Diệt Thế Kỷ

Chương 29:




Không cần phải đặc biệt thông báo trước, chính khuôn mặt tuấn mỹ tựa như thiên thần của Balberith đã là tượng trưng cho thân phận của hắn, dù chỉ nhìn qua một tấm hình cũng sẽ khắc sâu ấn tượng, không thể nào quên, cho nên, ngày hôm qua, hắn vừa đến khách sạn liền bị người khác nhận ra.
Khi quản lý của khách sạn vội vàng chạy về tới nơi, ngoài cửa phòng Balberith đã có rất nhiều bảo tiêu, y muốn gặp một lần cũng không được, bởi vì bị Balberith cự tuyệt. Lúc sau, những nhân vật có địa vị thuộc các ngành tương quan cũng đến, thực thi những biện pháp bảo vệ đặc thù với nguyên tầng lầu này của khách sạn. Có thể nói, toàn bộ tầng này, ngoại trừ Balberith cùng bảo tiêu của hắn ra, không còn bất kỳ ai khác, thậm chí các cửa ra vào ở những tầng dưới cũng bị kiểm soát chặt chẽ.
Nếu Hoàng đế tài chính Balberith xảy ra chuyện, như vậy kết quả chính là hệ thống tài chính thế giới sẽ gặp biến động lớn, thêm vào đó, mặt mũi của Trung Quốc cũng xem như mất sạch, thậm chí còn khiến nhiều nhân vật nổi tiếng của nước ngoài sinh ra cảm giác không tin tưởng đối với trị an của đất nước. Một khi những ảnh hưởng này lan ra, đầu tư nước ngoài vào Trung Quốc sẽ giảm mạnh, gây bất lợi với sự ổn định của quốc gia, cho nên, Balberith không thể gặp bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Để không khiến Balberith cảm thấy khó chịu, những giám hộ viên của Trung Quốc cũng không dám làm quá mức, lỡ như làm cho Balberith cho rằng bọn họ đang hạn chế tự do của hắn, giám thị hắn, như vậy liền không ổn. Dù sao, Balberith cũng đến từ đất nước tuyên dương tinh thần tự do dân chủ cao độ, rất có thể sẽ nghĩ như vậy, cho nên giám hộ viên không làm đến mức đổi toàn bộ nhân viên phục vụ phòng thành người của bọn họ, hơn nữa, để bọn họ đi làm phục vụ phòng, thật ngại, bọn họ không biết phải làm như thế nào.
Sau khi hiểu rõ tình huống, quản lý khách sạn càng tỏ ra thận trọng, nếu như có thể khiến Balberith vừa lòng, chỉ cần hắn nói một câu không tồi, khách sạn này lập tức sẽ trở thành lựa chọn hàng đầu cho khách du lịch. Trong nước không cần phải nói, về phần người nước ngoài làm sao để biết khách sạn nào tốt nhất ở kinh đô, chỉ cần được Balberith khẳng định, khách sạn này liền sẽ nổi tiếng. Người nước ngoài một khi đến kinh đô, muốn tìm khách sạn, đương nhiên sẽ tìm nơi nào có danh tiếng, mà nơi được Balberith chính miệng thừa nhận, sao có thể không có danh khí, cơ sở vật chất cùng cung cách phục vụ sao có thể không tốt? Ngoài ra, trong phạm vi giao thiệp của Balberith, chắc chắn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng cũng như có địa vị, thậm chí Tổng thống Mỹ cũng sẽ biết đến khách sạn này. Nghĩ đến một tương lai tốt đẹp như vậy, quản lý liền trở nên kích động, sau đó ý chí chiến đấu bắt đầu dâng cao, hắn phải làm cho Balberith hài lòng bằng được, vì tương lai tốt đẹp, tuyệt đối không thể có sai lầm.
Hắn tự nhận khách sạn này không kém, nếu không cũng sẽ không được xưng là nơi giá cả đắt nhất cùng chất lượng phục vụ tốt nhất ở kinh đô này, danh hào như vậy chẳng phải tự nhiên mà có. Bài trí của khách sạn, bây giờ có muốn sửa cũng không kịp, hiện tại cần quan tâm hơn chính là chọn lựa nhân viên phục vụ cho phòng của Balberith.
