Sau gần một năm ở Phong Y Thiên Nguyệt, hôm nay Triệu Tuyên mới thật sự chính thức được gả vào. Mặc dù chỉ là nho nhỏ huyền quân, nhưng nàng lại mang danh là công chúa La Mã đến hòa thân, hôn lễ tất nhiên cũng không thể qua loa đại khái.
Tuy không tính là hôn lễ lớn nhất Yến quốc, nhưng chưa có hôn lễ dành cho công chúa hòa thân nào lại long trọng đến như vậy. Khắp con phố Hữu Nam treo đèn lồng hoa đỏ, giăng dải lụa đỏ, một đường kèn trống inh ỏi, mọi người đổ ra vây xem hôn lễ của nhà nào lại lớn như vậy.
Khi nhìn thấy hộ vệ La Mã mang đao đi hai bên, dẫn đầu là Diệp ngũ tiểu thư, bá tánh vây xem đồng loạt quỳ xuống, nhận ra người trong kiệu hoa chính là Nhĩ Tang công chúa.
Đoàn đưa dâu đi rất chậm, trên đường đi đều có hộ vệ tiến lên mở đường, không chút trở ngại đến Phong Y Thiên Nguyệt. Nha hoàn trong phủ đồng loạt quỳ xuống nghênh đón công chúa vào phủ, vài gia đinh đứng ở trước cổng đốt pháo, phi thường náo nhiệt.
Chủ tử bước lên đá cỗ kiệu, xốc mành kiệu lên, đem tân nương bên trong cõng vào phủ. Vòng một vòng Phong Y Thiên Nguyệt, chầm chậm đến chính viện bái đường, người của Diệp gia đều đã chờ sẵn ở đó, một mặt vui vẻ chúc mừng.
Lễ diễn ra tương đối phức tạp, vừa phải kính rượu vừa quỳ lạy nhận chúc phúc, nhận hồng bao, Triệu Tuyên đều quỳ đến hai đầu gối đau nhức run rẩy. Nếu không có Diệp Hy mở bên cạnh đỡ lấy, chỉ sợ nàng đã thất thố ngã ra trước mặt quan khách tham dự.
Đợi lúc môi nhân kêu to mời phu nhân về tân phòng, đôi tân phu thê mới luyến tiếc chia tay nhau.
Diệp Yến và Phù Cơ công chúa không lưu lại lâu, ngồi một lúc đã đứng dậy hồi phủ, dù sao các nàng cũng là đại nhân vật bận rộn, không ai dám làm phiền. Lát sau người của Thất vương gia cũng đến đưa Thất vương phi hồi phủ, trong suốt buổi tiệc Thất vương phi đều bày ra bộ dáng lạnh nhạt không hứng thú, nghe người trong phủ đến thì mừng rỡ như được thoát ra khỏi chốn ngục tù.
Ngay cả Thập nhất vương phi cũng bị mời về cung dù cho Thập nhất gia vẫn còn lưu lại tiệc, các nàng nho nhỏ thảo luận gì đó, cuối cùng Thập nhất vương phi cũng đồng ý theo tam phu nhân Hòa Tri Lan trở về.
Tiệc mời vẫn tiếp diễn nhưng tân lang cùng tước quý Diệp gia đều không có mặt, lặng lẽ đến thư phòng bàn bạc đại sự.
Diệp Viễn vừa vào đến thư phòng đã mở miệng chửi mắng: "Khốn khiếp, đám người Nguyên Phồn đó không biết bị cái gì mà dẫn quân đến sát biên giới, đây là muốn gây chiến sao?"
"Không tự dưng Nguyên Phồn lại dẫn quân đến đâu."
Lăng Tam Nguyệt đi vòng ra sau thư án, chỉ vào ba vòng tròn lớn đánh dấu trên bản đồ, trầm trọng mà nói: "Chúng chiếm hết ba cứ điểm quan trọng nhất, hơn nữa còn đang lâm le tiến sát vị trí trọng yếu mà Diệp gia đã chọn, điều này cũng có nghĩa bọn chúng muốn ngăn Diệp gia tạo phản."
