Điền Viên Mật Sủng (Điền Viên Ngọt Sủng)

Chương 11: Nhập Ngũ




Năm người tạo thành một đội, năm đội thành một hàng. Sau khi nhập ngũ, Cố Thanh Sơn nhìn thấy người đội trưởng của mình là một lão binh cũ tầm hơn bốn mươi tuổi, trong lòng hắn bỗng cảm thấy thấp thỏm không yên vì binh lính cũ thường hay bắt nạt binh lính mới.
Buổi tối ngày đầu tiên, lão binh liền đem quần áo dơ của chính mình thay ra giao cho một binh lính nhỏ tuổi nhất trông khá mập mạp đi giặt. Người này ở nhà là em út, chưa bao giờ phải làm việc này nên vẻ mặt không vui, cuối cùng bị lão binh kia đạp lên mông một cái thật mạnh hắn mới mang vẻ mặt không tình nguyện đi.
Cố Thanh Sơn ngồi ở trong một góc, không nói lời nào, rất nghiêm túc nghe ba người còn lại nói chuyện.
Lão Lý hơn ba mươi tuổi, làm nghề đốt lò gạch, bởi vì đắc tội người khác, mới bị chèn ép bắt đi lính. Vương ca thì hai mươi tuổi, năm ngoái mới vừa cưới vợ, cũng là do rút thăm bắt được phải đi nên luôn lớn giọng than thở bản thân xui xẻo.
"Thủ lĩnh, ngài tòng quân đã bao nhiêu năm rồi vậy? Chúng ta vào thời điểm nào mới có thể trở về?" Cố Thanh Sơn rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu.
Lão binh đối với một tiếng "thủ lĩnh " rất hưởng thụ, vui vẻ cất cao giọng nói: "Ta hả, từ mười bảy tuổi liền đi tòng quân, đến bây giờ vừa đủ hai mươi lăm năm. Tiểu tử ngươi vừa tới liền nghĩ đến chuyện trở về, có phải hay không trong nhà có người thương ngóng chờ?"
Mọi người nghe xong đều cười ha ha, sinh hoạt quân binh khá nhàm chán, lúc nào cũng trong tình trạng có thể rơi đầu mất mạng nên lâu lâu tán gẫu chút về những nữ nhân mà đám lính thương yêu tiêu khiển khiến bọn họ cảm thấy vui vẻ nhất.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại cười không nổi, hắn năm nay cũng đã mười bảy, nếu hai mươi lăm năm nữa mới trở về quê, Ninh Hinh đã trở thành một lão thái thái, lúc hắn trở về, người ta khẳng định đã con cháu đầy đàn.
"Thật ra, ta cũng đã sớm có thể hồi hương. Nhưng ta là cô nhi, trong nhà không còn người thân nào, cũng không có phòng để ở, nếu trở về...... có khả năng sẽ chết đói, không bằng ở trong quân còn có chén cơm ăn." Lão binh thở dài nói.
Vương ca vội la lên: "Ngài cứ nói thật đi, chúng ta đại khái khi nào mới có thể trở về?"
"Các ngươi a, nếu đã tới, phải lo mà nghĩ cách như thế nào mới có thể bảo vệ tính mạng đi. Đội quân này là năm mươi vạn đại quân chinh phạt Đột Quyết, Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, nếu đánh thắng nhanh có lẽ trong vòng một năm là có thể trở về. Tuy nhiên, việc đánh giặc không thể đoán chuẩn được, ba năm hay năm năm cũng là rất có khả năng, nên các ngươi phải chuẩn bị tâm lý nhận mệnh đi thôi."
Cố Thanh Sơn cố gắng khống chế tâm trạng khẩn trương, tận lực bình tĩnh mà quan sát xung quanh. Nhưng là người lần đầu tiên rời nhà đi một mình lang bạt, có một số việc hắn thấy lại cũng nhìn không thấu. Bất quá, có một việc hắn nghĩ rất minh bạch, nếu muốn được người khác chỉ điểm, trước hết phải trả giá. Hắn không có gì để cho người ta, nhưng hắn là người chăm chỉ, làm chút việc sai vặt giúp người ta cũng không khó khăn gì.
