Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới)

Chương 2.1: Nữ game thủ esport (1)




Khâu Anh không nhận được hồi âm từ Quý Hướng Không.
 Cứ vài phút, Khâu Anh lại kiểm tra tin nhắn một lần, nhưng không có một tiếng thông báo nào vang lên cả. Trong khi đang bực bội, Khâu Anh bỗng nhận được một cuộc gọi bằng số Mỹ. Cô thậm chí đã đến khách sạn nơi đội ở lại và tìm kiếm, nhưng được báo rằng họ đã rời đi.
 Cuộc chơi ngắn ngủi ở Seattle đã kết thúc, Khâu Anh thở dài nhìn ra ngoài bằng cửa sổ máy bay, cảm giác như một giấc mơ vậy.
 Cô nhắm mắt lại, tâm trí cô bỗng nhiên bị xáo trn bởi rất nhiều những hình ảnh khác nhau. Ánh đèn nơi sân khấu chính lóe sáng, những tuyển thủ chuyên nghiệp chào hỏi nhau và tiếng hò reo vang lên. Đồng hồ trận đấu bắt đầu nhích từng con số, từng đường chém mát nhãn, thời gian là chiến hào kiên cường, nhưng nó cũng có thể khiến một cuộc chiến trở thành đống đổ nát, trở thành tiếng hét chói tai nơi khán đài, trở thành giọt nước mắt sâu thẳm trong tim. Một cái chớp mắt liền quay về nơi góc khuất của sân khấu, nơi có một gương mặt đẹp như khắc của ai kia, mang đầy bão giông…
 Máy bay hạ cánh tại Thượng Hải. Khâu Anh đã đưa ra quyết định trong lòng cô.
 Tối hôm đó, cô đến công ty của Legend. Khâu Anh nói với lễ tân về ý định của mình. Tuy nhiên, bên kia lại từ chối cô với một nụ cười lịch sự: "Xin lỗi, trừ khi cô có hẹn trước, nếu không đội sẽ không gặp bất cứ fan hâm mộ nào"
 Đã đến lúc Khâu Anh thể hiện tài năng diễn xuất của mình, chứng minh rằng cô không phải là fan hâm mộ. Điều quan trọng bây giờ chính là tìm thấy Quý Hướng Không.
Đôi mắt cô trông mềm yếu đến mức khó có thể không thương xót cho được. Cô gái lễ tân không thể cưỡng lại lời cầu xin lặp đi lặp lại của cô nàng xinh đẹp kia, cuối cùng thở dài và gọi một cuộc điện thoại.
  Vài phút sau, một giọng nói nhỏ nhẹ phát ra bên cạnh khâu Anh: “Tiểu thư, cô có giữ giấy mời hay gì đó tương tự không? Hướng Không nói rằng họ không muốn gặp người hâm mộ, họ sợ bị rình rập.”
  Lâm Dật Hiên lấy lấy cái tăm trong miệng mình ra rồi cau mày. Nửa giờ trước, anh ta vừa đuổi đi một nhóm fan nữ của Quý Hướng Không. Tại sao bây giờ lại đến nữa rồi? Đầu của Dật Hiên đang rất đau, nhưng rồi một tấm lưng xinh đẹp của ai đó xuất hiện trong tầm mắt của anh, một chiếc váy sling, khăn choàng màu nâu, eo thon và đôi chân vừa dài vừa thẳng phối cùng đôi giày cao gót màu trắng.
  Lâm Dật Hiên đạp mạnh chân xuống đất rồi nuốt nước bọt: "Vì… Vì em rất tuyệt vời, cho nên anh đành miễn cưỡng thay thế cho hắn ta vậy"
Khâu Anh quay lại. Và lập tức, cả hai người đều bị sốc
  "Ồ, cô THẬT SỰ là Khâu Anh à?”
Lâm Dậy Hiên dùng ngón tay đang run rẩy chỉ vào cô, và biểu cảm trên khuôn mặt anh thì không từ bao gờ đã không thể tự chủ được rồi: "Cô đến tìm Quý Hướng Không à?"
Khâu Anh gật đầu.
Lâm Dật Hiên“ồ” nhiều lần bằng cái giọng rất khác lạ. Có vẻ như anh ta đang có một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội. Một lúc sau, Dật Hiên bỗng hơi vội vã lớn tiếng với cô. "Đi thôi, anh đưa em vào tìm."
