Nắng rơi bên bệ cửa sổ, tiếng nói chuyện nho nhỏ phát ra liên tục khiến đầu Diệp Cẩm đau như bị bổ ra làm hai. Chống đỡ mệt mỏi mà mở mắt ra nhìn, bốn phía đặt đầy những giá thảo dược lớn, ở góc phòng còn đặt vài chậu than đang đun siêu thuốc.
"Vương phi tỉnh?"
Diệp Cẩm nghiêng đầu nhìn qua, nhận ra là Tiểu Hiểu liền hỏi: "Đây là đâu?"
"Là y quán." Tiểu Hiểu vui mừng kéo tay áo của Diệp Cẩm ra sức lay: "Vương phi ngài mau báo tin cho gia đi."
"Báo tin?"
Diệp Cẩm muốn ngồi dậy thì bị Tiểu Hiểu ngăn lại, cao giọng nói: "Đừng nháo, ngài đang mang thai, thân thể không tốt còn cử động mạnh sẽ ảnh hưởng thai khí."
Tựa hồ như ngũ lôi oanh đỉnh, Diệp Cẩm hoảng hốt sờ tiểu phúc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hiểu: "Ta mang thai?"
"Vâng, lang trung nói cũng hơn một tháng rồi." Tiểu Hiểu cong mắt cười: "Vương phi chúc mừng ngài."
Trong lòng Diệp Cẩm vừa vui mừng vừa hoảng hốt, vui mừng là vì cuối cùng nàng cũng mang cốt nhục của Thập nhất lang, nhưng tình thế hiện tại thật sự không thích hợp chút nào. Thập nhất lang ở sa trường không rõ sinh tử, trong kinh thành nhiều kẻ mưu đồ bất chính, một mình nàng hoàn toàn không thể bảo hộ hảo hài tử, nếu có chuyện gì xảy ra chỉ sợ nàng không sống nổi.
Âm thầm cúi đầu che giấu tiếng thở dài, hài tử, tại sao lại là lúc này?
"Vương phi ngài làm sao vậy?"
"Đừng nói chuyện này cho ai cả." Diệp Cẩm hít một hơi thật sâu, cố trấn an bản thân mà nói: "Cho lang trung một số tiền, đừng để tin này lọt ra ngoài."
"Tại sao a?" Tiểu Hiểu nhăn mặt: "Ngài hoài thai trước khi vương gia xuất chinh kia mà, cần gì phải sợ người khác biết tin?"
"Chúng ta đang ở trong kinh thành, trên có hoàng thượng, dưới có người của Thất vương phủ, nếu tin ta mang thai lọt ra ngoài liệu bọn họ có để ta an ổn sinh con ra không? Dù cho trữ quân phủ có thủ vệ nghiêm ngặt thế nào vẫn sẽ có cao thủ tiến vào được, lúc đó ta và hài tử sẽ ra sao? Lúc này Thập tam lang đang ở xa không biết tin, đến khi bọn họ bắt ta cùng hài tử làm con tin, ngươi nghĩ bọn họ sẽ tha cho Thập tam lang sao? Vì vậy tin tức này tuyệt đối không để lọt ra ngoài."
Tiểu Hiểu hít mấy ngụm lãnh khí, không nghĩ nhiều đã vội vã gật đầu, vương phi nói không sai, tình thế lúc này vô cùng nguy cấp không thể để kẻ nào nắm bắt được điểm yếu!!
Diệp Cẩm trầm mặc một lúc, nói: "Hồi phủ."
"Vâng."
...
Ngọ thiện, đương lúc dùng cơm Diệp Cẩm lại đặt đũa xuống bàn, một tay che miệng một tay ôm tiểu phúc chạy đi.
Triệu Tuyên nghi hoặc nhìn theo, rồi đưa mắt nhìn sang Tiểu Hiểu: "Vương phi làm sao vậy?"
Tiểu Hiểu lúng túng nói: "Nô tỳ không biết, có lẽ mấy hôm nay trời trở lạnh nên nhiễm phong hàn rồi."
"Nhiễm phong hàn đâu phải như vậy..." Triệu Tuyên vừa nhìn đã nhận ra Tiểu Hiểu nói dối, lạnh giọng phân phó: "Gọi thái y đến kiểm tra là biết ngay thôi, ngươi đi gọi thái y đến đây."
