Hai người sóng vai đi đến thư phòng, Liễu Diệc nhìn quanh một chút bày biện trong phòng, thanh nhã gọn gàng, là phong cách của Thích Phong. Liễu Diệc quay đầu nhìn Thích Phong trêu chọc nói: “Như này mới có chút bóng dáng trước đây của ngươi, những thứ vàng ngọc xa hoa kia quả thật không hợp với ngươi.”
Thích Phong lẳng lặng nhìn lại, bình tĩnh nói: “Những viện tử khác đều không có, ngươi không cần để ý.”. Đọc 𝒕r𝓊𝗒ện ch𝓊ẩn không q𝓊ảng cáo || 𝗧𝚁UM𝗧𝚁U YỆ𝑁.𝘝n ||
Liễu Diệc nghe vậy xoay đầu lại, thâm ý nói: “Vậy cũng không chắc chắn nha vương gia. Có những chuyện không thể nói trước được.”
Ánh mắt của Thích Phong không rời khỏi Liễu Diệc, hắn gật đầu ôn hòa nói: “Ngươi nói cũng có lý.” Ngay sau đó lại nhìn thấy trong tay Liễu Diệc đang cầm đồ gì đó: “Đó là cái gì?”
Lời của hắn nhắc Liễu Diệc nhớ tới mấy món điểm tâm nọ, y kéo Thích Phong ngồi xuống bên cạnh bàn, lấy điểm tâm ra rồi khoe khoang nói: “Ta đi ra ngoài mua điểm tâm, tìm một hồi lâu mới mua được đấy.” Vừa nói vừa mở hộp ra, y cầm lấy một cái bánh đưa đến bên miệng Thích Phong: “Mau nếm thử!”
Thích Phong cắn một miếng điểm tâm mà Liễu Diệc đưa tới, cánh môi cố ý vô tình mà cọ qua đầu ngón tay của Liễu Diệc, Liễu Diệc chỉ cảm thấy một trận tê dại xẹt ngang qua đầu ngón tay, y lập tức cứng đờ rổi giật mình rụt tay lại, giả vờ ho vài tiếng để che giấu tâm tình, lại quay sang nhìn Thích Phong đang chậm rãi thưởng thức điểm tâm kia, còn chờ mong hỏi: “Thế nào? Cũng ngon đúng không?”
Thích Phong gật đầu khen: “Ăn rất ngon.”
Liễu Diệc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, ta cũng cảm thấy ăn rất ngon. Đúng rồi, cơm trưa có còn thừa không? Ta sắp đói chết rồi.”
Thích Phong khẽ nhíu mày: “Sao ngươi chưa ăn cơm? Ta sẽ kêu hạ nhân nấu lại cho ngươi.”
Liễu Diệc lắc đầu: “Không cần nấu nướng gì đâu, có màn thầu linh tinh gì đó là được rồi, không thì có mì không? Ta tự làm một bát mì cũng được nha!” Nói xong không đợi Thích Phong mở miệng đã nhanh miệng nói tiếp: “Ôi! Đúng là ta không nên hỏi ngươi, thật là ngốc. Ta tự đến phòng bếp nhìn xem vậy!”
Thích Phong nhìn bóng người hấp tấp chỉ trong chớp mắt đã chẳng thấy tăm hơi, hai mắt hắn híp lại, khóe miệng thấp thoáng một mạt ý cười, hắn ăn chầm chậm từng miếng từng miếng điểm tâm mà Liễu Diệc mang về.
Sau khi Liễu Diệc chạy ra khỏi thư phòng, cơn giận cuối cùng cũng nguôi ngoai, nhưng vẫn cứ cảm thấy lúc nãy Thích Phong có hơi kỳ lạ……
Sau khi Liễu Diệc chạy ra khỏi thư phòng, bối rối ban nãy cuối cùng cũng nguôi ngoai, nhưng vẫn cứ cảm thấy lúc nãy Thích Phong có hơi kỳ lạ……
Sau buổi tối hôm qua, hai người ăn ý chưa nhắc lại chuyện trước kia, nhưng mà khuất mắc trong lòng cũng không dễ mà tiêu trừ nhanh như vậy, chuyện phát sinh như vậy cũng khó mà giải bày. Chỉ là cục diện trước mắt, vô giải.
