Liễu Diệc đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi tới đường chính, rồi chậm rì rì dậm chân đi giữa đám đông, trong lòng trầm tư ngẫm nghĩ.
Liễu Diệc nghe sư phụ nói y là được người nhặt về ở trước cửa nhà, thật hay giả cũng không biết được. Dù sao mấy chuyện trước tám tuổi y đều không nhớ rõ, sau tám tuổi thì y chỉ đi theo sư phụ bôn ba khắp trốn. Thẳng đến năm mười bốn tuổi ấy, có một ngày y tỉnh lại đã phát hiện không thấy sư phụ đâu rồi, chỉ chừa lại một phong thư nói là đi kinh thành xử lý ít chuyện, lúc ấy y cũng không để tâm, chờ đến khi Liễu Diệc nghe được phong thanh mới phát giác ra có gì đó không đúng, rồi lập tức chạy đến kinh thành, nhưng điều y nhìn thấy lại chính là thi thể lạnh băng của sư phụ.
Khi đó y thật sự cảm thấy cả bầu trời như đang sụp xuống, y hận những người bên cạnh, bao gồm cả Văn Ngọc, y hận người nói nói cái gì quy củ giang hồ cho y, y hận người “khoanh tay đứng nhìn”, y hận chính mình ngây ngốc vô tri… Văn Ngọc không chịu nói cho y cụ thể ngọn nguồn, y ở lại kinh thành rất lâu để điều tra nhưng vẫn không thu hoạch được gì, y nản lòng thoái chí, uể oải không dậy nổi tinh thần.
Cũng là lúc ấy, mấy người Phi Diêu liên hệ với y, bọn họ lập tức nói y biết y là con trai của các chủ bọn họ, rồi lại lập tức nói các chủ của bọn họ, cũng chính là mẹ ruột Liễu Diệc trong miệng bọn họ, rằng muốn y tiếp quản Phi Diêu các. Mấy người tới lúc ấy đều bị Liễu Diệc đuổi hết ra ngoài.
Qua một đoạn thời gian, Liễu Diệc rời khỏi kinh thành, nơi này thật sự khiến y ở không nổi.
Sau lại qua hai ba năm, y đã đi qua rất nhiều nơi, dần dần làm quen với những tháng ngày không có sư phụ bên cạnh. Mỗi ngày đều mơ màng hồ đồ sống qua ngày, nhưng mà cho đến một ngày có chuyện bất ngờ xảy ra, đó là năm y 17 tuổi gặp được Thích Phong ở Tây Nam…
Sau ba năm vân du tứ hải, y vẫn chọn định cư lại ở Tây Nam, người của Phi Diêu vẫn luôn đi theo y, y cũng ngầm đồng ý, sau đó y dần dần hiểu cách thức Phi Diêu các thu nạp thế lực. Phi Diêu các là một nơi thu thập bí mật, là tổ chức ám sát, thành viên gia nhập có đủ loại thân phận, thân phận bên ngoài có kiếm khách giang hồ cũng có thư sinh nghèo, thậm chí có cả quan viên trong triều, thị vệ trong cung, ngày thường toàn giao tiếp bằng mật thư, trông thì rời rạc nhưng rất đoàn kết.
Liễu Diệc chỉ đại khái điều chỉnh lại một chút bố cục các thế lực của Phi Diêu các, còn mấy chuyện bên trong đều có nội bộ điều hành riêng, tất cả đều giao cho thủ lĩnh các bộ sắp xếp, kỳ thật y cũng chẳng nhúng tay vào quá nhiều, mà Liễu Diệc cũng không quen sai phái bọn họ.
Đến cả Bại Nguyệt giáo, nghe nói vốn dĩ Phi Diêu các và bọn họ không quá hợp nhau, hơn nữa giáo chủ của bọn họ và mẹ của Liễu Diệc có ân oán gút mắt, mấy năm nay thực sự gây phiền toái không ít. Chỉ là giáo chủ bọn họ ra lệnh cưỡng chế không được để Liễu Diệc ở lại kinh thành, Liễu Diệc thật sự nghĩ không ra là tại sao, thêm nữa trông thái độ của Mai Châu, có vẻ như đã lên tới mức độ sinh tử.
