Diệt Thế Kỷ

Chương 112:




“Bao lâu?” Tần Trạm không có hứng thú nghe Balberith vòng vo, hắn muốn biết thời gian chính xác.
“Có thể là một trăm, cũng có thể là hai trăm năm.” Balberith cũng không thỏa mãn nguyện vọng của Tần Trạm, chỉ cho y một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
“Ta chờ.” Tần Trạm nghe vậy, cũng không buồn bực hay tức giận, nhẹ nhàng ôm Luật vào lòng sau đó biến mất. Dù có phải chờ lâu đến thế nào, chỉ cần Luật có thể tỉnh lại, hắn đều sẽ đợi. Chờ đến khi Luật mở mắt ra, chờ đến lúc Luật tỉnh dậy, hắn phải cho Luật một bài học, dám giấu hắn chuyện lớn như vậy, dám để hắn lo lắng bất an chờ đợi, dám để hắn tuyệt vọng, hắn nhất định sẽ khiến Luật không bao giờ dám tái phạm nữa. Chờ Luật tỉnh dậy, chờ Luật lại châm chọc khiêu khích hắn, chờ Luật lẳng lặng tựa vào người hắn chứ không phải bình thản say giấc thế này.
.
Balberith cũng không muốn ở lại lâu với nhóm nhân loại còn sống sót, những chuyện muốn làm đều đã làm xong cả rồi, hắn cũng nên nghỉ ngơi một chút. Dù sao hắn muốn tỉnh lại lúc nào mà chẳng được, sau đó tiếp tục quấy rầy Tần Trạm và Luật, trước kia a, hắn chưa từng gặp được hai người thú vị như thế. Còn bây giờ, thay vì đứng đây nhìn những nhân loại này, chi bằng hắn đi ngủ một giấc.
.
Hủy diệt chi quân Balberith, Tế Tư Luật cùng Kỵ sĩ thủ hộ Tần Trạm, ba nhân vật đầu sỏ muốn hủy diệt thế giới đều đã bỏ đi, nơi này chỉ còn lại những nhân loại còn sống sót sau lần thẩm phán cuối cùng.
“Văn Nhân lão đầu, ngươi có một tôn tử rất xuất sắc a.” Một lão hữu của Văn Nhân lão gia tử nói.
Văn Nhân lão gia tử gật đầu, với sự đa mưu túc trí của họ, tất nhiên có thể suy đoán đại khái tiền căn hậu quả, bởi vì biết được nguyên nhân cho nên càng thấu hiểu sự quyết đoán cùng áp lực mà Luật phải gánh chịu. Ai có thể can đảm đối mặt với mọi căm hận oán hờn của nhân loại chỉ để cược một đường sinh cơ, mà trong quá trình ấy, dù cho bị hiểu lầm, bị trách móc, oán hận, vẫn tuyệt không dao động, không buông bỏ. Ai có khả năng quyết đoán đến nỗi bức nhân loại đến tuyệt cảnh chỉ vì để cho bọn họ có thể tỉnh ngộ. Người làm được đến thế chỉ có Văn Nhân Luật mà thôi.
Tất cả mọi người đều gật đầu, tuy oán hận những việc Luật đã làm, nhưng bọn họ cũng không thể không sợ hãi, không thán phục thủ đoạn cùng tâm trí của hắn. Hơn nữa, người ta đều đã lấy sinh mệnh của mình đi trao đổi, bọn họ còn có thể oán hận gì nữa đây, ít nhất, bọn họ đều còn sống, không phải sao? Bọn họ không đồng ý với thủ đoạn quyết tuyệt này của Luật, lại không thể không thừa nhận, cách làm của hắn là hoàn toàn chính xác. Nếu như không bị bức đến đường cùng, nhân loại sẽ vĩnh viễn không giác ngộ, vĩnh viễn không tỉnh ngộ, vĩnh viễn không quyết tâm thay đổi. Khi cái chết kề bên mới biết hối hận những chuyện mình đã gây ra, đây là thói hư tật xấu của nhân loại.
Văn Nhân Chinh lẳng lặng nhìn nơi Luật đã nằm khi nãy, khẽ chúc phúc trong lòng, cầu mong Luật có thể hạnh phúc.
Trời cao xanh thẳm, mây trắng nhẹ trôi, thế giới mới chìm trong bầu không khí trong lành, không nhiễm chút bụi bẩn nào. Lúc này, nhân loại đã có một bài học sâu sắc, bọn họ đều hiểu được phải quý trọng thế giới này.
.
