Diễm Cơ Của Bá Vương

Chương 3:




Tại phủ dương thịnh âm suy này của Nhị điện hạ, không có nhiều nữ nhân, đối với Đào Thiên Hương mà nói, thật sự là chuyện rất không vui.
Rốt cục thì cũng có người có thể đồng minh cùng nàng.
Trước khi Phi Nhi đến, bên trong phủ chỉ có nàng là nữ nhân, làm nàng có tâm sự riêng của nữ nhi thì hoàn toàn không biết có thể tìm ai nói chuyện, chỉ có thể chờ tỷ tỷ từ ma pháp trận xuyên qua liên lạc với nàng.
Hiện tại có Phi Nhi ở cùng, nàng rốt cục có thể bất cứ lúc nào trò chuyện, cũng có thể lôi kéo Phi Nhi cùng nhau làm những chuyện nữ nhi thường tình, cuộc sống so với trước kia thú vị rất nhiều.
Lúc rảnh, Đào Thiên Hương liền vui vẻ chạy đến Phi Nhi ở khách phòng, chẳng qua nàng mỗi lần đi tìm người, bất kể vì nguyên nhân gì, bên cạnh đều có rất nhiều bòng đèn (ý chỉ theo sau ^^).
“Nhâm Ngạn, ta và Phi Nhi muốn nói một chút chuyện riêng của nữ nhi, ngươi không có hứng thú nghe, xác định muốn lưu lại hay không?”
Đào Thiên Hương khinh nhíu mi lại, nhìn về phía Nhâm Ngạn đi theo vào phòng, ý đồ mời hắn rời đi, đừng quấy rầy hai nữ nhân các nàng tâm sự.
“Phải không? Vừa vặn tại hạ gần nhất đối lòng của nữ nhân rốt cuộc suy nghĩ cái gì, có thể thừa cơ hội này hiểu biết một chút.” Nhâm Ngạn cười nói, hoàn toàn bất vi sở động, không thể không nên ở lại. Hắn tuyệt không để Đào cô nương cùng Phi ở chung một chỗ.
“. . . . . .” Thật không hiểu, vì sao bọn họ dường như đều phi thường ngăn nàng và Phi Nhi ở chung, luôn thế nào cũng phải chen vào? Thực khiến nàng chịu không nổi!
“Đào cô nương, đừng bận tâm.” Phi Nhi dịu dàng nhược cười nhẹ, “Cứ để Nhâm đại ca lưu lại đi.”
Đào Thiên Hương có chút buồn phiền thở dài. Phi Nhi không cự tuyệt, nàng lại làm sao từ chố được? Nàng hiện tại cũng là ăn nhờ ở đậu.
Tỳ Ngự không ở bên trong phủ thì Nhâm Ngạn cứ đi theo đuôi nàng, làm như nàng giống trẻ con không bằng. Nàng tuy rằng thực chịu không nổi, nhưng cũng không thể đuổi hắn, bởi vì vấn đề không ở hắn, mà ở trên người Tỳ Ngự. Nếu không phải mệnh lệnh của hắn, Nhâm Ngạn lại làm sao có thể dính đến chừng này?
Nhưng bị người đi theo còn chưa đủ, ít nhất nàng còn có thể muốn đi đâu thì đi, mất tự do cũng không nhiều, nhưng khiến nàng mau phát điên nhất, ngược lại chính là Tỳ Ngự.
So với Nhâm Ngạn, hắn nghiêm trọng hơn, chỉ cần hắn ở trong phủ, liền trực tiếp đặt nàng tại bên người, hoàn toàn ngăn cách nàng và Phi Nhi.
“Tỳ Ngự, chúng ta cần phải nói chuyện.” Hậu hoa viên trong lương đình, khuôn mặt Đào Thiên Hương tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn hắn, chuẩn bị muốn cùng hắn đại ầm ỹ một trận.
Chẳng qua Tỳ Ngự hoàn toàn không hề để tâm ý tứ của nàng, ngồi ở trong đình lật xem sách, bình tĩnh mà chống đỡ.