Hiện giờ đại quân đang đóng quân để thao luyện, cũng không có chân chính đi đánh giặc, còn đang đợi xung quanh mang thêm tân binh lại đây. Cố Thanh Sơn muốn nắm chặt thời gian này để học lõm chút bản lĩnh, nhưng tạm thời tìm không thấy biện pháp tốt, liền lựa chọn giúp lão binh đội trưởng cùng lão Lý giặt quần áo, lấy cơm. Thằng nhóc mập cũng muốn trộm lười, cố ý muốn Cố Thanh Sơn đem quần áo của hắn cũng đi giặt, liền bị Cố Thanh Sơn đá cho một cái.
"Ngươi còn trẻ tuổi, sao có thể lười như vậy? Tự bản thân giặt đi." Cố Thanh Sơn đen mặt nhìn qua khá nghiêm khắc. Hắn có thể giúp người khác làm việc, nhưng không có nghĩa là tùy ý bị người khác sai bảo.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, Lý tướng quân dẫn dắt một đội quân tiến đến Tây Châu, gặp đám binh Đột Quyết, liền đánh một trận, thương vong không lớn. Cố Thanh Sơn mỗi ngày đều phi thường nghiêm túc thao luyện ở bãi luyện tập, chính là binh lính quèn có thể học cũng chỉ là mấy cái động tác bình thường, cho dù có luyện tập chăm chỉ cũng không tiến bộ bao nhiêu, ngược lại hắn có thể học xong bản lĩnh làm gạch của lão Lý, chỉ là không có cơ hội để thử một lần.
"Thanh Sơn, ngươi là đứa nhỏ bản lĩnh, cần cù, chịu khó học tập, chẳng qua... phương pháp sai rồi." Đêm nay khao thưởng quân binh, uống mấy bát rượu xuống bụng, Lão binh cũng nói nhiều thêm mấy lời.
Cố Thanh Sơn thấy hắn thích uống rượu, liền đem hai chén rượu chính mình được chia đưa qua cho hắn, nói: "Ngài hảo, ta vốn không sáng dạ nên mong ngài có thể chỉ điểm chỉ cho ta một hai."
Lão binh Ngũ Trường cũng không chút khách khí mà bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, gật đầu nói: "Xem ở việc ngươi cho ta giặt quần áo một tháng, ta liền chỉ cho ngươi một con đường. Ngươi có nhìn thấy chỗ ánh lửa sáng rực kia không?"
Cố Thanh Sơn nhìn theo hướng chỉ, liền thấy đó là lều trại của các đại, phó tướng quân, đang có người gặm đùi dê, ôm bình uống rượu, liền nói: "Cái này thì ta biết, đó là nơi các tướng quân ở."
"Đúng vậy! Ngươi nếu muốn học bản lĩnh thật sự thì phải nghĩ biện pháp đi vào nơi đó. Chứ không sau này đánh trận thật, chúng ta này đó lính hầu chỉ là kẻ chết thay mà thôi." Ngũ Trường thở dài nói.
Cố Thanh Sơn cười khổ: "Ta là một tiểu thử nghèo từ thôn ra, sao có thể đi vào nơi đó được chứ? Chính là cho ta làm một chức quan, ta cũng làm không được, vì một chữ bẻ đôi ta cũng không biết."
"Tiểu tử ngốc, trung quân trướng cũng không phải ai cũng đều làm quan, cũng có hầu hạ quan quân thân binh. Thân binh chỗ đó, đều là có hậu thuẫn. Từ nhỏ được nuông chiều, ai cũng không muốn hầu hạ người khác. Việc khác ta không nói, liền ngươi cần mẫn làm việc lặt vặt, bọn họ liền vui vẻ cho ngươi đi vào. Chỉ cần ngươi hơi chút ngẫm lại biện pháp, theo chân bọn họ làm thân là được. Nơi đó có vài người là mang theo thị vệ trong nhà tới, công phu cao, cho nên...có thể học bản lĩnh, vừa được ăn ngon, sau này trên chiến trường còn có thể bảo mệnh." Ngũ Trường nói như thật, bưng lên một bát rượu khác mà Cố Thanh Sơn hiếu kính uống một hơi cạn sạch.