Ở một góc nhỏ trên hành tinh này, tại một nơi hiếm có bóng người qua lại, nằm giữa lòng những rặng núi cao, có một xứ sở xinh đẹp tựa thiên đường, trên những đỉnh núi ngất trời quanh năm phủ đầy tuyết trắng lại không hề lạnh lẽo, hoa cỏ nở rộ suốt bốn mùa, hương thơm tỏa ngát khắp nơi, đứng trên cao nhìn ra xa còn có thể nhìn thấy biển cả mênh mông. Các dãy núi chụm lại, che giấu rất nhiều vùng đất kỳ lạ bên trong, mỗi một chỗ lại bày ra những cảnh sắc khác nhau của tự nhiên, hoặc yêu diễm, lộng lẫy, thanh lệ, hay vũ mị.
Nếu như ở rất lâu về trước, khi nền khoa học kỹ thuật của nhân loại đang thống trị, những tổ hợp đầy mâu thuẫn thế này chắc chắn sẽ bị cho là chuyện phi lý, tuy nhiên, sau khi con người điều tra, khảo sát rất nhiều lần, kết quả đều cho thấy chúng chẳng qua là sự ban ân của tạo hóa vĩ đại. Nếu như vào thời đại đó, những khung cảnh đẹp như thiên đường này nhất định sẽ bị tàn phá, hủy hoại, cũng may mà đây chỉ là chuyện sẽ xảy ra trong quá khứ mà thôi.
Vùng đất này là nơi ở của một người được thế giới sủng ái, một người vẫn chìm trong ngủ suốt trăm năm và người kỵ sĩ vẫn luôn ở bên thủ hộ hắn. Đúng thế, chỗ này chính là nơi Luật và Tần Trạm đang trú ngụ.
Sau khi thẩm phán cuối cùng kết thúc, Thủy Tinh Thành biến mất, Tần Trạm liền ôm Luật đi đến nơi này. Thế giới đã chuẩn bị cho hắn và Luật một chốn thiên đường giữa lòng những rặng núi cao, mà cự mộc đại biểu cho ý thức của thế giới cũng đang say giấc ở đây.
Giữa không gian ngập tràn cỏ hoa đang khoe sắc, có một cái đình nhỏ nằm lẳng lặng. Tần Trạm dịu dàng ôm Luật bước trên con đường mòn trải đá xanh tiến đến bên đình.
Hắn ôn nhu đặt Luật nằm trên chiếc ghế dài mềm mại, nói là ghế thôi chứ thật ra nó cũng to như một chiếc giường nhỏ. Ánh mặt trời lười nhác buông những tia nắng ấm áp bao phủ cả hai người.
Tần Trạm nhẹ nhàng lau lau trán Luật, sau đó ôm y, chiếm lấy nửa kia của chiếc ghế. “Sưởi nắng, sưởi nắng, nếu không thân thể sẽ mốc meo, ngươi nói có đúng không, Luật?” Tần Trạm hỏi, thế nhưng Luật vẫn không đáp lại, mà hắn cũng không nhụt chí.
“Hôm nay a,” Tần Trạm bắt đầu lảm nhảm, khơi gợi chủ đề, muốn đem tất cả những gì hắn nhìn thấy, nghe thấy mỗi ngày nói cho Luật, từ cái cây trước mặt nở mấy đóa hoa, có màu gì đến chuyện có gì vui, gì hay ở thế giới loài người.
.
Những người còn sống sót đều nhất trí bầu Văn Nhân Lẫm làm thủ lĩnh mới của nhân loại, chuyện này được quyết định dựa trên thực lực của y, cũng như mối quan hệ giữa y và Luật, bất quá, đó cũng là râu ria, quan trọng là nhân loại cuối cùng vẫn sống sót.
Dựa theo tư liệu mà Luật cung cấp, nhân loại không hề sử dụng bừa bãi khoa học kỹ thuật nữa, chính xác mà nói là bỏ qua hệ thống trước kia, phát triển theo hướng thân thiện với tự nhiên, môi trường, không gây tác hại xấu cho thế giới, dù rằng đây nhất định là một quá trình lâu dài, nhưng nhờ có tư liệu của Luật, bọn họ đã có thể nhanh chóng tiến hành, bắt đầu thích ứng với cuộc sống mới.
Ngày nay, những người chiếm giữ địa vị cao trong xã hội loài người là những người có được lực lượng hạt giống. Năm đó, Luật bày ra kế hoạch sử dụng lực lượng hạt giống cũng là vì an bài cho tương lai sau này của nhân loại. Năng lượng mới của nhân loại sẽ do những người sở hữu lực lượng hạt giống cung cấp. Lực lượng hạt giống sẽ ngưng kết thành một loại năng lượng thạch, mà loại năng lượng chứa trong đó có tác dụng bảo vệ môi trường. Việc này đã khiến cho những người sở hữu lực lượng hạt giống có địa vị, trở thành trụ cột của nhân loại.
