Tôi nhìn bố chẳng hiểu sao cái cảm giác tủi thân cứ dần bao trọn lấy tôi, người ta có thể nghĩ tôi thế nào cũng được, thậm chí ngay cả mẹ nghi ngờ tôi cũng thấy bình thường. Mà sao chỉ một câu nói nhẹ nhàng của bố lại khiến tôi đau lòng đến vậy.
Bố đã đến tận nơi tôi làm, thấy rằng công việc của tôi chỉ đơn giản là dọn rửa chén đĩa, rảnh thì phụ người ta dọn dẹp phòng, còn chẳng thể tiếp xúc với khách thì làm sao có thể như mọi người nói được. Tôi quyết tâm đi làm cũng là để san sẻ bớt gánh nặng với bố, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được sự nghi ngờ này sao?
Tôi không giải thích vì nghĩ bản thân không làm gì sai thì chẳng cần giải thích, nào ngờ sự im lặng của tôi lại là cái cớ để mẹ đay nghiến bố thêm:
- Đấy nhìn nó đi, người lớn nói cái mặt cứ sưng lên không thèm nói, anh dậy nó như thế đấy. Giờ còn làm cái nghề nhơ nhớp ấy thì sao tôi ngẩng mặt mà nhìn người ta được.
Khác với mọi lần bố không chửi lại mẹ, chỉ lặng im nhìn tôi hồi lâu rồi đau lòng nói:
- Chi, nghe bố đừng làm chỗ đó nữa, về đi rồi sang năm học mới đi học lại nha con.
- Không công việc đó tốt như thế, con cũng chẳng làm gì sai sao phải nghỉ.
- Bất kể cái gì bố cũng có thể chiều theo ý con nhưng riêng chuyện này thì không được. Con phải nghỉ ngay chỗ ấy, về nhà làm thì làm, học thì học tuyệt đối không được bước chân vào chỗ ấy nữa. Có thể con không làm gì sai, con giữ mình nhưng nơi đó là nơi điều tiếng dù con có không làm sai người ta cũng nghĩ con xấu. Con là con gái lại còn nhỏ đừng đánh đổi tương lai của mình như thế con ơi.
Tôi vẫn cương quyết không chịu khiến bố phải gần như van xin:
- Con ơi xem như con vì bố, con thương bố con về nhà đi. Con đi xa bố cũng chẳng yên tâm đêm nào cũng mất ngủ vì lo cho con, bố chẳng còn tâm trí nào để làm nữa. Con thương bố, con nghe lời bố nha.
- Con làm nửa tháng rồi giờ nghỉ thì mất không lương à, con phải làm nốt tháng để lấy tiền lương đã.
- Bố nói thế mà mày không hiểu à, cần gì mấy đồng tiền nhơ nhớp ấy, vất đi cũng không tiếc
Nhơ nhớp? là tiền tôi bỏ công bỏ sức ra làm chứ có phải ăn trộm ăn cắp gì đâu mà nhơ nhớp? Đã thế tiếng mẹ xúm vào đay nghiến càng khiến tôi tức giận nhiều hơn. Nhanh như cắt tôi chạy vào trong nhà xách luôn túi đồ chạy ra cổng.
Tôi đủ thông minh để hiểu nếu cứ chạy bộ kiểu gì bố mẹ cũng sẽ thấy tôi vậy nên tôi quyết định kiếm một chỗ trốn trước, chờ mọi người đi qua mới tiếp tục hành trình lên thành phố.
Người ta càng nghi ngờ tôi càng phải đi làm, phải chứng minh để họ thấy tôi không hề hư hỏng như lời đồn.
- -------*-------*------
Vì đã xin nghỉ 2 ngày mà tâm trạng lại đang không vui nên tôi quyết định mượn xe đạp của một chị cùng xóm một mình đi dạo quanh thành phố, thưởng thức tất cả những món ăn vặt lề đường mà bọn cái Nga vẫn khen ngon. Chờ đến khi tậm trạng ổn hơn thì cái bụng của tôi cũng không còn chỗ chứa nữa nên phải đạp xe về phòng nghỉ.
