Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới)

Chương 3.1: Trái tim dao động (1)




Khâu Anh đầu đội mũ bảo hộ, thân mang áo phao, hai chân treo chân không trung, run lẩy bẩy liếc nhìn bổ bơi toàn nước dưới chân, không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng.
Cô quay đầu nhìn về phía trước nơi Quý Hướng Không đang đứng, đối phương hướng ánh nhìn vô dụng về phía cô, nở một nụ cười khiến cô lạnh hết cả sống lưng.
Hiện tại ở phía bên ngoài đang ghi hình phần "Cậu hỏi tôi trả lời", bốn người chơi, hai người một đội, một người ở sân khấu phía trước trả lời câu hỏi, người còn lại ngồi trên ghế có thể hất người về phía bể bơi, mỗi khi người phía trước trả lời sai, đồng đội của họ sẽ bị bắn lên cao và rơi xuống nước. Ngược lại, nếu trả lời đúng, chỗ ngồi sẽ được tăng thêm một bâc. Sau khi kết thúc, đội nào điểm thấp nhất sẽ bị trừng phạt.
Hiện nay, phần trả lời của đội đầu tiên đã xong, tiếp theo là đến lượt Quý Hướng Không và Khâu Anh. Bất đắc dĩ ra trận cực bất lợi, anh ta vừa bắt đầu đã trả lời sai hai câu, Khâu Anh liếc mắt nhìn thái độ của những người bên cạnh, không khỏi run lẩy bẩy ôm chặt hai cánh tay.
"Câu tiếp theo, xin mời nghe câu hỏi, là câu hỏi về người anh em thân thiết của cậu, nickname của vị trí số 1 Iconquer Trung Quốc Cố Phóng đại thần là gì? A.Piano B.Cây kéo C.Ghita điện D.Tay heo"
Khâu Anh nắm chặt hai tay lại, đây là cái đề tài c** gì vậy?
Quý Hướng Không bình tình mở miệng nói: "D"
Cả hiện trường vang lên từng trận cười.
Vị MC hai tay giơ trước ngực, đưa lên đưa xuống: "Trả lời sai rồi. Đáp án là A"
"Câu hỏi kế tiếp, xin mời nghe câu hỏi, trong trận đấu có thể phối hợp giảm thời gian biến về căn cứ không?"
Quý Hướng Không lắc đầu: "Không thể"
"Trả lời sai rồi"
"Câu hỏi tiếp theo, xin mời chú ý lắng nghe, skill bắn laser của nhân vật "Tinker" là bắn từ tay trái hay tay phải?"
"Tay phải!" Khâu Anh suýt chút nữa thì hét lên
Cùng đội với Quý Hướng Không buổi tối hôm đó, tên chân chó Bùi Hy chính là dùng ‘Tinker’ giết cô đến tan nát cõi lòng!
Hình ảnh anh giơ bàn tay lên, nội tâm của cô lập tức phát hoảng!
Vị trí của Khâu Anh đã bằng với độ cao của Kiều Hinh, hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều vô cùng tự đắc.
Thấy Quý Hướng Không chậm chạp mãi không lên tiếng, tim Khâu Anh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi...
Đại ca, là tay phải mà?! Anh thi đấu nhiều như vậy mà chẳng lẽ câu này cũng không biết á?!!!
Vang đến tai cô là tiếng thở phào nhẹ nhõm và tiếng cười nhạo đắc ý thành tiếng, phải thắng Khâu Anh bằng bất cứ giá nào. Cô quay đầu sang chỗ khác, nhìn Quý Hướng Không liều mạng chớp bên mắt phải, dùng sức quá mạnh, lông mi giả cô cô cũng sắp rơi ra rồi. Quý Hướng Không trông có vẻ như đã hiểu được, cũng nháy mắt phải lại với cô một cái, sau đó, đứng trước ống kính, cầm micro, dõng dạc trả lời....
"Tay trái."
Tôi muốn báo cảnh sát!
"Đáp án sai rồi." Thanh âm của vị MC vang lên mạnh mẽ.
"Rầm...."Một tiếng, ghế của cô chuyển động, đem Khâu Anh một đường ném thẳng xuống bể bơi.
"Ầm....." Bể bơi bắn lên một trận bọt trắng lớn.
Khâu Anh giẫy dụa ngoi lên mặt nước, che miệng ho khan từng tiếng, trên mặt cười rất tươi, phối hợp cùng ống kính tạo ra dáng vẻ thích thú cực hạn.