Lúc trước Luật chỉ lên kế hoạch sơ lược, còn phương pháp áp dụng và quản lý hiện tại đều có sự nhúng tay của Tần Trạm. Năm đó, ý thức của thế giới đã giao một nhiệm vụ cho hắn, trở thành người tu chỉnh thế giới. Sau khi gặp chuyện một lần, thế giới cũng tự rút ra bài học kinh nghiệm cho mình, tìm một người quản lý, mà Tần Trạm tất nhiên là ứng cử viên tốt nhất. Một khi nhân loại có bất cứ hành vi sai lệch nào, Tần Trạm nhất định phải ra tay xử lý, tuyệt đối không thể để mọi chuyện phát triển đến mức không thể vãn hồi.
Những lực lượng hạt giống có mặt lúc này, hơn phân nửa là do Tần Trạm làm ra, những người sở hữu lực lượng năm đó đã gần như chết sạch, hơn nữa năm tháng trôi qua, căn bản đã chẳng còn mấy ai, bởi thế, Tần Trạm lại chế tạo thêm không ít.
Sau đó, hắn và thủ lĩnh hiện tại của nhân loại là Văn Nhân Lẫm cùng thống nhất một hiệp định, việc lựa chọn chủ nhân là do chính lực lượng hạt giống làm chủ, hắn sẽ không can thiệp, còn nhân loại muốn sử dụng và quản lý chúng ra sao là chuyện của bọn họ, khi nhân loại có hành vi sai lệch, hắn mới ra tay giải quyết.
Những nhân loại ra đời trong thời đại sau này, không nếm trải cảm giác tuyệt vọng mà cha ông đã từng trải qua, hắn cũng không muốn để thế nhân biết đến công tích vĩ đại của Luật, nên trong ghi chép của lực lượng hạt giống cũng chỉ có nguyên nhân sinh ra thế giới mới, mà mỗi một người sở hữu lực lượng hạt giống đều phải nhìn thấy quang cảnh thế giới hủy diệt lúc trước, tự rút ra bài học, hiểu rõ chính mình không phải là chúa tể của thế giới.
Trăm năm chậm rãi trôi qua, trong nhân loại không thể không xuất hiện những chỗ cần chỉnh đốn, bất quá, đó đều là những chuyện nhỏ, Tần Trạm cũng không có ý định ra tay, mà chỉ cảnh cáo Văn Nhân Lẫm một chút, sau đó để chính y đi giải quyết. Vì việc này, Văn Nhân Lẫm đến đây, đưa ra một yêu cầu, chính là sau khi các chủ nhân của lực lượng hạt giống đạt được năng lực nhất định, sẽ nói cho bọn họ biết về việc tu chỉnh, bởi vì Văn Nhân Lẫm sợ, sau khi những người đã trải qua sự tuyệt vọng khi thế giới hủy diệt đều chết đi, những nhân loại còn lại trên thế giới này sẽ tiếp tục phạm phải sai lầm, cho nên, hắn phải có sự phòng bị.
Đối với việc này, Tần Trạm cũng không phản đối, có người chịu nhận trách nhiệm này, hắn rất vui lòng ủy quyền, đồng ý với đề nghị của Văn Nhân Lẫm: khi thực lực của lực lượng hạt giống đạt đến một trình độ nhất định, chúng sẽ nói cho kí chủ của mình biết, lực lượng của bọn họ thật ra có thể bị thu hồi, bị hủy bỏ, trong danh sách những kẻ có quyền làm việc này, tất nhiên có mặt Tần Trạm.
Khi mọi chuyện đi đến mức không thể phản hồi, Tần Trạm sẽ ra tay, còn trước đó, hắn sẽ để cho nhân loại tự giải quyết sai lầm của mình.
Nói ngắn gọn là, nhân loại lúc này sống rất tốt, mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế, không có chuyện gì chệch khỏi quỹ đạo.
Nói liên miên cằn nhằn một hồi, Tần Trạm mới nhắc đến Văn Nhân Lẫm, “Lẫm, cũng sắp đi nha.” Lẫm rất mạnh, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể chống lại dòng chảy thời gian. Lần trước nhìn thấy Lẫm, hắn đã cảm nhận được tử khí trên người y, Lẫm cũng biết nên mới đến đây nhắn nhủ di ngôn, trao một cái hộp cho hắn, bên trong là nhật ký của Lẫm. Hắn ghi chép những gì Luật đã trả giá.
Lẫm thỉnh cầu hắn, cho phép mỗi đời gia chủ của Văn Nhân gia đến đây, Lẫm nói với hắn, thế nhân dù có quên những gì ca hắn đã làm nhưng người của Văn Nhân gia tuyệt đối không thể, hắn muốn bọn họ phải nhớ kỹ, mỗi đời gia chủ của Văn Nhân gia đều phải ghi nhớ, gia tộc bọn họ có một nhân vật vĩ đại, vĩ đại hơn bất kỳ ai trên thế giới này.