“Ngươi vừa rồi ở trong thư phòng nói buồn, chúng ta đã đổi đến hậu hoa viên, ngươi còn có ý kiến gì?”
Đào Thiên Hương mắt trợn trắng tức tối. Nàng sở dĩ buồn, là vì hành động hắn tách rời mình và Phi Nhi quá rõ ràng, rõ ràng đến khiến nàng nổi cáu, tâm tình này không phải đổi chỗ đi là có thể cải thiện.
“Đương nhiên là có. Phi Nhi không phải phạm nhân, cũng không phải người nguy hiểm gì, ngươi vì sao không tin tưởng nàng, thế nào cũng phải đề phòng nàng như vậy?”
“Ta không thể không lo ngại.” Hắn đã sai người đi dò la tung tích Phi Nhi, kết quả vẫn như trước, cảm giác hắn đối với Phi Nhi không có gì thay đổi, chính là cảm thấy nàng thực khả nghi, có vấn đề.
Hắn biết bây giờ, Thiên Hương không nghe hắn giải thích, cho nên hắn chỉ có thể vì nàng hao tổn. Trừ phi hắn có thể đưa ra chứng cứ chính xác chứng minh Phi Nhi có vấn đề, bằng không rất khó thuyết phục nàng.
“Nói đến cùng, ngươi vì không cho ta đi tìm Phi Nhi, bằng mọi cách đem ta nhốt ở bên cạnh ngươi, hại ta chuyện gì cũng không thể làm.” Miệng nàng chu lên, oán trách nói.
“Chỉ cần không đi tìm người đàn bà kia, ngươi muốn làm cái gì đều tuỳ người.” Hắn đã là nhượng bộ lắm rồi.
“Nói đến cuối cùng, ngươi vẫn là. . . . . .” Lúc đầu nàng còn thở phì phì, nghe vậy dừng một chút, vẻ mặt lập tức thay đổi, “Thật sự ta làm gì tuỳ ta?”
Thấy nàng nguôi giận, ngược lại hắn lộ ra một chút tươi cười gượng ép, trong lòng bỗng chốc cảnh giác, “. . . . . . Ở trong phạm vi chịu đựng của ta.”
“Vậy là được rồi.” Nàng vui vẻ xoay người rời khỏi lương đình, “Ngươi chờ ta một chút, ta đi làm vài thứ, làm xong lập tức quay lại bên cạnh ngươi.”
Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Tỳ Ngự nhíu mày lại, đột nhiên có dự cảm không tốt, chuyện nàng muốn làm, hắn khẳng định. . . . . . Sẽ không thích.
Đào Thiên Hương đi lần này, kéo dài thời gian không ít, Tỳ Ngự vẫn chờ, đợi cho đến bồn chồn nghĩ phái người đi tìm nàng thì thấy nàng cẩn thận bưng một đĩa gì đó, từ xa đi đến.
Nàng trở lại thẳng đến trong lương đình, đặt đồ lên bàn mới vui vẻ nói: “Ngươi chờ lâu lắm phải không?”
Sắc mặt hắn khẽ cứng đờ, nhìn giữa bàn toàn bộ từng khối hồng, không biết vốn là cái gì, hơn nữa đang tản nóng lên, tâm trầm xuống, không khỏi đau đầu đứng lên.
Nàng lại bắt đầu! Mỗi lần nàng nấu ăn, hương vị chẳng những kỳ quái, chẳng ra món gì, thật sự không hợp khẩu vị của hắn cùng những người khác.
Thấy hắn ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi là cái gì, Đào Thiên Hương chủ động mở lời, “Món này tên là ‘gà cung bảo xé phay’ (chế đó ^^), ăn rất ngon, dùng chung với cơm thì tuyệt.” Nàng cầm lấy đôi đũa, gắp lấy một miếng thịt gà đỏ hồng, miệng cười ngọt ngào, “Tỳ Ngự, đã lâu ngươi không nếm thử tay nghề của ta.”
Nàng ở trong lòng cười trộm, mỗi lần nàng nấu cơm, hắn đều tránh né e sợ không kịp, cho nên bây giờ cố ý bắt nạt hắn, buộc hắn phải ăn món ‘gà cung bảo xé phay’ này.