Mặt Tiểu Hiểu liền cắt không còn một giọt máu, hốt hoảng nói: "Phu nhân không được!!"
"Tại sao không được?" Triệu Tuyên đập tay xuống bàn, quét mắt qua Tiểu Hiểu, đè thấp giọng: "Ngươi có chịu khai thật hay không?"
Tiểu Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nhìn bốn phía. Triệu Tuyên hiểu ý liền cho lui hết nha hoàn hầu cơm, sau đó lại đưa mắt nhìn Tiểu Hiểu chờ đợi câu trả lời.
"Chuyện này..." Tiểu Hiểu mím mím môi, nói: "Vương phi có thai rồi."
Hai mắt Triệu Tuyên mở lớn, kinh ngạc hô: "Có thai?!"
"Phu nhân ngài nhỏ tiếng một chút!!" Tiểu Hiểu hoảng hốt chụp lấy cạnh bàn, nức nở kêu lên: "Phu nhân cầu ngài đừng cho người khác biết nếu không vương phi và tiểu vương gia sẽ gặp nguy hiểm."
"Để ta bình tĩnh lại đã."
Triệu Tuyên đứng dậy đi qua đi lại, tay xoắn chặt khăn the, lo lắng nói: "Tại sao lại là lúc này? Gia lẫn Diệp Hy đều không có ở trong phủ, chúng ta đều là quân quý làm sao bảo vệ nổi mẫu tử các nàng đây?"
"Phu nhân, chúng ta phải làm sao đây a?"
"Ngươi đừng khóc, ta rối mất!!" Triệu Tuyên dừng cước bộ, quay lại hỏi: "Vương phi mang thai bao lâu rồi?"
"Bẩm, hơn một tháng."
"Chết tiệt." Triệu Tuyên siết rách khăn the trong tay: "Còn hơn hai tháng gia và chủ tử mới về, đến lúc đó bụng to ra sẽ bị phát hiện mất."
"Hay là dùng vải bó lại?"
"Như vậy không tốt." Triệu Tuyên nhướn nhướn mày: "Từ giờ tứ tỷ nàng không nên ra khỏi phòng nữa, đợi khi Thập nhất gia trở về rồi tính tiếp."
"Nhưng..."
"Được rồi, Tiểu Hiểu, cứ theo ý của Tuyên nhi đi."
Triệu Tuyên quay lại nhìn, thấy Diệp Cẩm liền vội vàng tiến đến dìu dàng: "Tứ tỷ chuyện lớn như vậy sao lại giấu ta?"
"Ta tính một mình giải quyết, nhưng có lẽ không ổn." Diệp Cẩm nghiêng đầu nhìn Triệu Tuyên, nói: "Cầu ngươi giúp ta bảo trụ đứa nhỏ."
"Tứ tỷ không nói Tuyên nhi vẫn sẽ tận lực giúp đỡ." Triệu Tuyên sẵn giọng nói tiếp: "Hiện tại ủy khuất tứ tỷ lưu lại trong phủ, hạn chế ra ngoài tiếp xúc với người khác, những chuyện còn lại cứ để ta lo."
"Tất cả trông cậy vào ngươi."
"Vâng."
- ------------------------
Thời gian qua Lăng Tam Nguyệt không nhận được nhiều thư, mỗi lần Diệp Cẩm gửi thư cho nàng đều chỉ vỏn vẹn vài câu ngắn gọn, không phải hỏi thăm sức khỏe cũng nhắn nhủ nàng bảo trọng. Hoàn toàn không giống trước đây kể vài chuyện trong phủ, nói về bản thân, khiến Lăng Tam Nguyệt vừa nghi hoặc vừa lo lắng không biết trong phủ có xảy ra chuyện gì hay không.
Dạo gần đây người đưa thư đến không phải là Tử Minh nữa, mỗi lần là mỗi người khác nhau, Lăng Tam Nguyệt càng nghi ngờ trong phủ xảy ra chuyện. Ngay cả Diệp Hy cũng cảm thấy như vậy, thư của Triệu Tuyên gửi cho nàng đều ám chỉ mau chóng về sớm, có chuyện muốn nói với nàng.
Hai người dần dần khẳng định lo lắng trong lòng, cố sức đánh một trận thật lớn rồi nhanh chóng trở về, không thể nào an tâm để mọi chuyện cho hai quân quý nhu nhược giải quyết.