Thằng nhóc mập mạp không phục làu bàu nói: "Trung quân trướng tốt như vậy, sao ngươi không đi?"
"Cái này..." Ngũ Trường cười hắc hắc: "Địa phương kia cũng không phải ai cũng đều có thể đi, ví dụ như ngươi thứ lười, đi vào để bị người ta tấu chết à. Còn vì sao Thanh sơn có thể? Vì hắn có thể chịu khổ, lại chịu dụng tâm. Không chỉ riêng việc tay chân cần mẫn, trong lòng hắn có nuôi ý chí mạnh mẽ, ngươi xem khi hắn bị bắt nạt, bị coi thường hắn đều không để bụng, một lòng nghĩ muốn học bản lĩnh, học bản lĩnh...... Ngay cả việc thiêu lò gạch gia trường của lão Lý đều truyền cho hắn, chỉ tiếc không dùng được, ha ha ha."
Lão Lý lắc đầu cười nói: "Đúng vậy, chúng ta hiện tại là tùy thời có khả năng rơi đầu. Nếu là ở trong thôn mà gặp được Thanh Sơn, ta thật đúng là muốn nhận hắn làm con rể. Thanh sơn, Ngũ Trường nói đúng, ngươi muốn học bản lĩnh, phải đi đến bên người có bản lĩnh mới được."
Cố Thanh Sơn nghiêm túc gật gật đầu, từ đây, bắt đầu lưu ý động tĩnh của trung quân trướng.
Vào trung tuần tháng 9, đại quân đóng quân ở biên giới Hoàng Hà. Thôn Cố Thanh Sơn ở có con sông Lai Thủy Hà là một nhánh của sông Cự Mã, mặt sông ở đó không gợn sóng, vô cùng tĩnh lặng. Từ nhỏ đến giờ con sông lớn nhất mà hắn gặp qua là sông Cự Mã.
Gió thu thổi từng đợt, sóng dữ xô đẩy, khí thế hào hùng.
Cố Thanh Sơn ôm vài bộ quần áo đi ra bờ sông giặt, thì thấy một đám binh lính tuổi trẻ đang vây quanh mấy vị tướng lãnh, người cầm đầu có thân hình cường tráng, mặc kim giáp lóe sáng, hẳn là một người có địa vị.
Cố Thanh Sơn chưa từng cùng các đại nhân vật giao tiếp qua, đáy lòng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến lời Ngũ Trường nói, nghĩ đến Ninh Hinh, hắn liền gan lớn chầm chạm đi qua.
"Các ngươi nhìn con sông này, sóng cuộn quay cuồng mấy chục trượng khoan, các ngươi có sợ không?" Nam nhân mặc kim giáp hỏi.
"Không sợ." Tiểu tướng cùng những binh sĩ xung quanh lớn giọng cùng nhau đáp.
"Tốt, bổn soái hôm nay liền nhìn xem các ngươi bơi như thế nào, từ nơi này xuống nước, bơi sang bờ bên kia nhổ về một cây cỏ mang về đây. Ai đứng thứ nhất, bổn soái có trọng thưởng." Nam nhân mặc kim giáp lớn tiếng nói.
Vào tháng 9 nước sông đã bắt đầu rất lạnh, trời này mà nhảy vào sông thì... cho nên nguyên một đám vừa la hét không sợ giờ phút này chỉ có năm người bắt đầu cởi áo. Cố Thanh Sơn tim đập như đánh trống, đây là một cái cơ hội, nhưng chính là hắn chưa từng bơi qua con sông lớn có nhiều cọc gỗ bẫy như vậy bao giờ, không biết chính mình có thể hay không kiên trì được. Nhưng là hắn nghe được nam nhân kia tự xưng bổn soái, không biết có phải đông lộ quân đại soái Lý tướng quân không?
Khả năng có được cơ hội quá khó, không có thời gian cho hắn nghĩ nhiều, vội vàng chen vào đám người kia giọng run run nói: "Tướng quân, ta có thể thử một chút không?"
Lý tướng quân nhìn quần áo trên người Cố Thanh Sơn, thấy cũng là binh lính của quân mình, liền gật đầu nói: "Được, nếu ngươi có đủ can đảm, liền xuống nước đi, các ngươi cũng đừng cậy mạnh, nếu cảm thấy bản thân hết sức liền bơi quay lại."