"Chuyện ngươi đã nói ta cũng biết, nhưng vẫn không hiểu tại sao bọn chúng lại ngăn cản Diệp gia?" Diệp Tố Cung nhướn mày: "Đáng lẽ chúng phải khuyến khích chúng ta đánh nhau, lúc đó châu chấu đá xe ngư ông đắc lợi không phải sao?"
"Ta cũng đã nghĩ qua, lúc nãy đột nhiên phát hiện mấu chốt quan trọng."
Lăng Tam Nguyệt dời ngón tay xuống những vòng tròn đen, nhấc mi: "Cứ điểm mà Thất gia chiếm được bọn chúng không hề động đến, dù cho là từ Nguyên Phồn đến Yến quốc đi qua con đường cứ điểm kia dễ dàng hơn."
"Ý tỷ phu là lần này có sự nhún tay của Thất vương gia?" Diệp Hy trầm tư một lúc, rồi nói: "Nàng ta muốn lợi dụng Nguyên Phồn kiềm hãm Diệp gia để bản thân có thể lên kế hoạch kỹ càng cướp ngôi đoạt vị?"
"Nếu như vậy thật sự quá liều lĩnh." Diệp Viễn cao giọng nói: "Nàng ta không sợ Diệp gia chúng ta có La Mã hậu thuẫn sao? Dù cho có thật sự toàn bộ Diệp gia bị kiềm hãm vẫn có La Mã giúp đỡ kia mà, trong tay của Hy nhi có đến mười ba vạn quân chứ ít gì."
"Ta đã nghĩ qua chuyện này, phát hiện ra được một điều." Lăng Tam Nguyệt chống hai tay xuống bàn, ánh mắt thâm trầm quét qua mọi người, trầm giọng nói: "Chỉ sợ La Mã cũng đang bị kiềm hãm."
"Không thể nào!!" Diệp Viễn hốt hoảng gào lên: "La Mã như vậy cường đại, làm sao mà một cái nho nhỏ vương gia cũng có thể kiềm hãm?"
"Nhưng phía sau Lăng Ly Quân còn có đại tỷ." Ánh mắt Diệp Tố Cung dần trầm xuống: "Nàng ta có bản đồ quân sự của La Mã."
Những người trong phòng đều như hít phải mấy ngụm lãnh khí, không nói nên lời, trong lòng đều sâu sắc cảm thấy Diệp Tú Anh thủ đoạn càng lúc càng tàn độc.
"Hiện tại bản đồ quân sự rơi vào tay Diệp Tú Anh, nàng đem bản đồ đó ra làm vật trao đổi với Nguyên Phồn, dẫn đến Nguyên Phồn mang quân đến sát biên giới mà La Mã vẫn không có hành động gì." Lăng Tam Nguyệt nói tiếp: "Điều này chứng minh cho chúng ta biết thế lực hiện tại của Lăng Ly Quân đã không nhỏ nữa, bây giờ chúng ta hoàn toàn trở tay không kịp, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó."
Diệp Viễn hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Lăng Tam Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Đánh Nguyên Phồn là chuyện quan trọng nhất, nếu Nguyên Phồn còn ở đây La Mã sẽ không dám manh động, đợi khi dẹp yên Nguyên Phồn chúng ta mới có thể trấn an La Mã."
Diệp Tố Cung sẵn giọng: "Thảo nảo La Mã vốn cho mượn quân lại đổi ý, rõ ràng là sợ Nguyên Phồn quay lại cắn một phát, cho nên mới giữ quân chờ ứng chiến."
"Nhưng Nguyên Phồn là một nước lớn, chúng ta cứ như vậy nghênh chiến thật sự quá liều lĩnh." Diệp Hy nhướn mày nói ra suy nghĩ: "Dù có mười ba vạn quân La Mã trong tay cũng không biết có thể xoay chuyển được tình hình hay không."
"Lần này chỉ có thể thuận theo ý trời, Nguyên Phồn lăm le, La Mã lại bị động, chúng ta càng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng cứ như vậy đem Yến quốc xâu xé!"
