*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cái này quả thực giống như là [Lăng Ba Vi Bộ] kết hợp cùng [Qùy Hoa Bảo Điển]"
***************
Thẳng đến buổi tối cùng ngày, Dạ Khê Hàn cũng không có sai người mang cơm đến cho hai người, mà Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đã đói bụng đến mức bụng dán phía sau lưng, một trận tâm phiền ý loạn, luyện công cũng luyện không nói nữa.
"Nam Côn Luân...Ta coi ngươi về sau có còn dám ăn cá mặn hay không..."
Cư nhiên dám khiêu khích nữ ma đầu, Nam Côn Luân này thật sự là chán sống rồi, đã vậy còn liên lụy mình không có cơm ăn.
"Không dám...Cá mặn không thể ăn, ăn đến đau khổ."
Nam Côn Luận dù có đói cũng không muốn ăn cá mặn, thật sự là quá mặn, hơn nữa con cá mặn này còn phải dùng để ngụy trang, không thể ăn.
"Hiện tại có cái gì đó để ăn tốt rồi, còn thảo luận ngon hay không ngon nữa..."
Phó Vân Mặc mắt trợn trắng, đã đóng bụng đến kêu ùng ục, vậy mà nơi này trừ bỏ rơm khô, gián và chuột, cái gì cũng không có, đúng rồi, đêm qua đưa tới một chén nước cũng uống hết rồi, nguyên ngày nay cũng chưa uống nước...
Phó Vân Mặc ngã người vào đống rơm khô, nhắm mắt lại muốn ngủ, cuối cùng thời điểm đói khát, ngủ rồi liền không cảm thấy đói bụng....không ngừng đói, còn khát nữa...
Nhưng vào lúc này, cánh cửa sắt kia mở ra, Phó Vân Mặc vốn dĩ đã sắp mất đi ý thức, thần kinh lập tực căng thẳng, còn mang theo một chút chờ mong, nhưng mà nàng cũng không đến trước cửa nhà giam, ngồi trên đống rơm khô, an tĩnh mà lắng nghe tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi xuống.
Hiện tại Phó Vân Mặc đã có thể phân rõ được tiếng bước chân, đây là tiếng bước chân của Dạ Khê Hàn, nữ tử thân hình yểu điệu, hơn nữa khinh công của nàng phi phàm, đi đường, bước đi cực kỳ nhẹ.
Dạ Khê Hàn lướt qua Nam Côn Luân, đi đến trước cửa nhà giam Phó Vân Mặc, nàng không phải một thân bạch y nữa, mà là mặc trên người bộ y phục màu lam nhạt, mang theo mặt nạ bạch ngọc, trong tay nắm trường kiếm.
Vừa thấy thanh kiếm kia, Phó Vân Mạc lại bắt đầu run rẩy bần bật, sau khi đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của thanh trường kiếm này, trong đầu nàng nhớ đến tên thanh kiếm, gọi là Thoát Cốt kiếm., là binh khí tàn nhẫn làm người trong giang hồ đều sợ hãi, dưới thanh kiếm này, không một người nào có thể toàn thây.
"Ngày ấy người kia cùng ngươi đã nói cái gì?"
Dạ Khê Hàn lạnh lẽo mở miệng, như vừa mới gặp nhau, người nọ cũng là như vậy, nghe không ra tia cảm xúc trong giọng nói, nhưng lại ẩn ẩn làm người khác cảm thấy sợ hãi, một loại lệ khí từ trong xương cốt tràn ra.
".....Hắn nói ngày ấy thấy ta nghĩa dũng bảo hộ đồng bạn, liền đem tuyệt thết võ công giao cho ta, sau đó đưa cho ta một con cá mặn."
Phó Vân Mặc nói câu nào cũng là thật, hôm qua nàng cũng như cũ không biết bên trong con cá mặn có cất giấu càn khôn, nhưng hiện tại lại đang luyện [Phong Vân Quyết].
Dưới mặt nạ, Dạ Khê Hàn chau mày lại một chút, lạnh lùng nhìn biểu tình của Phó Vân Mặc, lại không phát hiện ra sơ hở nào.
Dạ Khê Hàn không biết cũng phải, Phó Vân Mặc là diễn viên, diễn xuất đối với nàng ấy mà nói, căn bản là cưỡi ngựa xem hoa.
