Điên Vì Yêu

Chương 39:




Bắc Lỗ không những không thực hiện đúng với giao kèo mà còn đem người lũ lượt vào kinh thành, gần biên cương thì giết người không tha, khiến người dân ba nước vô cùng lo sợ. Uyển Lam đang thu xếp một ít vật dụng cho Hàn Phong không khỏi bồn chồn, lo lắng. Lần này ra trận tiêu diệt Bắc Lỗ chắc chắn không tránh khỏi thương vong, không hiểu sao trong lòng Uyển Lam cứ cảm thấy thấp thỏm không yên.
- Lam nhi! Nàng đang nghĩ gì?
Uyển Lam không biết nên bắt đầu từ đâu, phu quân của nàng là vì đất nước ra trận đánh giặc, là một trang nam nhi anh dũng, đáng lý nàng phải tự hào về chàng nhưng nỗi lo lắng của một người phụ nữ khiến nàng không thể ngồi yên. Nàng bước tới gần Hàn Phong rồi choàng tay qua thắt lưng chàng, dựa mặt vào bờ vai rộng rãi, cường tráng kia. Nàng nhắm mắt thủ thỉ:
- Hứa với thiếp, phải bình an quay về. Chàng từng hứa với thiếp mãi mãi bên cạnh thiếp, thiếp không cho phép chàng rời xa thiếp hiểu không?
Hàn Phong như đã thấu hiểu lòng của Uyển Lam, thì ra nãy giờ là nàng ấy đang lo lắng cho hắn. Khẽ vuốt nhẹ tóc nàng như để trấn an nỗi lo lắng kia, rồi hôn đặt một nụ hôn vào đó:
- Ta hứa sẽ bình an quay về. Lúc đó chúng ta có thể gia đình ba người cùng đi ngao du khắp thiên hạ được không?
- Chàng không được gạt thiếp đâu đó?
- Được, được, ta hứa.
Một mùa đông nữa lại đến rồi, những bông tuyết khẽ rơi vào phòng mang theo làn gió lành lạnh, Hàn Phong dùng áo choàng của mình ủ ấm Uyển Lam trong người, thỉnh thoảng lại siết nhẹ tay của Uyển Lam để truyền độ ấm cho nàng, hai người một người đứng sau dùng áo ôm lấy người đằng trước nhìn cảnh tuyết rơi ngoài xa:
- Lam nhi! Đến giờ đi ngủ rồi.
- Thiếp muốn đứng đây thêm một chút nữa, chỉ một chút thôi.
Uyển Lam không muốn rời xa vòng tay ấm áp này. Hãy cho nàng ích kỷ một lần đi, được nằm trong vòng tay ấy lâu lâu một chút. Đến nửa đêm, Uyển Lam vẫn là không ngủ được liền len lén thu xếp một ít đồ vật, nàng quyết định sẽ theo Hàn Phong tòng quân, một mình nàng ở phủ cũng không yên tâm lắm.
Sáng hôm sau, sau khi tiễn Hàn Phong ra khỏi cổng thành, nàng liền liều lĩnh thay thật nhanh đồ của người lính liền nhanh chạy theo đoàn người đang đi. Gần đến biên giới của Dược Quốc thi đã thấy người của Dược Quốc tiếp đón, lần này ba nước liên minh, khí thế hùng mạnh chỉ sợ Bắc Lỗ giở trò tiểu nhân thôi. Đi bộ gần mấy ngày trời khiến Uyển Lam có chút không quen, trời thì nắng gắt nàng đưa tay sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, gạt đi những giọt mồ hôi cản trở. Cả đoàn người đi như vậy đén khi vào cổng thành của Dược Quốc mới có cơ hội nghỉ ngơi, Uyển Lam chọn cho mình một chỗ có bóng mát, uống một ngụm nước để xua đi cái nóng. Hình ảnh này không thoát khỏi kim nhãn của Hàn Phong, từ lúc nào trong quân của hắn lại có người như vậy, nhỏ con lại ẻo lả như nữ nhi, muốn xung quân chẳng phải đều qua đợt rèn luyện khắc nghiệt sao? Chờ cho mọi người tản đi bớt, hắn mới nhìn rõ được gương mặt của người đó, Uyển Lam! nữ nhân ngốc này đi theo hắn sao? Nàng không biết như vậy sẽ nguy hiểm sao?
