"Xương cốt làm sao đột nhiên mềm nhũn đi rồi"
****************
Ngày kế tiếp, Phó Vân Mặc cảm thấy bản thân thật sự ngủ quá lâu rồi, xương cốt cả người phảng phất cứng đờ đi, nàng thật sự muốn vận động gân cốt, cho nên sáng sớm liền nhờ Tiểu Ngọc Nhi đỡ mình dậy, đến sân đi tản bộ.
Buổi sáng Tứ hợp viện vẫn cứ bận rộn như vậy, mọi người đều vội vàng rửa mặt chải đầu, mà chỉ có Phó Vân Mặc khoác áo ngoài ngồi ở sân.
"Tiểu Mặc tỷ! Thương thế của tỷ không có việc gì chứ!" Nam Côn Luân vừa nhìn thấy nàng liền chạy tới, Phó Vân Mặc nhìn nam hài đang nở nụ cười tươi, liền cười nói: "Có thể có chuyện gì chứ, chỉ còn một miệng vết thương thôi."
Thời điểm Nam Côn Luân mới quan tâm Phó Vân Mặc một chút, nhưng Trương Đại Ma Tử đang đứng ở sân hừ lạnh một tiếng nói: "Có người mạng tốt a, có đích thân Mạc tiên tử cùng Chưởng quầy hỗ trợ giả bộ nghỉ bệnh, có một miệng vết thương liền xin nghỉ nửa tháng, nếu miệng vết thương lớn hơn một chút, e là xin nghỉ nửa năm a ~"
Trương Ma Tử miệng không buông tha người, Nam Côn Luân vừa muốn nói gì đó, lại bị Phó Vân Mặc ngăn cản, cùng chó điên cãi nhau là không cần thiết.
Chính là Phó Vân Mặc không lên tiếng, vừa vặn lại để Mạc Ly Hề đến Tứ hợp viện thăm Phó Vân Mặc chứng kiến một màn này.
"Vị đại ca này, chẳng lẽ là muốn xin nghỉ giả bệnh nửa năm? Ta nghĩ ta có thể giúp được cho ngươi." Mạc Ly Hề nói xong, sờ sờ thanh kiếm bên hông của mình, Trương Ma Tử kia vừa nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch, lập tức tránh ra, nhìn bộ dạng Trương Ma Tử kẹp chặt cái đuôi đào tẩu, Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc đồng thời cười ra tiếng.
"Xin chào, Mạc tiên tử." Nam Côn Luân hướng Mạc Ly Hề ôm quyền, Mạc Ly Hề nhìn hắn cười cười, ánh mắt liền rơi xuống trên người Phó Vân Mặc.
"Ra đây vận động, cũng phải cẩn thận miệng vết thương, động tác đừng quá mạnh." Mạc Ly Hề ôn nhu dặn dò như thế này, Phó Vân Mặc thật ra cảm thấy loại ôn nhu này làm mình có chút không biết theo ai, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nói: "Ta biết rồi, ta cũng không phải hài tử ba tuổi mà ~"
"Ha ha ha! Lần đầu tiên thấy bộ dạng quẫn bách như vậy của Tiểu Mặc tỷ!"
"Tiểu tử thúi, nếu không phải vì giúp ngươi, ta sao lại có vết thương này?" Phó Vân Mặc liếc mắt Nam Côn Luân một cái, tên tiểu tử thúi này còn trêu chọc mình!
"Vâng, Tiểu Mặc tỷ, đại ân đại đức của tỷ, đệ nhất định nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ báo đáp ân tình này của tỷ!
Nam Côn Luân nói phụ họa theo, nhưng lại làm Phó Vân Mặc vừa lòng, trong tiểu thuyết, Nam Côn Luân là người có ân tất báo, nói được làm được, làm người quả thực không tệ, cho nên nàng không nghi ngờ lời nói của Nam Côn Luân, thậm chí cảm thấy kết giao bằng hữu với hắn, quả thực không tồi.
"Kỳ thật là Ninh chưởng môn để cho ta tới vấn an ngươi, đợi một lát hắn xong việc sẽ cùng nữ nhi lại đây." Mạc Ly Hề nói xong, lại thấy trong mắt Phó Vân Mặc chợt lóe qua tia thất vọng, lập tức nói thêm: "Đương nhiên, ta cũng thực lo lắng cho thương thế của ngươi, cho nên liền đến đây."
Quả nhiên, sau khi nói xong, Phó Vân Mặc gợi lên một nụ cười tươi: "Đa tạ, đại hội võ lâm thế nào rồi?"
Phó Vân Mặc vừa nói xong, Nam Côn Luân liền lập tức trả lời nói: "Bởi vì chuyện của Hắc Bạch Song Sát, đại hội võ lâm tạm dừng, sau khi dàn xếp cho tỷ xong xuôi, Mạc tiên tử có thể nói là đại sát tứ phương, đánh bại quần hùng a!"
