Diệc Phong

Chương 8: Phi Diêu




Đảo mắt đã qua cửa ải cuối năm, đường phố náo nhiệt hẳn lên, mấy người bán rong cũng ra bày bán nhiều hơn trước, họp chợ nối liền không dứt.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, Liễu Diệc đứng ở cửa duỗi người, nghiêng đầu nhìn về phía nhà chính, vẫn không có động tĩnh gì, lại nghĩ đến Thích Phong còn chưa dậy, nên cũng không muốn đi quấy rầy hắn. Liễu Diệc thong thả ung dung ra ngoài chơi, vừa lúc gặp được Truy Vân đang đi vào viện tử.
Truy Vân nhìn thấy Liễu Diệc, sắc mặt có hơi chút kinh ngạc: “Liễu đại hiệp hôm nay dậy sớm vậy?”
Liễu Diệc gật gật đầu, bước chân vẫn không dừng: “Hôm qua ngủ nhiều quá rồi, giờ ta ra ngoài đi dạo.”
Truy Vân nhìn Liễu Diệc quy quy củ củ đi ra cửa, không nhịn được mà dò hỏi: “Liễu đại hiệp đi cửa đấy à?”
Liễu Diệc buồn cười quay đầu lại, xua xua tay với Truy Vân: “Mới vừa rời giường không thể động tường.”
Truy Vân đứng sau trợn tròn mắt.
Liễu Diệc chậm rì rì đi vòng qua đình đài lầu các, hoa viên núi giả, trên đường gặp nhóm hạ nhân đều vừa cung kính vừa né tránh hành lễ với y, cũng không dám nhiều lời gì, Liễu Diệc thầm nghĩ hẳn là đã được Truy Vân nhắc nhở qua rồi nên cũng không để ý, rồi lại đi từ cửa hông ra khỏi phủ.
Y ngựa quen đường cũ mà vòng qua mấy con phố, rồi lập tức đi về phía “Hữu lai tửu lầu”, tửu lầu là nơi có thể nghe ngóng tin tức dễ dàng nhất, chọn chọn nhặt nhặt thì chắc vẫn có chút hữu dụng. Y kiếm một cái vị trí kề cửa sổ ở đại sảnh rồi ngồi xuống, gọi mấy phần điểm tâm thêm một vò rượu, Liễu Diệc vừa ăn vừa lắng nghe xem mấy người bàn bên đang tán gẫu chuyện gì.
“Này, có nghe gì chưa? Đại ca của Tăng quý phi, Tăng Tuấn bị nhốt vô đại lao rồi!”
“Còn quý phi cái gì nữa! Không phải đã bị biếm lãnh cung rồi sao?”
“Còn không phải sao, là mưu phản đấy! Chính là đại tội tru di cửu tộc đó! Hoàng thượng như vậy đã là khai ân rồi!”
“Nghe nói hắn còn muốn thông đồng với Bình Vương!”
“Ta cũng nghe nói thế, chết đến nơi còn muốn vu hãm vương gia của chúng ta nữa chứ!”
“Hoàng thượng xem Bình vương như người một nhà, cũng coi như đủ nhân đủ nghĩa, vương gia sao có thể theo Tăng Tuấn tạo phản được?”
“Chẳng sợ nói câu đại nghịch bất đạo, vương gia muốn phản thì đã sớm phản từ lâu rồi!”
“Lại chẳng thế!”
“Tây Nam vương trấn giữ đại quân, nhưng một lòng trung can nghĩa đảm, toàn gia trung liệt! Hiện giờ chỉ còn lại Bình vương, thật là… Ôi!”
“Đáng tiếc Bình Vương thể nhược, khó lòng gánh vác trọng trách trấn giữ quân đội.”
“Triều ta cũng không phải không có đại tướng, tân nhiệm Tần đại soái không phải đang nắm giữ Tây Nam quân sao?”