Chỉ là nhìn thấy hôm nay Nam Côn Luân bẽ con cá mặn mà ăn, còn từng miếng từng miếng mà ăn, trong lòng Dạ Khê Hàn thất vọng liền đâm ra ghét bỏ.
Con cá mặn kia thật sự chỉ là một con cá mặn...
Chẳng lẽ trong tay người cuối cùng của Triệu gia căn bản không có [Phong Vân Quyết]?
Vậy tại sao hắn phải tránh thoát sự truy lùng của mình, cuối cùng tại thời điểm tự vẫn, trên khóe miệng lại mang theo vẻ tươi cười an tâm...
Giống như nét tươi cười đã đem vật quan trọng gì đó phó thác xong xuôi...
Cho nên Dạ Khê Hàn mới xác định thứ đồ đó nhất định ở trên người Phó Vân Mặc, người Thẩm gia kia cuối cùng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của mình, mà hắn cũng chỉ gặp qua Phó Vân Mặc, chỗ mà hắn đến Dạ Khê Hàn đều đã điều tra qua, không thu hoạch được gì, cho nên chỉ còn ở chỗ Phó Vân Mặc.
"Đưa cá mặn cho ta."
Cuối cùng Dạ Khê Hàn vẫn là thỏa hiệp, chẳng lẽ trong con cá mặn thật sự có khung trời khác?
Dạ Khê Hàn nói xong, Nam Côn Luân chậm rãi đem con cá mặn bưng đến, con cá mặn bị bẻ ra làm hai, mùi hương càng ngày càng nặng, thời điểm Dạ Khê Hàn vừa muốn duỗi tay nhận lấy thì dừng lại.
"Tiểu Đường."
Dạ Khê Hàn gọi một tiếng, ngoài cửa có một nam nhân mang mặt nạ Tu La đi tới, là nam nhân đưa cơm cho bọn họ ngày trước.
"Cầm lấy."
Dạ Khê Hàn không có tiếp nhận con cá mặn kia, mà kêu Tiểu Đường nhận lấy, mà Dạ Khê Hàn cùng Tiểu Đường cứ như vậy mà rời đi, thời điểm cánh cửa sắt sắp đóng lại, Phó Vân Mặc đột nhiên nhớ đến gì đó, lập tức nói: "Dạ giáo chủ! Ngươi không cho ăn cũng phải cho uống chứ!"
Bước chân Dạ Khê Hàn dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Đường.
"Ngươi chưa cho bọn họ nước?"
Thanh âm Dạ Khê Hàn cực nhẹ, Tiểu Đường đầu rụt lại, trầm mặc mà chống đỡ.
"....Hoàn thành nó đi."
Dạ Khê Hàn nói xong, liền rời đi, mà Tiểu Đường lập tức phân phó người cung cấp nước cho hai vị tiểu tổ tông trong phòng giam, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc rốt cuộc cũng được uống nước, cảm giác cả người như được sống lại, tuy rằng đói, nhưng mà ít nhất có nước chống đỡ cái mạng.
Chờ đến khi người nọ đi rồi, Phó Vân Mặc mới mở miệng: "Nam Côn Luân, tấm da dê còn ở chỗ ngươi không?"
"Ân"
Phó Vân Mặc thở dài, nói: "Hiện tại Dạ Khê Hàn cầm đi con cá mặn kia, nếu như không có thu hoạch được gì, phẫn nộ lên, liền sợ sẽ bẻ cổ chúng ta răng rắc như vậy, kế hoạch của chúng ta phải nhanh hơn.
Tuy rằng đói đến mức hai chân vô lực, nhưng vì bảo toàn mạng nhỏ, còn phải tiếp tục luyện công.
"Được, Tiểu Mặc tỷ, chúng ta học chiêu thức [Như diều gặp gió]..."
Nam Côn Luân bắt đầu giải thích thế nào là [Như diều gặp gió], vận dụng nội lực của [Phong Vân Quyết] tập trung bên trong hai chân, phân bố ở bàn chân, kích thích các huyệt vị ở bàn chân, sử dụng sức lức hai chân trở nên lớn hơn nữa, bước chân di chuyển càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.
