Diệt Thế Kỷ

Chương 17:




Mây đen giăng kín cả không trung, làm cho mọi thứ trở nên ảm đạm, mưa rơi tí tách xuống đại địa, trời không có gió, tất cả đều làm cho bầu không khí có cảm giác trầm trọng.
Khí trời như vậy thực thích hợp với tang lễ đang được cử hành, nặng nề, trang trọng, mưa rơi giống như nước mắt, đại biểu cho sự bi thống trong lòng mọi người.
Tất cả những người đến đây đều mặc quần áo màu đen, trên mặt đều mang vẻ bi thương, dù là chân tình hay giả ý. Đây là một lễ tang, mà không phải một buổi yến hội, huống chi, không cần phải nói đến địa vị của người đã khuất lúc sinh thời được tôn kính đến mức nào, cho dù nàng đã mất, gia tộc của nàng vẫn có thế lực khiến nhiều người e ngại. Mà, thế lực này không chỉ đại biểu cho quyền thế về tài phú mà còn đại diện cho quyền lực trong lĩnh vực chính trị, cho nên người tham gia lễ tang này sao có thể là người bình thường? Bọn họ vô cùng rõ ràng thế lực gia tộc của ngườiđã khuất, càng đừng nói đến những người quen biết với nàng lúc sinh thời.
Lễ tang này cũng được đưa lên kênh tin tức của chính phủ, bởi vì thân phận của người đã khuấtthật sự quá quan trọng, cũng vì những người đến dự lễ đều là những người có vị trí trọng yếu của quốc gia. Lễ tang này, có nói nó là quốc gia đại sự cũng không quá.
Vì vấn đề thân phận của người đã khuất cũng như những người tham gia lễ tang, giới truyền thông không dám quá phận, sau khi chụp ảnh xong, bọn họ vô cùng thức thời mà cáo lui, còn ở lại cũng chỉ có những người dự lễ.
Luật đứng trên thảm cỏ gần nơi tang lễ diễn ra. Tuy hắn là ngoại tôn, nhưng không phải thành viên trực hệ thuộc Tống gia, cho nên không có tư cách đứng trước bàn thờ nhận những lời chia buồn của khách đến viếng. Hơn nữa, hắn cũng không muốn đối mặt những người đó, chân thành thì chẳng nói làm gì, chính là hắn mẫn cảm đến mức có thể nhận thấy một phần giả dối cùng cố làm ra vẻ bi thương, thực sự đáng ghét. Cho nên, hắn thà đứng dưới màn mưa này, quan sát lễ tang từ xa.
Hắn không thấy bi thương, bởi vì bà ngoại hắn ra đi thật an bình, cũng không cần phải đối mặt với những gì xảy ra sau này. Tử vong không hẳn là không tốt, đã chết, sẽ không còn cảm giác, không có tư duy, cho nên có bao nhiêu thống khổ ập tới cũng sẽ không cảm thấy được, không cần phải thừa nhận hạo kiếp sắp đến. Tử vong, là một loại giải thoát.
Chẳng qua, sẽ không còn được gặp bà ngoại rồi. Chỉ là như vậy.
“Luật.” Tần Trạm cầm dù, đứng đằng sau che cho Văn Nhân Luật, ngăn trở mưa bụi bắn vào. Bởi vì Luật không để ý đến hắn, bởi vì Luật đứng trong một góc nhỏ, tránh xa đám người dự lễ, cho nên, Tần Trạm mới có thể tùy ý để cảm tình của mình bộc lộ qua ánh mắt đầy thương yêu, trìu mến, nhìn chăm chú vào Luật.