Nghĩ nghĩ một hồi Liễu Diệc đã bất tri bất giác trở về vương phủ, vẫn là trèo tường như thường ngày. Lúc này những lời nói nhảm ở tửu lầu lại vang lên trong đầu Liễu Diệc, Liễu Diệc không khỏi có chút lo lắng. Nhẹ nhàng trèo qua đầu tường, Liễu Diệc trực tiếp đi đến thư phòng, nhưng không ngờ lại không tìm thấy người, nghĩ nghĩ, đại khái chắc còn đang ở trong phòng ngủ, vì thế lại xoay người đi về hướng phòng ngủ, kết quả vẫn là không thấy ai. Liễu Diệc đứng tại chỗ sờ sờ cằm, Thích Phong ngày thường cũng chỉ lui tới qua lại hai nơi này, nhưng cả hai nơi đều không thấy người, vậy chắc là đã đi ra ngoài. Liễu Diệc quyết định ở đây chờ vậy, xoay người một cái đã phóng lên giường nằm, rồi ôm chăn ngủ luôn.
Không biết đã ngủ bao lâu, Liễu Diệc dần dần tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Thích Phong đang ngồi cạnh bàn cách đó không xa, hắn đang nghiêm túc cúi đầu nhìn thư tín trên tay. Liễu Diệc lại từ từ nhắm mắt lại một lần nữa, đợi cho cơn buồn ngủ tiêu tán, đầu óc thanh tỉnh đôi chút mới đứng dậy đi đến bên người Thích Phong.
Thích Phong nghe thấy lời y nói, lạnh lẽo giữa đôi mày tan biến, lại ẩn ẩn chút dịu dàng nhu hòa khó thấy: “Không sao.”
Thích Phong thấy Liễu Diệc lại gần, bèn buông phong thư trong tay xuống, rồi kéo Liễu Diệc ngồi xuống. Liễu Diệc thuận thế ngồi xuống bên cạnh Thích Phong, y nhìn khuôn mặt nhuốm màu mỏi mệt của Thích Phong, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải đêm qua không ngủ được hay không?”
Thích Phong nghe thấy lời y nói, lạnh lẽo giữa đôi mày tan biến, lại ẩn ẩn chút dịu dàng nhu hòa khó thấy: “Không sao.”
Liễu Diệc cũng không hỏi nhiều, ngược lại còn nói cho Thích Phong nghe chuyện ở tửu lầu, trong suốt quá trình Thích Phong chỉ nhàn nhạt ngồi nghe, nhưng Liễu Diệc thì càng nói càng tức: “Bọn họ sao lại có thể bịa chuyện về ngươi như vậy!?”
Không biết đã ngủ bao lâu, Liễu Diệc dần dần tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Thích Phong đang ngồi cạnh bàn cách đó không xa, hắn đang nghiêm túc cúi đầu nhìn thư tín trên tay. Liễu Diệc lại từ từ nhắm mắt lại một lần nữa, đợi cho cơn buồn ngủ tiêu tán, đầu óc thanh tỉnh đôi chút mới đứng dậy đi đến bên người Thích Phong.
Trong lòng Thích Phong đều hiểu rõ mấy chuyện này, nên chỉ nhẹ giọng trấn an Liễu Diệc: “Những chuyện đó không đáng ngại gì, ta đều biết cả, không đáng để ngươi tức giận.”
Kỳ thật bọn họ cũng chưa nhận ra, giữa giọng điệu lên án của Liễu Diệc ngoại trừ bực bội và lo lắng, thì còn có đôi chút vị chua chua khó nhận ra.
Thích Phong thấy Liễu Diệc lại gần, bèn buông phong thư trong tay xuống, rồi kéo Liễu Diệc ngồi xuống. Liễu Diệc thuận thế ngồi xuống bên cạnh Thích Phong, y nhìn khuôn mặt nhuốm màu mỏi mệt của Thích Phong, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải đêm qua không ngủ được hay không?”