Ai bảo hắn làm nàng tức giận, không trả đũa hắn một chút, trong lòng nàng thấy rất không công bằng.
“. . . . . . Ta còn chưa đói bụng.”
“Là ngươi nói, chỉ cần ta không đi tìm Phi Nhi, ta muốn làm cái gì đều tuỳ ta.”
“Ta đã nói tuỳ ngươi làm gì không tính chuyện nấu gì.” Duy nhất “ăn hết” món này, hắn có chết cũng không ăn.
Còn muốn chạy thoát? Hừ hừ, vậy đừng trách nàng lần nữa sử dụng đại tuyệt chiêu.
Đào Thiên Hương tạm thời đem đĩa thịt gà sang một bên, buông đũa, theo tay áo trong túi lấy ra một đồng tiền nhỏ, trên mặt cười tủm tỉm, “Vậy chúng ta chơi trò này đi.”
Lại chơi?
“Như cũ, đoán xem đồng tiền ở tay trái hay tay phải. Ngươi đoán đúng, ta ăn một miếng, ngươi đoán sai thì gắp một miếng, đến khi nào hết món ‘gà cung bảo xé phay’ mới thôi.”
Nội tâm Tỳ Ngự đang giao chiến dữ dội, nếu có thể, hắn hoàn toàn không muốn nếm món ăn nàng nấu, nhưng để nàng đi tìm Phi Nhi thì không thể, đền cho nàng một chút, như vậy cũng có thể làm tiêu tan cơn giận của nàng.
Huống hồ, hắn không tin mình lại thua, hồi trước sai lầm, hắn sẽ không để lặp lại lần nữa.
“Tỳ Ngự, quyết định khó như vậy sao?”
“Vậy bắt đầu đi.” Hắn miễn cưỡng chấp nhận.
Đào Thiên Hương giờ phút này tươi cười càng lớn. Nàng không làm cho hắn ăn không hết món ‘gà cung bảo xé phay’ này thì không phải là nàng.
Nàng đem đồng tiền ném giữa không trung, vận dụng thủ pháp giống lần trước, dùng hai tay hợp lại đón lấy, sau đó nhanh chóng tách ra thành hai nắm, động tác liền mạch lưu loát, không thấy sơ hở gì.
Bên tay trái. Tỳ Ngự tự tin chắc chắn mở tay trái của nàng, thần sắc lại lần nữa kinh ngạc. Hắn lại đoán trật?
Làm sao có thể? Hắn không tin mắt mình kém như vậy, cự nhiên hai lần đều nhìn lầm!
“Ngươi thua rồi.” Đào Thiên Hương vui vẻ cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt gà, đưa tới trước mặt, “Đừng buồn bực, trong đĩa còn nhiều, ngươi cũng không thiếu cơ hội chuyển bại thành thắng, ăn nhanh để đấu tiếp.”
Tỳ Ngự hé ra gương mặt lạnh, cuối cùng cam chịu để vào miệng miếng thịt gà.
“Như thế nào? Ăn ngon không?” Nàng nháy hai mắt sáng lên, chờ mong phản ứng của hắn.
“. . . . . .” Trừ bỏ mặn và cay, hắn thật sự không nhận ra vị gì khác. Nàng là bỏ bao nhiêu hạt tiêu?
Đây là khẩu vị của người bình thường sao, hay là nàng cố ý trêu hắn?
Nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng đen, nàng biết món ‘gà cung bảo xé phay’ này không hợp khẩu vị, nếu là bình thường, nàng sẽ ủ rũ, nhưng bởi vì hôm nay chính là cố ý muốn khi dễ hắn, cho hắn đẹp mặt, vậy nên vẻ mặt hắn càng khó xem, ngược lại nàng càng vui vẻ.
“Đừng lo, Tỳ Ngự, cũng chẳng phải không có cơ hội. Hơn nữa, nói không chừng ngươi ăn vài miếng sau, càng ăn càng thấy ngon.”
Vậy thật là gặp quỷ!
“Nhai hết chưa? Nếu rồi, chúng ta đoán lần thứ hai đi.”