Hắn đồng ý. Hắn biết rõ kỳ thật Lẫm cũng có tư tâm, ai cũng không thể đảm bảo Văn Nhân gia sẽ vĩnh viễn huy hoàng, không có thời điểm suy bại, nhưng nếu như có liên quan đến hắn và Luật, thì Văn Nhân gia sẽ vĩnh viễn kéo dài, cho dù chỉ là một phía, hắn và Luật cũng sẽ nhớ rõ đến sự tồn tại của Văn Nhân gia, đồng thời Luật cũng sẽ không xem nặng bên này mà xem nhẹ bên kia, và sẽ quan tâm đến Tần gia.
Hắn đồng ý, một mặt là bởi vì đây là nguyện vọng của Lẫm, một mặt là bởi hắn cần an bài tai mắt cùng lực lượng trong xã hội loài người, mà Văn Nhân gia và Tần gia là những lựa chọn cực kỳ tốt.
“Vì sao còn chưa tỉnh dậy nữa?” Nói rất nhiều mà Luật vẫn không thèm đáp lại, Tần Trạm chạm chạm trán mình vào trán Luật, từ từ nhắm mắt lại, một lúc lâu mới rời khỏi, mở mắt ra.
“Luật, chúng ta trở về phòng thôi.” Bất quá cũng là Tần Trạm tự lầm bầm lầu bầu vì Luật căn bản sẽ không đáp lại. Tần Trạm ôm Luật, bước về phòng.
Sau khi đặt Luật lên giường, Tần Trạm ra ngoài hái vài đóa hoa tươi, thay thế cho hoa ở cái bình trong phòng.
“Luật, ngươi nói xem, mấy đóa hoa này đẹp không?” Tần Trạm không quay đầu lại, hỏi hỏi.
“Ngươi quả thật là ồn ào a.” Lúc này đây, đã có thanh âm đáp lại.
Lạch cạch. Bình hoa trên tay Tần Trạm rơi xuống đất, vỡ vụn, hoa tươi cũng rơi rụng khắp sàn.
Tần Trạm cứng ngắc quay đầu, hai mắt mở to, miệng mồm há hốc, trên mặt là biểu tình ngốc trệ.
Hắn nhìn thấy, đôi mắt vẫn luôn đóng chặt của Luật đang mở, hắn nhìn thấy Luật đang ngồi dậy.
“Ta đói bụng.” Vừa mới tỉnh lại, Luật liền hất cằm, sai sử Tần Trạm.
Thế nhưng hiện giờ Tần Trạm sao có thể thuận theo như vậy. Hắn vội vã lao đến bên người Luật, siết chặt người nọ vào lòng, nước mắt rơi xuống vai Luật, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
“Luật, Luật,…” Không ngừng gọi khẽ, hắn rốt cuộc chờ được, hơn một trăm năm a, hắn rốt cuộc cũng chờ đến khi Luật tỉnh dậy. Mỗi một ngày đều trôi qua trong chờ đời mỏi mòn, mỗi một ngày đều thất vọng, hắn cũng không biết vì sao mình có thể vượt qua khoảng thời gian dài dằng dặc ấy.
Luật vươn tay, ôm Tần Trạm. Hơn một trăm năm, hắn không phải là không biết gì cả, những gì Tần Trạm làm hắn đều biết, nhìn y bi thương thống khổ, nhìn y mỉm cười nhưng đáy mắt vẫn đong đầy buồn bã, nhìn y cười ôn nhu lại khiến người cảm thấy đau lòng, cô đơn chờ đợi, một mình thủ hộ bên cạnh hắn suốt hơn một trăm năm, không oán không hối, không cầu báo đáp, yêu thương hắn đến tận xương tủy, Luật cũng không phải người có ý chí sắt đá, sao lại không có cảm giác.
“Tần Trạm.” Luật vừa mở miệng, Tần Trạm liền ngăn miệng hắn lại, nụ hôn ấy dữ dội đến nỗi Luật không có cách nào hô hấp.
Sau nụ hôn dài nóng bỏng ấy, Tần Trạm mới bình tĩnh lại, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Luật, hung tợn nói.
“Luật, không có lần sau.”
“Sẽ không.” Luật bình phục lại hô hấp, bất quá ngữ khí vẫn còn rất yếu ớt, bởi tất cả khí lực đều bị nụ hôn vừa rồi cướp đoạt.
Tần Trạm thỏa mãn nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Luật, dịu dàng nói, “Ta yêu ngươi.”
Luật cũng mỉm cười, tiến gần đến bên tai Tần Trạm, thì thầm câu nói giống như Tần Trạm. Vì người này, dẫu có trầm luân thì cũng chẳng việc gì phải ngại.


HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.