“Đúng đấy! Dẫn dắt hai trận đại toàn thắng, bọn mọi rợ chỉ có thể lui về kêu cha gọi mẹ ha ha ha!”
“Lại nói tiếp, mấy ngày gần đây có đồn đãi nói Bình Vương là……”
“Là gì?”
“Ôi! Ta cũng chỉ nghe chút phong thanh mà thôi, là do người trong Bình vương phủ truyền ra.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Bình vương không phải cả ngày tu thân dưỡng tính trong phủ đệ, không thèm ra khỏi cửa sao? Hắn thì có thể có chuyện gì chứ?”
“Ta cũng tò mò, đừng úp úp mở mở nữa!”
“Khụ, các ngươi ghé sát vô, ta cũng không biết là thật hay giả, nhưng mà ta nghe nói Bình Vương là… đoạn tụ.”
“Không thể nào?”
“Nhìn không ra nha!”
“Nói bé thôi… Sao lại không thể, kẻ có tiền không phải đều là cái dạng này sao?”
“Theo như lời ngươi vừa nói, e rằng Bình Vương ngày ngày ở trong phủ là để…”
“Nghe nói có một cận vệ như hình với bóng với hắn đấy.”
“Cận vệ kia ta cũng biết, hắn là đi theo Bình vương đến kinh thành, trông bộ dáng đúng là rất tươi trẻ…”
Liễu Diệc nghe không nổi nữa, vẻ mặt lạnh tanh ném “ám khí” qua, bay tới người còn đang ba hoa nói này nói nọ, người đó còn nhảy khỏi chỗ rồi tru lên: “Tên nhãi nào không có mắt dám ném vào người đại gia ta?” Người đó không tìm được kẻ gây họa, chỉ đành tức giận mà đá đá chân bàn, hùng hùng hổ hổ mắng nhiếc, mọi người cũng đổi sang đề tài khác.
Liễu Diệc nhủ thầm mấy thứ vừa nghe xong trong lòng lại lần nữa, thật đúng là “thu hoạch ngoài ý muốn”, y vốn dĩ không muốn nghe mấy chuyện bát quái về Thích Phong… Cổ gắng bình ổn tâm trạng, kiên nhẫn nán lại thêm một lát, đến khi uống hết rượu trong tay Liễu Diệc mới cáu kỉnh vỗ vỗ bàn gọi tiểu nhị tới tính tiền, rồi đi ra khỏi tửu lầu.
Bước chân y do dự trong chốc lát, nhưng Liễu Diệc vẫn đi đến hướng mục tiêu đã định trước, qua bảy tám khúc quanh rồi quẹo vào một cái hẻm nhỏ. Ngõ nhỏ này vừa tồi tàn vừa cũ kỹ, lối đi lại nhỏ hẹp, ngoại trừ Liễu Diệc thì dường như chẳng còn người sống nào, Liễu Diệc đi men theo ngõ nhỏ một lát, rồi dừng chân trước một cánh cửa xưa cũ, y giơ ngón trỏ lên co lại rồi gõ cửa theo tiết tấu riêng, sau đấy chỉ khoanh tay đứng chờ trước cửa.
Đứng chờ chốc lát thì cửa từ từ mở ra một khe nhỏ, Liễu Diệc vụt người đi vào, chỉ thấy sau cửa là một bé trai đầu buộc hai bím tóc, bé trai dẫn y tiến vào rồi lập tức đóng cửa lại lần nữa, bé trai ngửa đầu tươi cười vui vẻ với Liễu Diệc, bàn tay nho nhỏ níu lấy góc áo của Liễu Diệc kéo vào trong, thanh thúy mở miệng: “Liễu ca ca, cha đệ ở bên trong, mau đi theo đệ.”
Liễu Diệc dịch bước chân thoải mái để bé trai lôi y đi, đến khi kéo y vào phòng trong thì bé trai lập tức buông tay rồi chạy vòng ra sau bình phong, vừa chạy vừa hô lên vui sướng: “Cha! Liễu ca ca tới rồi!”