Thẳng đến chỗ nàng ngồi, hắn không nói không rằng đến kéo nàng đến một góc khuất khiến cho mọi người tò mò không ngừng xoay đầu lại nhìn xem chuyện gì đang diễn ra.
- Vương..gia..
- Nàng đúng là không nghe lời, tại sao lại ở đây?
Uyển Lam ấp úng, không dám nhìn thẳng vào Hàn Phong, tay nắm chặt lấy tay nải trên vai:
- Thiếp... chỉ là... thiếp...
- Ta sai người đưa nàng về phủ.
Uyển Lam huơ huơ tay:
- Thiếp.. thiếp không về. Chàng cho thiếp ở lại đi, thiếp sẽ không làm phiền chàng đâu, được không?
Hàn Phong ôm chầm lấy Uyển Lam:
- Nàng thật ngốc, nàng có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Nếu nàng có mệnh hệ gì làm sao ta sống được.
- Nếu không có chàng thiếp cũng chẳng thiết sống nữa, cho thiếp ở bên chàng đi, thiếp sẽ an phận trong doanh trại, không đi lung tung để chàng lo lắng, có được không?
Hàn Phong không đáp, nàng vì lo cho hắn mới đến đây, hắn cũng vì lo cho nàng nên muốn nàng hồi phủ. Tạm thời để nàng ở đây vậy... Sự im lặng như ngầm đồng ý, Uyển Lam thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dù ra sao đi nữa thì nàng nhất quyết phải bên cạnh nam nhân này, dù đó có là cái chết.
Ngày không ai mong chờ cũng đến, Bắc Lỗ cho người tiến đánh vào doanh trại của Vân Quốc, Hàn Phong đang ngồi trong lều để bàn bạc về chiến lược thì một tên lính nhanh chân chạy vào cấp báo rằng Bắc Lỗ hung hăng thách thức cùng vẻ kiêu ngạo về thế lực của mình. Hàn Phong cùng hai phó tướng cùng đồng lòng cầm kiếm ra giết giặc, hiện Đông Phương Ân cùng Hạ Lan Phi Tuyết đang chuẩn bị tiếp quân cùng thảo dược, cũng gần tới nơi rồi. Uyển Lam suy nghĩ Bắc Lỗ kiêu ngạo thách thức như vậy ắt đã chuẩn bị từ trước, thể diện của Vân Quốc chính là lòng dũng cảm và tự trọng, Bắc Lỗ chính là lợi dụng điểm này để thách thức áp đảo tinh thần sĩ diện của quân đội Vân Quốc.
- Vương gia! Thiếp nghĩ chúng ta nên án binh bất động. Bắc Lỗ là đang lợi dụng lòng dũng cảm của chúng ta để diệt trừ một lần.
Hàn Phong làm sao không biết nhưng Bắc Lỗ quá quắt như vậy, nếu không nghênh tiếp e rằng mất sỉ diện của nam nhân, nhưng hắn suy nghĩ nếu hắn quyết định sai lầm thì e cả đội quân sẽ bị tiêu diệt. Hắn đưa ra quyết định cuối cùng là đợi mọi người đông đủ cùng nhau bàn bạc lại. Đến tối, trong doanh trại loe lói vài ngọn đuốc, binh sĩ đi tuần qua lại mang khí thế bức người, trong đó có một tên đang lén lút như chuẩn bị làm chuyện xấu, hắn cầm một gói đựng bột trắng nở nụ cười gian xảo, hắn ghé tai vào lều chính để nghe ngóng, thuốc này hắn đã rắc xuống con suối gần đây, nếu ai uống phải sẽ bị mất hết công lực, chỉ nửa canh giờ thôi hắn sẽ tiêu diệt được người cầm quân của Vân Quốc như vậy sẽ lập công với vương tử Bắc Lỗ rồi. Uyển Lam thấy một người dáng vẻ kì lạ liền theo dõi từ phía sau. Đã nửa canh giờ trôi qua, hắn như đã bắt được vàng, binh sĩ từ từ khuỵu xuống, hắn tiến vào trong lều của Hàn Phong, Hàn Phong lúc này như đã kiệt sức, dùng độc phong toả nội lực của hắn khiến hắn không ngờ tới được. Bắc Lỗ đúng là tiểu nhân trong các tiểu nhân.
