Điệp Viên 007 - Sòng Bạc Hoàng Gia

Chương 7:




Đỏ và Đen
Bond quyết định giữ sức khỏe được hoàn toàn và thoải mái cho cuộc đỏ đen vốn có thể kéo dài gần hết đêm. Anh cho gọi một người xoa bóp vào lúc 3.00. Sau khi phần thức ăn còn lại được dọn đi, Bond ngồi bên cửa sổ nhìn ra biển đến khi người xoa bóp, một anh chàng Thụy Điển, gõ cửa và tự giới thiệu.
Anh này lặng lẽ xoa bóp cho Bond từ chân đến cổ, xóa tan những căng thẳng trong cơ thể và làm dịu những sợi thần kinh đang kêu ong óng của Bond. Thậm chí những vết bầm tím dài xuống vai trái và mạn sườn Bond cũng thòi phập phồng. Và khi anh chàng Thuỵ Điển đi khỏi, Bond đã rơi vào một giấc ngủ không mộng mị.
Anh thức dậy vào buổi tối, hoàn toàn tỉnh táo.
Sau khi tắm, Bond đi bộ đến Casino. Từ đêm kia anh đã mất hứng thú đánh bạc. Anh cần xác lập lại sự tập trung, vốn nửa phần là toán học, nửa phần là trực giác; và với mạch đập chậm rãi cùng một tính khí lạc quan, anh biết đây là trang bị cần thiết cho bất cứ con bạc nào quyết tâm thắng cuộc.
Bond đã luôn luôn là một con bạc. Anh yêu thích tiếng xào bài khô khốc và vẻ kịch tích triền miên không rõ ràng của những khuôn mặt câm nín quanh những cái bàn lót thảm xanh. Anh thích sự ấm cúng tỉ mỉ, vững chãi của các phòng đánh bạc và sòng đỏ đen, những cánh tay ghế lót đệm, ly champagne hoặc whisky bên khuỷu tay, sự chăm chú lặng lẽ không vội vã của những người hầu giỏi. Anh thích thú tính vô tư của quả bóng roulette, của những quân bài - và khuynh hướng vĩnh cửu của nó. Anh thích vừa là diễn viên vừa là khán giả; từ ghế ngồi của mình dự phần vào bi kịch và quyết định của những người khác, cho tới khi đến lượt mình thốt lên cái từ sống còn “phải” hoặc “không”, thường là năm ăn năm thua.
Dù thế nào Bond cũng thích rằng lỗi ai người ấy chịu. Chỉ có thể khen ngợi hoặc chê trách chính bản thân. May rủi là một người hầu, không phải chủ nhân. May rủi phải được chấp nhận với một cái nhún vai, hoặc tận dụng tôi đa. Nhưng phải hiểu và nhận thức được bản chất của nó; không lầm lẫn trong sự đánh giá sai sót các tỷ lệ. Bởi trong trò cờ bạc, nhầm lẫn nước cờ dở với vận rủi là tội lỗi chết người. Phải yêu thích và không sợ vận may dưới tất cả những dạng thức của nó. Bond xem vận may như một phụ nữ để dịu dàng tán tỉnh hoặc tàn phá hung bạo, không bao giờ để thỏa mãn hoặc đeo đuổi. Nhưng anh đủ trung thực để thú nhận mình chưa bao giờ được sinh ra để chịu đau khổ vì bài bạc hoặc phụ nữ. Một ngày nào đó, Bond sẽ bị khuất phục bởi tình yêu hoặc vận may. Khi điều đó xảy ra, Bond biết anh cũng sẽ bị đóng dấu bằng dấu hỏi chết chóc mà anh thường nhận thấy ở người khác, lời cam kết chi trả trước khi thua cuộc: sự chấp nhận sai lầm.