Tôi ngủ một mạch từ chiều đến mãi tối muộn khi cái Nga tan làm mới tỉnh dậy. Ăn no ngủ kĩ nên mấy nỗi buồn kia cũng tiêu tan, tôi nhanh chóng quay trở lại guồng quay của cuộc sống.
Tháng lương đầu tiên được cầm trên tay niềm hạnh phúc ấy thật sự rất khó diễn tả bằng lời. Cuối cùng thì tôi đã tự mình kiếm ra tiền bằng chính sức lao động của mình, cuối cùng thì tôi cũng đã có thể tự hào khoe với bố về sự cố gắng của tôi. Nghĩ đến bố niềm vui trong tôi lại trùng xuống một chút, hôm trước bố có ra đây tìm nhưng tôi nhất quyết không về.
Khi ấy tôi phải cam kết với bố rằng:
- Con hứa với bố con sẽ không làm gì sai trái cả, con đi làm vì muốn bớt gánh nặng cho bố nên nhất định con sẽ không khiến bố buồn lòng đâu.
Bố biết tính tôi cố chấp nên cũng chỉ có thể dặn dò thêm rồi đi về, bây giờ nếu biết tôi đã nhận được lương không biết bố sẽ vui, hay buồn.
Tháng lương đầu tiên ấy ngoài trích ra 300 nghìn để đóng tiền nhà thì tôi tuyệt nhiên không mua sắm gì cho bản thân cả. Mặc dù tôi thich nhiều thứ lắm nhưng tôi tự nhủ rằng:
- Mày sẽ còn rất nhiều tháng lương tiếp theo, khi ấy mày có thể mua sắm thỏa thích, còn bây giờ là tháng lương đầu tiên nên dành trọn nó cho bố và em.
Tôi đang trong thời gian thử việc nên lương cũng chỉ vỏn vẹn 2 triệu 1, không quá nhiều nên phải tính toán thật kỹ.
Trước tiên tôi mua cho bố một chiếc áo phông mới, cái áo phông này tôi cũng chỉ có thể mua ở mấy quán vỉa hè chứ chưa đủ kinh tế để mua ở những quán sang trọng. Nhưng nó là cả tấm lòng tôi dành cho bố, lâu nay bố toàn mặc áo sờn vai, lâu lắm rồi chẳng thấy bố mua sắm gì cho bản thân nên tôi quyết định tặng bố món quà nhỏ này.
Tiếp đến tôi mua cho cái Chi 1 chiếc cặp sách và một đôi dép mới, tất cả đều có màu hồng nhẹ hàng và in hinh công chúa Elsa nó thích. Đảm bảo thấy hai món này nó sẽ cười tít mắt cho coi.
Vậy là tổng cộng tôi đã mua hết 370 nghìn và 300 nghìn tiền nhà, tôi sẽ giữ lại 430 nghìn để dằn túi, còn lại 1 triệu sẽ đưa cả cho bố để đóng học cho em.
Vì đang là cuối tuần đông khách nên tôi chưa thể xin nghỉ ngay mà phải chờ 3 4 hôm nữa mới có thể về quê được. Ngày nào tôi cũng lôi mấy món quà ấy ra ngắm nghía rồi lại tự mình tưởng tượng xem biểu cảm của bố và cái Hương như thế nào. Chắc bố sẽ tự hào về tôi nhiều lắm.
- ------*-------*--------
Cầm chiếc áo trên tay bố hạnh phúc đến mức khóe mắt đỏ hoe, cứ thế nắm tay tôi mà hỏi:
- Làm ở đó có mệt không, có vất vả không con, sao bố thấy con gầy thế này hả Chi.
- Không vất vả đâu bố chỉ là rửa chén cốc thôi mà, bố thử áo đi xem có vừa không.
- Ừ ừ bố cảm ơn con.
