Diệt Thế Kỷ

Chương 28:




Quân đội là nơi có kỷ luật nghiêm khắc nhất, cho dù quan hệ tốt đến thế nào đi nữa, khi trong quânngũ, vẫn phải phục tòng theo chức vị cao thấp của mình, nghiêm túc tuân thủ mọi “luật thép” của nơi này. Cho nên, là cấp dưới, cũng mang quân hàm thấp hơn Tần Trạm một chút, khi mở cửa bước vào phòng, Văn Nhân Lẫm thực hiện một động tác chào tiêu chuẩn theo quân lễ (chào theo nghi thức quân đội), vừa kính cẩn vừa oai dũng hiên ngang.
Trong phòng, Tần Trạm giữ tư thế ngồi mà đáp lễ, đây là lễ nghi của những người có cấp bậc cao hơn, khi đi ngoài đường thì không nói, thế nhưng trong lúc làm việc, thượng cấp không cần phải đáp lễ bằng phương pháp rườm rà kia, tất nhiên, nếu là với người có quân hàm cao hơn thì không cần phải bàn.
Khi tiến vào, Văn Nhân Lẫm đã cố ý đóng cửa lại, dù sao đây cũng là căn cứ quân sự, nắm giữ rất nhiều chuyện cơ mật, một chút sơ ý cũng có thể gây ra những sai lầm nghiêm trọng cùng thông tin tình báo bị rò rỉ. Đối với những kỹ thuật hacker ấy, Chính phủ cực kỳ xem trọng, cũng thúc đẩy nó phát triển nhanh chóng.
Quân đội dù có quy định nghiêm khắc đến đâu, một khi đóng cửa, đã không còn tầm mắt của mọi người, hai người có quan hệ tốt đẹp cũng không cần tiếp tục duy trì loại thái độ nghiêm túc kia, không khí lập tức trở nên nhu hoà, giống như Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm lúc này, đã không cần phải giữ thái độ giải quyết việc chung khi nói chuyện với nhau.
“Kết quả kiểm tra thế nào?” Văn Nhân Lẫm vừa đi về phía bàn làm việc của Tần Trạm vừa hỏi.
“Không có chuyện gì khác thường, rất khoẻ mạnh.” Thậm chí là vô cùng khoẻ mạnh, khoẻ mạnh đến nỗi nhóm người ở quân y viện khi nhìn hắn đều có niềm xúc động giống như muốn lập tức bổ nhào vào hắn mà nghiên cứu. Một người bình thường khi đến độ tuổi này, hoặc ít hoặc nhiều đều xuất hiện những chỉ số không tốt, huống chi là quân nhân, chương trình huấn luyện nghiêm khắc luôn gây nên một số chứng bệnh nghề nghiệp nào đó, mà hắn, một chút vấn đề cũng không có, các trị số đều thuộc chỉ tiêu tốt nhất. Chính là…
“Có chuyện gì sao?” Thấy Tần Trạm nhíu mày, Văn Nhân Lẫm hỏi.
“Những chỉ tiêu trong lần kiểm tra đầu tiên của ta không phải như thế.” Tư liệu của hắn được lưu trữ bí mật, cho nên có một số trị số các nhân viên kiểm tra không được biết, thế nhưng, hắn nhớ rất rõ, tình hình thân thể trước đây của mình mặc dù là bình thường, thế nhưng vẫn có một số chỉ tiêu dao động trên dưới mức cảnh báo một chút, bệnh nghề nghiệp thuộc về quân nhân cũng có, tuyệt đối không phải là trạng thái khoẻ mạnh đến mức hoàn mỹ như hiện tại.
“Chỉ tiêu có thay đổi cũng là chuyện bình thường a.” Văn Nhân Lẫm không rõ những điều này, cho nên khi nghe Tần Trạm nói thế có hơi khó hiểu, chuyện như vậy mà cũng cần phải nghi hoặc sao? “Khoẻ mạnh là tốt rồi a.” Văn Nhân Lẫm không lưu tâm lắm, nói, nếu quả thực có vấn đề thì mới là chuyện không ổn nha.
“Nói cũng đúng.” Tần Trạm nhận lấy văn kiện mà Văn Nhân Lẫm đưa đến, cười nói.
Mở văn kiện ra, Tần Trạm bắt đầu xem xét.
“Sáng sớm hôm nay, ca đã đi tìm Balberith rồi.” Khi Tần Trạm chuẩn bị đặt bút ký tên thì Văn Nhân Lẫm đột nhiên lên tiếng.
