Cuối cùng thì Uyển Băng cũng đã bình yên vô sự, Uyển Lam nàng cũng như đã nhẹ lòng. Nhìn Tiểu Thiên vui vẻ cùng đùa nghịch bên Đông Phương Ân. Có phải Uyển Lam cũng nên mở rộng lòng mình ra để cho Tiểu Thiên có một gia đình hạnh phúc, nàng nợ Tiểu Thiên một người cha từ rất lâu rồi, những gì Đông Phương Ân làm cho nàng đâu phải nàng không cảm nhận được, có lẽ bây giờ cũng đã đến lúc, nàng tin rằng Đông Phương Ân chắc chắn sẽ là một người cha tốt.
- Đông Phương huynh! Muội có chuyện muốn nói với huynh.
Đông Phương Ân nhìn Uyển Lam có chút khó hiểu, song vẫn gật đầu, dặn dò Tiểu Thiên vài câu rồi cùng Uyển Lam bước ra ngoài sân:
- Muội đã suy nghĩ kĩ rồi..... chuyện của chúng ta....
- Sao?
Đông Phương Ân nhìn Uyển Lam đầy cảm mến, nở một nụ cười thật tươi, khiến cho Uyển Lam vô cùng xấu hổ, nàng có nên nói chuyện này ra không?
- Muội....
Tất cả những cảnh này đã thu vào mắt của Hàn Phong, hắn thật muốn biết Uyển Lam sẽ nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của Uyển Lam, hắn thừa biết là hắn đã không còn cơ hội để bước vào tim nàng một lần nữa. Đêm khuya như thế này, hắn vẫn là không chịu được nỗi nhớ nhung kia liền chạy đến Đông Phương Viện để lén nhìn nàng.
- Cẩn thận!
Đông Phương Ân vội ôm Uyển Lam tránh sang một bên:
- Ngươi là Hạ Điệp?
- Phải!
Tiếng thừa nhận của Hạ Điệp không làm cho Đông Phương Ân cảm thấy lo sợ, nghi ngờ của hắn là đúng, chắc chắn ả ta đến để giết hắn
- Ngươi đến đây để làm gì? Muốn giết ta sao?
- Thái tử Dược Quốc quả nhiên không tầm thường, ngươi làm hỏng kế hoạch của ta, đơn nhiên ta phải diệt trừ đi cái gai trong mắt.
Đông Phương Ân thách thức:
- Ngươi muốn giết ta? Vậy thì tới đây.
Đông Phương Ân xoè quạt hướng về phía Hạ Điệp mà phóng ám khí. Những kim châm nhỏ này quả thật không thể xem thường, trên mũi kim đã được nhúng vào bảy loại độc được chiết từ bảy loài cực độc trong thiên hạ.
- Sát thủ của Anh Túc quả nhiên không phải hư danh!
Hạ Điệp nàng có chuyên nghiệp hay không thì những kẻ đã bại dưới tay nàng đều đã lãnh đủ. Hạ Điệp thấy Uyển Lam đang đứng ở đằng xa vội vàng chớp lấy thời cơ, đã bắt Uyển Lam nằm gọn trong tay. Đông Phương Ân nhất thời sơ suất, võ công của hắn cũng không phải là không dùng được nhưng tuyệt chiêu của hắn chỉ để bảo vệ hơn là sát thương nên bây giờ Uyển Lam đang bị ả khống chế. Hàn Phong lúc này mới từ trong một góc bước ra, gấp rút lên giọng:
- Mau thả nàng ấy ra, ta sẽ tha cho ngươi con đường sống.
- Hoá ra Hàn vương gia cũng ở đây, lần trước ngươi may mắn thoát khỏi được Hương Tuyết Tán của ta, lần này chính các ngươi đã tự dâng mạng cho ta.
- Cẩn thận, khói độc!
Nói xong, ả biến mất sau một làn khói độc. Đông Phương Ân cùng Hàn Phong kịch liệt đuổi theo nhất quyết lần này hắn phải bắt được Hạ Điệp
Trong rừng trúc có hai người đang truy đuổi một người, Hàn Phong và Đông Phương Ân đang đuổi theo một nữ nhân chính là sát thủ của Anh Túc. Hơn nữa tính mạng của Uyển Lam đang nằm trong tay ả, ngàn cân treo sợi tóc. Hai ngày trước, vô tình Hàn Phong đến Hà gia để xác định nghi vấn trong đầu hắn, quả nhiên Hạ Du không hề có ở Hà gia. Chỉ cần vài trò lừa gạt đã khiến cho ả sa bẫy, nhưng vấn đề là ả cư nhiên dùng Uyển Lam để uy hiếp hắn. Đuổi đến tận cùng, phía sau là vực thẳm, ả ta cầm kiếm đưa về phía Hàn Phong và Đông Phương Ân:
- Nếu các người còn bước tới, ả ta sẽ không toàn mạng.