Qua bảy ngày, bên Hồ Lâm và Tri Kết có tin, quân Nguyên Phồn kiệt quệ trong sự đói khát, ngay cả cầm binh khí cũng cầm không nổi, đếm từng ngày chờ lương thực cứu tế đến.
Chính vào lúc này, quân Yến quốc mạnh mẽ trở mình!!
Theo kế hoạch từ trước, mọi người chia nhau ra giải quyết. Đêm hôm đó Lăng Tam Nguyệt phục kích bên Nhân Trạch hà, phái ba mươi người lặn giỏi nhất tiếp cận chiến thuyền Nguyên Phồn dùng cọc nhọn giáo gươm đâm thủng thuyền giặc.
Trong lúc đám quân Nguyên Phồn không biết phải giải quyết thế nào thì ba mươi người kia lặng lẽ ẩn mình trong nước, lợi dụng đêm tối mà đào thoát. Mọi việc thành công Lăng Tam Nguyệt cho quân lui về, cố thủ ở bìa rừng phía nam chờ động tĩnh.
Quân Nguyên Phồn tích cực sửa chữa chiến thuyền cả đêm, đến gần sáng lại bị quân Lăng Tam Nguyệt tập kích, tử thương hơn một phần ba, chiến thuyền hư hại hơn một nửa.
Cứ như vậy tiếp diễn liên tục nửa tháng hơn, tối đến Lăng Tam Nguyệt cho người phục kích đâm thủng thuyền chiến, sáng lại nhân lúc quân Nguyên Phồn kiệt sức vì sửa chiến thuyền mà đánh úp một trận.
Không đến một tháng, quân Nguyên Phồn từ bảy vạn chỉ còn chưa đến một vạn người, ai nấy đều mệt mỏi kiệt quệ, đêm sửa thuyền sáng phải chống đỡ đánh nhau với Yến quốc, cho dù là thần thánh cũng chịu không nổi.
Phía bên Diệp Hy thì tổ chức phục kích trên đỉnh đồi, trước cho người khiêng đá, thân cây chặn đường xe lương, sau cho người từ trên các hang động, đỉnh đồi ném đá xuống. Bọn quân Nguyên Phồn bị bắt sống toàn bộ, xe lương cũng bị cướp sạch, hoàn toàn chưa đến mười ngày.
Phía bên Diệp Viễn và Diệp Tố Cung thuận lợi hơn rất nhiều, tàn quân Nguyên Phồn vì đói khát mà không còn sức chống trả, tự buông xuống vũ khí xin hàng. Trận này cói thể coi như không đánh mà thắng, an toàn chiếm lại toàn bộ cứ điểm quan trọng.
Trên đường về, đội quân cảm tử của Lăng Tam Nguyệt bị một đám người lạ mặt phục kích, dựa vào y phục nhận ra được là người của Thất vương phủ. Chuyện sau đó đều là dựa vào tên sống sót duy nhất trở về kể lại, sau đó hắn cũng trút hơi thở cuối cùng mà chết đi.
Thập nhất gia bị một hắc y nhân ám sát, ngã xuống vực, không tìm thấy xác!!
Tin này đủ sức chấn động, Liêu Minh điên cuồng cho người tìm kiếm các ngõ ngách, tìm hơn một tháng cũng không tìm ra tin tức gì. Trên dưới quân doanh đều nỗ lực đến các vùng lân cận hỏi thử, khẩn cấp yêu cầu tăng cường lực lượng tìm kiếm, liên tục ngày đêm không ngừng nghỉ.
Cũng chính vì vậy dù đại thắng nhưng đại quân vẫn trì trệ hơn hai tháng chưa trở về, đến tháng thứ năm của trận đấu, Liêu Minh viết vào tấu chương: Tháng ba, năm Đinh Mão, Thập nhất gia bị ám sát rơi xuống vực thân vong...
Tin này truyền khắp Yến quốc, nhà nhà treo đèn lồng trắng, đứng trước cửa quỳ lạy khóc than. Bầu không khí u ám bao trùm lên đường lớn ngõ nhỏ, bọn họ đều đợi khúc khải hoàn ca vang lên, đáng tiếc lại chỉ thấy giấy bạc ảm đạm bay.