Nhưng vào buổi tối tháng Sáu ấy, khi Bond bước qua “nhà bếp” vào trong phòng dành riêng, chính là với cảm giác tự tin và tiên liệu phấn khởi mà anh đã đổi một triệu franc thành các đồng phỉnh 50.000 và ngồi cạnh nhà cái ở bàn roulette số 1.
Bond mượn quân bài của nhà cái và quan sát đường chạy của bóng, vì cuộc chơi đã bắt đầu từ 3 giờ chiều hôm ấy. Anh luôn luôn làm như thế mặc dù biết rằng mỗi vòng bánh xe quay, mỗi cú rơi của quả bóng vào một ô số, đều tuyệt đối không liên quan gì đến lần trước. Anh chấp nhận cuộc chơi bắt đầu vòng mới mỗi khi gã hồ lì nhặt quả bóng ngà lên bằng tay phải, xoay có chừng mực một trong bốn tay quay bánh xe theo chiều kim đồng hồ cũng bằng bàn tay đó. Rồi với một động tác thứ ba, cũng bằng tay phải, búng nhẹ quả bóng quay vòng quanh rìa ngoài bánh xe theo chiều ngược kim đồng hồ, ngược chiều quay bánh xe.
Hiển nhiên là những nghi thức và chi tiết cơ khí của bánh xe, của những ô có đánh số và trục lăn, tất cả đã được phát minh và hoàn thiện qua năm tháng để sự khéo léo của hồ lì lẫn xu hướng của bánh xe không ảnh hưởng đến sự rơi của bóng. Tuy nhiên có quy ước giữa những tay chơi roulette mà Bond gắn bó với nó một cách cứng nhắc, là ghi nhận cẩn thận lịch sử mỗi vòng quay đã qua, và để được hướng dẫn bởi bất kỳ khác thường nào trong vòng quay của bánh xe. Chẳng hạn, ghi nhận và xem là đáng kể những chuỗi rơi hơn hai lần vào một con số, hoặc hơn bốn lần so với những cơ hội khác bằng nhau.
Bond không biện hộ cho cách đó. Anh chỉ xác định rằng càng bỏ nhiều nỗ lực và khéo léo vào canh bạc, càng lấy được nhiều hơn.
về những gì ghi nhận được ở bàn đặc biệt này, sau ba giờ diễn tiến, Bond thấy có ít điều đáng quan tâm, ngoại trừ chục cuối cùng không thuận lợi. Anh có thói quen luôn luôn chơi theo bánh xe, chỉ đi ngược lại kiểu mẫu trước và bắt đầu một chiến thuật mới sau khi xuất hiện một số không. Vì thế anh quyết định đánh một trong những khai cuộc ưa chuộng của mình và lùi lại hai - trường hợp này là hai -chục đầu, mỗi chục đặt tối đa 100.000 franc. Như vậy Bond đã bao hai phần ba bàn (không tính đến số không), và vì hai chục này có tỷ lệ hai ăn một, anh đã vững vàng thắng 100.000 franc mỗi khi xuất hiện số nào thấp hơn 25.
Sau 7 lượt đánh, Bond đã thắng 6. Anh thua ở lượt 7 khi số 30 xuất hiện. Tiền thắng trọn là nửa triệu franc. Bond tránh khỏi bàn trong lượt thảy bóng lần 8. Số không xuất hiện. Vận may này còn làm cho anh vui hơn sau đó, và chấp nhận số 30 như bảng chỉ đường đến chục cuôi cùng, Bond quyết định theo chục đầu và chục cuối cho đến khi thua hai lần. Trong 10 cú ném sau đó, chục giữa xuất hiện hai lần khiến anh thua 400.000 franc, nhưng khi rời khỏi bàn Bond đã có thêm 1.100.000 franc.