"Tỷ phu nói rất có lý." Diệp Hy nghiêng đầu nhìn sang nhị tỷ, nói: "Ta nay đã vỡ lòng, xem như trưởng thành, có thể cùng nhị tỷ tiến ra sa trường cùng ba quân tướng sĩ đồng sinh cộng tử."
"Kia, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ đó." Diệp Tố Cung nghiêm mặt nói: "Phía sau ngươi còn có Triệu Tuyên, nàng vừa gả vào đã phải chịu cô độc ở Phong Y Thiên Nguyệt, ngươi không cảm thấy như vậy ủy khuất nàng sao?"
"Chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn." Diệp Viễn cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Muội tức chắc sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa ngươi thân là trữ quân của La Mã dưới gối vẫn chưa có hoàng nhi, chưa có hậu làm sao tổ phụ để ngươi đi?"
Diệp Hy không phải ngoan cố cãi lại, mà là đạm nhiên nói ra suy nghĩ: "Ta đã trưởng thành rồi, tự có thể làm chủ."
"Lời ai nói cũng đều có đạo lý, chỉ là vẫn nên nghe theo tam công tử mà cẩn thận bàn bạc vẫn hơn." Lăng Tam Nguyệt đặt nắm tay dưới môi ho hai tiếng, cổ họng có chút đau, nhấc mắt lên nhìn: "Hôm nay là ngày đại hỷ, lý nào lại giữ tân lang ở mãi trong thư phòng? Bọn ta không làm phiền nữa, ngươi hảo hảo suy nghĩ rồi trả lời sau cũng được."
"Hảo."
Diệp Hy nhanh nhẹn đứng lên tiễn mọi người rời thư phòng, lúc đến cửa, nhị tỷ chậm dừng cước bộ quay lại nhìn nàng, trăn trở một lúc cũng chịu nói ra.
"Có gì cũng phải cùng Triệu Tuyên nói qua, nàng là quân quý, chịu không nổi đâu."
"Ta biết rồi."
Đợi khi mọi người rời đi hết, Diệp Hy lưu lại trong thư phòng thêm nửa canh giờ, mãi đến khi nha hoàn thúc giục nàng đến tân phòng, lúc này mới chậm chạp đứng lên.
...
"Ngươi nói?"
Triệu Tuyên sửng sốt hất tung hồng cân, hai tay siết chặt vai của Tư Hoa, thần tình hoảng hốt: "Ngươi nói tiểu thư lưu lại thư phòng không muốn đến tân phòng?"
"Vâng." Tư Hoa nhỏ giọng nói tiếp: "Chủ tử có chuyện phiền não, ở trong thư phòng trầm mặc rất lâu vẫn chưa chịu rời đi."
"Nàng... nàng..." Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót không nói nên lời: "Nàng ấy có biết hôm nay là ngày đại hôn không? Cứ như vậy bỏ ta lại một mình?"
"Phu nhân, nào phải ngài không hiểu chủ tử, có lẽ là công việc bận rộn nên mới không thể đến vào lúc này, ngài kiên nhẫn chờ thêm một lát đi."
"Ta không có kiên nhẫn nhiều như vậy!!"
Triệu Tuyên dứt khoát ném xuống phụ sức trên đầu, đồng tâm kết bên thắt lưng cũng bị nàng kéo dở, hốc mắt đỏ nhiễm một tầng lệ quang, chỉ đợi một lúc yếu ớt nhất sẽ rơi xuống.
"Diệp Hy đối với ta như vậy, ta cần phải đợi nữa hay sao? Không gả nữa! Triệu Tuyên ta không gả cho nàng nữa!!"
Một đường dứt khoát chạy ra ngoài, thân ảnh hồng sắc dưới làn mưa thu lất phất đặc biệt thê lương, vọng lại tiếng nức nở nghẹn ngào.
"Phu nhân!!" Sự tình diễn ra quá bất ngờ, Tư Hoa không kịp trở tay thì người đã chạy mất, hoảng loạn kêu to: "Người đâu mau đuổi theo phu nhân!! Trời mưa lớn coi chừng phu nhân sẽ ngã đó!!"
