Chỉ là thái y nói Thái tử và công chúa khi bong vảy sẽ để lại chút sẹo.”
“Không còn cách khác sao?”
“Có, Vương thái y nhưng có biết một loại thuốc mỡ liền sẹo, thoa 2 đến 3 năm là có thể mất hết mà đối làn da còn tốt, chỉ là nguyên liệu làm thuốc mỡ trong cung rất ít.” Lý Đức Trung thấy Tuyên Hòa đế chau mày nói nhanh, “Trong cung dược liệu ít nhưng còn đủ dùng, nhưng làm thuốc mỡ rồi thì Tuyết liên cao không chế được, 2 loại thuốc mỡ này dùng dược liệu giống nhau.”
Tuyết liên cao là thứ Thái hậu và mấy phi tử trong cung thích dùng nhất, không chỉ dưỡng da tốt mà vết rách cũng không để lại sẹo. Nhưng Tuyết liên cao dược liệu rất quý, trừ bỏ Dung tần ra cũng chỉ có chức Phi mới có. Tuyên Hòa đế đương nhiên biết điều này, “Tuyết Liên cao đều không phát nưa, trừ Thái hậu ra người khác muốn thì đều yêu cầu Trẫm cho phép, trước khi Tỉ nhi và Huyền Huyền khỏi Tuyết Liên cao không được làm ra nữa, dược liệu đều dùng chữa cho 2 đứa trẻ.”
“Vâng.” Lý Đức Trung muốn chính là lời này của Tuyên Hòa đế, bởi vì trong hậu cung những người kia không có 1 người dễ nói chuyện.
“Làm Vương thái y nhanh đi làm.” Tuyên Hòa đế suy nhĩ rồi lệnh, “Ngự Dược phòng giữ 5 hộp Tuyết Liên cao còn lại đều mang đi cho Tỉ nhi bọn trẻ.”
“Nô tài đi ngay.”
“Đúng rồi, đã chết bao nhiêu người.” Tuyên Hòa đế hỏi đến những cung nữ thái giám vị nhốt lại.
“Hồi bệ hạ, 137 người trong đó có 23 quản sự.” Mỗi ngày đều có người đem số lượng báo cho Lý Đức Trung hắn phải biết.
“Tìm người chủ mưu.” Tuyên Hòa đế sờ vào ngọc ban chỉ, “Đem những thứ điều tra được trong cung xử lý đi.” Tuyên hòa đế nói chính là nhân dịp này điều tra những người không trung thành xử lý luôn.
“Vâng.”
Đai cung nữ của Thục phi dùng thẻ bạc lấy Tuyết Liên cao bôi lên tay Thục phi, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng tán ra, “Nương nương, Tuyết liên cao chỉ còn lại nửa hộp, hay nô tỳ lại đi lấy thêm?”
“Ừ.” Thục phi không đem việc này xem quan trọng, thuốc mỡ này tuy quý nhưng đối với chức Phi lại có con trai như Thục phi chỉ là việc nhỏ, “Lấy 2 hộp về.”
“Vâng.”
Tiêu Thành Hiên cũng không đợi cung nữ vén rèm tự mình đi vào phòng hỏi, “Mẫu thân, Tuyết Liên cao còn không?”
“Còn 1 hộp nguyên, con phải dùng sao?” Dung Tần cũng không ngẩng đầu, tay cầm hoa cắm vào bình, “Để Đông Tuyết tìm cho con.”
“Nhi tử không dùng.” Tiêu Thành Hiên ngồi vào ghế, cầm tra lên uống 1 hớp, “Chỉ muốn nói cho mẫu thân 1 tiếng, sợ là mấy năm nay sẽ không có Tuyết Liên cao dùng thôi.”
“Sao?” Dung tần buông đồ trong tay, quay đầu nhìn con trai, “Làm sao vậy?”
“Mẫu thân đừng hỏi, chỉ là thuốc mỡ này dùng cẩn thận 1 chút, ai hỏi mẫu thân liền nói không có là được.” Tiêu Thành Hiên cũng vừa biết tin, “Tất cả còn bao nhiêu?”
“Còn 1 hộp nguyên và 1 hộp dở.” Dung tần suy nghĩ rồi nói, “Đông Tuyết đem thuốc cất đi.” Nàng có thể không cần nhưng con trai nàng hiện tại đang học võ, nhỡ có bị thương là phải dùng.
“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.