Bond bắt đầu đánh tối đa, cuộc chơi của anh đã trở thành trung tâm chú ý của bàn. Có vẻ như vì anh đang gặp vận đỏ, một hoặc hai con cá hoa tiêu bắt đầu bơi cùng cá mập. Ngồi đối diện trực tiếp Bond, một trong hai con cá hoa tiêu, mà anh cho là người Mỹ tỏ vẻ thân thiện và hài lòng hơn mức bình thường trong việc chia xẻ vận đỏ này. Gã đã một hai lần mỉm cười qua bàn, và có điều gì đó rõ rệt trong cách gã lặp lại những cử chỉ của Bond khi đặt hai đồng phỉnh 10.000 khiêm tốn đối diện với các đồng phỉnh mệnh giá cao hơn của Bond. Khi Bond đứng lên, gã đẩy ghế lùi ra sau, vui vẻ gọi qua bàn:
“Cảm ơn đã cho đi nhờ xe. Có lẽ tôi nợ anh một ly rượu. Anh uống với tôi chứ?”
Bond có cảm giác đây có thể là người của C.I.A. Anh biết mình đúng khi họ cùng nhàn tản bước ra quầy rượu, sau khi Bond thẩy một đồng phỉnh 10.000 cho hồ lì và cho chú bé phục vụ kéo ghế 1.000.
“Tôi tên Felix Leiter”, người Mỹ tự giới thiệu. “Hân hạnh gặp anh”.
“Tên tôi là Bond - James Bond”.
“Ồ, phải”, anh bạn đồng hành thốt lên, “và để xem nào. Chúng ta nên uống gì mừng đây?”
Bond dành gọi một ly Haig-and-Haig “on the rocks” cho Leiter và thận trọng nhìn gã pha rượu.
“Một ly Martini không đá”, anh nói. “Một thôi. Bỏ trong xô đựng đá champagne”.
“Vâng, thưa ông”.
“Khoan đã. Ba phần Gordon, một phần vodka, nửa phần Kina Lillet. Lắc thật kỹ đến khi lạnh như đá rồi bỏ thêm một lát vỏ chanh mỏng. Hiểu không?”
“Hiểu, thưa ông”. Gã bồi pha rượu có vẻ hài lòng với ý tưởng này.
“Ôi trời, quả là một món uống tuyệt vời”, Leiter tán thưởng.
Bond cười. “Khi quá tập trung”, anh giải thích, “tôi không bao giờ uống quá một ly trước bữa tối. Nhưng tôi thật sự muốn nó phải nhiều, mạnh, rất lạnh và pha kỹ. Tôi ghét uống chút chút thứ gì đó, nhất là khi hương vị dở. Thứ rượu đó là phát minh của riêng tôi. Tôi sẽ đăng ký bản quyền khi nghĩ ra một cái tên hay”.
Bond cẩn thận ngắm nghía cái ly sâu bám đầy băng đựng chất rượu vàng nhạt, có chút bọt khí do bình lắc gây ra. Anh đưa tay ra lấy và uống một ngụm dài.
“Tuyệt”, Bond nói với gã bồi rượu, “nhưng nếu cậu có thể tìm được thứ vodka làm bằng ngũ cốc thay vì khoai tây, cậu sẽ thấy còn ngon hơn nữa”.
“Mais n’enculons pas des mouches”, anh nói riêng với gã bồi pha rượu. Gã toét miệng cười.
“Đây là cách nói thông tục đừng chẻ sợi tóc làm tư làm tám”, Bond giải thích.
Nhưng Leiter vẫn còn quan tâm đến món uống của Bond. “Quả là anh nghĩ ra nhiều trò”, anh ta nói với vẻ thích thú khi họ đem ly ra một góc phòng. Anh ta hạ giọng:
“Anh nên gọi nó là ‘Cocktail Molotov’ sau cái món đã nếm thử vào chiều nay”.
Họ ngồi xuống. Bond bật cười.
“Tôi thấy vị trí đánh dẫu X đã bị phong tỏa bằng dây thừng, và họ đang cho xe cộ rẽ lèn lề đường. Hy vọng vụ này không làm những khoản tiền kếch xù sợ hãi”.