Ngòi bút đặt trên văn kiện ngừng một chút, đầu Tần Trạm đã cúi xuống cho nên không ai thấy rõ vẻ mặt của hắn, thanh âm thốt racũng có vẻ thực bình tĩnh cùng lạnh nhạt. “Thế à.”
Ghen tị ư? Sao có thể không ghen tị, hắn biết chính mình như vậy thực khó coi, thế nhưng, việc Luật cố ý chủ động đi tìm người khác khiến cho nỗi chua xót không thể không dâng lên trong lòng hắn. Là vì Luật đối xử đặc biệt với Balberith, khiến cho hắn không thể không để ý. So với những nữ nhân đứng bên cạnh Luật, Balberith càng khiến hắn cảm thấy bất an, cái khôngkhí khi hai người kia đứng chung một chỗ như ngăn cách hết thảy mọi thứ bên ngoài, hắn không cách nào quên được, một Luật không thuộc về thế giới của hắn, khiến hắn không cách nào nắm giữ được, cho hắn cảm giác hai người cách nhau rất xa, rất xa. Cũng chính vì loại bất an ấy, cuối cùng đã khiến cho hắc ám sinh ra trong lòng.
Ghen tị thì thế nào? Sau khi làm ra loại chuyện kia, sao hắn lại dám xuất hiện trước mặt Luật, sự châm chọc cùng khinh thường rõ ràng trong mắt Luật, so với quá khứ, càng khiến hắn đau xót hơn gấp bội, hơn nữa, Luật cũng không hy vọng nhìn thấy thêm bất cứ lần nào.
Hắn muốn giết Luật a, bởi vì bất an, bởi vì ghen tị, bởi vì sợ hãi do không thể nắm chặt trong tay mình, hắn đã có ý muốn giếtLuật, thậm chí còn thật sự động thủ. Chính hắn mới dối trá làm sao, Luật rõ ràng chẳng làm gì cả, là hắn đơn phương yêu Luật, lại đem lỗi lầm của mình đổ hết lên người y, để cho hắc ám của mình ảnh hưởng đến Luật.
Một “hắn” như vậy làm gì có tư cách để xuất hiện trước mặt Luật, nói yêu Luật. Nếu như yêu mà lại mang đến thương tổn cho người mình yêu, như vậy, còn chẳng bằng không yêu. Thế nhưng, hắn phải làm thế nào để dứt bỏ mối tình này, cho dù đã thử qua vô số cách, kết quả cũng là toàn bộ thất bại.
Văn Nhân Lẫm không hề nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Tần Trạm, vì hắn biết rất rõ, Tần Trạm không phải là kẻ có lòng dạ hẹp hòi lại hay đố kị, mặc dù y từng tỏ ra khó chịu khi thấy ca ở bên người khác, nhưng Văn Nhân Lẫm cho rằng đây là chuyện rất bình thường, người mình thích cùng kẻ khác một chỗ, nếu như trong lòng không có cảm giác gì, kia mới không phải là yêu.
Tần Trạm điềm tĩnh thản nhiên như thế, Văn Nhân Lẫm cũng chỉ cho rằng Tần Trạm lý trí, sẽ không để cảm tình ảnh hưởng đến lý trí của mình, một lý trí khiến người ta phải kính nể.
Vì chưa từng biết yêu là gì, cho nên Văn Nhân Lẫm không hề biết, yêu có rất nhiều loại, mỗi người mỗi khác, bình thản, ấm áp, khiến cho người ta phải nhớ nhung, đơn giản, nhiệt tình, cũng có chút yêu là cuồng liệt, khiến người ta phải đánh mất lý trí mà điên cuồng.
Giao tình nhiều năm khiến cho Văn Nhân Lẫm không hề cho rằng Tần Trạm là kiểu người vì yêu mà thay đổi, cũng không phải loại người chuyên ghen tị vì những chuyện không hề ý nghĩa, nhưng hắn không biết Tần Trạm chỉ là che giấu quá tốt, cũng quá mức lý trí, đè nén sâu dưới đáy lòng loại tình cảm vô cùng điên cuồng, mãnh liệt. Thế nhưng, không biết loại áp lực này có thể duy trì được bao lâu nữa, áp lực tích luỹ càng nhiều, đến khi bạo phát, sẽ lại càng đáng sợ.