Hóa ra tôi cũng có mắt thẩm mỹ đấy chứ, chiếc áo ấy bố mặc vừa in, màu xanh coban rất hợp với bố. Chỉ là một chiếc áo mà bố đã cảm động đến mức ấy vậy thì sau này tôi nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Cái Hương đã lớn nó có thể tự đi học bằng chiếc xe đạp cũ của tôi nên bố không cần đưa đón mỗi ngày nữa. Dẫu vậy tôi vẫn muốn lên trường đón nó, tôi nhớ nó tới mức không chịu nổi nữa rồi.
Tôi có gặp lại một số bạn học cũ nhưng cố tình nhìn ra hướng khác vì sợ chúng nó sẽ bắt chuyện. Cũng có chút xấu hổ vì bỏ học sớm nên tôi né tránh. Tới cồng trường thì cũng có mấy phụ huynh khác đang đứng.
Bác Hạ ở đầu làng nhận ra tôi thì gọi:
- Cái Chi à, tưởng mày đi làm trên thành phố.
- Dạ, nay được nghỉ nên cháu về quê.
- Đi đón em à.
- Dạ.
Tôi thấy ngại nên chỉ trả lời qua loa cho có nào ngờ bác kéo tôi lại mà bảo:
- Bác thấy họ kháo nhau mày làm ở quán karaoke hả cháu.
- Dạ.
- Thiếu gì nghề mà phải làm ở đấy, mình là con gái phải giữ lấy cái tiếng sau còn lấy chồng cháu ạ.
Tôi nhìn bác, lời nói của bác giống hệt mấy câu bố vẫn hay nói vậy nên tôi vẫn trả lời câu quen thuộc ấy:
- Hư hay ngoan là ở mình bác ạ, cháu tự kiếm tiền bằng sức lao động của cháu có gì mà sợ.
- Thì biết thế, có thể cháu không hư, nhưng cái công việc ấy xưa nay ai nghe cũng đều lắc đầu rồi. Tìm việc khác đỡ phức tạp hơn mà làm cháu ạ.
Việc khác ở trên thành phố đúng là có rất nhiều việc, lần trước tôi cũng đã thử xin rồi nhưng tôi còn nhỏ tuổi quá chẳng chỗ nào người ta nhận.
Thấy tôi im lặng không trả lời bác cũng thôi không nói nữa, chờ thêm một lát nữa thì cái Hương cũng ra. Tan trường đông tôi phải gọi mãi nó mới nghe thấy, thấy tôi nó nhảy cẫng lên sung sướng hét:
- A, chị Chi về.
Cả quãng đường nó cứ liên mồm nói:
- Chị biết không chị đi làm em với bố ngày nào cũng nhớ chị, ngày nào bố cũng hỏi em là không biết chị đã ăn cơm chưa, sống ngoài đấy có ai bắt nạt không. Đến khi em bảo gọi điện hỏi thì bố lại sợ chị đang trong giờ làm, rồi sợ chị lại suy nghĩ nên không dám gọi.
- Ừ, chị đi làm em ở nhà cố gắng nói chuyện nhiều với bố cho bố đỡ buồn.
- Em vẫn nói mà, à mà bữa cơm nào bố cũng lấy cả bát cho chị, đến lúc em bảo 2 người sao bố lấy 3 bát thì bố mới sựng lại, hình như lại buồn vì nhớ chị.
Nghe nó kể tự nhiên tôi lại muốn bỏ hết công việc để ở hẳn nhà với bố, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh nhà mình không cho phép nên lại thôi.
Tôi ở nhà 2 ngày rồi lại quay lại thành phố, trước khi đi tôi đưa cho bố 1 triệu nhưng bố kiên quyết nói:
- Con cầm lấy mà phòng thân ngộ có chuyện gì còn có cái lo.
- Con để lại một ít đây rồi, con đi làm cả ngày, cơm cũng ăn cả ở chỗ làm thì cần gì nhiều.