Khâu Anh đi qua hội trường, rẽ trái là một phòng tập thể dục cần thẻ thành viên mới có thể đi vào. Khâu Anh đi theo Lâm Dật Hiên, đi qua khu vực đầy những thiết bị đủ hình dạng, và cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa kính.
Một bản nhạc năng động được phát trong phòng, một tá thanh niên đang theo huấn luyện viên để thực hiện HIIT (Động tác có độ khó lớn, đòi hỏi phải luyện tập với cường độ cao, 1 phút không ngừng, nghỉ 20 giây, ít nhất 6 chu kỳ, trong 20 phút nhất đính sẽ vắt kiệt 100% thể lực).
Khâu Anh rất ngạc nhiên khi nhìn từng người từng người trong số họ đang tập luyện rất chăm chỉ: "Các anh vẫn phải luyện tập thể chất hả?"
Lâm Dật Hiên nhún vai: "Tất nhiên, tuyển thủ esport chuyện nghiệp phải chơi game liên tục và họ không thể di chuyển trong hơn mười giờ. Chất lượng thể chất không thể quá tệ được."
Khâu Anh đưa mắt trở lại vị trí ban đầu. Cô nhìn thấy những chiếc áo khoác thể thao và quần soóc dần ướt sũng. Bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài của anh rất dễ thấy. Kết thúc luyện tập, anh ta thở hổn hển, khuôn mặt anh ướt đẫm mồ hôi, Nhưng lông mày lại toát lên vẻ quyến rũ khó quên.
Anh đứng dậy và đi về hướng cửa. Trong lúc đó, anh tình cờ nhặt được chiếc áo vest rồi cứ thế mà lau mồ hôi trên mặt. Mặt Khâu Anh đỏ ửng khi phát hiện mình đang nhìn anh chằm chằm. Các cơ bắp của Hướng Không rất rắn chắc và cân đối. Chiếc áo ướt dính sát làm cơ bụng sáu múi thoát ẩn thoát hiện, những chiếc túi mua sắm trong Abercrombie & Fitch đã nhắc nhở cô một số kiến thức về tiết ra nội tiết tố nam.
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta cũng đang nhìn mình, cô giả vờ cúi đầu, điềm tĩnh, nhắm chặt mắt.
Hướng Không bỏ qua Khâu Anh, quay qua Lâm Dật Hiên: "Sao lại đưa cô ta vào?"
Anh ta không hỏi Khâu Anh là, "Tại sao cô lại đến?", mà lại hỏi Lâm Dật Hiên, "Sao lại đưa cô ta vào?" Như thể anh ta không hề quan tâm đến việc cô có vì anh mà đến không.
Lâm Dật Hiên hết nhìn Khâu Anh rồi lại quay qua nhìn Quý Hướng Không. Sau vài lần, anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Em không phải là đang giúp anh sao?”
Hướng Không không thèm trả lời, anh lấy một chai nước khoáng còn lại trên bàn, tháo nắp chai và ngửa cổ lên uống làm yết hàu liên tục chạy lên chạy xuống. Hướng Không đã dùng quá nhiều hết sức mình để luyện tập, chính vì thế nên anh ta đang cảm thấy rất mệt mỏi và thiếu nước. Nước chảy ra từ khóe miệng và trượt xuống cổ anh. Dưới ánh sáng của phòng tập thể dục, toàn thân anh như tỏa ra ánh hào quang.
Thấy Khâu Anh nhìn chằm chằm vào thân hình của tên ‘nhà sư” kia, Lâm Dật Hiên liền lao ra.
  Ném một chai nước rỗng vào Hướng Không, lau tóc bằng khăn, quay đầu rồi vội vã mỉm cười, nói với Khâu Anh: “Cô đợi chút, tôi đi tắm trước."
Khâu Anh gật đầu.
Đi bộ trong công viên xanh của câu lạc bộ, Khâu Anh cuối cùng cũng trút hết dũng cảm để nói về hành động. Cô nhìn anh và nói, "Anh có thấy son môi của tôi rơi ở chỗ anh không"
Hướng Không lắc đầu: "Khi tôi nhắn tin cho bạn, nó vẫn ở đó nhưng bây giờ thì tôi không thể tìm thấy nó ở đâu nữa."