Đợi ống kính máy quay từ từ rơi khỏi chỗ mình, Khâu Anh lập tức đem lửa giận phóng đầy trời, trừng mắt nhìn Quý Hướng Không ở trên bờ, một nhân viên chạy tới đưa cô một cái khăn che kín toàn thân, lớp trang điểm bì nhòe ướt cả một mặt. Giọt nước chạy dọc theo mái tóc, từng giọt rơi xuống. Cô hai tay tàn bạo vắt khô vạt áo, một bộ dạng thảm hãi như vừa bị một tên trộm có tâm hãm hại.
Cái tên này, rõ ràng là cố ý!
Từ ghi bắt đầu ghi hình, cô đã có cảm giác như vậy! tên này cười mà như không cười, khóe môi mím thành một sợi chỉ nhỏ, anh ở đây nhẹ nhàng gật đầu môt cái, dây thần kinh của cô lập tức đầy căng thẳng, cả da đầu đều tê liệt.
Quý Hướng Không đang nhẹ nhàng đeo lên một tấm mặt nạ, khiến người khác không bao giờ biết được trong lòng anh đang nghĩ gì...
Chương trình kỳ này tổng cộng có tám vị khách mời, chia làm bốn đội, mỗi đội gồm có một tuyển thủ esport chuyên nghiệp và một nữ MC livestream đang hot, hoàn thành một loạt trò chơi nhỏ, cuối cùng thi đấu chọn ra quán quân.
Trên sàn sân khấu chính, MC giới thiệu: "Lần này, chúng tôi mời đến đều là những tuyển thủ có vị trí đảm đương nhan sắc trong mỗi đội. Xin mời..."
"Đảm nhiệm vị trí tấn công đường trên trong Legend - Quý Hướng Không"
"MID của VPG - Bùi Hy"
"Support laser đến từ Dragon - Kha Thịnh"
"Tân binh số 1 của Newland - Đào Vũ."
"Chúng ta hãy cùng nổ một tràng pháo tay, hoan nghênh những nữ khách mời đến chương trình của chúng ta ngày hôm nay, MC của "Du Tinh" Kiều Hinh, Khâu Anh; "Hổ Phù" Thẩm Lâm cùng với "Từ Nhã" Vi Vi!"
Khâu Anh ngồi xuống bên cạnh Quý Hướng Không, thấy vậy, Quý Hướng Không liền chồm lên hỏi thăm sức khỏe. Đối diện cô là Kiều Hinh cùng Bùi Hy, Bùi Hy đẹp trai lạnh lùng, sống lưng thẳng đứng, môi mím thành một đường thẳng, nghe nói MC gọi hắn là "nam thần núi băng", cô tàn nhẫn cười gằn lên hai tiếng. Excuse me? 'nam thần chân chó' nghe còn tạm được...
Chương trình chia làm 5 phần, hai phần đầu được quay trong nhà, sau đó vào cùng một bản đồ trong Iconquer, tiến hành một trận đối kháng.
Lúc mới bắt đầu, Khâu Anh còn một chút hy vọng và mong chờ, nếu lần trước Quý Hướng Không hiểu lầm mình là một cao thủ không cần hỗ trợ, vậy thì lần này, nếu nói thẳng mình chỉ là "gà mới", có lẽ sẽ biến thành vở kịch hường phấn anh hùng cứu mỹ nhân đi?
Đáng tiếc, đến thế cũng không được...
Khâu Anh cùng Quý Hướng Không phối hợp nát bét, hai người đồng thời thả skill đánh ngất đối phương, sau đó lại lập tức chạy về trụ thu tay không đánh, mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn kẻ địch từ từ đào tẩu ngay trước mắt.
Mấy giây không thấy quay lại, Khâu Anh không nhịn được lên tiếng chỉ dẫn tên tuyển thủ chuyên nghiệp: "Tôi đã đánh ngất tên đó rồi, anh còn dùng chiêu hôn mê nữa làm gì? Giữ lại skill choáng váng chờ hắn quay lại để thả lần nữa hả?"
Quý Hướng Không gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng, tại tôi tại tôi."
Một lát sau, Khâu Anh lại lần nữa đập bàn: "Anh lần này lại tiếp tục đánh ngất hắn hả?"
Quý Hướng Không lười biếng quay lại nói: "Tôi nghĩ rằng cô sẽ dùng skill trước."
"Thế này đi, trước khi dùng skill, tôi báo với anh một tiếng, được chưa hả?"
"Được."
Lại một lúc sau, Khâu Anh lần nữa đập bàn phím: "Tôi phát tín hiệu nửa ngày rồi, anh không lên cao lộ đánh hả?"