Vậy nhưng bố vẫn không chịu nhận, tới khi tôi phải nói khó:
- Bố cầm xem như giữ hộ con cũng được, chứ con ngoài đó là phòng trọ không có chỗ cẩt.
- Vậy bố giữ hộ, lức nào cần cứ bảo bố đưa.
Nói rồi bố cất tiền cẩn thận rồi lai tôi ra đầu dường bắt xe, nhìn qua cửa kính ô tô thấy bố ở phía sau đang nhìn theo mà thương vô cùng.
Mấy tháng sau tôi vẫn dành phần lớn tiền lương để gửi về nhà, tới mức mấy chị làm cũng cứ trêu:
- Cái con này mày đi làm được 10 đồng thì cũng phải tiêu lấy 3 – 4 đồng chứ. Đằng này 10 đồng mày gửi về quê 9 đồng thì lấy gì mà tiêu.
- Em vẫn còn tiền tiêu mà.
- Chịu luôn, chưa thấy đứa nào tiết kiệm như mày.
Tôi cười mà không giải thích bởi các chị không ở hoàn cảnh của tôi nên không thể hiểu được.
- ---------*---------*----------
Tôi đi làm được gần 1 năm thì cái Hương lấy máy của bố nhắn cho tôi khoe:
- Chị, bố có bạn gái mới đó.
- Sao mày biết?
- Em xem trộm tin nhắn của bố, dạo này bố cũng diện hơn hẳn.
Bố có bạn gái, rồi từ bạn gái sẽ thành mẹ kế của tôi, có khi nào sau đó bố cũng lại ruồng bỏ chị em tôi giống mẹ hay không. Tôi đã đi làm đã có thể tự lo cho mình, nhưng còn cái Hương, nó còn nhỏ quá tôi không muốn nó phải trải qua những đau khổ giống như tôi.
Ngay lập tức tôi gọi lại hỏi:
- Bố đã đưa bà ta về nhà bao giờ chưa, bà ta như thế nào.
- Em không biết là ban nãy em định nhắn tin cho chị thấy có tin nhắn đến em lén đọc trộm nên đoán vậy thôi.
Tôi trầm tư suy nghĩ hồi lâu sau đó nhắn tin cho cái Hương bảo:
- Nếu bố có đưa bà ta đến chơi thì em phải tỏ ra thật hư, thật ghét bà ta, phải làm sao để bà ta thấy sợ mà không dám lấy bố nữa nhớ chưa?
- Sao phải làm vậy hả chị?
- Cứ làm theo lời chị đi, mà xóa tin nhắn đi không bố đọc được đấy.
Dặn dò cái Hương xong tôi nằm dài ngẫm nghĩ, đang mải nghĩ thì cái Nga gọi:
- Này, không nghỉ trưa đi ngẩn ngơ cái gì đấy.
Từ ngày tôi ra đây làm cũng chỉ có nó để tâm sự, nó trải đời hơn tôi nên khá hiểu chuyện. bản thân cũng đang bế tắc nên tôi quyết định kể cho nó nghe, nghe xong nó lườm tôi rồi bảo:
- Mày chưa nghe cái câu con chăm cha khôgn bằng bà chăm ông à, sao mày ích kỷ thế phải để bố mày tìm hạnh phúc chứ.
- Mày không hiểu đâu mẹ tao cũng vì chồng mới mà bỏ tao, giờ bố tao có vợ cũng lại bỏ chị em tao thì cái Hương biết phải làm sao.
- Mày ngáo à con này, bố mày thương chị em mày thế nào mày không biết hay sao. Sẽ không có chuyện bố mày vì ai đó mà bỏ chị em mày, bởi nếu bố mày như thế sẽ không bao giờ đón mày về trong khi đang nợ nần ngập đầu như thế.
- Nhưng mà…
Nó không để cho tôi giải thích mà nói luôn:
- Chị em mày là con gái trươc sau gì cũng đi lấy chồng, lúc đấy mày để bố mày sống một mình à. Chưa kể bố mày còn trẻ cũng cần phải có người tâm sự, san sẻ mọi thứ. Một mình gà trống nuôi con vất vả lắm, nếu có thêm người về đỡ đần công việc chẳng phải tốt hơn à.