Quản lý hiển nhiên cũng tự biết, hắn không phải người thích hợp. Đầu tiên, hắn không quen thuộc với những căn phòng cho khách ở vừa được sửa sang lại cách đây mấy năm, thứ hai, Balberith là một nam nhân, một nam nhân nhìn đến một nam nhân khác phục vụ cho y, tuy sẽ không phản cảm, nhưng khả năng có ấn tượng tốt là không cao, chỉ có mỹ nữ mới có thể đả động nam nhân, tốt nhất là một mỹ nữ có thể khiến nam nhân thưởng tâm duyệt mục, ấn tượng khắc sâu.
Đi xa hơn một chút, nếu mỹ nữ này vào được mắt xanh của Balberith, hắn sẽ trở thành công thần vì giúp mỹ nữ kia, lúc đó, hắn sẽ gián tiếp đặt được quan hệ với Balberith.
Vì những lý do như trên, quản lý quyết định chọn ra một mỹ nữ trở thành nhân viên phục vụ. Sau khi cân nhắc kỹ càng, sàng lọc từng chút một, hắn rốt cuộc cũng đã chọn được người trong số các nhân viên nữ của khách sạn, mà, chọn không phải chỉ dựa vào ngoại hình là được.
Đầu tiên, đương nhiên bắt buộc phải có ngoại hình xinh đẹp, phải đẹp mà không dung tục, yêu cầu khí chất thanh lệ thoát tục, thứ nhất là vì hình tượng của khách sạn, đây là khách sạn cao cấp, chứ không phải là một số chỗ làm ăn mờ ám, thứ hai là vì thử quan sát một chút loại hình Balberith thích.
Tiếp theo, nhân viên này làm việc phải nhanh nhẹn, cũng là vì hình tượng của khách sạn, thể hiện nhân viên phục vụ của nơi này tuyệt đối có cả ngoại hình lẫn năng lực.
Thứ ba, người này phải biết ngoại ngữ để dễ dàng trao đổi, ghi chú là phải phát âm rõ ràng.
Người phù hợp một loạt điều kiện trên cuối cùng cũng đã chọn lựa xong.
Chuyện quản lý cẩn thận lựa chọn nhân viên phục vụ trong phòng VIP của Hoàng đế tài chính Balberith nhanh chóng lan ra khắp khách sạn. Tin tức không tiếp tục truyền ra ngoài là bởi vì những nhân viên bảo an của khách sạn đã nhận được mệnh lệnh không thể để tin tức Balberith đến bị tiết lộ ra ngoài, cho nên thật không may là các nhân viên khác của khách sạn một khi đặt chân vào khách sạn liền không thể rời khỏi, trước khi tin tức Balberith đến được công khai, bọn họ không thể bước ra ngoài nửa bước.
Thế nhưng như vậy cũng không ngăn cản được sự hưng phấn của các nhân viên, đó là Hoàng đế tài chính à nha.
Nam nhân muốn được hắn chỉ điểm một chút, hoặc là phát hiện tài hoa của bọn họ, từ đó về sau một bước lên mây. Các nữ nhân tuổi nhỏ một chút thì lo chỉnh trang ngoại hình của mình, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của Balberith, những người chưa kết hôn đều một mảnh thẹn thùng, người đã có bạn trai liền vô tình quên mất, người đã kết hôn hận chính mình sao lại kết hôn sớm như vậy, bất quá, cũng không sao, vẫn còn có thể ly hôn.
Những nữ nhân lớn tuổi một chút lại nghĩ chính mình sao không sinh muộn vài năm, nhưng các nàng cũng không nghĩ mình không có cơ hội, người giàu có luôn có sở thích kỳ quái, nói không chừng lại thích nữ nhân lớn tuổi thành thục một chút như các nàng a.
Trách không được nhân viên nữ trong khách sạn lại điên cuồng như vậy, Balberith muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, hơn nữa còn chưa có vợ, mấy năm nay cũng không thấy có scandal gì, quả thực là hoàn mỹ tới cực điểm. Nữ nhân thường mong muốn cái gì, lúc còn trẻ, chỉ cần nam nhân bộ dạng tốt một chút liền xuân tâm lay động, sau khi bước vào xã hội, hiểu được sự quan trọng của tiền, liền muốn tìm người có tiền, càng về sau càng hiểu được, tiền tài cùng quyền thế là cùng một khối, vừa có tiền vừa có quyền lại có thể cáo mượn oai hùm. Cũng có một vài nữ nhân không mơ mộng những thứ đó, các nàng chỉ nghĩ muốn có một người yêu khiến mình an tâm, Balberith nhiều năm qua không hề có scandal nào, giữ mình trong sạch, chỉ điểm này cũng đủ cho họ có vài phần ái mộ. Tất cả những ưu điểm nữ nhân mơ ước trên một người nam nhân đều tập trung trên một người, bảo bọn họ sao có thể không trở nên si tâm vọng tưởng như vậy.