- Hàn vương gia! Người không ngờ đúng không? Nếu ta mang thủ cấp của người về chắc chắn ta sẽ được ghi nhận công lao.
- Ngươi nghĩ... chỉ với nhiêu đây có thể... tiêu diệt được ta...
Hàn Phong cố dùng hết sức lực cuối cùng cầm kiếm lên hướng về phía hắn, nhưng hắn rất nhanh đã có thể né tránh được, đồng thời cũng chưởng vào ngực Hàn Phong thật mạnh. Phụt! Máu tuôn ra từ miệng của Hàn Phong, tiếng bước chân của hắn phá tan không gian tĩnh lặng, tình thế cấp bách, hắn nhanh tay giơ một chuỷ thủ lên cao đâm vào ngực của Hàn Phong nhưng hắn không ngờ rằng mưu kế của hắn đã thất bại, hắn ngã gục xuống trước mặt Hàn Phong. Uyển lam nhanh chân đến đỡ Hàn Phong:
- Phong! Chàng có sao không?
Hàn Phong ngước mắt nhìn Uyển Lam, từ lúc nào nàng lại can đảm như vậy, có thể thẳng tay giết tên gian tế để cứu chàng trong gang tấc.
- Chàng cô gắng lên! Đông Phương Ân sắp đến rồi.
Uyển Lam dìu hắn nằm trên giường, dùng khăn lau đi vết máu trên miệng của Hàn Phong, nhìn chàng như vậy, lòng nàng đau như cắt, hy vọng chàng sẽ không sao?
- Lam... nhi!
- Chàng đừng nói gì hết, chàng nghỉ ngơi đi, sắp sáng rồi, Đông Phương Ân sắp đến, chàng sẽ không sao đâu?
Uyển Lam cầm tay bắt mạch cho Hàn Phong, ba năm sống ở Dược Quốc, nàng cũng coi như có chút kiến thức về y thuật. Nhìn sắc mặt của Hàn Phong như vậy chắc hẳn cũng không phải là kịch độc, cũng đúng cái mà tên kia muốn chính là thủ cấp của Hàn Phong thôi. Sự chờ đợi mong mỏi của nàng cũng đã thành hiện thực, từ lúc rạng sáng đội quân của Đông Phương Ân đã đến, Uyển Lam nhanh chóng báo tình hình của Hàn Phong cho Đông Phương Ân biết. Sau một hồi chuẩn mạch thì tin Hàn Phong không sao làm cho Uyển Lam nhẹ cả lòng, Hàn Phong chỉ bị ngoại thương thêm vào đó là độc của Hàn Phong trúng chỉ có thể phong bế nội lực tạm thời thôi, không chỉ Hàn Phong mà cả đội quân đều đã được giải độc. Phi Tuyết kéo Uyển Lam ra ngoài để hỏi han một vài chuyện, Phi Tuyết suy nghĩ Bắc Lỗ cái gián điệp vào quân doanh như vậy, quả thật không ngờ tới, chắc chắn sau vụ này, Bắc Lỗ sẽ dùng đến kế khác, lần trước được diện kiến còn dùng cả tà thuật, Phi Tuyết quyết định tối nay sẽ đột nhập vào quân doanh Bắc Lỗ để thăm dò tình hình.
- Hàn vương phi! Người đừng lo lắng, Hàn vương gia vài ngày nữa sẽ khỏi thôi. Bắc Lỗ tiểu nhân tham lam, chắc hẳn không bỏ qua sau lần thất bại này. Chúng ta phải thật cẩn thận.
Uyển Lam gật đầu, cũng may là nàng không uống nước suối đó vào ngày hôm qua nếu không, Hàn Phong thật sự nguy kịch rồi. Cảm ơn trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.