Khi anh nói, đôi mắt đào của anh hơi nhợt nhạt, miệng hơi nhếch lên, cơ thể lười biếng khẽ đung đưa.
Khâu Anh cụp mắt xuống. Đôi mắt cô dường như đang đỏ hoe vì nỗi buồn: "Cái này... tôi xin lỗi, tôi không nên tìm tìm đến làm phiền anh, nhưng thỏi son đó có ý nghĩa thực sự quan trọng đối với tôi..."
Cô cúi càng ngày càng thấp, cảm giác như có thể bật khóc ngay lập tức.
Ngữ điệu của Quý Hướng Không lập tức mềm lại đôi chút: "Xin lỗi, tôi sẽ đền tiền."
Khâu Anh liếm môi và thận trọng nói: "Không bằng, anh giúp tôi một chuyện đi."
Hướng Không lập tức hiểu ra, anh mỉm cười rồi nhướn mày: "Chúng ta mới chỉ quen biết được mấy ngày, chưa gì cô đã ra yêu cầu với tôi rồi à?"
Khâu Anh cúi đầu, luống cuống kéo quần áo: "À... tôi..."
Nghe đâu đây nhạc phim “Nhất Tiễn Mai” phát ra du dương, Quý Hướng Không không rõ là đang giận dữ hay vui vẻ. Bỗng nhiên năm lần bảy lượt gặp phải một tên múa rùi trước mắt thợ, anh tự nhiên bị kích thích.
"Tôi chưa nói xong." Anh dí mặt vào tai cô, thì thầm "Dù cô có yêu cầu gì đi nữa, tôi cũng sẽ đáp ứng hết."
Hơi nóng do hơi thở của anh mang lại khiến tâm trí Khâu Anh nhất thời trống rỗng, hàng loạt tạp âm rọi vào tai và tim cô như tiếng còi xe cảnh sát. Áo khoác của Quý Hướng Không chỉ kéo đến một nửa, và chiếc áo vest bó sát màu đen rất gần để cô có thể thấy rõ đường vai mịn màng của anh.
  Thịch! Thịch! Thịch!
Anh vừa mới tắm xong cơ thể thì đậm mùi bạc hà. Khâu Anh cố gắng trấn tĩnh nhịp tim của mình và bình tĩnh lại. Cô nhìn anh bằng cái cách được sử dụng trong các chương trình phát sóng trực tiếp: "Yêu cầu gì cũng đáp ứng... Tại sao?"
Mặt trời đang lặn, những vầng hào quang vàng rớt lại trên vai họ, từ từ lan rộng trên mặt đất, một soái ca và một mỹ nhân, cạnh chiếc xe này tràn đầy tình yêu, cùng khuôn mặt thật chân thành.
Hướng Không nhíu mày và nhìn thẳng vào cô, và nhận ra ánh cười sâu thẳm trong đôi mắt ấy.
"Cô vừa nói gì?"
Trên đường về nhà, Khâu Anh bật một bài hát rồi ngước đầu. Bầu trời xanh dường như rất gần với cô. Vài cánh hoa trắng như lông vũ rơi trên mặt cô. Cô lấy tay che. Một vài tia nắng len lỏi vào từng kẽ tay cô. Những bông hoa tuột khỏi lòng bàn tay cô rồi tan biến vào không trung. Cô tiếc nuối.
Cô thoải mái nheo mắt lại, cảm nhận được ánh mặt trời đang từ từ mơn man trên đầu cô. Có một loại cảm giác mờ ảo từ từ đi khắp cơ thể Khâu Anh.
Cô vốn nghĩ rằng đây sẽ là một trận chiến kéo dài vô tận. Nhưng không ngờ Quý Hướng Không nhanh như vậy đã rời đi rồi.
Khâu Anh không ở ký túc xá trường học, cô thuê một ngôi nhà gần trường, phòng khách được biến thành nơi livestream, được bố trí tinh tế và ấm áp, giấy dán tường màu xanh, đèn vàng nhạt, ghế sofa vải lanh được đặt một con búp bê dễ thương, trên tường treo hai bức ảnh, và trên mỗi bức hình đều là những nụ cười rạng rỡ khác biệt.
Khâu Anh ngồi ở bàn máy tính và chỉnh sửa bài đăng mới. "Chương trình livestream vào cuối tuần này sẽ có một vị khách đặc biệt." Đính kèm một bức ảnh tự sướng tuyệt đẹp ở lối vào Câu lạc bộ Legend và đăng nó.
