Đây là tình huống gì? Giục sinh? Lúc này cũng mới mười lăm tuổi, cũng là một đứa nhỏ! Tuy nói chính mình dù gì cũng là một linh hồn 25 tuổi, nhưng dựa vào thân thể cũng không được đâu!
Dạ Lăng nhiệt tình bưng chén cháo đưa cho Liễu Đóa,: "Vợ ơi, mau thừa dịp nóng hổi ăn đi. Lăn lộn lâu như vậy, khẳng định là đói bụng rồi."
"Ồ, được, cảm ơn a." Xác thật cũng đói bụng, Liễu Đóa tiếp đó cũng không khách khí, chậm rì rì ngồi ăn. Tuy rằng không phải là thức ăn ngon miệng, nhưng cũng không tệ, nghĩ lại gia cảnh nhà họ Dạ cũng cứ ăn tạm vậy đi.
Tam nãi nãi nhìn Liễu Đóa ăn, lại nhìn Dạ Lăng nói tiếp: "Lão tứ, về sau ngươi và các ca ca đừng làm nha đầu phải chịu ủy khuất, có cái gì cần giúp, hớ tới tìm tam bá cùng tam nãi nãi nha."
"Yên tâm đi, tam nãi nãi, chúng ta đều sẽ đối xử với vợ thật tốt, không cho nàng chịu ủy khuất.", Không đối với vợ tốt, đối với ai tốt chứ?
"Ừ, vậy là tốt rồi. Thời gian cũng không còn sớm nữa ta đây liền đi về trước. Nha đầu, khi nào nhàm chán, liền tới tìm tam nãi nãi a!"
"Vâng, tam nãi nãi đi thong thả.", Liễu Đóa đứng đến, tuy nói có đi hay không là một chuyện, nhưng theo lí vẫn nên đáp lời.
" Tam nãi nãi ta tiễn người." Dạ Lăng đỡ tam nãi nãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Ăn xong cháo, cảm giác cả người ấm áp, cảm giác bụng đau cũng giảm bớt, đứng lên duỗi người.
"Ôi, cảm giác ăn no, thật là thoải mái!"
Dạ Lăng xoay người trở về, nhìn Liễu Đóa tùy tiện duỗi người, tâm tình đặc biệt tốt. Trong nhà rốt cuộc cũng có vợ, về sau còn sẽ có em bé.
Dọn dẹp chén bát, Dạ Lăng liền đến bên cạnh giếng rửa sạch, nhìn Dạ Lăng làm việc, Liễu Đóa cảm giác nam nhân này cũng thật cần mẫn.
Nhìn kỹ lớn lên cũng rất đẹp trai, đáng tiếc hai chân không đều( bị tật), có một chân ngắn hơn, cho nên đi đường sẽ khập khiễng. Hơn nữa thường xuyên phải uống thuốc, nhu nhu nhược nhược.
Cảm giác được tầm mắt của Liễu Đóa vẫn luôn ở trên người mình, Dạ Lăng mặt đỏ bừng, không dám nhìn nàng.
' A, mỹ nam thẹn thùng rồi. ' Liễu Đóa nhìn gương mặt hồng hồng của hắn, cười hì hì.
Không định ngồi yên nhìn nữa, muốn đi đến xem. Về sau nơi này chính chính là nhà của mình, sau khi trọng sinh đây sẽ là chỗ sinh hoạt, cũng cần làm quen với hoàn cảnh.
"Cái kia tứ ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, dù sao ngồi đợi cũng nhàm chán, có được không?" Liễu Đóa muốn xin ý kiến của Dạ Lăng. Miễn cho hắn lại nghĩ rằng mình muốn chạy trốn!
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười Liễu Đóa, má lúm đồng tiền thật sâu kia hấp dẫn Dạ Lăng. ' vợ mình thật là đẹp mắt ' Dạ Lăng trong lòng nghĩ thế.
Dạ Lăng vừa mới chuẩn bị đáp lời, phịch một tiếng, âm thanh đồ vật bị rơi mạnh trên mặt đất dọa Dạ Lăng cùng Liễu Đóa nhảy dựng lên! Lập tức quay đầu nhìn về phía cửa nhà.
"Ra ngoài đi dạo? Vừa qua một đêm lại muốn chạy trốn? Ta nghĩ nên đánh ngươi một trận mới biết tốt xấu nhỉ?
"Từ lúc bà của ngươi cầm tiền của chúng ta, ngươi chính là vợ của huynh đệ Dạ gia ta, đừng có suốt ngày nghĩ muốn chạy trốn! Bằng không đánh gãy chân của ngươi!"
Rõ ràng lớn lên soái khí, lời nói lại rất bạo lực, động cũng chưa động lại muốn động thủ đánh người? Đây là Dạ gia lão tam, Dạ Mặc.
Thân cao 1 mét 8, nhìn không mập không gầy, ngũ quan lập thể, soái khí bức người, quả thực chính là giáo thảo cấp bậc mỹ nam a.
* giáo thảo: người đẹp trai nhất *
Gen của Dạ gia bọn họ cũng thật không tồi! Vốn dĩ Liễu Đóa bị mua về, vẫn luôn không thèm xem qua bọn họ, thế cho nên Liễu Đóa của hiện tại đối với tướng mạo của bốn huynh đệ Dạ gia hoàn toàn chưa biết rõ.
Đối với bộ dạng của lão tứ vô cùng vừa lòng, hiện tại đối với cái bộ dạng này của lão tam, cũng lại rất vừa lòng. Phỏng đoán, bộ dạng của lão đại cùng lão nhị, khẳng định cũng không kém.