Kết quả, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm. . . . . . Bất kể Tỳ Ngự đoán tay trái hay tay phải, cũng chưa trúng một lần nào, hắn liên tục bị bắt ăn miếng thịt gà vừa mặn lại vừa cay, ngay cả đường sống đều không có.
Này quá quái dị, hắn làm sao có thể ngay cả một lần cũng không đoán đúng, nếu còn như vậy nữa, chỉ sợ hắn nuốt gọn cả con gà hạt tiêu mới mong thoát khổ.
“Tỳ Ngự, đây là lần thứ bảy.”
Đào Thiên Hương hai tay nắm chặt, Tỳ Ngự tập trung ở tay phải, mau chóng mở ra, lòng bàn tay quả nhiên lại không có đồng tiền. Hai tròng mắt hắn nhìn nghiêng, bỗng thân thủ nhanh nhẹn mở luôn bàn tay kia của nàng, lại cả kinh khi thấy tay trái không có vật nào.
“A!” Nàng không dự đoán được hắn cự nhiên dùng đến này, hô nhỏ lên, xem ra về sau nàng không thể lại dùng mánh khoé này bắt nạt hắn.
Tỳ Ngự không dám tin, hắn chưa từng thấy qua chuyện quá kỳ quái như vậy. “Đây là sao? Đồng tiền ở đâu?”
“Kỳ thật nó. . . . . .” Nàng vươn tay phải, ở sau vai trái hắn mò mẫm một chút, trở lại trước mặt hắn thì trên tay liền xuất hiện đồng tiền, hoàn toàn giống như là lấy được sau lưng hắn vậy, “Ở đây.”
Hai mắt kinh ngạc trừng to, hắn hoàn toàn nghĩ không ra, “Làm sao có thể. . . . . .”
“Đây gọi là ảo thuật.”
“Nghĩa là gì?” Hắn nhíu chặt mi lại.
“Là một trò xiếc giải trí che mắt hiệu quả. Đồng tiền bị ta dùng thủ pháp thuần thục đưa ở hai tay rồi nhân cơ hội đặt ở trong ống tay áo, cho nên bất kể ngươi chọn tay nào, đều đoán không trúng đồng tiền ở đâu. Mà ta vừa rồi sờ bả vai của ngươi, cũng chỉ là lại lần nữa vận dụng thuật chướng nhãn, làm cho người xem, nghĩ đồng tiền là từ sau lưng ngươi lấy ra, kỳ thật ta chỉ vừa sờ bả vai ngươi, vừa nhanh chóng lấy đồng tiền đặt ở trong ống tay áo cầm lại trên tay, hoàn thành thao tác.”
Phương thức giấu đồng tiền không chỉ có một loại, ảo thuật gia khác nhau, thủ pháp sử dụng cũng không giống nhau. Mặt khác không ít trò ảo thuật cần hỗ trợ thêm đạo cụ thiết kế đặc thù, biểu diễn càng thêm hiệu quả.
Sau khi nghe xong giải thích, Tỳ Ngự tuy rằng hiểu được đây là một loại thủ thuật chướng nhãn tinh vi, cũng không phải năng lực thần kỳ gì, nhưng biểu tình hắn vẫn không có dịu xuống, thậm chí còn dặn dò nàng, “Về sau không cần chơi trò này nữa, nhất là ở trước mặt người khác.”
“Vì sao?” Đào Thiên Hương cong miệng. Không được hắn khen ngợi thì thôi, còn muốn nàng đừng diễn ảo thuật?
Điều này làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
“Ở đây, mọi người sẽ không thích loạiiếc này.” Hắn không nghĩ làm mất hưng phấn của nàng, cố tình không nói, nàng không nghĩ trò này không thích hợp với bọn họ.
“Ngươi dựa vào cái gì khẳng định như thế?” Nàng không cam lòng hỏi lại.
“Vì ta lớn lên ở Tỳ Quốc, biết rõ phản ứng của mọi người.”
Thấy sắc mặt nàng vốn tự tin đắc ý nháy mắt trầm xuống, hắn không đành lòng nói ra những lời khó nghe, đỡ phải đả kích đối với nàng.