Đến tận lúc này những người trong cung mới thực sự nhận thức ra sự hiện diện của Thập nhất vương gia, người này cả đời giấu mình trong lãnh cung, đến tận hôm nay tài năng lĩnh binh hơn người mới được phát hiện, nào ngờ kết quả lại vùi thây trong gió bụi sa trường.
Lăng đế tiếc nuối thanh kiếm sắc bén nhất của mình, nhưng nếu có thể dùng thanh kiếm đó đánh đuổi Nguyên Phồn thì xem như công sức nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua không uổng phí.
Tin này lan khắp Thất vương phủ, Diệp Tú Anh nghe tin liền bật cười vui sướng, đôi mắt lóe lên một tia tàn nhẫn: "Cuối cùng Lăng Tam Nguyệt cũng chết, kẻ cản đường Thất lang cũng không còn nữa rồi!! Đáng tiếc là không giết được Diệp Hy và Diệp Tố Cung, nhưng không sao, qua một thời gian nữa Diệp Cẩm sẽ suy sụp mà đi theo Lăng Tam Nguyệt mà thôi, đúng là một mũi tên bắn chết hai con nhạn!!"
Sự việc ồn ào như vậy, nhưng vẫn có một nơi hoàn toàn không biết tin gì, chính là trữ quân phủ.
Diệp Hy cố tình phong bế tin tức để tứ tỷ không biết, đợi khi trở về sẽ nói lại với nàng sau, không biết bao nhiêu lần nàng giả chữ viết của tỷ phu mà nhắn nhủ vài lời mong tứ tỷ của nàng yên tâm. Trong thư còn không ngừng đề cập việc nếu tỷ phu không còn nữa, tứ tỷ cũng không nên suy nghĩ bi quan, cố gắng mà sống tiếp mới không phụ lòng của tỷ phu.
Nhưng giấy mãi không gói được lửa, Diệp Cẩm nhận ra chữ viết trên thư không phải của Thập nhất lang, trong lòng nàng bồn chồn sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vốn không thông minh, Diệp Cẩm không cách nào hiểu ra được lời trong thư ám chỉ điều gì, nàng chỉ biết thư không phải của gia, nhất định gia đã xảy ra chuyện rồi. Khoảng thời gian đó, Diệp Cẩm trốn trong phòng không ra ngoài nên không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ còn một cách là cho hạ nhân ra ngoài tìm hiểu, kết quả bọn họ lại lảng tránh không thành thật nói cho nàng biết.
Không ai nói với nàng, vậy thì nàng tự tìm hiểu!
Đêm hôm đó Diệp Cẩm mang tiểu phúc năm tháng của mình, dẫn theo Tiểu Hiểu rời khỏi Trữ quân phủ, đi bằng mã xa, một đường thẳng đến biên quan. Dọc đường đi nghe tiếng than khóc, thấy nhà nhà treo lụa trắng, Diệp Cẩm nhận ra đây là lễ quốc tang, chỉ là tang của ai, nàng thật sự không rõ.
Để Tiểu Hiểu đi tìm hiểu, lát sau nàng ấy trở về, mặt đầy nước mặt quỳ sụp xuống mà nói: "Vương phi, gia đã..."
"Gia thế nào?"
"Quốc tang kia là dành cho..." Tiểu Hiểu bưng mặt khóc rống: "Là dành cho Thập nhất gia!!"
Trái với tưởng tượng của Tiểu Hiểu, Diệp Cẩm không khóc cũng không hoảng hốt, bình thản đến khó hiểu. Dáng vẻ này của Diệp Cẩm khiến người ta đau xót, nếu nàng ấy khóc ra còn tốt, ẩn nhẫn che giấu cảm xúc trong lòng mới đáng bi ai.
"Đừng tin." Diệp Cẩm lẩm bẩm trong miệng: "Gia không chết đâu, yên tâm, gia là một người giữ chữ tín, nàng hứa với ta thì nhất định sẽ quay về."
"Vương phi..."
Diệp Cẩm không muốn nghe, lạnh giọng phân phó mã phu đi tiếp.
Một đường rời kinh thành đến Hồ Lâm xa xôi, đường đi xốc nảy hiểm trở nhưng Diệp Cẩm nửa câu than oán cũng không có, nhất quyết không chịu nghỉ ngơi, cứ đi mãi đi mãi như vậy đến khi hạ cũng đặt chân lên Yến quốc.