Diệt Thế Kỷ

Chương 60:




Mấy hôm nay, Luật cũng không bị quấy rầy, tuy rằng việc kia đã lan truyền rộng rãi trên internet, nhưng mấy vị lãnh đạo Chính phủ vẫn muốn tự thân thử nghiệm, cho nên đã phái một nhóm bộ đội đặc thù tiến hành thí nghiệm ở khu vực xảy ra tai họa, mà kết quả của cuộc thử nghiệm này là, âm nhạc của Luật quả thật có thể khiến cho zombie trầm mê. Nhóm bộ đội này lợi dụng âm nhạc của Luật, giết chết được rất nhiều zombie, bọn chúng vừa nghe thấy nhạc, liền đứng ngây ra đó, mặc cho bọn họ chém giết.
Không chỉ có Trung Quốc, các quốc gia khác cũng dùng biện pháp tương tự và thu được những thắng lợi huy hoàng.
Kết quả thí nghiệm được công bố, những quốc gia khác liền tìm đến Trung Quốc, yêu cầu Văn Nhân Luật diễn tấu thêm vài khúc nhạc, nói không chừng có thể mang lại các hiệu quả khác nữa, cho nên Văn Nhân lão gia tử liền đi tìm Luật nói chuyện.
“Luật, ngươi có thể diễn tấu thêm vài bài, để chúng ta có thể nghiên cứu xem các khúc nhạc khác có hiệu quả gì sao?” Một khúc nhạc còn có hiệu quả lớn hơn chiến lực của dị năng giả gấp nhiều lần, thực sự là quá kinh người, bởi vì mọi người đều đã nghiên cứu kỹ lưỡng âm nhạc của Luật, không hề có tác dụng của dị năng mà hoàn toàn là nhờ khả năng diễn tấu của hắn. Nếu như Luật có thể đàn ra loại cấm khúc cho người ta cảm giác giống như “Ngày thứ sáu đen tối” (Black Friday hay Thứ Sáu ngày 13 – ngày được cho là vô cùng xui xẻo, vào ngày này có nhiều người cảm thấy bất an, sợ hãi, stress, các trường hợp tự sát, giết người, tai nạn… diễn ra nhiều hơn bình thường), khiến cho đám zombie kia đi tự sát hàng loạt thì quá tốt…
Luật quay đầu đi, bất vi sở động, trên mặt tỏ vẻ không muốn, mà trong lòng lại đang thở dài, không có tác dụng đâu, cho dù hắn có diễn tấu thì cũng chẳng có hiệu quả nữa rồi.
Dù Văn Nhân lão gia tử có nói gì, Luật cũng chẳng hề động dung. Với Luật, Văn Nhân lão gia tử quả thật là không tức giận nổi, kỳ thực, Luật cũng không nhất thiết phải diễn tấu thêm, một khúc “Sinh mệnh” thôi cũng đủ cho nhân loại có cơ hội chiếm được vị trí thượng phong, để Luật diễn tấu thêm vài khúc, chẳng qua cũng xuất phát từ việc muốn nghiên cứu xem các khúc nhạc khác nhau có đem lại hiệu quả khác biệt hay không.
“Âm nhạc của ta không phải là vũ khí.” Nó không phải là công cụ để sát phạt.
Chỉ dùng một câu, Luật đã chặn lại lời của rất nhiều người, khi Quý Phi Yên nghe được câu này, trong lòng có chút nan kham, bởi vì nàng đã đem âm nhạc làm vũ khí, một thứ vũ khí để giết người. Vô tri vô giác, Luật lại đả kích Quý Phi Yên thêm một lần nữa.
Nhân loại tự cho là có thể thắng lợi, chỉ có Luật biết, Balberith đang đùa giỡn bọn họ. Hắn muốn cho nhân loại hy vọng, sau đó khiến phần hy vọng này vỡ tan. Đây là trò chơi mà Balberith thích nhất, bởi hắn thích đả kích nhân loại, vô cùng yêu thích.
.
Lại là một ngày đẹp trời, Tần Trạm siêng năng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng vô cùng phong phú, Luật cũng đã nhìn quen, phi thường bình tĩnh ngồi trên bàn, nhận sự hầu hạ ân cần của Tần Trạm.
Trên tivi vẫn tiếp tục đưa những tin tức mới nhất về tai họa, bất quá lúc này lá gan của MC đã lớn hơn rất nhiều, hắn mở ra âm nhạc của Luật, trực tiếp đưa tin ngay tại khu vực nguy hiểm. MC vô cùng trấn định, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái, nếu như không có khung cảnh phía sau, thật khiến cho người ta hoàn toàn tin tưởng, chỗ hắn đang đứng không hề có tí nguy hiểm nào. Đây có lẽ là bởi tinh thần nghề nghiệp, có thể là một kỹ xảo diễn xuất, hoặc cũng có thể là vì âm nhạc của Luật khiến cho hắn trông có vẻ tràn ngập tự tin.
Bất quá, hình ảnh của MC không duy trì được bao lâu, màn hình bắt đầu nhiễu sóng, các thiết bị điện tử hiện đại đều có chất lượng vô cùng tốt, sẽ không vì tình trạng của bản thân tivi mà xuất hiện hiện tượng này. Bình thường, đó đều là do tín hiệu gặp vấn đề, mà hiện tại chỉ có hai khả năng xảy ra, một là bị quấy nhiễu, hai là đường truyền xảy ra sự cố, có điều, cho dù là khả năng nào cũng không phải chuyện tốt.