Sau khi đắn đo cân nhắc, quản lý gọi một người vào văn phòng, tất cả mọi người đều ghen tị nhìn nàng, bởi vì thời điểm này, người được gọi vào văn phòng tuyệt đối chính là người được quản lý chọn làm phục vụ.
Nữ nhân được lựa chọn cũng thầm kinh hỉ. Ngày hôm qua, bởi vì có việc nên nàng đã xin phép nghỉ, hôm nay vừa đến đã nghe được tin tức này, muốn nói nàng không có loại suy nghĩ kia quả thật là không thể nào, huống chi trong lòng nàng cũng kỳ vọng được Balberith coi trọng, nàng thật sự đã quá mệt mỏi.
Người yêu của nàng đã chết, bệnh của phụ thân tuy rằng đã chữa trị, thế nhưng chi phí an dưỡng theo sau cũng không nhỏ. Vì số tiền này, nàng phải đem tất cả đồ vật có giá trị của mình đi bán, còn phải tìm thêm một phần công tác. Chính là nàng thật sự không cam lòng, vì cái gì nàng phải chịu đựng những ngày tháng như thế này?
Đã hưởng thụ một đoạn thời gian không cần bận tâm đến tiền bạc, phong cảnh vô hạn, mới càng khó có thể chịu được cảnh ngộ đối lập hoàn toàn lúc sau, nàng thật sự sắp bị bức điên rồi. Nếu nàng có thể được Balberith nhìn trúng, như vậy nàng liền có thể thoát khỏi cuộc sống bây giờ, có thể không cần bận tâm đến tiền bạc, có thể yên tâm tiêu xài mà không phải tính toán chi li, nếu như có thể được Balberith yêu, nàng sẽ có cơ hội trả thù người nam nhân kia, trả thù sự khinh thường cùng nhạo báng của hắn đối với nàng, trả thù vì hắn hại chết người nam nhân thật lòng yêu thương nàng, trả thù người nam nhân kia đã khiến nàng nhận ra hiện thực tàn khốc, đưa nàng tham gia vào trò chơi ác liệt của hắn, trả thù vì hắn làm nàng thấy rõ sự giả dối của chính mình.
Mang theo kỳ vọng tốt đẹp đối với tương lai, nàng đẩy xe, thông qua sự kiểm tra chặt chẽ của các giám hộ viên và bảo tiêu, mở ra cánh cửa có thể mang đến tương lai tốt đẹp cho nàng.
Chỉ là, thời điểm nhìn thấy người kia ở trong phòng, tất cả kỳ vọng của nàng liền vỡ nát.
Bởi vì nàng nhận ra người trong phòng kia, chính là người đã khiến nàng trở nên như vậy. Người kia là Văn Nhân Luật, mà nàng là Lam Vi, là Lam Vi từng bị Văn Nhân Luật dùng ba trăm vạn bao dưỡng, bởi vì Văn Nhân Luật mà mất đi người yêu, là Lam Vi bị tiền tài của Văn Nhân Luật ăn mòn, là Lam Vi bị Văn Nhân Luật xem như giẻ lau mà vứt bỏ…
Văn Nhân Luật vì cớ gì lại ở chỗ này? Đầu óc Lam Vi trở nên trống rỗng.
“Ta nhớ là nữ nhân này từng quen biết ngươi phải không, Luật.” Balberith nhìn Lam Vi đang đứng thất thần ở cửa, hỏi Luật.
“Một nữ nhân đầy hư vinh, hiện tại mục tiêu của nàng là ngươi rồi, Balberith.” Văn Nhân Luật khinh thường nói. Chính là, nữ nhân này cũng là một trong số các quân cờ.