'Skill CD." Quý Hướng Không nhìn lại có vẻ tâm tình rất ổn, khắp mặt đều tràn đầy ý cười, "À, đừng cáu mà, như vậy trông thật khó coi."
(CD: Cooldown, chỉ skill đã sử dụng, hiện đang trong thời gian hồi chiêu, không thể lập tức sử dụng'
Khâu Anh bực tức bĩu môi không nói lời nào, hướng ánh nhìn sang phía đối diện. Kỳ quái là, Bùi Hy và Kiều Hinh bên kinh cũng không hiểu ý nhau.
Ồ? Không phải ngày đó livestream giết ta phối hợp thân mật tới mức không còn tí kẽ hở nào sao?
Cô ngẩng cao đầu nhìn về phía đối diện, Kiều Hinh đang kéo nhẹ ống tay của Bùi Hy, vẻ mặt tỏ ra quyến rũ cùng hắn nói chuyện. Mà mặt mày tên Bùi Hy này thì vô cùng nhạt nhẽo, nét mặt không có tí phản ứng gì, giống như bên cạnh chẳng có ai vậy?
Khâu Anh có chút cao hứng, nội tâm vang lên một loạt âm anh của mấy vũ nữ ngoài quảng trường, 'ôi, cho em ăn một miếng đi', miệng mình với cô ta, quá mâu thuẫn rồi?
Màn hình đột nhiên có một tràng má bắn lên, Khâu Anh lập tức ngừng cười, cô có tư cách gì mà lo cho người khác chứ, chính mình còn lo không xong!
"Này, sao cô chết rồi?" Vừa rồi còn thờ ơ lạnh nhạt, đồng đội heo của cô bỗng xoay đầu sang hỏi, trông có vẻ giật mình xúc động nói.
Khâu Anh khẽ cắn răng, không nhìn được kích động đưa tay đập vào nhân vật của Quý Hướng Không trên màn hình.
Ngay cả tôi cũng bảo vệ không nổi? Tên này rốt cuộc có phải là tuyển thủ chuyên nghiệp không vậy?
Hai phần trước đã chịu đựng quá nhiều rồi, đến vòng ngoài trời này, tổ chương trình vì muốn rèn luyện thân thể, cố tình sắp xếp cái trò hai người ba chân vượt chướng ngại vật, chạy về đích. Khâu Anh với Quý Hướng Không, độ hiểu nhau bằng o, cô bước chân trái hắn liền bước đùi phải, cô tiến lên trước anh lùi ra sau, toàn bộ quá trình đều khó khăn không tả nổi, cô nhiều lần hoài nghi có phải anh cố ý ở chung đội bày trò tạo phản không?
Mãi đến khi cái trò "Cậu hỏi tôi trả lời" kết thúc, cô mới có thể hoàn toàn hiểu được.
Ghi hình xong chương trình, Khâu Anh ngồi trong phòng hóa trang dọn dẹp đồ của mình, định đi ra cửa tìm Quý Hướng Không. Sắp đi tới phía cầu thang, cô bỗng nhìn thấy phía trức có một người đứng dựa lưng vào vách tường chơi điện thoại, chuẩn bị bước ngang qua người kia, bên cạnh cô lại phát lên thứ âm thanh lạnh nhạt từ Bùi Hy.
"Cô biết Kiều Hinh ở đâu không?"
Khâu Anh quay đầu lại đối mặt với hắn ta, hướng con mắt trong veo bất động nhìn Bùi Hy.
Nhớ lại đêm đó, hắn làm toàn bộ tôn nghiêm của mình tan biến, trong lòng dâng lên một ngọn lửa, huống chi hắn là bạn của Kiều Hinh...
Nhận ra ý định thù địch hiện rõ trên mặt cô, Bùi Hy hơi nhíu mày. Khâu Anh quay mặt đi, dùng ngữ khí lạnh nhạt hơn anh ta gấp mấy phần nói: "Anh còn không biết, làm sao tôi biết được chứ?"
Dứt lời, cô liền ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đạp mạnh giày cao gót, nghênh ngang rời đi.
Khâu Anh dạo quanh đài truyền hình một vòng, vẫn là không tìm được Quý Hướng Không, trong lúc vô tình quay về chỗ cũ, đi qua một hành lang nhỏ, cô nhìn thấy phía trước có một đôi nam nữ đang đứng đối diễn nhau.
Tại sao lại là hai người họ?
Cô đang muốn quay lại, bỗng nhiên lại chứng kiến cảnh Kiều Hinh lao vào lồng ngực của Bùi Hy, dùng giọng điệu mềm nhũn ngọt ngào đến phát ngán làm nũng nói: "Ghét quá, anh tại sao lại nói thế với em chứ?"