Sáu tiểu tử sau khi có hiệu lệnh, tất cả đều nhảy vào trong nước, Cố Thanh Sơn không rảnh xem người khác như thế nào, chỉ liều mạng bơi về phía trước. Lúc hắn bơi tới bờ bên kia, đã mệt đến mức không thở nổi. Hắn quay đầu lại nhìn thấy mấy người khác còn ở trong nước chưa đi lên, trong lòng mừng thầm, vội vàng chạy lên trên bờ nhổ một bụi cỏ nhỏ cắn chặt trong miệng, nhanh chóng bơi về.
Người thứ hai và thứ ba lên được trên bờ nhưng đều nằm bất động, thấy Cố Thanh Sơn lại muốn nhảy xuống nước, một tiểu tử mày kiếm, gương mặt sáng sủa lên tiếng khuyên: "Vị huynh đệ này, so với thường thì mạng quan trọng hơn... cũng đừng ép buộc bản thân quá... chẳng may trên đường bơi về không còn sức lực thì..."
Cố Thanh Sơn cũng đang mồm to thở phì phò, nhìn sắc mặt tái nhợt của hai người, đáp: "Cám ơn ngươi nhắc nhở, nhưng mà, việc này với ta mà nói rất quan trọng, ta đi rồi, các ngươi nghỉ một lát rồi hẵng đi."
Bịch!
Hắn lại nhảy vào trong sông, vứt bỏ hết thảy mọi suy nghĩ lung tung trong đầu, tập trung hết sức bơi về phía trước, vào lúc hắn cảm thấy thiếu không khí đến mức muốn nổ tung lồng ngực thì trước mắt hắn xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Ninh Hinh.
Ninh Hinh, nàng chờ ta, ta sẽ trở về...
Cố Thanh Sơn nhảy lênao cố hít lấy một hơi không khí dài rồi tiếp tục bơi về phía trước.
"Đây là...cỏ ta hái từ bờ bên...kia..." Hắn đem nắm cỏ ném lên trên mặt đất, rồi nằm vật xuống thở hồng hộc.
"Tốt, tiểu tử ngươi làm tốt lắm, ngươi thuộc doanh trướng nào, bổn soái muốn trọng thưởng ngươi, ngươi nghĩ muốn được ban thưởng cái gì?" Lý tướng quân cười nói.
Cố Thanh Sơn lại thay đổi tư thế nằm để thở, một lát sau mới bò dậy, quỳ gối trước mặt nam nhân kia nói: "Tướng quân, ta muốn... đi vào trung quân trướng, để học bản lĩnh."
Lý tướng quân nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu nói: "Hảo, là một tiểu tử có chí khí, bổn soái cho phép ngươi tiến vào trung quân trướng, Sĩ Lễ, cho hắn vào doanh trướng của ngươi đi."
"Vâng, tướng quân." Đàm Sĩ Lễ lĩnh mệnh, lập tức xoay người nói với người thứ hai bò lên trên bờ nói: "Phí Cường, hai người các ngươi đều yêu cầu trở về thay quần áo, ngươi dẫn hắn sang doanh trướng của chúng ta, sắp xếp ổn thỏa đi."
Phí Cường cười hì hì vuốt nước trên tóc nói với Cố Thanh Sơn: "Tiểu tử, không tồi, về sau chúng ta có thể cùng nhau luận bàn."
Cố Thanh Sơn liên tục dập đầu cảm tạ tướng quân, mới đi theo Phí Cường,vừa đi vừa cười hắc hắc: "Ta gì cái gì cũng đều không biết, nào dám nói tới luận bàn, vừa thấy ngươi chính là cao thủ biết võ, khi nào ngươi nhàn rỗi thì dạy ta một chút, ta có thể mỗi ngày giúp ngươi giặt quần áo."
Phí Cường cười ha ha: "Được, ngươi - người huynh đệ này ta nhận. Về sau ca ca dạy ngươi bản lĩnh, ngươi là không biết a, cảm giác ở nơi này không có đối thủ để luyện tập vô cùng buồn chán."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.