Luật hẳn là rất khó chịu đi, dù sao đó cũng là bà ngoại, người hiểu rõ hắn nhất. Chỉ có ở trước mặt Tống lão phu nhân, Luật mới có thể thu lại những gai góc trên người, nụ cười trên mặt cũng không mang theo châm chọc cùng ngạo mạn, đó là nụ cười mà khi đối mặt với chính mình, Luật tuyệt đối sẽ không lộ ra. Tần Trạm khát vọng Luật có thể nở nụ cười như vậy với mình, thế nhưng, cũng chỉ có thể nhìn thấy ở nơi có Tống lão phu nhân. Sau đó, cứ một mình hồi tưởng lại trong đêm khuya, thậm chí đôi khi sẽ vọng tưởng Luật đứng trước mặt, lộ ra nụ cười mình vẫn luôn khát khao ấy.
Vọng tưởng chỉ có thể là vọng tưởng, bởi vì nó sẽ không trở thành sự thực.
Đối với việc Tần Trạm có lòng tốt lấydùche hộ, Luật không hề lĩnh tình, bước ra khỏi phạm vi che chở của chiếc dù, để mặc cho những hạt mưa chạm vào người.
Mưa không lớn, nhưng nếu đứng quá lâu, người vẫn sẽ ướt.
Tần Trạm đã sớm quen với thái độ bài xích của Luật, ngay cả sự đau đớn trong tim cũng đã trở thành thói quen. Hắn mặc dù dung túng Luật, thế nhưng hành vi tùy hứng phá hư thân thể của chính mình, tuyệt đối không nằm trong số đó.
“Luật.” Thanh âm thân thiết mang theo một tia trách cứ, “Ngươi như vậy sẽ khiến mình bị cảm. Tống nãi nãi nếu biết, nàng chắc chắn sẽ mắng ngươi.” Luật, không chỉ có Tống nãi nãi, ta cũng sẽ đau lòng, ta chỉ muốn ngươi thật khỏe mạnh, thế nhưng, hy vọng của ta sẽ không bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của ngươi. Thực sự đáng buồn, chính mình lo lắng lại chỉ có thể dùng người khác để lấy cớ, mới có thể để cho Luật cân nhắc, mới có thể khiến Luật đáp lại.
Luật không tìm cách bước ra khỏi tán dù nữa, nhẹ giọng nói, “Nàng đã chết.” Cho nên sẽ không lo lắng, cũng sẽ không mắng hắn.
Thế nhưng ta còn sống a. Tần Trạm thầm nói, trên khuôn mặt xuất hiện bi thương, không phải vì người đãkhuất vào hôm nay, mà vì người trước mắt chưa từng để hắn vào mắt, vào trong lòng.
Cho dù hắn đau muốn chết, người này cũng sẽ làm như không thấy, thậm chí, có lẽ sẽ vì sự thống khổ của hắn mà cười thật to. Thế nhưng, hắn vẫn cứ như bị ma ám, bị trúng chất độc mang tên “Luật”, yêu một người ác liệt đến vậy. Cho dù là trào phúng hay cười lạnh, chỉ cần trong mắt Luật ánh ra thân ảnh của hắn, hắn cũng sẽ thấy thỏa mãn, chỉ cần nhìn thấy Luật, chỉ cần thân ảnh Luật xuất hiện trong mắt hắn, hắn vẫn sẽ vô cùng sung sướng.
Hắn hẳn là rất ngu, vô cùng ngu ngốc, thế nhưng phần cảm tình này, hắn không thể quên được. Đã rơi quá sâu vào tay giặc, không còn cách nào leo lên từ đáy vực.
Tần Trạm đành im lặng, không nói gì nữa, Luật cũng không bước ra khỏi dù, như đã chấp nhận ý tốt của Tần Trạm. Không khí giữa hai người hiếm khi bình tĩnh như vậy. Tinh thần của Luật đều đặt vào lễ tang, Tần Trạm cũng là đang kỳ vọng, sự bình tĩnh này có thể kéo dài một chút.
Hai người im lặng đứng trong góc, cảm giác như họ không phù hợp với khung cảnh lễ tang vì tiếng khóc bi thương mà có vẻ náo nhiệt, tựa như họ chỉ là những người tình cờ đi ngang qua.