Mà mấu chốt nhất của [Như diều gặp gió] là nhẹ nhàng và nhanh nhẹ, tuy rằng đại đa số khinh công đều là như thế, duy nhất có một điểm không giống, [Như diều gặp gió] bên này càng sử dụng càng di chuyển quỷ mị, nghe dường như giống như [Lăng Ba Vi Bộ] của Kim lão gia tử (Kim Dung), nhưng có một yêu cầu tương đối đặc biệt chính là, thể trọng để luyện [Như diều gặp gió] càng nhẹ, công hiệu càng lớn, cho nên nữ tử tập luyện, rất có ích lợi.
Cái này quả thực giống như là [Lăng Ba Vi Bộ] kết hợp cùng [Qùy Hoa Bảo Điển], cũng may không cần tự cung (thiến).
Phó Vân Mặc thử dùng phương thức mà Nam Côn Luân vừa nói, đem nội lực từ trong đan điền vận công ra, dần dần phân bố đến dưới chân, nàng thậm chí có thể cảm giác cổ chân khí băng lãnh hôm qua đã hóa thành hai đạo chân khí, theo sự điều tức của chính mình rồi tới dưới lòng bàn chân.
Nàng đề khí nhảy lên, thế nhưng chỉ có thể nhảy cao được một trượng, cũng may đỉnh nhà giam đủ cao, đầu thiếu chút nữa là đập trúng rồi, chỉ là Phó Vân Mặc bởi vì kinh ngạc bản thân thật sự học xong kinh công, trong nháy mắt chân khí biến mất, thân mình rơi xuống không có điều chỉnh tư thế tốt, lại thẳng tắp rơi xuống, cũng may dưới chân là rơm khô.
"Ai da!"
Phó Vân Mặc sờ sờ eo của mình...nơi đó ẩn ẩn đau nhức, chẳng lẽ là đây là lịch sử máu và nước mắt học kinh công sao?
Phó Vân Mặc vừa nghĩ vừa tưởng tượng, cao một trượng? (Một trượng được tính là 4m, tuy nhiên một số nhà sử học lại tính là 4,7m) Cửa sổ nhà giam cũng không cao đến một trượng, đại khái độ cao khoảng tám thước trở lại, nhảy dựng lên như vậy, có thể bay đến song sắt cửa sổ rồi.
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ không sao chứ?"
Nghe được Phó Vân Mặc hô đau một tiếng, Nam Côn Luân lập tức quan tâm hỏi, mà Phó Vân Mặc cũng thuận miệng nói một câu "không có gì", liền ngơ ngác nhìn song sắt cửa sổ kia.
"Nam Côn Luân, chúng ta có thể đến song sắt cửa sổ kia..."
Nói xong, Phó Vân Mặc bên trong vận khí, lòng bàn chân xuất lực, đạp gió nhảy lên, bay về phía song sắt cửa sổ, một tay cầm thanh sắt trên song sắt, hai chân chống đỡ trên khẽ hở vách tường gạch ổn định thân thể, chỉ là sức lức cánh tay của nàng không lớn lại còn đang bị thương, vì vậy chỉ trong nháy mắt, liền bắt đầu có chút run.
"Nam Côn Luân, bên ngoài là rừng cây, chúng ta có thể chạy đi."
Phó Vân nhìn thanh sắt, nói: "Hơn nữa, thanh sắt này có thể đánh gãy được..."
Phó Vân Mặc nhìn song sắt, đại khái đục bức tường từ một thước đến hai thước, thân hình Nam Côn Luân hẳn là cũng có thể chui qua được.
Phó Vân Mặc đôi tay đã vô lực, dưới chân này đè đè lên khe hở kia, sau đó thân hình lùi về sau, bảo trì nội lực dưới chân, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Khinh công này thật sự là thần kì đến cực điểm...Nhưng mà mang đến cảm giác nếu không luyện [Phong Vân Quyết], chỉ sợ cũng sẽ không học được khinh công này, bởi vì hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau.
Chỉ là nội lực của nàng còn quá thấp, mới nhảy lên hai cái, liền cảm thấy nội lực ở đan điền đã tiêu hao hơn một nửa, nội lực của Nam Côn Luân cao hơn nàng một chút, hy vọng kế hoạch chạy trốn này có thể thành công.
"Đệ hiểu rồi."
Từ chỗ Nam Côn Luân truyền đến một câu, sau đó Phó Vân Mặc nghe được thanh âm "sột soạt" truyền đến.
Nam Côn Luân vận khí dùng khinh công nhảy lên, miễn cưỡng tới vị trí song sắt, thân hình của hắn so với Phó Vân Mặc nặng hơn, khinh công [Như diều gặp gió] này tuy luyện xong, nhưng thật sự không luyện được tốt như Phó Vân Mặc.