Hàn Phong lên tiếng:
- Ngươi mau thả nàng ra!
Độc của Hạ Điệp lúc này đã được giải, ả cười thật lớn. Tổ chức cũng đang truy sát ả, ai ai cũng muốn giết ả hết nhưng Hạ Điệp này quyết không chịu thua. Ả cầm kiếm kề vào cổ của Uyển Lam:
- Nữ nhân như ngươi cuối cùng cũng có hai nam nhân si tình liều chết vì ngươi. Ngươi thật là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, nhưng hạnh phúc đó ngươi sẽ không được hưởng trọn vẹn bởi vì ta sẽ giết ngươi tại đây.
Hàn Phong lúc này như ngồi trên đống lửa, kiếm của Hạ Điệp đang từ từ khứa nhẹ vào cổ Uyển Lam, chẳng mấy chốc, cổ nàng đã rướm máu làm cho hắn xót xa:
- Hạ Du! Ngươi không được manh động.
Hạ Điệp lúc này như chẳng còn gì để giấu, nàng ta dửng dưng đáp trả:
- Hoá ra ngươi đã biết thân phận của ta, vậy thì ta không cần giấu diếm nữa. Phải chính ta là người hạ độc hoàng hậu nhưng đó chưa phải là tất cả, còn những chuyện ngươi vẫn chưa biết.
Uyển Lam thừa lúc Hạ Điệp không phòng thủ, liền rút bên hông ra một thanh thuỷ thủ đâm vào đùi của Hạ Điệp rồi nhanh chóng chạy về phía Đông Phương Ân và Hàn Phong. Sự đau đớn bất chợt khiến cho ả không chịu được liền ngã quỵ nhưng vẫn không khuất phục, ả vẫn còn một ám khí độc nhất từ cây trâm vàng hồ điệp, con bướm này có thể phát độc chính xác nếu như ả đọc thần chú tà thuật. Sát thủ của Anh Túc không những tàn độc mà còn biết dùng tà thuật để giết người, đây cũng chính là chiêu hiểm độc nhất, Hạ Điệp nhắm ngay Uyển Lam mà đọc thần chú nhưng Hàn Phong đã nhanh hơn, hắn đưa người đỡ cho Uyển Lam, đến khi Uyển Lam giật mình lại mới biết nàng đang ở trong vòng tay của Hàn Phong, hắn ta đã vì nàng mà chịu trúng độc. Đông Phương Ân thấy vậy liền tung một chưởng vào người Hạ Điệp, cơ thể nàng ta bay lên không trung rồi nhanh chóng đáp xuống, ả thật đã không còn cách nào sống sót, Anh Túc giáo cũng đang cho người truy lùng nàng, nội lực của nàng giờ đây gần như yếu dần, độc cũng sắp bộc phát, màu đỏ của máu như đã nhuộm lên bãi cỏ:
- Tại sao chàng lại cứu ả? Người chàng yêu là ta không phải sao?
Hàn Phong cố gắng gượng:
- Phải, ta từng rất yêu ngươi, nhưng từ khi biết ngươi tàn độc giết hại nhiều người, ngươi tạo ra hiểu lầm giữa ta và Uyển Lam khiến cho nàng ấy phải chịu uỷ khuất ngần ấy thời gian. Hơn nữa, ngươi tiếp cận ta vì mục đích muốn lấy thông tin cho Nguyệt Quốc. Đối với ngươi, ta cũng đã nương tay lắm rồi, nhưng ngươi không biết tự lượng sức lại đi hại nàng ấy một lần nữa.
Hạ Điệp như không còn sức lực, ả cố gắng từng tiếng:
- Ha.. Ha.. Vẫn còn một chuyện.... ngươi chưa... biết. Ta chưa từng... mang thai, sát thủ.. thì không được phép có con. Chính ả ta.... là mối hoạ... cho ta, ta cần phải... diệt trừ.
Hàn Phong lúc này còn đau hơn gấp trăm nghìn lần, hắn mong chờ có một hài tử nhưng cuối cùng lại là không có. Uyển Lam! ta thật xin lỗi nàng!
Đông Phương Ân vội vàng bắt mạch cho Hàn Phong:
- Hàn vương gia! Ta đưa người về phủ.
Còn lại một mình Hạ Điệp nằm đó nhưng có một người liền xuất hiện không nói không rằng liền một chưởng thật mạnh đánh ả đến không còn hơi thở rồi vứt xác xuống vực. Kết quả của một sát thủ cũng chỉ là cái chết không khoan nhượng, không thương xót.