Khâu Anh lấy tay chống cằm, mở to mắt và chậm rãi mỉm cười, từ từ nhớ lại mọi khoảnh khắc khi ở bên Hướng Không, khi anh nhếch mép cười, khi anh cúi người nhìn cô bằng đôi mắt cười, giọng nói trầm ấm, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua da và câu nói vang lên…
"Cô vừa nói gì?"
Gò má Khâu Anh rất nóng. Tưởng chừng như nó có thể đốt cháy tận tai cô. Tâm hồn cô như đang bị trầy xước bởi lông và không ngừng ngứa ngáy.
Sau một lúc lâu, cô bình tĩnh lại và vỗ nhẹ vào mặt. Quý Hướng Không hứa sẽ chơi game cùng cô, cô không thể cẩu thả được, vì vậy cô nhanh chóng bắt đầu làm “bài tập về nhà”.
Khâu Anh nhấp đúp vào tài khoản khách của Iconquer rồi vào chế độ luyện tập.
Iconquer là trận chiến dành cho hai đội 5 người, đối đầu với nhau để bảo vệ trụ của họ trong khi tấn công và phá hủy trụ của đối phương. Mỗi người chơi điều khiển một vị anh hùng, bắt đầu từ cấp 1 và dẫn dắt đội quân của mình chiến đấu.
Trò chơi được chia thành ba con đường: trên, giữa và dưới. Mỗi trụ có một tổ quái vật hoang dã trung tính, được gọi là “Dã Khu”. Các anh hùng có thể có được kinh nghiệm và tiền bạc theo nhiều cách khác nhau để học các kỹ năng mới và mua các trang bị mạnh hơn.
Khâu Anh đã đấu một trận Iconquer bằng máy tính. Sau đó, cô ở cuốn sổ rực rỡ sắc màu đặt cạnh máy tính ra, trong đó ghi lại nhiều cách chơi cô nghe được ở Seattle.
Nếu tóm tắt ba đội lớn nhất ở Trung Quốc bằng một từ, thì…
Legend, "thông minh", chiến thuật linh hoạt, phong cách khó lường.
Dragon, "ổn định", tỷ lệ sơ suất rất thấp, phòng thủ kiên cố.
VPG*, "khốc liệt", cách đánh hung hãn, áp bức sức mạnh đối phương.
*VPG: Theo đúng nguyên tác (trên phim là VNG)
  Trong số đó, VPG là đội thi đấu tốt nhất - không có gì để tranh cãi, chính là GIẾT! Họ tập trung đánh lén, ám sát ở toàn bộ bản đồ ở đầu trận. Sau khi chiếm ưu thế snowball, họ lập tức mở nhóm tấn công, không cho đối thủ bất cứ cơ hội "lấy hơi" nào. Trong một thời gian ngắn, từng trận mở nhóm đặc sắc khiến nhiệt huyết khán giả sôi sục. Sự giết chóc làm tan rã ý chí của đối phương, khiến họ cuối cùng phải sụp đổ dưới sự xâm lược như vũ bão của VPG.
  Nhìn vào máy tính, cô nhớ lại. Lúc đó, một người hâm mộ với đôi mắt sáng lấp lánh đã phổ cập những "kiến thức khoa học" này cho cô. Người đó nói rằng: " Summit dùng kiếm để đảm nhiệm vị trí MID trong toàn đội VPG. Anh ấy nắm giữ 50% sát thương của toàn đội, giết 15 người, 0 lần chết"
  "... MID là gì?"
“MID là người một mình chơi ở trung lộ, đầu trận rất mạnh, cuối trận cũng không hề yếu.”
Bên kia bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích, hắn ta nhắc tới rất nhiều thuật ngữ. Khâu Anh không hiểu hết toàn bộ, chỉ biết rằng cũng giống như bóng đá vậy, đều có tiền đạo, hậu vệ, thủ môn, đội chuyên nghiệp của giải Iconquer cũng được chia đều năm vị trí, mỗi vị trí đều có những chức năng không giống nhau.
"Vào cuối trận, anh ấy đã chơi cực kỳ suất sắc trong khi các đồng đội của anh ấy đều đã chết! Đấu nhóm rồi!” Bình luận viên người Mỹ đập mạnh vào bàn, cuối cùng hét lên khi Summit không có giải pháp chiến thắng!"
