Nhìn bàn tay được băng bó của Hạ Du, Hàn Phong thật là đau lòng. Hạ Du cười hiền:
- Phong! Thiếp không sao mà, đại phu nói uống thuốc và dưỡng thương tốt là sẽ mau khỏi thôi. Không phải tỷ tỷ cố ý đâu, là do chén trà nóng nên thiếp lỡ tay thôi.
Hàn Phong giận dữ:
- Nàng còn nói tốt cho nàng ta, từ nay về sau việc dâng trà nàng đừng làm nữa. Nói xong hắn đỡ Hạ Du nằm xuống giường rồi gọi Tiểu Thuý vào chăm sóc cho nàng ta. Một minh đi đến Mẫu Đơn Uyển, từ Dạ Lan Uyển tới Mẫu Đơn Uyển không xa lắm nên thoáng chốc đã đến nơi. Uyển Lam đang ngồi trên ghế đá, tay cầm quạt, tay thì chống cằm nhìn về phía bầu trời xa xôi kia.
- Xem ra vương phi còn có nhã hứng ngồi ngắm sao?
Uyển Lam xoay người lại thì thấy Hàn Phong đang đứng cách mình không xa, nàng bình tĩnh:
- Chàng tới đây làm gì?
Hàn Phong không trả lời, ngồi xuống đối diện với Uyển Lam, hướng Ngọc Nhi ra lệnh mang điểm tâm và một bình trà vào đây. Ngọc Nhi lui xuống chuẩn bị đầy đủ rồi nhẹ nhàng lui xuống, mong vương gia và vương phi mau sớm hoà hợp, nghĩ tới đó Ngọc Nhi cười khẽ rồi về phòng mình. Uyển Lam vẫn nhắc lại câu hỏi:
- Chàng tới đây làm gì?. Truyện Kiếm Hiệp
Hàn Phong chỉ cười rồi rót một chén trà ra, chàng cầm chén trà lên ngửi rồi hớp một chút:
- Trà thơm, nghe nói trà này là do tể tướng phủ mang qua, nhưng nóng quá rồi. Vẫn là để nguội một chút vẫn hơn.
Uyển Lam nãy giờ luôn thắc mắc, thái độ Hàn Phong hơi lạ. Mới sáng còn hùng hổ la mắng nàng trước mặt biết bao nhiêu người giờ lại trầm tĩnh ngồi đây. Uyển Lam dường như không chịu nổi, vẫn là hỏi lại:
- Chàng nói đi, chàng tới đây làm gì?
Hàn Phong trả lời máy móc kèm theo ánh mắt sắc lạnh, tàn nhẫn:
- Tìm vương phi không được sao?
Uyển Lam giật ngây người, tìm nàng sao? Hàn Phong cầm bàn tay Uyển Lam lên, vén tay áo nàng cao lên một chút làm cho Uyển Lam đỏ mặt, nàng muốn rụt tay về nhưng Hàn Phong lại cầm chặt khiến nàng hơi xấu hổ a. Lần đầu tiên hắn nắm tay nàng khiến nàng hơi mất tự nhiên. Hàn Phong vẫn giữ bàn tay của Uyển Lam đồng thời cầm bình trà nóng đổ cả vào tay Uyển Lam. Nàng đau quá nên muốn rụt tay lại nhưng Hàn Phong không cho nàng làm điều đó, Uyển Lam nhăn mặt và la lớn sau mỗi lần chàng di chuyển cái bình trà, cả cánh tay của nàng bây giờ đỏ rực như mới bị lửa đốt a.
- Ta muốn ngươi phải biết Du nhi đã đau như thế nào? Thế nào vương phi, ngươi cảm thấy nước nóng vào người như thế nào?
Đặt bình trà xuống bàn Hàn Phong đứng lên bỏ đi một nước không thèm nhìn lại, cuối cùng Uyển Lam cũng thu tay về được, nàng khóc cho sự đau đớn của mình. Không ngờ khi lần đầu hắn nắm tay nàng lại là lúc hắn muốn nàng tổn thương, muốn phế đi cánh tay của nàng sao? Uyển Lam hét lớn:
- Chàng đứng lại đó!
Nàng đau lắm nhưng Hàn Phong cũng không dừng bước lại dù nàng có gọi bao nhiêu lần, Uyển Lam cố chạy về phía Hàn Phong. nàng đứng trước mặt hắn:
- Hàn Phong! Tại sao chàng không nghe ta giải thích, tại sao chàng làm vậy với ta.
- Chuyện này ta thấy tận mắt, cần ngươi giải thích sao. Ta đã nói rồi, ngươi lo giữ cái ngôi vị vương phi này cho tốt, cớ sao luôn làm tổn thương Du nhi, ngươi phải biết làm tổn thương nàng ấy ắt sẽ có hậu quả gì.
Uyển Lam mở to tròn mắt, mắng cho Hàn Phong một hơi:
- Ngu muội! Trong mắt chàng luôn có nàng ta. Chàng bị nàng ta mê hoặc hay chàng yêu nàng ta đến mù mắt rồi.
Bốp... Một cái tát như trời giáng vào mặt Uyển Lam khiến nàng ngã nhào xuống đất, Hàn Phong nắm chặt cằm nàng:
- Độc phụ vẫn là độc phụ, vẫn miệng lưỡi chua ngoa, ngươi có biết nam nhân trong kinh thành này ai ai cũng sợ rước nữ nhân như ngươi về nhà. Nếu không phải ta xui xẻo thì cả đời này ngươi cũng đừng mong ta một lần nhìn đến ngươi.
Uyển Lam dù trước đây bị chàng chửi rũa nhưng chưa lần nào nàng thấy đau như vậy, cưới nàng là xui xẻo sao? Ai ai cũng sợ nàng, nàng chỉ là vì tình yêu thôi mà, nàng không phải là dạng lẳng lơ thèm khát nam nhân như vậy à. Sau đêm tân hôn thì đây là lần thứ 2 nàng khóc, cánh tay của nàng bị bỏng, mặt nàng đau rát, tim nàng như tan vỡ nhưng lúc cuối cùng trong vương phủ này không một ai cảm thông cho nàng. Sự lựa chọn này khiến cho nàng hạnh phúc sao?