Một giọng nói thanh lãnh hùa theo đáp lại: “Ừm, Tiểu Bảo ngoan, tự ra ngoài chơi đi.”
Liễu Diệc thật sự không hiểu đám ăn no rửng mỡ kia muốn cái gì, y bức bối đặt chén trà sang một bên rồi tức giận nói: “Giáo chủ của bọn họ có bệnh đúng không? Mẹ của ta đã xuống mồ bao nhiêu năm rồi? Lão ta cứ nhìn chằm chằm ta không buông để làm gì? Ta có cái gì có thể uy hiếp đến hắn? Ta ở đâu cũng có liên quan gì đến hắn cơ chứ? Còn nữa, ta còn chưa có hội gặp mẹ được mấy lần, mối quan hệ thân sơ này còn chẳng tốt đẹp gì đấy sao?!”
Mai Châu xoa xoa mi tâm: “Ngươi không nên ở lại kinh thành lâu như vậy, Bại Nguyệt giáo đã nhận được tin tức rồi, sợ là ít ngày nữa sẽ có động thái gì đó.”
Sau đó bé trai lại vui sướng chạy ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thẩn đóng cửa lại.
Giọng nói Mai Châu vẫn thanh lãnh như cũ, không chút gợn sóng: “Nuôi cáo trong nhà… Cũng chưa chắc, nó phải có bản lĩnh đấy trước đã, còn về việc nó có hận ta hay không, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý sao?”
Liễu Diệc chẳng còn lời nào để nói: “Ta chẳng bằng không cần……”
Liễu Diệc xoay người nhìn người đang từ sau bình phong đi ra, tuổi còn rất trẻ, tóc dài rối tung chưa cột, quả là khác hẳn so với giọng nói thanh lãnh ban nãy, tướng mạo của hắn rất nhu hòa quyến rũ, có một loại khí chất nhu mỹ khó thể phân biệt được, bây giờ cả người thoạt trông có chút bệnh nhược, nhưng lại sinh ra phong thái mỹ nhân ốm yếu. Thế nhưng không thể kinh thường người này được.
Mai Châu biết ngay y sẽ thắc mắc cái này, chỉ nhàn nhạt nói: “Là con của Từ gia.”
Sau đó bé trai lại vui sướng chạy ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thẩn đóng cửa lại.
Liễu Diệc không nhìn lung tung chỉ ngồi xuống cạnh bàn rồi tự rót cho mình một chén trà, y cũng không nhiều lời mà vào thẳng vấn đề chính: “Muốn truyền tin gì cho ta sao?”
Y dửng dưng trả lời: “Ta quậy với hắn cũng chẳng phải ngày một ngày hai, từ khi hắn còn chưa phải Bình vương thì ta đã cả ngày dán bên cạnh hắn rồi, bây giờ ngươi mới hỏi thì cũng đã muộn rồi?”
Mai Châu ngồi đối diện Liễu Diệc: “Ngươi sao lại ở cùng Bình vương rồi?”
Mai Châu cười cười: “Đừng nói như vậy, ngươi tốt xấu gì cũng là nàng thân sinh, nàng để Phi Diên lại cho ngươi, chính là suy nghĩ cho ngươi.”
Liễu Diệc xoay người nhìn người đang từ sau bình phong đi ra, tuổi còn rất trẻ, tóc dài rối tung chưa cột, quả là khác hẳn so với giọng nói thanh lãnh ban nãy, tướng mạo của hắn rất nhu hòa quyến rũ, có một loại khí chất nhu mỹ khó thể phân biệt được, bây giờ cả người thoạt trông có chút bệnh nhược, nhưng lại sinh ra phong thái mỹ nhân ốm yếu. Thế nhưng không thể kinh thường người này được.
