Nghe xong câu ấy, cả người Lý Thiên Kiều bỗng dại ra. Mãi đến khi Ân Giao đã sắp chạy ra khỏi băng động thì nàng mới lấy lại được năng lực phản ứng. Nàng vội vã đuổi theo ngăn cản cô bé.
"Không được!"
Lý Thiên Kiều nói ngay:
"Ân Giao, muội không được nói lung tung với Điện chủ như thế có biết không!"
"Thiên Kiều tỷ tỷ không thích Ân Giao làm con gái tỷ sao?"
Mắt thấy thần sắc cô bé có chút xấu đi, Lý Thiên Kiều dịu giọng lại:
"Ta đương nhiên là rất yêu thích muội. Nhưng nó không có nghĩa là ta muốn lấy Điện chủ. Huống chi..."
Lý Thiên Kiều chợt dừng lại, chỉ thầm tiếp lời còn dang dở:
Huống chi ta và hắn lại cách xa như trời với đất. Hắn là một Điện chủ cao cao tại thượng, là bậc vương giả trong loài người, có thể làm được những chuyện mà cả vạn năm qua chưa từng có ai dám làm; còn ta, ta chỉ là một quả phụ, một nô tỳ thấp kém, đâu thể nào xứng với hắn... Dù là một tiểu thiếp.
Sau phút chạnh lòng ngắn ngủi, Lý Thiên Kiều dặn dò:
"Ân Giao, bất kể thế nào cũng đừng nói với Điện chủ những chuyện như vậy, nếu không thì Điện chủ sẽ trách tội ta đấy biết không."
"Thiên Kiều tỷ tỷ."
Ân Giao nhỏ giọng gọi.
"Ừm."
Lý Thiên Kiều đáp.
"Xin lỗi. Ân Giao đã không nghĩ cho tỷ."
"Khờ quá. Ta đâu có trách muội... Được rồi, chúng ta ra ngoài chơi thôi."
...
Hôm sau, tại nghị sự đường của Diêm La Điện.
Một lão nhân hướng mắt nhìn Thiên Ma, cung kính báo cáo:
"Bẩm Điện chủ, sau khi Lam Nguyệt Cung bị tiêu diệt, ngoại trừ một ít bỏ sang ba đại quốc khác thì đại đa số những tông môn lớn nhỏ thuộc cả chính lẫn tà trong các khu vực phía bắc, tây bắc, đông bắc và một phần phía đông của Xích Quỷ Quốc đều đã hướng Diêm La Điện chúng ta thần phục. Tính đến hiện tại thì thế lực của chúng ta đã trải rộng gần một nửa Xích Quỷ Quốc..."
Đợi cho lão nhân báo cáo xong, Thiên Ma mới nhàm chán hỏi:
"Các đại thế lực khác phản ứng ra sao về chuyện này?"
"Thưa Điện chủ, theo thám báo thì Âm Hồn Cốc, yêu tộc Thánh Sơn và La Sát Phái vẫn chẳng có gì biến động; còn ba đại thế lực khác là Đại Nhật Cung, Tinh Cung và Đà La Tự thì mấy ngày gần đây, bọn họ thường xuyên gặp mặt để bàn kế hoạch đối phó với Diêm La Điện chúng ta."
"Có biết nội dung cụ thể không?"
"Tuy thuộc hạ đã phái người dò la ở cả ba môn phái nhưng vẫn chẳng điều tra thêm được gì. Có lẽ chỉ có vài người đứng đầu của họ mới biết nội dung của kế hoạch."
Nghe vậy thì Thiên Ma cũng không truy vấn nữa. Hắn hỏi sang chuyện khác:
"Âm Dương Tông thế nào?"
"Điện chủ, Âm Dương Tông..."
"Có vấn đề gì sao?"
Sau một thoáng do dự, lão nhân mới lấy can đảm nói:
"Như thuộc hạ bẩm báo, từ lúc Lam Nguyệt Cung bị diệt, chúng ta đã lập tức cho người chiếm đóng địa bàn của họ để lại. Mới đầu thì mọi việc đều thuận lợi, nhưng mấy ngày gần đây..."
"Nói tiếp."
"Vâng... Mấy ngày gần đây, người của chúng ta liên tục bị tập kích, đã có không ít địa bàn bị mất. Hơn nữa, một vị trưởng lão Chân Đan Cảnh của ta cũng đã bị giết chết khi đến cứu trợ."
Thiên Ma hơi nhíu mày, giọng lạnh đi mấy phần:
"Là do Âm Dương Tông làm?"
"Vâng."
Trầm ngâm một đỗi, Thiên Ma hạ lệnh:
"Thông báo cho tất cả trưởng lão và đường chủ: Ba ngày sau, Diêm La Điện sẽ dời tổng đàn về Lam Nguyệt Cung."
...
Rời khỏi nghị sự đường, Thiên Ma bước nhanh ra ngoài, thẳng hướng bắc bay đi. Tâm tình của hắn không mấy tốt lắm, vì vậy, hắn muốn yên tĩnh.
Phi hành được một lúc, nét mặt Thiên Ma chợt đổi. Thoáng lưỡng lự, hắn thay đổi ý định, bay về một hướng khác. Rất nhanh, hắn đã đến nơi.