Hậu viện được một trận náo loạn, nha hoàn tay cầm theo ô đuổi theo phía sau, tuy rằng dọc đường đi đều được thắp đèn sáng đến chói mắt, nhưng mưa hôm nay quá lớn, trản đèn trên đường cũng bị dập tắt hơn phân nửa. Thủ vệ cầm theo đèn lồng giấy, đi chưa tới ba bước đã bị gió mưa thổi tắt, đành phải nương theo ánh trăng yếu ớt trên đỉnh đầu mà bước đi.
Đường đi dưới chân trơn ướt, giày hỷ đỏ thẫm đạp trên nước mà chạy đi, hòa cùng màn mưa là nước mắt nóng hổi, cõi lòng đều đau nhói tê liệt.
Hôm nay là ngày thành thân của các nàng, vậy mà người kia nhất mực ở lại thư phòng không muốn nhìn mặt nàng, loại lạnh nhạt này bất kể là ai cũng không chịu nổi. Gả vào phủ của người kia, cam tâm tình nguyện bồi bên cạnh, kết quả của hôm nay khiến nàng đều đau đến không thể thở nổi, tình cảm mà đối phương vẫn hay nói chẳng lẽ đều là hư tình giả ý?
Hồng y tiên diễm lao băng băng giữa trời mưa, tóc đen dài như thác đổ, cả người run rẩy từng cơn khi cơn gió lạnh phất qua, muốn đẩy ngã thân thể lảo đảo sắp đổ kia.
Phía sau chẳng còn tiếng bước chân, ánh trăng soi bên sườn mặt ướt đẫm, không rõ là nước mắt hay nước mưa, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào vẫn quẩn quanh.
Mặt hồ dao động, phản chiếu dung nhan tiều tụy, làn sóng vỗ vào bờ, tan biến.
Bàn tay siết chặt lấy tay vịn, ướt đẫm, chăm chú nhìn vào làn nước trong veo kia. Nước trong hồ không đầy, nhưng do mấy hôm nay mưa lớn, đã sắp tràn lên hai bên bờ cỏ xanh, lăn tăn gợn sóng.
Một chân nhấc lên đặt lên bệ đá, người kia không cần nàng, đã không nguyện ý lấy nàng, thân thể này sớm đã tàn tạ càng không mong gả cho ai khác, vậy thì cứ tại nơi này kết thúc tất cả đi.
"Phu nhân!!"
Tư Hoa đến nơi đã thấy hồng y kia gieo mình xuống hồ, gương mặt nháy mắt trắng bệt, sợ đến ngã khuỵu xuống đất.
Hậu viện ồn ào như vậy, tất sẽ kinh động đến chính viện đang dùng tiệc, mọi người nghi hoặc nhìn nhau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
Vốn đương trên đường về Phong Y Thiên Nguyệt Diệp Hy lại bị một nha hoàn đụng trúng, vô thố lùi về một chút, kinh ngạc mà mở to mắt nhìn nàng ta.
"Làm gì mà gấp gáp như vậy? Sao không hầu hạ phu nhân ra đây làm gì?"
Nha hoàn kia sợ là đã bị dọa đến thần trí bất minh, luống cuống hươ tay hươ chân, mặt lấm lem nước mắt, quỳ sụp xuống dập đầu kêu khóc.
"Chủ tử nguy rồi, phu nhân gieo mình xuống hồ rồi."
"Ngươi nói cái gì?"
Nha hoàn đã sợ đến mức không nói được ra lời, biết rõ gặn hỏi cũng không có kết quả gì, Diệp Hy một mình chạy đến Phong Y Thiên Nguyệt xem tình hình.
Đến nơi Phong Y Thiên Nguyệt một mảng náo loạn, trản đèn hai bên đường đi lần lượt được thắp lên, tất cả nha hoàn thủ vệ vây quanh hồ Thiên Nguyệt. Âm thanh tất tất tốt tốt của tiếng bước chân, tiếng kêu khóc, tiếng sầm rền vang, mưa vần vũ đã đem sự thê lương của hậu viện kéo đến cực điểm.
Người của chính viện vây xem kín kẽ, Diệp Hy phải sai người đem bọn họ kéo ra chừa một khoảng trống cho mình bước vào xem tình hình.
"Phu nhân! Người tỉnh lại đi!!"