“Người ta chấp nhận câu chuyện về bọn cực đoan hoặc họ nghĩ đấy là một vụ nổ ống ga. Tối nay tất cả những thân cây bị cháy sẽ bị hạ, và nếu ở đây người ta làm việc như ở Monte Carlo thì sáng mai sẽ không còn dấu vết lộn xộn nào”.
Leiter lấy một điếu Chesterfield từ trong túi xách ra. “Tôi rất vui được làm việc với anh trong vụ này”, anh ta nói, mắt nhìn vào ly rượu của mình. “Vì thế tôi đặc biệt vui mừng vì anh chưa bị nổ tung vào vinh quang. Người của bọn tôi dứt khoát có quan tâm. Họ nghĩ chuyện đó quan trọng như các bạn bè của anh nghĩ, và không cho là có điều gì điên rồ cả. Trên thực tế, Washington rất khó chịu vì chúng tôi không điều khiển buổi biểu diễn, nhưng anh cũng biết mấy lão tai to mặt lớn ra sao rồi. Tôi cho là bồ bịch của anh ở London cũng thế”.
Bond gật đầu. “Có khuynh hướng hơi ganh tị về khẩu phần của họ”, Bond thú nhận.
“Dù gì thì tôi dưới quyền anh và có nhiệm vụ giúp đỡ bất cứ điều gì anh yêu cầu. Với Mathis và đàn em của anh ta ở đây, có thể những gì đã được tính toán chưa nhiều. Nhưng dẫu sao tôi cũng đã ở đây”.
“Tôi mừng vì anh đã đến”, Bond đáp. “Địch thủ đã biết tôi, và có lẽ cả anh lẫn Mathis, tất cả đều gặp rắc rôì và dường như sẽ không có pháo đài nào bị cửa đóng then cài. Tôi hài lòng vì Le Chiffre có vẻ tuyệt vọng đúng mức như chúng ta nghĩ. Tôi e là không có gì đặc biệt để anh làm, nhưng sẽ biết ơn nếu tối nay anh ở lại sòng bạc. Tôi có phụ tá, cô Lynd, và tôi muốn giao cô ta cho anh khi bắt đầu chơi. Anh sẽ không phải xấu hổ vì cô ta. Một cô gái có nhan sắc”. Anh mỉm cười với Leiter. “Và anh nên để ý hai tên sát thủ của Le Chiffre. Tôi không nghĩ gã sẽ làm loạn, nhưng biết đâu đấy”.
“Tôi có thể giúp anh”, Leiter đáp. “Nếu điều sau đây có ý nghĩa gì đó với anh thì tôi từng hiện dịch trong Thủy quân Lục chiến trước khi gia nhập hoạt động này”. Anh ta nhìn Bond với hàm ý tự ti.
“Có ý nghĩa chứ”, Bond đáp.
Hóa ra Leiter xuất xứ từ Texas. Trong lúc anh ta nói về công việc với Ban Tình Báo Phối Hợp của O.T.A.N. và khó khăn bảo mật ở một tổ chức có quá nhiều quốc tịch hiện diện. Bond nghiệm rằng người Mỹ tốt là những người tinh hoa, rằng phần lớn họ dường như đều xuất xứ từ Texas.