Nhưng Đào Thiên Hương vẫn là rất không cam tâm. Nàng đối với ảo thuật biểu diễn của mình rất tin tưởng, thậm chí tính tương lai coi đây là nghiệp, nàng như thế nào cũng không tin rằng, Tỳ Ngự không thích thì thôi, những người khác cũng sẽ giống vậy.
Khẳng định vẫn là sẽ có người thích ảo thuật, cho dù văn hóa có khác biệt, nàng cũng không tin nơi này ngay cả người thưởng thức tài hoa của nàng là không có.
Tỳ Ngự còn đang suy nghĩ nói cái gì đó đến an ủi nàng, lại nhạy cảm phát hiện có người nghe lén, con ngươi nháy mắt quét tới phía ngoài lương đình, “Ai đó?”
Ở một chỗ rẽ hành lang cách đó không xa, có người bị Tỳ Ngự phát hiện. Phi Nhi lúng túng xấu hổ đi ra, vội vã cúi đầu xin lỗi, “Thực xin lỗi, tiện nữ. . . . . . tiện nữ chỉ là trùng hợp ngang qua, sợ quấy rầy đến hai người, không biết có nên xuất hiện hay không, vì vậy mới đứng ở đây.”
“Ngươi xem đến đâu, nghe đến đâu rồi?” Tỳ Ngự lạnh giọng chất vấn.
“Khoảng cách có chút xa, tiện nữ. . . . . .Tiện nữ chỉ nhìn thấy Đào cô nương không biết làm điệu bộ gì, hai vị nói chuyện thanh âm cũng không lớn, tiện nữ. . . . . . không nghe được gì.” Giọng nói của nàng khẽ run trả lời.
“Ngươi khẩu khí không cần hung hăng như vậy?” Biết hắn xem Phi Nhi không vừa mắt, nhìn thấy Phi Nhi biểu tình bị doạ gần khóc, nàng chạy nhanh đến nói đỡ giúp Phi Nhi, “Nàng là tình cờ ngang qua mà thôi, đừng làm khó xử nàng.”
Đào Thiên Hương vẫy vẫy tay, Phi Nhi thấy vậy lập tức xoay người rời đi, để tránh lại bị Tỳ Ngự hạch hỏi, không thoát được thân.
Trở lại khách phòng của mình, Phi Nhi chẳng những bỏ xuống khuôn mặt giả vờ hoảng sợ, ngược lại gợi lên một nụ cười tính kế.
Vừa rồi ở trong lương đình, mọi hành động của Đào Thiên Hương, hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng, mà bọn họ nói chuyện, tất cả hắn đều nghe được, không sót một câu — hắn đối với thủ pháp ma thuật của Đào Thiên Hương kinh ngạc không dám tin, nhưng cũng bởi vậy mới có được một kế tuyệt diệu, có thể đẩy nàng vào một hoàn cảnh bất lợi, thậm chí liên lụy cả Tỳ Ngự.
“Nhị điện hạ, đến lúc đó, ngươi sẽ từ bỏ nàng để bảo vệ chính mình, hay là cứu nàng, cam nguyện vứt đi cơ hội kế thừa vương vị đây?” Phi Nhi, cũng là Dịch Phi, lẩm bẩm cười nói.
Hắn chờ không được xem cuối cùng Tỳ Ngự quyết định ra sao, có thể nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ của hắn, khẳng định vô cùng nao lòng người.
————0O0————
Mấy ngày sau, thừa dịp Tỳ Ngự tiến cung không ở trong phủ, Phi Nhi chủ động đi tìm Đào Thiên Hương, tính chào từ biệt, rời khỏi phủ Nhị điện hạ.
“Cái gì? Ngươi phải đi?” Vừa mở cửa phòng, vốn mời Phi Nhi vào trong, không ngờ Phi Nhi nói nay ý định, mở miệng chào từ biệt, làm nàng nhất thời ngạc nhiên.
“Tiện nữ. . . . . . không nên tiếp tục lưu lại quấy rầy.” Phi Nhi bất đắc dĩ cười khổ, “Tiện nữ phải nhanh chóng rời đi, mới không gây ra phiền toái cho mọi người.”