Tiếng của Tư Hoa đặc biệt ảm đạm, xen lẫn là tiếng khóc nức nở của đám nha hoàn xung quanh.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tư Hoa giật mình, quay đầu nhìn vừa vặn bắt gặp thân ảnh hồng sắc tản mát một loại khí thế bức người khác sợ hãi giờ đây càng thêm nồng đậm sát ý, trong lòng Tư Hoa dâng lên một cỗ sợ hãi không nói nên lời.
"Chủ tử..."
Nha hoàn xung quanh hốt hoảng quỳ xuống dập đầu: "Chủ tử trách tội, nô tỳ không chăm sóc tốt cho phu nhân!!"
Diệp Hy đem đám nha hoàn đang vây lấy đẩy ra một bên, một đường xông đến chỗ của Tư Hoa.
Trong lòng Tư Hoa là một thân ảnh hồng sắc, cánh tay trắng nõn hiển lộ ra bên ngoài, men theo cánh tay dòng chất lỏng đỏ trượt xuống đất, nhỏ xuống mặt hồ. Đôi hài thêu hoa một chiếc rơi khỏi chân, lộ ra bàn chân đầy máu, nhuộm đỏ giá y trên người, thập phần thê lương. Tóc dài tán loạn, ngân sai trên tóc đều không còn, ngay cả mảnh thắt đồng tâm kết cũng chẳng thấy đâu, dưới đuôi mắt vẫn còn vương vấn lệ quang.
"Tuyên nhi!!"
Diệp Hy hoảng trương đoạt Triệu Tuyên từ trong lòng Tư Hoa, cuống quít vỗ vào gò má của nàng, cố kéo một tia thanh tỉnh nhưng lực bất tòng tâm, đối phương như cũ hai mắt nhắm nghiền không phản ứng lại nàng.
"Các ngươi chăm sóc phu nhân như vậy sao!?" Diệp Hy giận dữ quát lên: "Đều mang xuống phạt hình trượng cho ta! Phu nhân xảy ra chuyện gì, mạng nhỏ của các ngươi đều không cần giữ lại nữa!!"
"Chủ tử tha mạng!! Chủ tử tha mạng!!"
Tiếng kêu khóc của đám nha hoàn càng lúc càng lớn, dần dần chuyển thành tiếng vung lên hạ xuống của bản tử.
"Gọi thái y!!"
"Chủ tử đã gọi rồi!" Tư Hoa cuống cuồng lên: "Thái y cũng đang sắp đến, ngài đừng lo lắng quá."
"Đừng lo lắng? Tuyên nhi như vậy còn bảo ta đừng lo lắng?" Hốc mắt đỏ bừng giận dữ liếc nhìn Tư Hoa: "Ngươi đã làm gì? Tại sao Tuyên nhi lại như thế này?"
"Chuyện là chủ tử phân phó nô tỳ báo tin cho phu nhân ngài tạm thời chưa thể quay về tân phòng, phu nhân suy nghĩ quá nhiều, cho rằng ngài không thật sự muốn lấy nàng cho nên..." Nói đến đây, giọng Tư Hoa thoáng run lên: "Phu nhân ném bỏ hồng cân bỏ chạy ra ngoài, sau đó thì chạy đến đây nhảy xuống hồ..."
"Ngươi tại sao không nói ta cùng tỷ phu bọn họ bàn bạc chính sự trong thư phòng?"
"Nô tỳ thật không biết các ngài lưu lại trong thư phòng làm gì, cũng không dám tùy tiện suy đoán..."
"Ngươi..." Diệp Hy uấn nộ mà quát: "Phu nhân có chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Lời vừa dứt thái y cũng từ phía bên ngoài chạy vào, đem đám nha hoàn cùng quan khách đều đẩy sang một bên, khom người quỳ rạp xuống bắt mạch cho Triệu Tuyên. Vuốt khẽ chòm râu bạc, hai chân mày thoáng chau lại, trầm ngâm một lúc rồi mới mở miệng.
"Chủ tử, tình trạng của phu nhân không quá khả quan, trước đem phu nhân về phòng rồi tính tiếp."
"Được."