Sau ngày hội thao ấy, Diệp Trình trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, theo đó, cậu cũng nhận được bức thư tình đầu tiên trong đời, xem ra mị lực nam tính cũng không hoàn toàn bị giới hạn bởi chiều cao cùng độ tuổi.
Diệp Trình vì hồi tiểu học nhảy cóc hai lớp, nên năm thứ năm tiểu học cùng ba năm trung học đều trông nhỏ hơn so với bạn cùng lớp, đối với cậu bạn cùng lớp nhỏ tuổi này, các nữ sinh trung học rất khó gợi lên tình cảm gì đặc biệt. Đương nhiên tuổi tác cũng chỉ là một phần nguyên nhân thôi, ngoài ra, suốt những năm trung học Diệp Trình và Lục Minh Viễn đều không được nữ sinh ưu ái, không thể không nói, đồng phục trường tụi nó có quan hệ rất lớn.
Nói một cách khách quan thì đồng phục của tụi Diệp Trình chẳng có lấy một chút tính thẩm mỹ đáng nói nào, chỉ có một công dụng duy nhất, chính là thống nhất chỉnh tề. Nhưng quan điểm này lại quá mức mâu thuẫn với tốc độ phát triển kinh tế nhanh đến chóng mặt lúc bấy giờ. Bởi vì điều kiện kinh tế cải thiện, mọi người bắt đầu theo đuổi cái đẹp, theo đuổi 'phong cách Tây', thế nhưng bộ đồng phục này kiểu dáng lại quá nhà quê, mặc vào có thể biến những thiếu nam thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người thành một đám vận động viên quê mùa.
Vì thế khi ấy học sinh trung học đều rất bài xích đồng phục, chỉ có thứ hai nhà trường bắt buộc thì mới chịu mặc thôi. Mà cho dù là thứ hai, phần lớn học sinh cũng đều cố gắng nhồi nhét áo phông, sơ mi... thời thượng bên trong áo khoác đồng phục, cũng không mặc quần đồng phục mà phần lớn đều mặc quần bò, hoặc quần vải mềm, lúc tập trung đầu giờ thì tròng đồng phục ra ngoài, vừa giải tán đã chẳng còn thấy mấy ai khoác đồng phục trên người nữa, có thể thấy được bọn chúng căm ghét cái bộ đồng phục này tới cỡ nào.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn lại ngoại lệ, đương nhiên, trong trường học cũng có những người khác giống như chúng nó, cả ngày mặc đồng phục, chỉ là số lượng cực ít. Vào những ngày trường không bắt mặc đồng phục, lại vẫn cứ khoác lên người cái bộ đồng phục vừa xấu xí vừa quê mùa kia có nghĩa là gì, chẳng khác nào tuyên bố với toàn thể giáo viên học sinh trong trường là nhà của tui thuộc diện cùng khổ cả.
Thêm nữa là Diệp Trình và Lục Minh Viễn đều ở trong thôn, đương nhiên không có những tiệm tạo mẫu tóc có thể cắt ra được những kiểu tóc lưu hành đương thời. Ông lão bình thường vẫn cắt tóc cho tụi nó chỉ biết cắt mỗi đầu bằng với đầu đinh thôi, cơ bản thì suốt mấy năm trung học, Diệp Trình và Lục Minh Viễn cũng chỉ đổi qua đổi lại có hai kiểu tóc ấy thôi.
Hai tên nhóc con quê mùa, tuổi lại còn quá nhỏ, chưa thể phát tán ra cái gì mà mị lực nam tính, thế nên dĩ nhiên không được các nữ sinh coi trọng, huống chi tụi nó còn học lớp trọng điểm, nữ sinh cùng lớp đều thực trâu bò, nam sinh có tốt đến đâu trong mắt các nhỏ cũng không quan trọng bằng vị trí đầu lớp. Thế nên trải qua ba năm trung học, hai đứa tụi nó vẫn hết sức đơn thuần, cũng chưa tiếp xúc bao nhiêu với người khác phái.