Liễu Diệc biết tỏng ý của hắn là “Ngươi sao lại quậy với người của triều đình thế?”
Y dửng dưng trả lời: “Ta quậy với hắn cũng chẳng phải ngày một ngày hai, từ khi hắn còn chưa phải Bình vương thì ta đã cả ngày dán bên cạnh hắn rồi, bây giờ ngươi mới hỏi thì cũng đã muộn rồi?”
Mai Châu thừa biết tính tình của y: “Lúc ấy khác với bây giờ, ngươi cũng rõ ràng mà.”
Liễu Diệc biết ý của hắn là đã mặc kệ y rồi, tâm tình không khỏi tốt hơn đôi chút, hơn nữa Bại Nguyệt giáo gì đó y cũng chẳng để tâm gì lắm, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần đều chỉ là nháo mấy cái cỏn con như theo dõi gì đó, chẳng biết mấy người ở Phi Diêu lo lắng cái gì. Nhưng điều y quan tâm lại là cái khác: “Mai Châu, lúc nào thì ngươi lại có nhi tử lớn như vậy?”
Liễu Diệc đương nhiên hiểu, người không hiểu là bọn họ mới đúng, y nghiêm mặt rồi chậm rãi mở miệng: “Ta đã sớm nói rõ về Thích Phong rồi, nhưng khi đó các ngươi không tin, hiện tại cũng nên tin rồi đi. Hơn nữa, thế cục như thế, Thích Phong là Thích Phong, triều đình là triều đình, ta cũng không phải kẻ không phân rõ trắng đen, các ngươi không phải nhiều lần nhắc nhở làm gì. Vậy nên, lần này gọi ta tới là có chuyện gì khác sao?”
Mai Châu xoa xoa mi tâm: “Ngươi không nên ở lại kinh thành lâu như vậy, Bại Nguyệt giáo đã nhận được tin tức rồi, sợ là ít ngày nữa sẽ có động thái gì đó.”
Mai Châu không tranh luận với y nữa: “Ta kêu ngươi tới cũng không có chuyện gì khác, ta biết ngươi vẫn bài xích mấy chuyện của đời trước, nhưng mà các ngươi vẫn có quan hệ huyết thống, ngươi đã bị cuốn vào rồi thì tốt nhất vẫn nên cảnh giác nhiều hơn. Nhân thủ của chúng ta phân tán nhiều nơi, ở kinh thành thì chỉ có ta và Mai Kí, mà tổng đàn của Bại Nguyệt giáo lại ở ngay trong kinh thành, nên chính ngươi nhất định phải cẩn thận một chút. Ngay cả Bình vương phủ, ta xem chừng cũng không đơn giản đâu, tự ngươi có chừng mực là được rồi.”
Liễu Diệc thật sự không hiểu đám ăn no rửng mỡ kia muốn cái gì, y bức bối đặt chén trà sang một bên rồi tức giận nói: “Giáo chủ của bọn họ có bệnh đúng không? Mẹ của ta đã xuống mồ bao nhiêu năm rồi? Lão ta cứ nhìn chằm chằm ta không buông để làm gì? Ta có cái gì có thể uy hiếp đến hắn? Ta ở đâu cũng có liên quan gì đến hắn cơ chứ? Còn nữa, ta còn chưa có hội gặp mẹ được mấy lần, mối quan hệ thân sơ này còn chẳng tốt đẹp gì đấy sao?!”
Mai Châu cười cười: “Đừng nói như vậy, ngươi tốt xấu gì cũng là nàng thân sinh, nàng để Phi Diên lại cho ngươi, chính là suy nghĩ cho ngươi.”
Liễu Diệc không nhìn lung tung chỉ ngồi xuống cạnh bàn rồi tự rót cho mình một chén trà, y cũng không nhiều lời mà vào thẳng vấn đề chính: “Muốn truyền tin gì cho ta sao?”