"Nam huynh đệ nói như vậy, không khỏi có chút khuếch đại." Mạc Ly Hề cười khẽ, ngươi này nói chuyện sao sinh ra vẽ thêm nhiều chuyện như thế?
"Chỉ là may mắn thắng thôi, nếu có một chiêu vô ý, thì cũng sẽ bị thua." Mạc Ly Hề nói xong, Phó Vân Mặc hìn Mạc Ly Hề cùng Nam Côn Luân hai người cười cười, bỗng nhiên cảm thán: rốt cuộc nam nữ vai chính cũng phát triển tuyến tình cảm rồi sao?
Chính là vì cái gì...tâm tình của mình cư nhiên cũng có chút vi diệu đây?
Lúc này, Ninh Bất Khuất mang theo một thiếu nữ tiến đến, thiếu nữ này Phó Vân Mặc ở trong đám hỗn loạn lung tung kia liếc mắt qua một cái, là Ninh Mẫn Nhi.
Mặt thanh mi tú, cặp mắt kia xinh đẹp đến cực điểm, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, đôi má đào hồng, là một tiểu mỹ nữ hoạt bát linh động.
Chỉ là sau khi nhìn thấy dung nhan của Mạc Ly Hề cùng Dạ Khê Hàn, Phó Vân Mặc thật ra cảm thấy Ninh Mẫn Nhi có chút bình thường, chỉ là trên người nàng mang cảm giác thiếu nữ mà Mạc Ly Hề cùng Dạ Khê Hàn không có.
"Phó tỷ tỷ tỉnh a!" Ninh Mẫn Nhi vừa thấy Phó Vân Mặc, lập tức đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Vân Mặc. Nắm lấy tay của Phó Vân Mặc, thái độ thân thiết, chỉ là Phó Vân Mặc có chút không kịp thích ứng, nàng vốn là không thích cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc thân thể, nhưng lại ngại Ninh Mẫn Nhi nhiệt tình, nên nàng không có cự tuyệt, đành phải tỏ ý cười nghênh đón.
"Ân...Ngươi chắc là...Ninh nữ hiệp!" Phó Vân Mặc nhìn nhân vật này vốn dĩ do chính mình diễn chính. tâm tình có chút vi diệu, nàng ấy so với mình tưởng tượng, càng thêm ngây thơ hồn nhiên cùng nhiệt tình.
"Kêu muội là Mẫn Nhi là được rồi!" Ninh Mẫn Nhi từ trong tay áo lấy ra một cái trâm cài, thủ công tinh tế, còn có nhàn nhạt hương hoa lê, không tính là vật phẩm quý trọng gì, nhưng xét về tâm ý thì đã đạt tới độ quý trọng, bởi vì sức quan sát của Phó Vân Mặc rất mạnh, nàng thấy trên ngón tay Ninh Mẫn Nhi có một số vết thương nhỏ, liền biết cây trâm cài nàng là do chính nàng điêu khắc.
"Đạ tạ Ninh...Mẫn Nhi, ngươi không có chuyện gì là được, không cần tặng lễ vật cho ta đâu." Phó Vân Mặc chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ nói ra những lời như vậy, thiếu chút nữa bị chính mình chọc cười.
"Đương nhiên phải tặng!" Ninh Mẫn Nhi không cho Phó Vân Mặc cự tuyệt, đem cây trâm cài lên cho Phó Vân Mặc, sau đó cười ha hả nói: "Phó tỷ tỷ thật là đẹp!"
Nếu như tiếp tục nói, Phó Vân Mặc kỳ thật so với Ninh Mẫn Nhi đẹp hơn vài phần, hơn nữa ở phương diện khí chất, Phó Vân Mạc so với Ninh Mẫn Nhi thiếu vài phần tính khí trẻ con, lại nhiều hơn vài phần cơ trì cùng tiêu sái.
"Vậy thì ta đa tạ ngươi."
"Là muội phải đa tạ tỷ a! Đúng rồi, cha có chuyện muốn nói cùng tỷ." Ninh Mẫn Nhi lúc này mới nhớ đến Ninh Bất Khuất ở phía sau nàng, nếu còn làm tốn thời gian, sợ rằng Ninh Bất Khuất trở về liền sẽ giáo huấn mình.
"Nam đại ca!" Ninh Mẫn Nhi quay đầu lại nhìn về phía Nam Côn Luân, chỉ thấy đại nam hài kia đỏ mặt, cũng thấy Ninh Mẫn Nhi đỏ mặt....
Tình yêu thiếu niên thiếu nữ a!....Í! Không đúng...
Nam Cung Luân hẳn là cùng với Mạc Ly Hề....!