Lên đến cao trung, Diệp Trình dù được bầu làm lớp trưởng thật đấy, nhưng nữ sinh bầu cậu làm lớp trưởng với chọn cậu làm bạn trai là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vậy nên có thể nói, nhận được bức thư tình này, tâm tình Diệp Trình có chút kích động, thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu không như phần lớn nam sinh cầm bức thư đi rêu rao khắp nơi, cũng không giống một bộ phận nhỏ thích giả bộ khốc suất xé nát hay ném vào thùng rác. Bất quá, bức thư này phải xử lý thế nào bây giờ?
Cô bạn gửi thư tình cho Diệp Trình tên Lan Tiểu Phượng, học lớp 5 năm nhất, thư nhỏ viết rất ngắn gọn, súc tích, chỉ hơi chút biểu đạt mình có hảo cảm với Diệp Trình thôi, chứ không đề cập gì tới chuyện muốn kết giao, thành ra có muốn từ chối cũng không biết từ chối thế nào, Diệp Trình lại không tính toán yêu sớm.
Cho dù Diệp Trình không rêu rao bức thứ này với bạn cùng lớp, tụi nó cũng biết lớp trưởng nhận được thư tình, đùa à, một bức thư bì màu lam, bên trên không có tên người gửi người nhận, cũng không dán tem, vừa nhìn đã biết là của nữ sinh cùng trường gửi, không phải thư tình thì còn có thể là gì được chứ?
Lục Minh Viễn rất nhanh đã nghe được chuyện này, lúc ăn cơm liền đòi Diệp Trình đưa bức thư cho xem. Diệp Trình do dự một chút vẫn đưa cho nó, trước giờ cậu với Lục Minh Viễn chưa từng giấu diếm nhau chuyện gì.
"....Ngày ấy lúc nhìn cậu chạy 3000m liền cảm thấy cậu thực đặc biệt. Khoảnh khắc cậu chạm đến vạch đích, tớ cũng không biết phải hình dung cảm giác của mình là gì, có lẽ chính là tim đập đến muốn nổ tung đi."
"Chỗ 'tim đập đến muốn nổ tung' này viết sai rồi nè, không biết nhỏ làm sao thi đỗ cao trung nữa? Chắc chạy tiền quá?" Lục Minh Viễn một bên xem một bên xét nét.
"Cậu đừng đọc lớn tiếng thế chứ." Diệp Trình cảm thấy hơi hơi đau đầu, nếu như để người khác nghe được sẽ không tốt lắm đâu.
"Ờ, tui không thi được, phải chạy tiền dấy." Lục Minh Viễn còn đang định nói gì, một giọng nói cao vút đã chen vào, đúng là Lan Tiểu Phượng.
"Ồ, ra là vậy thật à." Lục Minh Viễn một chút cũng không xấu hổ vì bị bắt quả tang tại trận.
"Ba mẹ tui bỏ ra tận tám ngàn trường mới đồng ý nhận tôi đấy, thì sao, không được à? Tui lại chẳng lấy phân tiền nào của cậu, trường cũng chẳng phải nhà cậu mở mà." Nữ sinh kia gân cổ hét, xem ra đã bị chọc tức không nhẹ.
"Cậu thấy chuyện này đáng để tự hào lắm đấy à?" Lục Minh Viễn chầm chậm đưa một thìa cơm lên miệng.
"......" Lan Tiểu Phượng tức đến cả người phát run, lại không thốt ra được chữ nào, mặt nghẹn đến đỏ bừng, nước đã bắt đầu lưu chuyển trong mắt.
"Này, đừng nói nữa." Diệp Trình vung đũa gõ lên cà men của Lục Minh Viễn một cái, sau đó xoay người giải thích với Lan Tiểu Phượng, "Ngại quá, lẽ ra tớ không nên đưa thư cậu gửi cho Lục Minh Viễn xem."