Phòng bếp canh giờ này cũng không có ai, Liễu Diệc cứ thế đi vào, sau khi nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không còn nguyên liệu nấu ăn nào, cũng chẳng còn món gì thừa lại, ngay cả màn thầu thì có vẻ phòng bếp cũng không làm sẵn, thật muốn sầu cả người. Vì thế Liễu Diệc đành phải tự mình ra trận làm mì sợi vậy, mấy món khác thì y không biết làm, chỉ biết mỗi nấu mì, hương vị thật sự chẳng có gì đặc sắc, nhưng mà y cũng quen rồi, hơn nữa y cũng không kén ăn cho lắm.
Thích Phong dừng một chút, rồi kéo người đứng thẳng dậy, tiếp tục chỉnh áo choàng cho y, lại nhướng mày nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Liễu Diệc: “Trở về phòng thôi.”
Sau khi ăn no Liễu Diệc đi đến bên ngoài thư phòng của Thích Phong, thấy hắn lại đang khom người vẽ tranh. Thích Phong cúi đầu đứng trước thư án, tóc dài thoải mái mà thả rũ sau người, ngón tay chấp bút thon dài hữu lực, có lẽ do những ngày gần đây hắn gầy đi nhiều nên khớp xương đặc biệt nhô ra, một thân áo quần đen tuyền khiến cho hắn lại thêm vài phần nghiêm nghị… Liễu Diệc chưa tiến vào vội, y thuận thế dựa vào trụ cột bên hành lang, lẳng lặng nhìn người trong phòng.
Sau buổi tối hôm qua, hai người ăn ý chưa nhắc lại chuyện trước kia, nhưng mà khuất mắc trong lòng cũng không dễ mà tiêu trừ nhanh như vậy, chuyện phát sinh như vậy cũng khó mà giải bày. Chỉ là cục diện trước mắt, vô giải.
Khi Liễu Diệc đuổi theo hắn tới kinh thành cũng không nghĩ được nhiều như vậy, y chỉ là đơn thuần không muốn Thích Phong một mình đối diễn với từng đợt sóng ngầm mãnh liệt nơi kinh thành này, càng không muốn để hắn một mình không nơi tựa vào sau khi gánh chịu nỗi đau mất người thân, nỗi đau đó quá mức thống khổ, Liễu Diệc không hy vọng Thích Phong phải trải qua những điều đó. Hơn nữa là, chính y căn bản không muốn rời khỏi Thích Phong…
Khi Liễu Diệc đuổi theo hắn tới kinh thành cũng không nghĩ được nhiều như vậy, y chỉ là đơn thuần không muốn Thích Phong một mình đối diện với từng đợt sóng ngầm mãnh liệt nơi kinh thành này, càng không muốn để hắn một mình không nơi tựa vào sau khi gánh chịu nỗi đau mất người thân, nỗi đau đó quá mức thống khổ, Liễu Diệc không hy vọng Thích Phong phải trải qua những điều đó. Hơn nữa là, chính y căn bản không muốn rời khỏi Thích Phong…
Nhưng mà Liễu Diệc không nhịn được… Y nghĩ, lén đến mấy ngày này thôi vậy, khi đến lúc rồi thì Liễu Diệc sẽ tự động biến mất trong cuộc sống của Thích Phong, chỉ cần lặng lẽ khuất sau bảo vệ hắn và cả người nhà của hắn, như vậy cũng coi như là sớm sớm chiều chiều bên nhau. Hiện tại Liễu Diệc chỉ mơ hồ nghĩ được đến thế, muốn ở bên người hắn, để hắn không phải một mình chịu tội ở nơi mà y không thấy.
Liễu Diệc biết hai người bọn họ sẽ không có tương lai, cũng biết dựa theo quyết định từ biệt ban đầu của Thích Phong thì đó cũng là kết cục của bọn họ. Không có gì là không thể bình ổn qua thời gian, chỉ vài năm nữa thôi, khi thế cục triều đình ổn định, khi Tây Nam thực sự hết hy vọng, khi hoàng đế hoàn toàn loại bỏ mọi thế lực của Tây Nam, thì sẽ không còn nghi ngờ gì với Thích Phong nữa, Bình Vương phủ suy cho cùng chỉ là một tước vị không thừa kế, chỉ việc dưỡng một cái nhàn tản vương đã củng cố được danh công đức của quân vương, thật sự là có lời. Đến lúc đó, Thích Phong sẽ dần dần quên đi y, có thể sẽ tìm được một nữ tử môn đăng hộ đối nào đó mà hắn ái mộ, có thể quang minh chính đại mà cưới vào cửa, còn có thể có rất nhiều tiểu hài tử, một nhà hạnh phúc…
Phòng bếp canh giờ này cũng không có ai, Liễu Diệc cứ thế đi vào, nhìn chung quanh một vòng sau, phát hiện không còn nguyên liệu nấu ăn nào, cũng chẳng còn món gì thừa lại, ngay cả màn thầu có vẻ phòng bếp cũng không làm sẵn, thật muốn sầu cả người. Vì thế Liễu Diệc đành phải tự mình ra trận làm mì sợi vậy, mấy món khác thì y không biết làm, chỉ biết mỗi nấu mì, hương vị thật sự chẳng có gì đặc sắc, nhưng mà y cũng quen rồi, hơn nữa y cũng không kén ăn cho lắm.