Nàng đảo mắt nhìn về phía Mạc Ly Hề, chỉ thấy nàng ấy cũng nhìn Nam Côn Luân và Ninh Mẫn Nhi, chỉ là trong mắt có ý cười nhàn nhạt...tựa như chúc phúc?
Meo! Xảy ra vấn đề gì vậy?
"Phó cô nương, kỳ thật tại hạ có một chuyện muốn thương lượng với Phó cô nương." Ninh Bất Khuất chấp tay thi lễ, một thân chính khí, mặt mày không giận mà uy nghiêm, lại không đánh mất lễ nghi, Phó Vân Mặc rốt cuộc cũng hiểu rõ bộ dạng nhất phái tông sư là như thế nào rồi.
"Ninh chưởng môn mời nói."
"Phó cô nương cùng Nam huynh đệ có tâm địa nghĩa hiệp như vậy, ta muốn chiêu mộ hai vị tiến vào môn hạ của của ta, lão phu tự mình sẽ truyền thụ võ công, để báo đáp ân tình cứu mạng tiểu nữ."
Phó Vân Mặc nghe xong, nụ cười trên miệng liền cương cứng....
Nàng...lại nghe thấy được cái gì kỳ quái nữa rồi?
Phó Vân Mặc không tự giác nhìn về phía Mạc Ly Hề, hiển nhiên Mạc Ly Hề cũng có chút kinh ngạc, sợ là trước đó không hề biết được dự tính như vậy của Ninh Bất Khuất rồi!
"Ta cùng Nam huynh đệ đã đề cập tới việc này, nhưng Nam huynh đệ nói Phó cô nương là bằng hữu tốt của hắn lại đối đãi với hắn như tỷ tỷ ruột thịt, hết thảy đều nghe ý kiến của người."
Phó Vân Mặc đảo mắt qua nhìn Nam Côn Luân, chỉ thấy người nọ thành khẩn mà nhìn mình...
Meo! Nam Côn Luân, cái tên này chuyên quăng lựu đạn mà...
Phó Vân Mặc lại nhìn về phía Mạc Ly Hề, người nó nhìn chính mình, đôi mắt đẹp nhiếp hồn kia có thêm vài phần bức thiết...Đó là bức thiết mình có khát vọng cự tuyệt đi.
"Khụ khụ...Ninh chưởng môn." Phó Vân Mặc đột nhiên cảm giác da đầu tê dại, một trong năm đại cao thủ đích thân dạy võ công cho mình, điều kiện này quá tốt rồi! Nhưng mà....chính mình lại không nghĩ tới, bởi vì một ánh mắt của Mạc Ly Hề.
"Ta tự hỏi bản thân cũng không có thiên phú gì, hơn nữa tính tình ta lại thô lỗ, chỉ muốn sống bình đạm một chút, nhưng Nam Côn Luân không như vậy, hắn nếu bái sư vào môn hạ của ngươi, nhất định là có năng lực."
Nàng như vậy thì không ôm đùi nam chính được rồi! Chẳng lẽ ngược lại ôm đùi nữ chính sao?
"Như vậy...Vậy ý của Nam huynh đệ là..." Ánh mắt mọi người tập trung trên người Nam Côn Luân, chỉ là Phó Vân Mặc vẫn còn đang ngắm Mạc Ly Hề, có thể thấy ý cười ở khóe mắt của nàng, cực đạm, nhưng vẫn để cho Phó Vân Mặc nhìn thấy.
"Ta cũng chỉ có thể cự tuyệt Ninh chưởng môn." Nam Côn Luân cười cự tuyệt.
Trên mặt bất giác có một tia hối hận, đầu Phó Vân Mặc bỗng nhiên oanh tạc một tiếng nứt...
Không đúng a, Nam Côn Luân hẳn là sẽ bái sư gia nhập là môn hạ Thương Vân phái mới đúng chứ!
Cốt truyện thế này không đúng a!!
"Như vậy...đáng tiếc, tuy rằng vô duyên trở thành thầy trò, nhưng tại hạ cũng cũng nguyện ý dạy hai vị một ít chiêu thức phòng thân để đáp tạ."
"Được a! Đa tạ Ninh chưởng môn!" Nam Côn Luân rất nhanh liền đáp ứng, Phó Vân Mặc thật ra có chút ngốc đi...Nam Côn Luân không gia nhập môn hạ Thương Vân phái....Vậy...cốt truyện làm sao tiếp tục đây?
"Hai vị nghỉ ngơi thật tốt, Thương Vân phái sẽ còn lưu lại mấy ngày, chờ Phó cô nương thương thế tốt hơn một chút, ta sẽ đến thực hiện lời hứa."