Nước trong hốc mắt Lan Tiểu Phượng rốt cuộc nhịn không được rớt xuống má, nhỏ nâng tay áo lên chùi chùi, sau đó quay người chạy ra khỏi căn tin. Đám bạn học vốn đang yên lặng ngồi một bên xem náo nhiệt lập tức thở dài, có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, cũng có vài nam sinh lớn tiếng ồn ào, tóm lại lần này, Lan Tiểu Phượng quả thực rất mất mặt. Diệp Trình nghĩ nghĩ, vẫn đuổi theo ra.
Chờ tìm thấy Lan Tiểu Phượng, trông thấy nhỏ ngồi xổm bên dưới một gốc cây khóc, tâm tình nhảy nhót vì lần đầu nhận được thư tình của Diệp Trình nháy mắt tan biến không còn một mảnh. Đứng trước cô bạn mới vừa bị tổn thương lòng tự trọng này, Diệp Trình quả thực không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành ngồi lên một tảng đá kế bên, chờ nhỏ nín khóc.
Diệp Trình chờ mãi chờ mãi, mấy lần tưởng Lan Tiểu Phượng chuẩn bị nín rồi, kết quả không hiểu sao cảm xúc kích động lên lại bắt đầu khóc tiếp, đợi đến gần nửa tiếng đồng hồ, Lan Tiểu Phượng rốt cuộc mới chùi nước mắt ngẩng đầu lên, Diệp Trình vội vàng mở miệng giải thích, "Xin lỗi cậu, Lục Minh Viễn nói chuyện quá khó nghe, kỳ thực viết sai chính tả cũng là chuyện rất bình thường thôi."
"Cậu ta chẳng nói sai cái gì cả, tui vốn chính là đồ ngốc thi không nổi cao trung mà." Lan Tiểu Phượng hãy còn tức giận, không biết là giận Lục Minh Viễn, hay giận chính mình nữa.
"Chỉ cần cậu chăm chỉ học tập, nhất định sẽ tiến bộ thôi." Diệp Trình an ủi.
"Không được, đầu óc tớ rất ngốc, có học thế nào cũng không vào." Nữ sinh kia nói xong lại bắt đầu chảy nước mắt, "Đã nói với mẹ tớ là tớ không muốn học nữa rồi, mà bà ấy vẫn nhất quyết bỏ tiền chạy cho tớ vào trường, tiền đã bỏ ra rồi, tớ cũng đâu thể nói không học là không học được."
"....." Diệp Trình không biết phải nói gì mới tốt.
"Kỳ lắm đúng không, trên đời vẫn còn người ngu ngốc như tớ, người thành tích tốt như mấy cậu chắc không hiểu nổi đâu. Cũng là do tớ ngớ ngẩn mới đi viết thư cho cậu...."
"......" Diệp Trình trầm mặc, lần này Lục Minh Viễn quả thực gây họa lớn cho cậu rồi.
"Chúng ta căn bản là hai loại người khác nhau, cậu là học sinh giỏi, còn tớ chỉ là đồ ngốc đến cao trung cũng không thi đậu, phải bỏ tiền chạy, tớ nhất định điên rồi mới đi viết thư cho cậu, huhuh.... Sao tớ lại ngu ngốc như vậy chứ...." Lan Tiểu Phượng càng khóc càng thảm thiết, tuy nguyên nhân khiến nhỏ thương tâm phần lớn không phải là từ Diệp Trình và Lục Minh Viễn, nhưng nhìn một nữ sinh khóc đến thảm như vậy, Diệp Trình vẫn nảy sinh một cố xúc động.
"Hay là để tớ giúp cậu học bổ túc nhé." Những lời này vừa nói ra được một nửa, Diệp Trình đã bắt đầu hối hận, nhưng cậu vẫn cắn răng nói cho hết.
"Cái gì...." Lan Tiểu Phượng hít hít nước mũi, kinh ngạc nhìn Diệp Trình.