“Ngươi lo lắng điện hạ đuổi ngươi đi sao? Không có việc gì, chỉ cần có ta ở đây, điện hạ sẽ không làm vậy.” Nàng hứa cam đoan.
“Nhưng là. . . . . .” Phi Nhi liếc xem Nhâm Ngạn ở ngoài cửa hình như có cái gì kiêng dè, không dám tùy ý nói lung tung.
“Phi Nhi, ngươi cứ nói.” Đào Thiên Hương kéo nàng vào phòng, xoay người nói với Nhâm Ngạn: “Phi Nhi phải đi rồi, để cho ta cùng nàng trò chuyện riêng không được sao?”
Vẻ mặt hắn khó xử, cuối cùng vẫn không thay đổi được, chỉ canh giữ ở bên ngoài.
Đào Thiên Hương đem Phi Nhi vào trong, đóng cửa lại, rốt cục có cơ hội cùng nàng nói chuyện, “Phi Nhi, hiện tại chỉ có hai chúng ta, ngươi muốn nói cái gì cứ tự nhiên đi.”
Phi Nhi trước hết cúi đầu nói lời cảm tạ, sau mới nói: “Đào cô nương, tiện nữ thật sự không thể ở lại đây, trong khoảng thời gian này rất cảm tạ cô nương chiếu cố.”
“Ngươi muốn đi?” Đào Thiên Hương lo lắng hỏi: “Rời khỏi nơi này, ngươi tính đi đâu? Không sợ lại bị bắt về phủ Đại điện hạ sao?”
“Tiện nữ ở trong phủ Nhị điện hạ tránh một thời gian, Đại điện hạ hẳn cho là tiện nữ đã trốn khỏi vương đô, sẽ không nguy hiểm như vậy nữa.”
“Nhưng là. . . . . .”
“Đào cô nương, tiện nữ thật sự không thể lại gây thêm phiền toái cho cô nương.” Phi Nhi cười nhạt, “Tiện nữ quyết định rời khỏi vương đô, quay về cố hương, ở nơi đó bắt đầu lại.”
Phi Nhi ý đã quyết, Đào Thiên Hương tuy rằng cảm thấy không đành lòng, nhưng cũng không thể giữ lại, “Vậy ngươi có lộ phí chưa? Nếu không đủ, ta có thể cho ngươi một ít. . . . . .”
“Không cần đâu, hảo ý của cô nương ta nhận.” Phi Nhi vội vàng ngăn cản nàng, “Tiện nữ lấy từ phủ Đại điện hạ lộ phí cũng đủ để về nhà về nhà, nếu lại lấy thêm, tiện nữ rất áy náy.”
“Ngươi không cần để ý, là ta tự đưa cho ngươi.”
Phi Nhi vẫn lắc đầu, quyết tâm không hề nhận cái gì của nàng.
Đào Thiên Hương đành phải bỏ ý định này đi, “Vậy. . . . . . hi vọng ngươi lên đường bình an, thuận lợi trở về cố hương.”
“Cảm tạ Đào cô nương chúc phúc.” Phi Nhi lại lần nữa hướng nàng hành lễ, lại nói: “Đối với cô nương trong khoảng thời gian này giúp đỡ, tiện nữ không tài nào đền đáp được, mà về bí mật của Đại điện hạ, tiện nữ thật sự không thể nói. Vạn nhất tiết lộ ra ngoài, Đại điện hạ sẽ biết, đến lúc đó điện hạ nếu thẹn quá thành giận, có lẽ nhất định lại phái người tìm kiếm tiện nữ khắp nơi.”
Nếu Phi Nhi có nỗi khổ tâm, Đào Thiên Hương cũng không miễn cưỡng. Dù sao kế hoạch này đã thất bại, nàng còn có thể nghĩ cách khác giúp Tỳ Ngự.
“Bất quá, Đào cô nương nếu thật sự muốn giúp Nhị điện hạ tăng uy tín, thật ra có sáng kiến khác, Đào cô nương muốn nghe không?” Phi Nhi hỏi.
“Thật sao? Tốt quá, ngươi nói xem.”