Tuy rằng trên mặt có chút thất vọng, nhưng Ninh Bất Khuất cũng không phải người làm khó người khác, sau khi dặn dò Phó Vân Mặc chú ý nghỉ ngơi, liền cùng Ninh Mẫn Nhi rời đi, mà thời điểm Ninh Mẫn Nhi rời đi còn lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Ninh Côn Luân, một cái liếc mắt này...thật là ôn nhu bốn phía a...
"Nam Côn Luân! Mau ra đại sảnh a! Nhiều việc phải lo liệu chưa xong này!" Là thanh âm của Tằng Đại Tráng, Nam Côn Luân vừa nghe, lập tức da mặt căng thẳng, xoay người chạy ngay đi.
"Tới đây! Tiểu Mặc tỷ, tỷ phải nghỉ ngơi thật tốt a!" Nói xong, Nam Côn Luân chạy nhanh như chớp, Phó Vân Mặc nhìn bóng dáng Nam Côn Luân, không tự giác mà lẩm bẩm: "Tiểu tử này có phải bị ngốc hay không..."
Lúc này nàng mới phát hiện Mạc Ly Hề đang an tĩnh nhìn mình.
"Ách...Mạc chưởng môn, ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt." Cho rằng Mạc Ly Hề lại muốn dặn dò mình nghỉ ngơi thật tốt, những lời "nghỉ ngơi thật tốt" hai ngày gần đây nàng rốt cuộc nghe đến hai lỗ tai đều ù ù.
"...Ta cũng có thể đích thân dạy ngươi."
"Ân?"
Meo meo meo? Đại não Phó Vân Mặc lập tức phản ứng không kịp, Mạc Ly Hề đã xoay người rời đi, ngay cả biểu tình trên mặt, Phó Vân Mặc đều chưa kịp nhìn thấy một lần...
Ta cũng có thể tự mình dạy ngươi...
Xương cốt làm sao đột nhiên mềm nhũn đi rồi...
Tứ hợp viện cuối cùng cũng an tĩnh, mọi người đều vội đi, chỉ còn lại bản thân Phó Vân Mặc, bản thân liền tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, đến cùng vết thương là ở bả vai cũng không phải ở chân, loại chuyện đi đường này vẫn có thể dễ dàng làm được.
Trở về phòng, nàng rót cho mình một chén trà, tay cầm trà nóng thổi đi mùa thu lạnh lẽo...
Nàng cảm thấy cốt truyện này trở nên ngày càng kỳ quái
Làm sao Nam Côn Luân không đến Thương Vân phái...
Chẳng lẽ là bởi vì mình đến đây, làm cho một ít hiệu ứng cánh bướm...Vậy những thứ trong cốt truyện đều sẽ phải thay đổi?
Mặc kệ, quản cũng không được nhiều như vậy...
Sau đó Tiểu Ngọc Nhi đúng giờ đưa cơm cho mình, đúng giờ đổi dược cho mình, bản thân thật ra cũng không có bị đói, chỉ là ngủ quá nhiều, hiện tại ngủ cũng không được, xem một ít sách mà chưởng quầy mà tới, chớp mắt liền tới buổi tối.
Sách mượn từ chưởng quầy bất quá chỉ là một số ký lục chuyện trong dân gian và giang hồ, cũng đủ dùng để giết thời gian, chỉ là vừa nhìn đã tới buổi tối, nàng cũng không chịu ngồi yên, muốn vận động gân cốt, liền đi tới sau bếp, muốn tìm canh nóng mà đầu bếp Trần tan tầm đã nấu cho nàng để nàng ăn khuya, chỉ là không nghĩ tới đại sảnh bởi vì khách nhân không nhiều lắm, phòng bếp đã sớm đóng cửa, hơn nữa đầu bếp Trần cũng đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Phó Vân Mặc cũng chỉ có thể ở trước phòng bếp cảm nhận có gió lạnh run người...Sớm biết vậy nên hỏi trước Tiểu Ngọc Nhi tình huống rồi mới qua đây, uổng công đi một chuyến...
Đang lúc Phó Vân Mặc muốn quay về, lại nghe thấy một tiếng xé gió cực nhanh!
"Ai?!" Phó Vân Mặc sợ tới mức rụt người về phía góc tường...
************************
Lời của tác giả:
Nữ ma đầu: Nghe nói ngươi đang tán tỉnh người khác.
Tiểu Mặc:....Tuyệt, tuyệt đối không có.
Nam Côn Luân: Nhưng mà đệ cảm thấy tỷ và Mạc Tiên tử rất xứng đôi mà.
Tiểu Mặc:!!!!
Nữ ma đầu: A ~
Tiểu Mặc: Nam Côn Luân tên khốn nhà ngươi, nói ít một câu sẽ chết sao!
Về sau...Tiểu Mặcbị Nữ ma đầu khiêng đi luôn rồi....
-------------------HẾT CHƯƠNG 15------------