Tần Trạm ký xong văn kiện, đưa lại cho Văn Nhân Lẫm, lúc này dụng cụ thông tin trên cổ tay hắn vang lên. Sau khi Văn Nhân Lẫm tiếp nhận văn kiện, Tần Trạm nhìn tên người gửi tin tức đến, cũng không yêu cầu Văn Nhân Lẫm tránh đi, trực tiếp mở thông tin ra xem. Nhìn hành động của Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm biết mình không cần tránh mặt, cho nên cũng không vội đi ra ngoài.
Chính là, tin tức phát ra từ dụng cụ truyền tin khiến cho sắc mặt cả hai đều thay đổi.
Cái gì không nên, cái gì chịu tội, cái gì ghen tị, giờ khắc này toàn bộ đều bị Tần Trạm quên sạch sẽ, hắn chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Luật.
Ở một nơi khác, bởi sự xuất hiện của Balberith, quan hệ của Luật cùng Balberith, những người hơi có chút quyền thế đều đã biết rõ, mà con người nhiệt tình đứng đầu bộ phận nào đó của tổ chuyên án phụ trách điều tra, muốn đem tội ác của Luật phơi bày trước ánh sáng pháp luật, cũng nhận được tin tức.
Quý Phi Yên cũng bị triệu đến, đối với lực ảnh hưởng hiện tại của Văn Nhân Luật, người phụ trách không thể không thận trọng xem xét. Hắn tuy nhiệt tâm, nhưng có thể đứng ở vị trí này, đương nhiên cũng không phải là kẻ chẳng có đầu óc, huống chi việc hắn làm sao có thể giấu giếm được tầng lớp thượng tầng có thiên ti vạn lũ liên hệ với Văn Nhân Luật. Trí tuệ cùng tâm cơ khiến hắn hiểu được, một khi văn Nhân Luật thực sự bị vấn tội, không chỉ đơn giản là chuyện trong nước nữa.
Bổn quốc nếu thiếu một kẻ hoàn khố mà người dân không biết đến cũng không có chuyện gì lớn, thượng tầng sẽ vì sự ổn định của quốc gia mà giấu giếm chuyện Văn Nhân Luật bị đem ra xét xử, quần chúng nhân dân vẫn trải qua cuộc sống bình thường của mình như cũ, mọi dao động cũng chỉ diễn ra ở tầng lớp thượng tầng, mà hắn, nhất định sẽ bị Văn Nhân gia trả thù. Điều này, hắn không quan tâm.
Với thân phận là đổng sự của tập đoàn tài chính Resatar, mọi chuyện của Văn Nhân Luật sẽ liên luỵ đến kinh tế thế giới, nếu Văn Nhân Luật xảy ra việc gì, kinh tế thế giới nhất định sẽ rung chuyển, kẻ chịu ảnh hưởng sẽ là toàn bộ thế giới, mà khủng hoảng tài chính đáng sợ đến mức nào, chỉ cần nhìn những bản ghi chép trong lịch sử là có thể hiểu được. Nhưng, bảo buông tha cho Văn Nhân Luật, người phụ trách lại không cam tâm, lòng chính nghĩa của hắn không cho phép hắn cứ như thế mà bỏ qua cho Văn Nhân Luật.
Không khí toàn hội nghị phi thường nặng nề, khi người phụ trách đưa ra câu hỏi về sau phải làm sao để tiếp tục điều tra Văn Nhân Luật, cùng dùng phương pháp gì để áp chế khả năng ảnh hưởng của chuyện này thì mọi người đều trầm mặc.
Quý Phi Yên có chút không yên, lực chú ý của nàng không ở trong hội nghị. Nguyên nhân khiến nàng không an lòng không phải vì nhiệm vụ của nàng xem như đã thất bại, bởi vì sau khi cùng Luật giải trừ hôn ước, bản thân Văn Nhân Luật cũng không có nửa điểm cảm giác gì với nàng, lý do để nàng tiếp tục ở lại cạnh hắn cũng không còn, nhiệm vụ tiếp cận điều tra Văn Nhân Luật xem như thất bại. Cũng không phải vì Tống phu nhân đã qua đời, người chết đã ra đi, kẻ còn sống vẫn tiếp tục sống, đau thương mất mát rồi sẽ lắng đọng dần theo thời gian.