Nam Côn Luân dùng một tay nắm lấy thanh sắt, một tay vận công từ hướng một thanh sắt kia dùng nội lực đánh gãy "keng" một tiếng, thanh sắt kia bị đánh bay tới ra bên ngoài, cũng may bên ngoài là bùn đất cùng cỏ dại, thanh sắt rớt xuống cũng không có phát ra tiếng vang, khiến cho người canh giữ nhà giam không chú ý đến.
"Tiểu Mặc tỷ, cái này sử dụng tốt thật."
Nam Côn Luân nói xong, một thanh lại một thanh bị xóa sạch, sau đó lách thân mình thoát ra ngoài.
Rơi xuống bãi cỏ bên ngoài nhà tù, hít thở không khí bên ngoài, như lấy lại một tia sinh khí mới.
Nam Côn Luân hít sâu vài cái, vận công dưới chân, liền lẻn đến song sắt ở nhà giam Phó Vân Mặc, một tay bắt lấy thanh sắt, nói: "Tiểu Mặc tỷ!"
Nam Côn Luân tuy rằng rất cao hứng, nhưng không dám nói lớn, Phó Vân Mặc giương mắt nhìn thấy, thấy Nam Côn Luân đã đi ra ngoài, trong lòng một trận mừng rỡ như điên, nói: "Nam Côn Luân, mau cứu ta ra ngoài!"
"Đến ngay! Tiểu Mặc tỷ, tỷ đỡ thanh sắt cho tốt, đừng để phát ra âm thanh."
Nam Côn Luân nói xong, thấy Phó Vân Mặc gật gật đầu, liền đánh bay một thanh sắt, cũng may sau khi Phó Vân Mặc luyện nội công, nhãn lực tốt, thân thể cũng linh hoạt hơn, thanh sắt này rơi xuống, từng thanh đều bị Phó Vân Mặc cầm chắc trong tay, sau đó đặt lên trên đóng rơm khô.
"Được rồi, Tiểu Mặc tỷ, ra ngoài đi!"
Nam Côn Luân lui xuống, Phó Vân Mặc dùng toàn lực đề khí, sau đó nhảy đến chỗ cửa sổ, một tay nắm lấy thanh sắt còn dư lại, sau đó dùng sức bò ra bên ngoài, cũng may Nam Côn Luân ở phía dưới tiếp được nàng, nếu không cái mông của bản thân phải cùng đất tiếp xúc thân mật rồi.
"Có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Dù sao đã một ngày không ăn gì, cái này thật sự là mệt chết rồi.
"Nghỉ ngơi cái đầu ngươi, hiện tại đang phải chạy đua với thời gian, không chạy đi ngay thì không kịp rồi!"
Phó Vân Mặc cảm thấy chạy trốn là quan trọng nhất, sau khi hai chân chạm đất, lập tức như ngựa thoát dây cương, cùng Nam Côn Luân hướng chỗ sâu bên trong rừng cây chạy tới, chỉ cần rời khỏi Dạ Nguyệt thần giáo, nơi nào đều được!
Phó Vân Mặc chạy không lâu, quay đầu nhìn lại, phát hiện một nơi xa xa đó, nguyên lai là tổng bộ của Dạ Nguyệt thần giáo là một tòa cung điện, hùng vĩ uy nga, thực sự làm Phó Vân Mặc kinh diễm một phen.
Không không không, hiện tại không phải là thời điểm kinh ngạc cảm thán! Chạy nhanh lên!
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân tuy rằng rất mệt, nhưng bởi vì ý chí cầu sinh, hai người dưới chân sinh ra gió, một khắc cũng không thể chậm trễ, cũng may luyện chút nội công cùng khinh công, cái này thật sự là có tác dụng.
Chỉ là càng đi sâu và khu rừng kia, lại cảm giác sương mù trong rừng càng nặng...
Quay đầu lại, cũng đã không còn nhìn thấy đường đi...
"Nam Côn Luân...Hiện tại chúng ta đang chạy hướng nào?"
Kỳ thật Phó Vân Mặc có chút thuộc tính ngu đường, ngoại trừ không quay đầu lại nhìn, nàng hiện tại cũng không biết đi hướng nào mới đúng, hai chân cũng này cũng sắp lên men rồi.
-------Hết chương 24-------