Lúc này, hai người toàn thân vô cùng sạch sẽ, toàn bộ gian phòng mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, làm gì còn có dấu hiệu cho thấy hai người vừa trải qua một trận thủy chiến đầy ngây thơ. Bọn họ đương nhiên sẽ không chú ý nhân viên phục vụ khách sạn là ai, cho đến khi Lam Vi xuất hiện, mới biết là người quen. Thế nhưng, nhìn biểu tình của Lam Vi, Văn Nhân Luật đã chứng kiến sự ham mê hư vinh cùng tham lam của nhân loại làm sao lại không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Một đống rác rưởi.” Đối với nhân loại, Balberith nhất quán khinh thường, huống chi nữ nhân này, ngay cả Luật cũng không thấy vừa mắt, là rác rưởi trong rác rưởi.
Văn Nhân Luật cùng Balberith ngươi một câu ta một câu, sự khinh thường của Balberith, oán hận khi nhìn thấy Văn Nhân Luật, sự khốn khổ do cuộc sống áp bức, tuyệt vọng khi giấc mộng vỡ tan, tất cả khiến Lam Vi trở nên điên cuồng.
Lam Vi cầm lấy con dao trên xe đẩy, hung hăng phóng về phía Luật. Balberith cùng Luật mặt không đổi sắc, cũng không cử động, bí thư đứng ở một góc không ai chú ý liền sử dụng thuấn di xuất hiện bên cạnh Lam Vi, hắn còn nhớ rõ ước định giữ bệ hạ cùng tế tư, đây là quân cờ, không thể giết, cho nên hắn chỉ cướp lấy con dao từ tay Lam Vi, một cước đá nàng ra khỏi cửa.
Động tĩnh lớn như vậy, nếu đám bảo tiêu còn không phản ứng, toàn bộ đều nên tự sát cho xong. Dù là dân nghiệp dư cũng biết đã xảy ra chuyện, nói chi là chuyên nghiệp như bọn hắn.
Oán hận thật sự đủ để bộc phát tiềm lực của con người, Lam Vi mặc dù bị mấy người nam nhân cao to ngăn chặn nhưng vẫn có thể giãy giụa, gầm rú với khuôn mặt vô cùng dữ tợn. “Ta muốn giết ngươi, Văn Nhân Luật, ta muốn giết ngươi.” Đó là nỗi oán hận sâu đến tận xương tủy.
“Luật, nàng đã mất tư cách, bởi vì hạt giống sẽ không thừa nhận nàng.” Lực lượng hạt giống không có ý thức, trong tiềm thức chỉ có bản năng cảm giác thân thiết với Luật, không muốn chính diện đối đầu với Luật. Trước khi hạt giống thừa nhận chủ nhân, Lam Vi lại có sự oán hận đối với Luật, như vậy, hạt giống sẽ cự tuyệt cho nàng lực lượng, có nghĩa nàng đã mất đi tư cách trở thành quân cờ.
Luật nhắm mắt lại, đúng vậy, Lam Vi đã mất tư cách, lực lượng hạt giống tình nguyện tự hủy cũng sẽ không để nàng nhận được lực lượng. Vẫy tay, hắn sẽ không để một viên lực lượng hạt giống hủy diệt vì lý do này, Lam Vi không có tư cách để hạt giống phải làm vậy.
Ngay tại thời điểm Luật triệu hồi lực lượng hạt giống, oán hận cùng sự điên cuồng của Lam Vi cũng bạo phát, nàng giãy ra khỏi sự áp chế của đám bảo tiêu, lại chạy đến công kích Luật.
Bất đắc dĩ, đám bảo tiêu đành phải rút súng. Vài tiếng súng nổ, Lam Vi ngã xuống đất, nhưng nàng vẫn chưa đứt hơi, kéo lê một thân đầy máu trên mặt đất cũng muốn cho Luật một kích. Thời điểm đôi mắt ngập đầy oán hận của nàng đối diện với đôi mắt của Luật, nàng nhìn thấy được trong đó có thương hại cùng bi thương. Ánh mắt này không phải là ánh mắt của một Văn Nhân Luật hoàn khố, suy nghĩ điên cuồng của nàng lúc này đột nhiên thanh tỉnh, nhìn môi của Luật mấp máy, nàng tựa hồ nghe thấy hắn đang nói, “Ngủ yên đi.” Thanh âm ôn nhu giống như cứu rỗi cả linh hồn.
Mí mắt rất nặng, tựa hồ có cái gì xuyên qua đầu nàng, nhưng không cảm thấy được đau đớn, trước mắt tối sầm, sau đó, không cảm giác được bất cứ gì nữa, oán hận cũng vậy, thống khổ cũng vậy, tất cả đều biến mất, lúc này,  nàng chỉ thấy yên tĩnh và an tường.
END 29.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.