Thân phận của Quý Phi Yên trong lễ tang thực đặc thù, thứ nhất, nàng không phải người tham gia chính trị, thứ hai, nàng cũng không phải là người có quan hệ lợi ích với Tống gia, thứ ba, Tống lão phu nhân tuy từng muốn nàng kết hôn cùng Văn Nhân Luật, nhưng trước khi lâm chung đã tuyên bố giải trừ hôn ước trước mặt rất nhiều người, như vậy cũng có thể nói, Quý Phi Yên cùng Tống gia không có quan hệ gì. Chính là, dù sao cũng quen biết một thời gian, hơn nữa, sự kính trọng và yêu thương của nàng đối với Tống lão phu nhân khiến Quý Phi Yên vẫn xuất hiện trong lễ tang.
Người của Tống gia không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy Quý Phi Yên rất có tâm. Có rất nhiều người tham gia lễ tang lần này, kể cả có quen biết với Tống lão phu nhân lẫn không quen. Người của Tống gia cũng biết, những người này ít nhiều cũng có một số kẻ đến đây để thể hiện bản thân có giao tình với Tống gia, chính là người ta đến tham gia lễ tang, Tống gia khó mà nói gì được, hơn nữa cám ơn những người đến đưa tiễn Tống lão phu nhân cũng không phải chuyện gì xấu.
Bởi vì ở đây có nhiều người thân phận đặc thù, cho nên ngoài hội trường của lễ tang có lắp đặt rất nhiều thiết bị kiểm tra đo lường, chỉ cần không có đeo vũ khí hay vật nguy hiểm, trên cơ bản đều có thể vào. Dù sao, Tống lão phu nhân khi còn sống cũng là người nắm quyền lực không nhỏ ở trung ương, cho nên có một số dân chúng muốn đến tiễn đưa cũng là chuyện bình thường.
Nói lời chia buồn với thành viên trực hệ Tống gia xong, Quý Phi Yên ra khỏi phòng đặt thi thể. Trận mưa nhỏ vẫn đang dai dẳng, bầu trời xám xịt bao phủ mặt đất, thoạt nhìn chỉ thấy một màu xám âm u.
Không ngừng đưa mắt tìm tòi trong đám người, bởi vì nàng biết Tần Trạm chắc chắn sẽ tham gia lễ tang này. Phần cảm tình đối với Tần Trạm, Quý Phi Yên vẫn còn giữ trong tim. Ở nơi có thể gặp được người trong lòng, nàng sao có thể không đi tìm người kia. Chính là bởi vì có tâm, bởi vì coi trọng, cho nên mới có thể tìm thấy người nọ trong đám người, cho dù xa đến mức không thể nhìn rõ bộ dáng, nhưng vẫn có thể biết đó là người mình muốn tìm.
Thấy được mục tiêu, Quý Phi Yên liền đi đến nơi đó. Văn Nhân Lẫm đang đứng bên ngoài hội trường nhìn thấy Quý Phi Yên, biết rõ Quý Phi Yên có âm mưu đối với đại ca của mình nên liền lưu ý đến nàng, đồng thời, hắn cũng thấy được nơi Tần Trạm cùng Văn Nhân Luật đang đứng.
Văn Nhân Lẫm theo sau Quý Phi Yên, thấy Tần Trạm cùng đại ca một chỗ. Hắn cũng hiểu được chuyện này đối với Tần Trạm là đáng quý trọng đến thế nào, lại càng không cần phải nói đến hiện tại hai người không hề có tranh cãi, Tần Trạm hẳn là càng không hy vọng có người đến quấy rầy. Chính là, Quý Phi Yên, nữ nhân có mưu đồ gây rối này, tốt nhất là không nên để nàng đến gần đại ca.
Kế hoạch kiếm cớ để cho Quý Phi Yên rời đi của Văn Nhân Lẫm còn chưa thực hiện, Quý Phi Yên đã dừng bước.
Quý Phi Yên trong mắt chỉ có Tần Trạm, thế nhưng khi đến gần, nàng không khỏi đặt người kia vào đáy mắt, cũng chính là vì hắn mà nàng dừng bước.