Nhưng mà Liễu Diệc không nhịn được… Y nghĩ, lén đến mấy ngày này thôi vậy, khi đến lúc rồi thì Liễu Diệc sẽ tự động biến mất trong cuộc sống của Thích Phong, chỉ cần lặng lẽ khuất sau bảo vệ hắn và cả người nhà của hắn, như vậy cũng coi như là sớm sớm chiều chiều bên nhau. Hiện tại Liễu Diệc chỉ mơ hồ nghĩ được đến thế, muốn ở bên người hắn, để hắn không phải một mình chịu tội ở nơi mà y không thấy.
Đứng cũng được một lúc lâu, từng đợt gió thôi qua khiến y hơi rùng mình, Liễu Diệc nhịn không được mà hắt xì một cái, Thích Phong đi ra, cầm áo choàng khoác lên cho y: “Nghĩ linh tinh cái gì thế? Sao lại không đi vào trong?”
Liễu Diệc biết hai người bọn họ sẽ không có tương lai, cũng biết dựa theo quyết định từ biệt ban đầu của Thích Phong thì đó cũng là kết cục của bọn họ. Không có gì là không thể bình ổn qua thời gian, chỉ vài năm nữa thôi, khi thế cục triều đình ổn định, khi Tây Nam thực sự hết hy vọng, khi hoàng đế hoàn toàn loại bỏ mọi thế lực của Tây Nam, thì sẽ không còn nghi ngờ gì với Thích Phong nữa, Bình Vương phủ suy cho cùng chỉ là một tước vị không thừa kế, chỉ việc dưỡng một cái nhàn tản vương đã củng cố được danh công đức của quân vương, thật sự là có lời. Đến lúc đó, Thích Phong sẽ dần dần quên đi y, có thể sẽ tìm được một nữ tử môn đăng hộ đối mà hắn ái mộ, có thể quang minh chính đại mà cưới vào cửa, còn có thể có rất nhiều tiểu hài tử, một nhà hạnh phúc…
Liễu Diệc trên mặt một bộ tươi cười, mắt nheo nheo, ghé sát bên tai Thích Phong nói: “Nghĩ đến ngươi.” Dứt lời còn cố ý thổi thôi khí vào tai hắn.
Đứng cũng được một lúc lâu, từng đợt gió thôi qua khiến y hơi rùng mình, Liễu Diệc nhịn không được mà hắt xì một cái, Thích Phong đi ra, cầm áo choàng khoác lên cho y: “Nghĩ linh tinh cái gì thế? Sao lại không đi vào trong?”
Thích Phong dừng một chút, rồi kéo người đứng thẳng dậy, tiếp tục chỉnh áo choàng cho y, lại nhướng mày nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Liễu Diệc: “Trở về phòng thôi.”
Liễu Diệc gật gật đầu toan bước về phía thư phòng, kết quả bị Thích Phong kéo qua hướng khác. Liễu Diệc có chút hoang mang, nhưng vẫn nhu thuận đi theo: “Không phải về thư phòng sao?”
Liễu Diệc trên mặt một bộ tươi cười, mắt nheo nheo, ghé sát bên tai Thích Phong nói: “Nghĩ đến ngươi.” Dứt lời còn cố ý thổi thôi khí vào tai hắn.
Thích Phong nhàn nhạt nói: “Phòng ngủ.”
Liễu Diệc: “???”
Liễu Diệc bừng tỉnh: “Ngủ trưa sao? Ngươi lúc nào thì dưỡng thành thói quen này?”
Thích Phong: “Vừa mới.”
Liễu Diệc: “???”
Thích Phong: “Vừa mới.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã đọc ε==(づ′▽`)づ