Felix Leiter trạc 35 tuổi, cao lớn với vóc dáng xương xương; bộ áo nhẹ, màu vàng nhạt lòng thòng từ vai như y phục của Frank Sinatra. Cử chỉ và lời nói chậm rãi nhưng có cảm tưởng trong người Felix tràn trề tốc độ và sức mạnh, rằng anh ta sẽ là một chiến sĩ lì lợm và tàn bạo. Trong khi ngồi khom lưng tại bàn, dường như anh ta có phẩm chất sắc bén của loài chim ưng. Ấn tượng này cũng thể hiện trên nét mặt, nét sắc sảo của cằm và gò má, cùng cái miệng rộng châm biếm. Đôi mắt xám của Felix có cái liếc của loài mèo, càng rõ nét hơn bởi thói quen nheo mắt nhìn làn khói từ những điếu Chesterfield mà anh ta liên tục rút ra khỏi bao thuốc. Những nếp nhăn thường trực do thói quen này hằn lên khóe gây ấn tượng anh ta cười bằng mắt nhiều hơn bằng miệng. Một mảng tóc màu rơm tạo cho khuôn mặt Felix nét trẻ con, nhìn gần thì ngược lại. Dù có vẻ như Felix nói năng khá công khai về bổn phận của mình tại Paris, nhưng Bond nhận thấy anh ta không hề nói về các bạn đồng nghiệp Mỹ ở châu Âu hoặc Washington. Anh đoán Leiter xem trọng quyền lợi của tổ chức mình hơn những quan ngại chung của Khối đồng minh Bắc Đại Tây dương. Bond tỏ ra thông cảm với anh ta.
Đến khi Leiter đã nốc cạn một ly whisky khác, và Bond đã kể về vợ chồng Muntz cùng chuyến đi thám thính ngắn dọc bờ biển sáng hôm ấy thì đồng hồ chỉ 7 giờ 30. Họ quyết định cùng đi bộ về khách sạn. Trước khi rời khỏi Casino, Bond gửi toàn bộ số vốn 24 triệu vào két, chỉ giữ lại một ít giấy 10.000 dằn túi.
Khi đi ngang qua Splendide, họ thấy một toán công nhân đang bận rộn tại hiện trường vụ nổ. Nhiều thân cây đã được bứng rễ, các vòi nước trên ba xe bồn của thị trấn đang rửa mặt đại lộ và lề đường. Hố bom đã biến mất và chỉ còn vài khách bộ hành dừng lại, há hốc miệng nhìn. Bond cho rằng việc căng da mặt tương tự đã được tiến hành ở Hermitage, các cửa hàng, và những mặt tiền bị vỡ kính.
Dưới ánh hoàng hôn xanh ấm áp, Royale-les-Eaux một lần nữa lại ngăn nắp và thanh bình.
“Người gác dan làm việc cho ai?” Leiter hỏi khi họ tiến đến gần khách sạn. Bond không rõ và không trả lời.
Mathis đã không thể làm sáng tỏ. “Trừ khi chính anh mua hắn”, anh ta đã nói, “anh phải giả định rằng hắn đã bị đối thủ mua chuộc. Tất cả những tên gác dan đều dễ mua chuộc. Không phải lỗi của họ. Họ được huân luyện để kính trọng tất cả khách hàng của khách sạn, ngoại trừ các hoàng tử Ấn Độ như là những kẻ lừa đảo và trộm cắp tiềm năng. Họ quan tâm nhiều đến tiện nghi hoặc sức khỏe của anh như loài cá sấu”.
Bond nhớ lại lời tuyên bố của Mathis khi gã gác dan vội vã hỏi han xem anh đã hồi phục khỏi chuyện rủi ro buổi chiều chưa. Bond nghĩ tốt nhất nên nói rằng anh còn cám giác run rẩy một chút. Anh hy vọng nếu điều đó bị tiết lộ, tối hôm ấy, bằng mọi giá Le Chiffre sẽ bắt đầu đánh bạc với sự đánh giá sai lầm về sức mạnh của địch thủ. Gã gác dan đã hiến những hy vọng trơn tru cho sự hồi phục của Bond.
Phòng của Leiter nằm ở một trong những tầng trên và họ chia tay nhau tại cầu thang máy, sau khi sắp xếp gặp nhau tại Casino vào khoảng 10 giờ 30 hoặc 11 giờ, là thời điểm thường lệ để các bàn sát phạt cao độ bắt đầu cuộc chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.