Khâu Anh nhất thời ôm lấy cánh tay, nổi da gà đứng hình tại chỗ, hồi tưởng lại vụ cô ta lừa một tên Phú Nhị Đại đến mấy chục vạn tệ rồi sau đó một cước đạp bay, nhưng đối phương đối với cô ta vẫn là kiểu vỏ xe phòng hờ, yên lặng giúp đỡ, chỉ mong sẽ có một ngày Quyện Điểu về tổ. Bây giờ trong lòng Khâu Anh đối với Bùi Hy bỗng nhiên lại có chút đồng cảm.
Thật tiếc cho Bùi đại thần, tuy rằng là chân chó, có thể kiếm được chút chiến tích trong một thời gian, nhưng làm sao có thể mãi nắm chặt nữ nhân này trong tay?
Cô chính là đang cảm thấy xúc động bùi ngùi, đột nhiên bên tai lại truyền tới một đợt âm thanh.
"Chà chà, các cô đúng là một người lại hại đi chung với một người lợi hại nha?"
Khâu Anh đột nhiên quay đầu lại, Quý Hướng Không đã sớm lặng yên không một tiếng động đứng ở sau lưng cô, không cần hỏi cũng biết trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì. Khâu Anh nhất thời mặt mày đỏ chói, đầu lập tức lắc liên hồi: "Tôi với cô ta không giống nhau."
Quý Hướng Không nhíu mày, cười đến tà khí ngập trời: "Đúng rồi, đầu cô toàn bão giông, muốn quay về nhân gian học tập tính người hả?"
Khâu Anh vừa thẹn vừa giận, nhớ ra mình tới tìm anh ta là để tính sổ, liền kéo anh ta đến chỗ không người, bắt đầu hưng phấn hỏi tội: "Nói, có phải anh cố ý chỉnh tôi không?"
"Hả?"
"Cái phần trả lời câu hỏi kia, tôi đã chớp mắt nhắc bài cho anh là tay phải rồi!"
"Ừ" Quý Hướng Không bỗng nhiên tỉnh ngộ, liên tục gật đầu, "mắt phải của cô ở phía bên tôi xem là mắt trái, thật là xấu hổ quá đi à!"
"Anh nghĩ tôi sẽ tin à?" Khâu Anh mắt mở trừng trừng, đều không giả bộ là Lâm Đại Ngọc được nữa, cô mạnh miệng hỏi: "Lần trước livestream cũng là anh cố ý chỉnh tôi?"
"Không nên tức giận nha" Quý Hướng Không hoàn toàn không bị thái độ cực đoan này của nàng làm ảnh hưởng, anh cố tình cúi sát người vào cô khiến Khâu Anh có đôi chút hoảng loạn, "Chỗ này không tiện nói chuyện, đi ra ngoài đi, hả?"
Ngón tay của anh lơ đãng nhẹ nhàng sượt qua chóp mũi của cô, Khâu Anh cảm nhận được một luồng điện chạy toán loạn khắp khuôn mặt cô, cảm giác nóng từ tai bắt đầu lan ra. Vừa mới kiêu ngạo như hỏa khí, "phụt" một cái, cô chớp ắt mấy cái, nghe thấy thanh âm đã hoàn toàn đờ ra.
"Ách... Dạ"
Đèn đỏ nơi ngã tư đường bật sáng, ven theo rìa đường đi qua một nhà, lại mọt ngôi nhà nữa, quẹo trái rồi lại quẹo phải, Khâu Anh không nhớ rõ mình đã theo gót chân của Quý Hướng Không từ đài truyền hình ra ngoài đã bao lâu, suốt đường đi, anh đều ở cạnh cô nói chuyện nội bộ đoàn đội vô cùng lý thú. Tiếng nói của anh trầm thấp rất êm tai, kèm thêm ánh mắt anh đào mang theo ma lực câu dẫn người ta, Khâu Anh theo dõi miệng anh mở ra rồi đóng lại, đầu óc ong ong quay cuồng. Mãi đến khi ánh chiều tà le lói chiếu vào mắt, khung cảnh xung quanh dần dần trở nên xa lạ, con đường phía trước càng lúc càng chật hẹp, cô mới mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái.
Quý Hướng Không đột nhiên dừng lại, "Lúc trước cô nói, tôi thua trận đấu nhìn không có chút đau buồn nào?"
Khâu Anh chớp mắt mấy cái: "Đúng vậy mà."
"Cô cảm thấy cảm xúc của người ta đều phải viết toàn bộ lên mặt sao?"