“Ở gần ngoài cửa thành phía nam vương đô, có gian miếu hoang phế đổ nát, trong miếu tụ tập rất nhiều trẻ con không nơi nương tựa, Đào cô nương có thể chuẩn bị chút thức ăn cho chúng, dùng danh nghĩa Nhị điện hạ đến làm. Như vậy, tích đức cho đời sau, danh tiếng của Nhị điện hạ càng tiến xa.”
“Đúng nha.” Nàng vui vẻ cười, “Sao ta không nghĩ được cách đó?”
“Nơi đó chúng rất đề phòng lòng tham, tin tưởng người khác không nhiều, Đào cô nương ắt phải tổn hao công sức mới có thể tới gần bọn chúng.”
“Ta đây nên làm như thế nào?”
Phi Nhi suy xét một hồi, lại nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước đây không phải cô nương ở trước mặt Nhị điện hạ chơi một trò xiếc thú vị sao?”
“A? Ngày đó không phải ngươiói, không thấy rõ ta đang làm cái gì?” Nàng nhíu mày lại nghi hoặc.
“Đó là bởi vì. . . . . . tiện nữ sợ bị Nhị điện hạ quở trách, mới nói không thấy rõ.” Phi Nhi xấu hổ cười.
“Thì ra là vậy. . . . . .” Gật đầu, nàng đột nhiên chú ý Phi Nhi vừa rồi nói hai chữ “thú vị” này, chờ mong hỏi: “Ngươi cảm thấy ta biến ảo thuật. . . . . . rất thú vị?”
“Đúng, rất mới lạ, rất thú vị.”
“Rốt cục ta gặp được người biết thưởng thức rồi!” Đào Thiên Hương vui vẻ bắt tay nàng, nói đầy vẻ oán giận, “Ta không hiểu, vì sao Tỳ Ngự không thích? Nhưng lại không cho phép ta lại tiếp tục biểu diễn ảo thuật, thật sự là nôn chết người.”
“Tiện nữ cũng không hiểu Nhị điện hạ tại sao không thích, nhưng cấm Đào cô nương làm chuyện mình thích, dường như cũng quá bá đạo.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nàng gật đầu đồng tình. Cảm giác gặp được tri âm thật tuyệt.
“Đào cô nương có thể biến chút ảo thuật cho mấy đứa nhỏ vui vẻ, làm dịu tâm lý đề phòng, sau đó muốn tới gần chúng cũng không quá khó khăn.” Phi Nhi dừng một chút, tiếp tục dặn dò, “Đúng rồi, nếu Nhị điện hạ không thích cô nương chơi ảo thuật đó, việc này vẫn là đừng để điện hạ biết.”
“Ta hiểu, hắn luôn ngăn cản ta làm cái này làm cái kia , quả thực xem ta giống phạm nhân.” Đào Thiên Hương tức giận nói.
Có thể làm cho bọn nhỏ thích thú với biểu diễn ảo thuật, nàng biết cách, chuẩn bị cũng đơn giản dễ dàng. Trong đầu nàng hiện tại nảy ra vài trò, đều rất hay, chờ không được trổ tài.
Nàng quyết định thừa dịp Tỳ Ngự không có ở đây đi đến chỗ mấy đứa nhỏ, nếu nàng có thể dựa vào biểu diễn ảo thuật làm bọn chúng vui, có thể chứng minh được rằng không phải tất cả mọi người đều không thích ảo thuật?
“Tiện nữ chỉ nêu ra ý kiến như vậy, hi vọng có thể đối với Đào cô nương có giúp ích.”
“Đương nhiên là giúp ích. Phi Nhi, thật sự thực cám ơn ngươi.” Đào Thiên Hương hướng nàng mở miệng cười tươi.
“Đào cô nương quá khách khí.” Phi Nhi cũng cũng cười, kỳ thật nội tâm chính là cười thầm nàng, ngay cả là địch hay bạn đều không phân biệt rõ, bị doạ cũng hồn nhiên chưa tỉnh.
Mọi sự đã chuẩn bị, chờ nàng rơi vào bẫy, hắn nắm chắc mười phần, lần này, Tỳ Ngự muốn cứu cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.