- Tao có biết bà ta thế nào, nhỡ bà ta độc ác đánh đập cái Hương thì sao?
Nó ngẫm nghĩ một lát rồi gật gù nói:
- Mày nói cũng đúng, cái Hương nhà mày nó lại hiền lành quá nếu mà có lỡ bị bắt nạt cũng không biết cách mà chống lại.
Có thể tôi ích kỷ, nhưng tôi thật sự chỉ mong bố ở mãi với chị em tôi mà thôi. Đợt này cũng đang vào dịp hè, quán khá là vắng khách nên tôi quyết định xin nghỉ một tuần để về nhà xem thế nào. Chị chủ quán thấy tôi vừa nghỉ tuần trước giờ lại nghỉ thì có vẻ không vui, nhưng khi nghe tôi trình bầy hoản cảnh chị cũng đồng ý còn nói thêm:
- Ai cũng có nhu cầu hạnh phúc em ạ, nghĩ thoáng ra một chút đừng ích kỷ quá.
Trên xe tôi cứ suy nghĩ mãi về câu nói ấy của chị chủ quán, tôi nghĩ xem mấy năm qua liệu bố tôi có thật sự vui vẻ hạnh phúc hay không. Nhưng tôi lại chẳng thể có câu trả lời bởi chị em tôi đã quen nhận sự quan tâm của bố, chưa từng một lần nhìn lại để xem cuộc sống của bố thế nào.
Một tuần ở nhà tôi lén quan sát bố thật kỹ, bố tôi hay cười hơn, yêu đời hơn, niềm hạnh phúc của bố lớn đến nỗi chị em tôi cũng cảm nhận được. Bất giác tôi nghĩ tới lời của cái nga “bố mày đã vất vả chăm lo cho chị em mày rồi, chả lẽ mày ích kỷ không cho bố mày được hạnh phúc bắt bố mày cô đơn cả đời”. Tôi nửa muốn bố hạnh phúc, nửa lại sợ bố có hạnh phúc riêng sẽ bỏ rơi chúng tôi thành ra tâm trạng cứ mãi bế tắc, u uất không biết phải nên làm gì.
Cuối tuần ấy bố bất ngờ đưa một người phụ nữ lạ về nhà, và giời thiệu là bạn bố ghé chơi. Tôi nhìn qua cũng đoán được cô ta là ai, cái Hương nhớ lời tôi dặn nên tỏ ra rất ghét cô ấy. Còn tôi lặng lẽ quan sát thật kỹ phản ứng của người đàn bà mà bố giới thiệu tên Hân kia.
Cảm nhận ban đầu tôi thấy cô ấy rất hiền, mặc kệ cái Hương phá tới cỡ nào vẫn luôn nhẹ nhàng. Đặc biệt là nấu ăn ngon và cực quan tâm tới bố.
Bố ra vườn cô xả sẵn một chậu nước để lát bố về rửa cho mát. Vì bể nhà tôi ngoài trời nên buổi trưa nước khá nóng. Cô còn cẩn thận pha sẵn một cốc chanh đường bố về chỉ việc thêm đá là uống. Ngay cả đến chiếc khăn cho bố lau mặt cô cũng chuận bị cẩn thận. Bố nhận được sự quan tâm của cô Hân thì hạnh phúc mỉm cười nhưng rồi vô tình bắt gặp ánh nhìn của tôi nên nụ cười ấy vội tắt.
Đêm ấy tôi thấy bố ngồi mãi ngoài hiên nên lò dò đi ra ngồi bên cạnh, lòng có rất nhiều điều muốn hỏi mà chẳng thể mở lời. Bố nhìn tôi hít một hơi thật sâu rồi dè dặt hỏi:
- Chi à, bố… lấy vợ… được không?