Quý Phi Yên phức tạp nhìn Luật trong bộ quần áo màu đen, tên hoàn khố này khiến nàng dùng thái độ khinh thị để đối đãi, nhưng cũng chính hắn đánh nát kiêu ngạo của nàng.
Phần biểu diễn của Luật trong phòng bệnh đã cho nàng biết cái gì mới là âm nhạc thực thụ, khiến nàng minh bạch sự kiêu ngạo của nàng trong lĩnh vực âm nhạc, trong mắt Luật buồn cười đến mức nào, nhớ lại biểu tình nhàm chán của Luật tại buổi biểu diễn của chính mình, nhớ lại đánh giá của mình về Luật lúc đó, trong lòng Quý Phi Yên có một tia xấu hổ, cảm giác cứ như nàng đã múa rìu qua mắt thợ.
Sau khi nghe Luật kéo đàn, nàng mới hiểu được, phần biểu diễn kia của nàng, bị đánh giá nhàm chán cũng đã là cao. Sau ngày hôm đó, nàng thậm chí không dám chạm vào đàn, bởi vì chỉ cần nhấn lên một âm tiết, nàng sẽ nhớ đến khúc đàn của Luật, thứ âm nhạc đã giẫm nát tự tin của nàng, khiến tay nàng lập tức rời khỏi phím đàn, cảm giác như đầu ngón tay đang bị liệt hỏa thiêu đốt. Âm nhạc nàng yêu thích thế nhưng lại trở thành ác mộng.
Không cam lòng, đương nhiên là không cam lòng, nỗi oán hận tại sao cái tên hoàn khố vô dụng kia lại có thể có tiếng đàn như vậy cũng sinh ra. Lần đầu tiên nàng biết cái gì là ghen tị, lần đầu tiên phát hiện bản thân nàng xấu xí đến thế. Nàng hận Văn Nhân Luật, sợ hãi Văn Nhân Luật, bởi vì hắn phá hủy sự kiêu ngạo của nàng, rồi lại kính nể hắn, bởi vì tiếng đàn của hắn là giấc mơ cao nhất của những người yêu âm nhạc, có thể nghe được, quả thật chết cũng không tiếc.
Nàng, thật sự không muốn đối mặt với Văn Nhân Luật.
Quý Phi Yên đến gần, cũng khiến cho tầm mắt của Văn Nhân Luật cùng Tần Trạm đều chuyển sang người nàng. Đối với Quý Phi Yên, Luật là hoàn toàn chẳng thèm để ý, cũng không có tâm tư chào hỏi.
Tần Trạm khi phát hiện có người đang đến gần bọn họ liền thu liễm tình cảm trong ánh mắt, sau mới phát hiện người đó là Quý Phi Yên, theo sau còn có Văn Nhân Lẫm.
Tần Trạm tiến lên một bước, che trước mặt Luật. Đây là một loại bảo hộ, đề phòng Quý Phi Yên định làm gì với Luật.
Trong mắt Luật, hành vi của Tần Trạm bất quá là phản ứng bình thường khi gặp mặt tình nhân cũ, mà Quý Phi Yên thật sự rất vô tội, nàng vốn không định làm gì Luật, chẳng qua là nhìn thấy Tần Trạm, nàng liền kích động muốn thân cận. Trong mắt của nàng, cũng không nhìn ra được thái độ của Tần Trạm là muốn bảo hộ Luật, còn đối với nàng, chỉ có đề phòng.
Người duy nhất có thể xem hiểu được cũng chỉ có Văn Nhân Lẫm.
Tần Trạm chuẩn bị chào hỏi Quý Phi Yên, thế nhưng hắn chưa kịp phát ra tiếng nào, hội trường diễn ra lễ tang bắt đầu trở nên huyên náo, khiến sự chú ý của hắn bị dời đi, đương nhiên còn có Luật, Quý Phi Yên cùng Văn Nhân Lẫm.
Trong tiếng người ồn ào, Luật nghe được một cái tên quen thuộc, nhíu mày, sau đó bước về phía hội trường.
Tên kia tới đây làm gì?
END 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.