"Thành tích không tốt cũng không sao, chăm chỉ ôn tập nhất định sẽ tiến bộ mà." Diệp Trình thấy nhỏ rốt cuộc cũng nín khóc, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Cậu nói là sẽ giúp tớ học bổ túc ấy hả?" Lan Tiểu Phượng hỏi.
"Đúng, nếu cậu cảm thấy không tiện thì...." Nếu thật là thế thì có lẽ Diệp Trình sẽ thấy thật cao hứng.
"Không, tớ không có gì không tiện cả.... Nhưng mà.... tớ thật sự rất ngốc, cậu thật muốn dạy tớ hả?" Lan Tiểu Phượng hiện đã nín khóc, Diệp Trình lại có điểm muốn khóc, đều đã nói đến nước này, cậu còn có đường lui nữa hay sao.
"Không việc gì, bất quá cuối tuần tớ có việc, chỉ rảnh vào buổi trưa mỗi ngày, như vậy được chứ?"
"Đương nhiên là được, vậy sau này mỗi ngày tớ về nhà ăn trưa xong sẽ lập tức quay lại trường, đến lúc đó cậu giúp tớ bổ túc nhé, nhưng mà nếu cậu cảm thấy tớ quá ngốc, không thể dạy nổi thì nhớ phải nói thẳng đấy." Lan Tiểu Phượng có lẽ đã từng bị chê trách nhiều vì chuyện này, nên dù Diệp Trình đã đáp ứng, nhỏ vẫn không thực sự yên tâm.
"Buổi trưa cậu không ăn cơm ở căn tin à?" Thế sao trưa nay nhỏ lại có mặt ở đó vậy?
"Uhm, nhà tớ rất gần trường, chỉ là hôm nay mẹ tớ có chút việc bận, trong nhà không có người nấu cơm..." Lan Tiểu Phượng có chút xấu hổ đáp, kỳ thực nhỏ là vì muốn đi theo Diệp Trình nên mới tới căn tin thôi.
"Vậy được, cậu ăn xong quay lại trường là được." Dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới Diệp Trình, chỉ là thời gian làm bài tập có lẽ sẽ ít đi đôi chút.
Tự dưng rước về một cục phiền toái, tuy chuyện này bản thân Diệp Trình cũng có một phần trách nhiệm, nhưng cái tên nhóc Lục Minh Viễn kia cũng thật là, tự dưng lại đi chọc cho con gái nhà người ta khóc đến khô hết cả nước mắt. Vì vậy nửa ngày kế tiếp tâm tình Diệp Trình đều không tốt, cũng không qua tìm Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn từ lúc Diệp Trình gõ cà men của mình, rồi đuổi theo sau nữ sinh kia, cũng đã hạ quyết định không thèm để ý đến tên ngốc kia nữa rồi.
"Nè, có chuyện gì mà mặt lớp trưởng nhỏ lớp mình đen thế nhở?"
"Có à? Tao thấy ngày nào mà mặt lớp trưởng chẳng đen thế."
"Bọn mày chưa biết à? Hôm nay lớp trưởng nhỏ cãi nhau với lớp trưởng lớp một đấy."
"Không thể nào, chẳng phải tình cảm của tụi nó tốt lắm à?"
"Mấy hôm trước cái cậu Diệp Trình kia còn thay lớp trưởng nhỏ giáo huấn Cao Văn Tân nữa cơ mà?"
"Xời, bọn mày thì biết cái gì, anh em thân thiết mấy cũng tránh sao nổi hồng nhan họa thủy." Người nói câu này là cậu bạn lớp phó học tập vẻ ngoài đáng tin cậy nhất của lớp, đám nam sinh lớp một năm nhất nghe vậy đều đồng tình.
- ------------------------------------------------------------------
Mỗi ngày cậu đều vờ như hết thảy đều thực bình thường, vờ như không thấy Lục Minh Viễn thay đổi, vờ như hai người chỉ là hai học sinh giỏi được người người hâm mộ, sau này sẽ thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, vờ như trong sinh mệnh tụi nó không hề tồn tại loại chuyện khiến người sợ hãi này.