"Thiên Kiều tỷ tỷ, mau qua đây xem nè!"
"Gì vậy Ân Giao?"
"Tỷ qua đây đi! Mau lên!"
Đợi Lý Thiên Kiều lại gần, cô bé chỉ vào một cột tuyết khoe rằng:
"Tỷ xem! Có đẹp không? Ân Giao đắp đấy!"
Cột tuyết mà cô bé đang chỉ có hình dáng hơi khác lạ: cao hơn đầu cô bé một chút, chia ra hai phần, phần trên là một quả tuyết cầu nhỏ, phần dưới thì là một quả tuyết cầu to. Quan sát hồi lâu Lý Thiên Kiều vẫn chẳng hiểu cô bé đắp gì. Nàng không biết phải nhận xét thế nào, đành nói:
"Ừ, rất đẹp."
Đó là một lời nói dối thiện chí, và Ân Giao thì hoàn toàn tin tưởng nó. Cô bé cười hì hì:
"Đây là cha Ân Giao... Để Ân Giao đắp một người tuyết của tỷ tỷ nữa."
Vừa dứt câu, cô bé liền tiếp tục bắt tay vào làm ngay. Về phần Lý Thiên Kiều, nàng đang nhìn chằm vào "người tuyết" trước mặt mình, thứ mà nàng vốn nhận định là một cột tuyết có hình dáng kỳ lạ.
Đây là người tuyết ư? Hình như nó giống hai quả cầu tuyết chồng lên nhau hơn thì phải. Chẳng rõ nếu Điện chủ nhìn thấy "chân dung" này của mình sẽ có cảm nghĩ gì... Bất giác, Lý Thiên Kiều không kiềm được mà bật cười.
Ngắm nhìn "người tuyết" nọ một lúc, như đã thỏa mãn, Lý Thiên Kiều dời ánh mắt sang Ân Giao. Khi trông thấy cô bé đang cặm cụi gom nhặt tuyết rồi đắp lên, chẳng hiểu sao lòng nàng lại bỗng nhiên xúc động. Ngồi xổm xuống, nàng bảo:
"Ta cũng đắp cho muội một người tuyết."
...
Những chuyện vừa diễn ra, Thiên Ma đều chứng kiến hết thảy. Mặc dù chỉ đứng im lặng quan sát nhưng kỳ lạ thay, nó lại khiến lòng hắn trở nên bình yên hẳn.
Trong khi đó, bên dưới, đang đắp tuyết thì Ân Giao chợt ngừng lại. Cô bé đưa hai tay lên miệng, liên tục thổi.
"Ân Giao, muội lạnh hả? Đưa tay cho ta."
Nắm lấy tay Ân Giao, Lý Thiên Kiều truyền qua cho cô bé một ít linh lực.
"Thế nào? Muội còn lạnh không?"
Ân Giao lắc lắc đầu:
"Hết rồi. Chúng ta đắp người tuyết..."
Cô bé đột ngột dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn lên trời, qua vài giây sau thì hớn hở vui mừng gọi:
"Cha ơi! Xuống đây đi cha ơi!"
Lại bị phát hiện!
Thiên Ma có chút cảm giác thất bại. Vừa rồi, tuy tiến lại gần hơn nhưng hắn đã tận lực thu liễm khí tức và dùng cả ẩn nặc thuật cao nhất, vậy mà vẫn bị Ân Giao nhận ra. Ngầm lắc đầu, hắn đáp xuống trước mặt cô bé.
"Nô tỳ tham kiến điện chủ."
Lý Thiên Kiều là người lên tiếng trước. Riêng Ân Giao, cô bé nắm ngay lấy tay Thiên Ma, chỉ vào người tuyết rồi hỏi:
"Cha, có đẹp không? Ân Giao đắp người tuyết của cha đấy!"
Lý Thiên Kiều nghe vậy thì âm thầm thở dài. Thiên Ma không phải là nàng, sao có thể vì làm vui lòng cô bé mà nói dối như nàng được. Huống hồ ngay cả một câu nói đùa nàng cũng chưa từng thấy phát ra từ miệng hắn. Trong khi nàng đang đinh ninh rằng Thiên Ma sẽ thẳng thừng chê bai thì hắn lại làm một điều trái ngược:
"Ừ, đẹp lắm."
Lý Thiên Kiều mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Thiên Ma. Hình như... đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn nói dối. Nàng không dám nghĩ việc này lại xảy ra. Thế nhưng nó là sự thật và nó vừa mới xảy ra ngay trước mắt nàng. Bất giác, trong lòng nàng bỗng cảm thấy vui vẻ, dù người được khen chẳng phải nàng.
Trái ngược với Lý Thiên Kiều, Ân Giao không thấy có gì đáng phải ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của cô bé thì người tuyết kia rất đẹp, vì vậy nên được khen là một điều hiển nhiên. Tuy thế thì lời khen ngợi của Thiên Ma cũng khiến cô bé cảm thấy rất vui vẻ. Đột nhiên, cô bé lên tiếng nhờ vả Thiên Ma:
"Cha ơi. Ân Giao đang đắp người tuyết cho Thiên Kiều tỷ tỷ. Cha giúp Ân Giao cùng đắp được không?"