"Thì...cũng không hẳn." Khâu Anh không hiểu hàm ý của anh trong vấn đề này, "Nhưng cũng phải có chút phản ứng chứ?"
Quý Hướng Không trên mặt bỗng lộ ra ý cười: "Vậy cô đoán xem, bây giờ tôi đang nghĩ gì?"
Khâu Anh ngoan ngoãn lắc đầu một cái: "Tôi không biết."
"Nhưng mà,' Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay Khâu Anh kéo về phía mình, vô tình đã một đường bóp ngạt đường hô hấp của người trước mặt, "Tôi biết cô ở đây là muốn cái gì?"
Trời đất trong phút chốc đã phảng phất quay cuồng, Khâu Anh nặng nề đụng phải lồng ngực đầy đặn của Quý Hướng Không, thuận tiện bị anh đưa tay ôm eo.
Hô hấp của cô càng ngày càng dồn dập, căn bản không có cách nào để bình tĩnh nổi, anh liền cầm lấy cằm của nàng, đẩy lên cao.
"Cô cho rằng chỉ cần mua vui chuốc cười, làm nũng một chut, liền có thể đùa bỡn lòng người sao?"
Thật đáng sợ, người này rõ ràng là đang cười, những tại sao khí thế tứ phía lại làm người ta vô cùng sợ hãi.
Khâu Anh liều mạng cố gắng thoát ra, nhưng lại bị anh càng ngày càng ép chặt.
"Cái đêm ở Seattle đó, một cô gái như cô một mình ra ngoài, ăn mặc mát mẻ không biết chuyện gì bỗng lại gần một nam nhân xa lạ, đêm hôn khuya khoắt ngồi trên xe của người khác, hay là đang tha hương cầu hực nơi đất khách quê người, cô không sợ có chuyện gì đó sao?" Luồng khí ấm từ anh cứ lượn lờ ở tai cô, "Muốn dùng mỹ nhân kế? Trong tình huống như thế, cô nghĩ có thể thoát ra sao?"
Khâu Anh gấp đến mức viễn mắt cũng bắt đầu đỏ dẫn lên:"Khi đó tôi nghĩ anh là vương bài của chiến đội, biết bao người thần tượng."
Quý Hướng Không nhấc hai tay Khâu Anh dâng lên cao quá đầu, dí sát vào tường, động tác cực kỳ thô bạo lập tức khống chế cô ngay vách tường.
"Vậy? Sau đó thì sao? Cô hiểu rõ tôi ba nhiêu chứ?"
Anh hơi nghiêng đầu, giơ cánh tay ám muội định kéo cổ áo.
"Tôi dạy cô một bài học. Nam nhân ấy hả, cho dù nhìn bề ngoài trông rất giống chính nhân quân tử, nhưng biến thành cầm thú, thì cũng chỉ là chuyện của một cái chớp mắt thôi."
"Anh.... Anh định làm gì?"
Quý Hướng Không buông lòng mi mắt, cúi xuống nhìn cô, một bên khóe môi từ từ cong lên, nói giọng khàn khàn:" Tôi còn có thể làm gì?"
Khâu Anh toàn thân run cầm cập, bị khí chất của anh mang tới mà khóc càng ngày càng thảm: "Đừng, đừng... Đừng đùa... Tôi, tôi... không có ý đó...."
Đáng tiếc, Quý Hướng Không trông chẳng có vẻ gì là có ý thương hoa tiếc ngọc, anh dùng đầu gối kề bên Khâu Anh, cúi người định hôn cô. Khâu Anh quay mặt sang hướng khác, bị anh dùng ngón tay giữ lấy cái cằm, cương quyết giữ yên.
Sức anh lớn như vậy, cô cật lực phản kháng cũng chỉ phí công phí sức, nỗi sợ lớn đến mức cô không tài nào thở nổi, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn khuôn mặt anh hiện lên càng ngày càng to trước tầm mắt.
Sợ đến mức muốn gào lên, nhưng đáng tiếc, cô không phát ra được chút âm thanh nào.
Chóp mũi anh chạm phải chóp mũi cô, trên môi bỗng dưng tràn ngập một mảng ấm áp.
Có dòng chất lỏng ấm nóng lướt qua gò má, Khâu Anh cắn chặt hàm răng, nước mắt liên tục rơi xuống.
Ý thức được cảm xúc có chút kỳ quái, thần kinh cô chậm chạm, phát hiện tay Quý Hướng Không đang che ngay trước môi cô.
Thứ anh đang hôn chính là mu bản tay của chính anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.