"Tên thật của anh ấy là gì?"
"Bùi Hy, Thế hệ MID mới của Trung Quốc!"
Đã hẹn với Quý Hướng Không vào tối chủ nhật, Khâu Anh đã trang điểm sớm, ngồi trên ghế uốn tới ẹo lui, và bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng. Cô cầm điện thoại di động trên tay, màn hình màu đen, không có thông báo mới cũng không có cuộc gọi mới.
Hôm dó, trước khi rời đi, cô liên tục quấy rầy nhắn tin gọi điện, cuối cùng cũng nhận được hồi âm của Hướng Không, nhưng anh ấy nói rằng anh ấy phải luyện tập rất nhiều và không kiểm tra điện thoại thường xuyên.
Cô đã đặt cược vận may của mình mà gọi điện lần nữa, nhưng anh không trả lời.
  Quý Hướng Không thực sự là người lúc lạnh lúc nóng. Anh ấy đã mỉm cười một vài ngày trước, nhưng bây giờ lại chỉ nghĩ đó là giấc mơ.
Thấy gần đến giờ livestream, giao diện trò chơi vẫn không chuyển động, Khâu Anh không thể không lo lắng,”Có phải, có phải anh ta quên mất không?”
Cô cắn môi và gửi một dòng wechat: "Anh có nhớ tối nay lúc tám giờ không?"
Không trả lời.
Vào lúc tám giờ, Qiu Ying sắp xếp cảm xúc và mở máy ảnh, để lộ nụ cười mang tính xã giao.
Những câu hỏi tò mò của khán giả đổ xô tới.
"Ai là khách đặc biệt? Cố Phóng?"
Khâu Anh không trả lời, nhưng cô mỉm cười và chuyển chủ đề.
8:05.
Kỳ vọng trong lòng cô giống như một quả bóng bay lên từ từ. Nó bay lơ lửng trên bầu trời nhưng rồi bị kim đâm xuyên qua, vậy là nặng nhọc rơi xuống.
8:10.
Khâu Anh đang chuẩn bị từ bỏ, và đột nhiên có một âm thanh lớn vang lên trong tai nghe, khiến cô run rẩy.
Một hộp nhắc nhở bật lên ở giữa màn hình: "Void của Legend mời bạn tham gia nhóm."
Phần bình luận ngay lập tức giống như được reset, màn hình trong chốc lát đều hiển thị dòng chữ trắng và dấu chấm than
"Void của Legend!"
“Hóa ra là Quý Hướng Không”
   "Trời đất ơi!"
Nỗi lo lắng của Khâu Anh trong một khoảnh khắc đã lên đến cực hạn, trong lúc vô tình, viền mắt đều là màu đỏ.
Điện thoại di động ở phía bên tay phải rung lên, và bên trên là một tin nhắn từ Quý Hướng Không: "Tôi xin lỗi, tôi vừa hoàn thành buổi luyện tập."
Hình đại diện là khuôn mặt của anh ấy đeo tai nghe, bắt mắt đến mức khiến cơn đau dạ dày của Khâu Anh biến mất ngay lập tức.
Cô nhấp chuột vào ô “Tìm trận”, rất nhanh đã tìm thấy đối thủ. Khi cô bước vào nơi lựa chọn tướng, chướng ngại vật lại xuất hiện. Khi cô liếc nhìn ID của mười người trên màn hình thì ID của Kiều Hinh bỗng nhiên xuất hiện trong hàng ngũ. Tâm trạng Khâu Anh giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy!
Khâu Anh nhẹ nhàng nghiến răng ấn “thích” một cái, cả cô và Kiều Hinh đều là MC của truyền hình Du Tinh. Cô ấy có rất nhiều người hâm mộ. Nhưng sau khi thấy cô ấy chuyển sang Iconquer, sự nổi tiếng của cô ấy lại càng tăng lên. Thực sự bám dai như đỉa vậy.
Khâu Anh nghĩ lại một chút. Không đúng, hệ thống Iconquer dựa trên mức độ trung bình của các thành viên trong nhóm để tìm đối thủ. Kiều Hinh lúc livestream cũng chỉ có nhảy và hát, hát và nhảy. Khả năng chơi game cũng dở tệ. Làm sao có thể đấu với tôi cùng Quý Hướng Không chứ?