Liễu Diệc chẳng còn lời nào để nói: “Ta chẳng bằng không cần……”
Mai Châu thừa biết tính tình của y: “Lúc ấy khác với bây giờ, ngươi cũng rõ ràng mà.”
Mai Châu: “Đây là ghét bỏ nhóm bằng hữu chúng ta sao?”
Liễu Diệc liếc mắt nhìn Mai Châu một cái: “Nhóm người các ngươi theo ta thật sự là lãng phí nhân tài, để các ngươi giải tán các ngươi còn không chịu, ta có nơi nào cần dùng đâu?”
Mai Châu ngồi đối diện Liễu Diệc: “Ngươi sao lại ở cùng Bình vương rồi?”
Mai Châu không tranh luận với y nữa: “Ta kêu ngươi tới cũng không có chuyện gì khác, ta biết ngươi vẫn bài xích mấy chuyện của đời trước, nhưng mà các ngươi vẫn có quan hệ huyết thống, ngươi đã bị cuốn vào rồi thì tốt nhất vẫn nên cảnh giác nhiều hơn. Nhân thủ của chúng ta phân tán nhiều nơi, ở kinh thành thì chỉ có ta và Mai Kí, mà tổng đàn của Bại Nguyệt giáo lại ở ngay trong kinh thành, nên chính ngươi nhất định phải cẩn thận một chút. Ngay cả Bình vương phủ, ta xem chừng cũng không đơn giản đâu, tự ngươi có chừng mực là được rồi.”
Liễu Diệc nghe xong bèn nhăn mày: “Từ gia thật sự đã bị diệt oan, âu cũng là trời xui đất khiến, tạo hóa trêu ngươi… Cũng chẳng phải là ngươi hạ lệnh, ngươi cũng chỉ là người chấp hành mà thôi, còn đứa nhỏ kia… Thôi, ngươi không can thiệp chuyện của ta, thì ta cũng không nhiều lời chuyện của ngươi, chỉ là vẫn nên để mắt đến mọi thứ nhiều hơn”
Liễu Diệc biết ý của hắn là đã mặc kệ y rồi, tâm tình không khỏi tốt hơn đôi chút, hơn nữa Bại Nguyệt giáo gì đó y cũng chẳng để tâm gì lắm, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần đều chỉ là nháo mấy cái cỏn con như theo dõi gì đó, chẳng biết mấy người ở Phi Diêu lo lắng cái gì. Nhưng điều y quan tâm lại là cái khác: “Mai Châu, lúc nào thì ngươi lại có nhi tử lớn như vậy?”
Mai Châu biết ngay y sẽ thắc mắc cái này, chỉ nhàn nhạt nói: “Là con của Từ gia.”
Vừa nghe được đáp án, y thật chẳng biết nên biểu cảm như nào, Liễu Diệc vỗ vỗ vai Mai Châu: “Ngươi đây là nuôi cáo trong nhà, ngươi không sợ khi nó trưởng thành sẽ hận ngươi sao?”
Giọng nói Mai Châu vẫn thanh lãnh như cũ, không chút gợn sóng: “Nuôi cáo trong nhà… Cũng chưa chắc, nó phải có bản lĩnh đấy trước đã, còn về việc nó có hận ta hay không, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý sao?”
Liễu Diệc nghe xong bèn nhăn mày: “Từ gia thật sự đã bị diệt oan, âu cũng là trời xui đất khiến, tạo hóa trêu ngươi… Cũng chẳng phải là ngươi hạ lệnh, ngươi cũng chỉ là người chấp hành mà thôi, còn đứa nhỏ kia… Thôi, ngươi không can thiệp chuyện của ta, thì ta cũng không nhiều lời chuyện của ngươi, chỉ là vẫn nên để mắt đến mọi thứ nhiều hơn”
Mai Châu gật đầu đồng tình. Nhàn thoại trong chốc lát thì Liễu Diệc đã cáo từ rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đã đọc ε==(づ′▽`)づ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.