Nếu Thích Phong đã nói hắn đã biết rồi thì Liễu Diệc cũng không tiện nhúng tay, chuyện ngày hôm ấy cứ như vậy trôi qua. Chỉ có Truy Vân nhiều ngày liền luôn ôm mối nghi hoặc trong lòng: Sao Liễu đại hiệp gần đây đều lạnh nhạt với mình như vậy?
Trong lòng Thích Phong đều hiểu rõ mấy chuyện này, nên chỉ nhẹ giọng trấn an Liễu Diệc: “Những chuyện đó không đáng ngại gì, ta đều biết cả, không đáng để ngươi tức giận.”
Mấy ngày gần đây Thích Phong đều không ở trong phủ nhiều, Liễu Diệc cảm thấy nhàm chán nên cũng lang thang đi bộ bên ngoài cả ngày. Nhưng mà suy cho cùng Liễu Diệc không quá quen với đường xá ở kinh thành bây giờ, hôm nay chỉ đi xa chút thôi thì đã quên mất luôn đường về.
Liễu Diệc cũng không hỏi nhiều, ngược lại còn nói cho Thích Phong nghe chuyện ở tửu lầu, trong suốt quá trình Thích Phong chỉ nhàn nhạt ngồi nghe, nhưng Liễu Diệc thì càng nói càng tức: “Bọn họ sao lại có thể bịa chuyện về ngươi như vậy!?”
Nhìn cái ngõ cụt sau bảy tám khúc quanh vòng vèo trước mặt, Liễu Diệc không khỏi thở dài. Y ngẩng đầu nhìn vách tường cao ngất trơn loáng, cho dù khinh công cũng không trèo lên được. Hết cách, Liễu Diệc chỉ có thể dùng đến cách ngu ngốc nhất là đánh dấu mấy đường mà mình đã đi qua, loại bỏ những đường cụt thì có thể tìm được đường ra ngoài rồi. Rốt cuộc, ngay lúc Liễu Diệc sắp hao hết chút kiên nhẫn cuối cùng, y quay người, thế mà lại nhìn thấy đường chính phồn hoa đang nô nức tiếng người, thật sự trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm khái “sống sót sau đại nạn”, y xác định phương hướng, rồi trở về theo hướng vương phủ.
Kỳ thật bọn họ cũng chưa nhận ra, giữa giọng điệu lên án của Liễu Diệc ngoại trừ bực bội và lo lắng, thì còn có đôi chút vị chua chua khó nhận ra.
Ngay sau y có hai bóng người cũng từ trong hẻm đi ra, một nam một nữ, đều đã che mặt nên không rõ mặt mũi ra sao.
“Phó đàn chủ, chúng ta tại sao không trộn thẳng dược vô đồ ăn của y? Dược này vốn vô sắc vô vị, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.”
“Dược này tuy không hề hấn gì với thân thể, nhưng dùng trực tiếp vẫn sẽ có tổn hại nhất định. Vẫn là nhẹ nhàng một chút thì tốt hơn.”
“Ôi, giáo chủ vì sao lại đối xử tốt với y như vậy, nhưng lại một bộ bất cận nhân tình đối với thủ hạ của mình thế chứ?”
Nhìn cái ngõ cụt sau bảy tám khúc quanh vòng vèo trước mặt, Liễu Diệc không khỏi thở dài. Y ngẩng đầu nhìn vách tường cao ngất trơn loáng, cho dù khinh công cũng không trèo lên được. Hết cách, Liễu Diệc chỉ có thể dùng đến cách ngu ngốc nhất là đánh dấu mấy đường mà mình đã đi qua, loại bỏ những đường cụt thì có thể tìm được đường ra ngoài rồi. Rốt cuộc, ngay lúc Liễu Diệc sắp hao hết chút kiên nhẫn cuối cùng, y quay người, thế mà lại nhìn thấy đường chính phồn hoa đang nô nức tiếng người, thật sự trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm khái “sống sót sau đại nạn”, y xác định phương hướng, rồi trở về theo hướng vương phủ.
“Được rồi, đừng có so đo như vậy.”
“Người này là thiếu chủ của chúng ta sao?”
Không có ai trả lời. Nhìn quanh đường cái, hai người đã sớm không còn tung tích.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đã đọc (????ω????)