Khâu Anh vô cùng khó hiểu. Nhưng rồi cô chuyển mắt sang ID bên cạnh Kiều Hinh. Sau khi nhìn thấy cái tên đấy, toàn bộ máu của Khâu Anh như dồn lên não.
VPGSummit.
VPG?!
- Summit dùng kiếm để đảm nhiệm vị trí MID trong toàn đội VPG.
- Bùi Hy, Thế hệ mới của MID Trung Quốc!
Khâu Anh cầm con chuột, không ngừng run rẩy.
Kiều Hinh lập nhóm cùng Summit? Quá nhanh rồi! Tuy nhiên, VPG đã thua Legend, ừm, không có vấn đề gì, tôi sẽ thắng. Đợi đã, vậy buổi phát sóng trực tiếp tối nay là... trận đấu huyền thoại giữa á quân thế giới và á quân nội địa?!
  Mặc dù Kiều Kinh rất giỏi nói chuyện, nhưng nếu Khâu Anh may mắn, số lượng người xem chắc chắn sẽ tăng vọt. Khâu Anh thích thú suy nghĩ, nhưng đối thủ lại chơi cô một vố đáng gờm.
"Số đặc biệt! Số đặc biệt! Trận đấu Iconquer chuyên nghiệp giữa những người mạnh nhất đến rồi!"
"Void mau rời trận đi! Tôi cảm thấy xấu hổ cho cậu ta!"
"Cả Icoquer có mỗi Quý Hướng Không là tay tàn chỉ dựa vào mặt để đánh chuyên nghiệp thôi!”
"Hãm hại Cố Phóng rồi dẫn theo một đứa con gái, mặt mũi cậu ta để ở đâu vậy?!"
"Quý Hướng Không, tứ đại giai không*! Toàn bộ chiêu đều như không!"
*tứ đại giai không: thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật)
Màn hình đầy những lời chế giễu và đàm tiếu Quý Hướng Không, đầu Khâu Anh lập tức lóe lên vài tia sấm sét. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Trận đấu bắt đầu, Khâu Anh theo sát Quý Hướng Không, nói chuyện nhảm nhí qua micro với anh, nhưng anh không trả lời
Điện thoại Khâu Anh rung lên, là tin nhắn của Hướng Không: "Micro bị hỏng".
Khâu Anh yên tâm trốn sau lưng Quý Hướng Không đang treo máy, một lúc sau, anh trực tiếp rời đi, để cô lại một mình. Khâu Anh cực kỳ lo lắng, đột nhiên đối phương từ rừng xông lên giết chết cô.
  Màn hình rơi vào một màu xám xịt. Một hộp nhỏ bật lên ở góc trên bên trái, hiển thị…
Thủ phạm: VPGSummit.
Kiều Hinh để lại dòng tin nhắn trên diễn đàn chung: Summit giết quá nhanh rồi, đao cuối để lại cho tôi, tôi sẽ lấy đầu cô ta.
Khâu Anh ngứa ngáy trả lời: Đừng tự đắc quá sớm, sẽ có người trả thù giúp tôi.
Tất nhiên, cô đang nhắc đến Quý Hướng Không, nhưng phía bên kia không có phản ứng, không làm gì trực tiếp dừng ngay tại “Dã Khu”.
Khán giả cảm thấy rất hài hước.
"Hahaha, cô mong đợi gì ở Quý Hướng Không chứ? Chất thải này còn không biết bảo vệ chính mình nữa mà!"
"Nữ thần Sakura, cô ôm sai đùi rồi*!"
*ý là chọn sai đồng đội rồi
Khâu Anh không cam tâm. Cô ven theo con đường nhỏ tìm tới chỗ Quý Hướng Không, vốn định cùng anh đánh quái. Đột nhiên, một người từ sông lao ra. Hướng Không một chiêu cũng không phản ứng,trực tiếp chết giữa vũng máu.
  Void của Quý Hướng Không rõ ràng là đang treo máy!
Chiếc hộp nhỏ bật lên một lần nữa ở góc trên bên trái, thủ phạm: Floria, ID của Kiều Hinh.
Lần này, Summit chém cho Khâu Anh không còn đường lui, thực sự để lại cho cô một vạch máu cuối, chờ đợi Kiều Hinh chạy từ xa đến, hét lên rồi giáng cho cô một đòn cuối cùng.
Chuyện này quá thực quá nhục nhã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.