Lại càng không phải vì vấn đề tình cảm cùng Tần Trạm, nàng cùng Tần Trạm đã sớm chấm dứt, tuy rằng nàng muốn nối lại duyên cũ mà Tần Trạm lại chẳng có ý này, thế nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc. Nữ truy nam cách tầng sa (cả câu: Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa, đại ý là nói, nam nhân theo đuổi nữ nhân là khó, như cách tầng tầng lớp lớp núi, còn nữ theo đuổi nam thì dể dàng như cách mấy tầng sa mỏng), nàng tin tưởng mình xứng với Tần Trạm, thời gian ở chung cũng cho thấy cả hai vô cùng hoà hợp, cuối cùng không biết Tần Trạm vì nguyên nhân gì mà lại chấm dứt, nhưng tuyệt đối không phải chuyện nàng cùng hắn ở chung, tính cách hay yêu thích, cho nên, nàng vô cùng tự tin có thể cùng Tần Trạm bắt đầu lại một lần nữa.
Nguyên nhân khiến nàng bất an chính là Văn Nhân Luật, cũng là nhân vật chính trong hội nghị lần này, chỉ cần nhắc đến Văn Nhân Luật, ký ức khắc sâu nhất trong đầu nàng chính là lần diễn tấu tại phòng bệnh lúc kia. Chỉ vì lần diễn tấu ấy, nàng vậy nhưng lại sợ chạm vào đàn, một nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới như nàng lại sợ đánh đàn, quả thực như một chuyện cười, nhưng khi diễn viên biến thành chính mình, lại chẳng có chút buồn cười nào cả.
Vứt bỏ âm nhạc, Quý Phi Yên không làm được, bởi đó là thứ minh chứng thuộc về nàng, cũng là thứ nàng nhiệt tình yêu thích, chính là bởi vô cùng yêu thích cho nên Quý Phi Yên mới muốn thoát khỏi mọi ảnh hưởng mà Văn Nhân Luật mang đến cho nàng.
Dụng cụ thông tin của người phụ trách vang lên, kéo Quý Phi Yên ra khỏi những suy nghĩ của mình.
“Cái gì?” Người phụ trách kinh ngạc đứng bật lên, vẻ mặt khó có thể tin được, “Ta đã biết, ta sẽ đến ngay lập tức.” Chuyện này thực sự là quá nghiêm trọng, có thể nói là sự kiện của toàn quốc tế, không thể không cẩn thận.
Tắt dụng cụ đi, nhìn những người đang khó hiểu xung quanh, người phụ trách nghiêm túc nói, “Balberith tiên sinh của tập đoàn tài chính Resatar gặp nạn, Văn Nhân Luật có mặt tại hiện trường.”
Ý nghĩ đầu tiên của mọi người chính là, Văn Nhân Luật ám sát Balberith, dù sao những người ngồi đây đều phụ trách điều tra Văn Nhân Luật, tự nhiên sẽ đưa hắn đặt ở vị trí đầu tiên trong danh sách tình nghi.
“Văn Nhân Luật không phải người bị tình nghi, hắn mới là kẻ bị hại chủ yếu.” Là người đứng đầu ở đây, lại làm công việc này nhiều năm, vừa nhìn chỉ biết mọi người đang nghĩ gì, chuyện này cũng là vì liên luỵ đến Balberith nên mới gây xôn xao lớn, nếu giải quyết không tốt, nhất định sẽ khiến cả thế giới nói này nói nọ, cho nên trọng điểm đều đặt trên người Balberith, người liên lụy, kẻ bị hại chủ yếu là Luật lại trở nên không hề quan trọng.
“Phi Yên, lần này nói không chừng phải dùng đến quan hệ của ngươi cùng Văn Nhân Luật một chút.” Người phụ trách nói. Nghe qua báo cáo của Quý Phi Yên, người phụ trách liền hiểu được, chỗ có thể lợi dụng trong quan hệ giữa Quý Phi Yên cùng Văn Nhân Luật rất ít, chỉ giống như một người không quen biết. Lúc này, mọi quan hệ có thể dùng đều phải dùng, bọn họ phải tiếp cận đến người đang bị nghiêm mật bảo hộ, không thuộc về Chính phủ của bổn quốc, Balberith.
Một vụ ám sát , mang lại rất nhiều ảnh hưởng, mà, bởi vì liên quan đến Balberith, toàn bộ tầng lớp thượng tầng trong kinh đô đều bị kinh động.
END 28.
P/S1: Cuối cùng thì mình cũng lết xác vào đây =.= bỏ bê nhà cửa lâu lắm rồi, thật cảm thấy tội lỗi quá. Tranh thủ quét dọn một chút, sau đó chạy tiếp, mong mọi người đừng chọi dép nha *cúi chào*
P/S 2: Happy birthday Hi-chan ~ (mặc dù trễ 1 ngày rồi *ôm mặt*). Cảm thấy bản thân rất cần bị đánh =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.