Màn hình dần dần rõ nét trở lại, thế nhưng, trên đó không còn là hình ảnh khi nãy mà là bầu trời xanh thẳm bao la, vào thời khắc mà tai họa đang diễn ra này, còn có ai có tâm trạng nhìn ngắm bầu trời, cho nên hiện tại nhìn thấy màu xanh ấy liền có cảm giác vô cùng vui vẻ và thoải mái. Khung cảnh này là quay từ trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc.
Dưới góc quay còn có thể nhìn thấy những cảnh tượng đổ nát thê lương của thành phố phía dưới, một vài zombie đang chạy và mơ hồ còn có thể nghe thấy bản nhạc được phát thường xuyên dạo này – khúc diễn tấu “Sinh mệnh” của Luật. Thời gian gần đây, khúc nhạc này đã mang lại hy vọng cho rất nhiều người, mỗi người còn sống, đều mở khúc nhạc này, bởi nó có thể khiến cho zombie trầm mê, khiến cho tính mạng của bọn họ được an toàn, cho nên mỗi ngày mỗi ngày khúc nhạc này đều cất lên, nhưng không ai cảm thấy phiền chán, không nói đến mị lực của riêng nó, chỉ tính đến việc nó có thể bảo mệnh, thì không ai có thể thấy chán ghét được.
Hình ảnh thay đổi khiến cho người ta tưởng đó là nguyên nhân gây nên hiện tượng nhiễu sóng vừa rồi nên không ai cảm thấy bất an nữa.
“Khúc nhạc này quả là tuyệt vời.” Theo tiếng nói vang lên, một người xuất hiện trên màn ảnh, người đó mặc tây trang màu xám bạc rất chỉnh tề, trên đầu đội mũ dạ che khuất đi diện mạo, hắn đưa lưng về phía bọn họ, như đang nhìn khung cảnh dưới cao ốc, lại giống như đang thưởng thức khúc nhạc vang vọng trong không trung.
“Ai nha, thật có lỗi, ta quên mất sự có mặt của các vị khán giả rồi, âm nhạc này quả thật là mỹ diệu, ngay cả zombie cũng phải trầm mê.” Nam nhân xoay người lại, chiếc mũ dạ che đi bộ dáng của hắn, nhân loại cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng đây là phong cách riêng của MC.
Nam nhân lấy mũ xuống, hé lộ ra khuôn mặt anh tuấn, mái tóc màu xám trắng được chải ngược về sau rất chỉnh tề, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái và tao nhã, giống như các thân sĩ châu Âu, vô cùng phong độ. Hắn đặt chiếc mũ trước ngực, một tay để sau lưng, khom người, thực hiện động tác cúi chào cực kỳ hoàn mỹ, động tác ấy chuẩn mực đến mức nếu có giáo sư dạy lễ nghi trong Hoàng gia ở đây, nhất định sẽ cho hắn điểm số cao nhất.
“Xin chào quý vị khán giả, ta là Jeff.” Thân sĩ tự giới thiệu, cho đến giờ phút này, không ai cảm thấy dị thường, ngược lại rất thưởng thức vị MC có phong cách thân sĩ này, “Là zombie theo cách gọi của các ngươi.”
Được rồi, tất cả khán giả ngây người, đều cho rằng bản thân đã nghe nhầm.
“Bất quá, ta càng muốn gọi chính mình là biến dị giả.” Lúc này, Jeff sửa lại vấn đề xưng hô của nhân loại, “Đúng rồi, hẳn là rất nhiều khán giả đang cho là ta đang nói đùa đúng không? Thật có lỗi, ta vô cùng nghiêm túc, nếu có khán giả đổi kênh tivi, nhất định sẽ phát hiện tất cả các kênh đều đang phát nội dung này, mà những người đang sử dụng internet cũng đừng nghĩ là máy vi tính hỏng rồi, hiện tại toàn bộ thế giới đều đang phát sóng tiết mục của ta.”
Nghe Jeff nói vậy, phản ứng đầu tiên của Tần Trạm là đổi kênh, quả nhiên giống như lời Jeff nói, toàn bộ đều phát cùng một nội dung.
“Càng đừng tưởng là ta đang bịa chuyện, ta đúng là biến dị giả, có thể các vị cảm thấy không giống, nhưng các người có biết gì về biến dị giả sao?” Trong mắt mọi người, nụ cười tao nhã của Jeff hiện giờ không chỉ có uy hiếp mà còn có chút khủng bố.
“Đối với việc các vị dùng khúc “Sinh mệnh” này để giết hại zombie, Chúa tể vĩ đại của ta vô cùng mất hứng, cho nên, Chúa tể quyết định để các biến dị giả tuyên chiến với các vị.” Jeff mỉm cười, đưa ra chiến thư.
“Chúa tể vĩ đại của ta vô cùng công tâm, biết các vị không hiểu chút gì về biến dị giả nên cố ý phái ta đến giài thích, khiến các vị thêm chút tri thức về năng lực của biến dị giả.” Đối với việc bại lộ thực lực của mình, đám biến dị giả không kẻ nào có ý kiến, bởi vì bọn họ có được một vị Chúa tể cực mạnh, bọn họ tin tưởng vững chắc rằng, phần thắng nhất định nằm trong tay biến dị giả.
“Biến dị giả chia làm năm tầng, thượng tầng có tuyệt đối lực uy hiếp cùng khống chế đối với đê tầng, đê tầng sẽ không phản kháng thượng tầng. Tầng thứ nhất chính là zombie mà các vị đã biết, bọn chúng không có ý thức, chỉ có bản năng tìm kiếm thức ăn, lực lượng đại khái chỉ tăng gấp mười lần so với lúc còn sống, tốc độ di chuyển cũng không thay đổi, nhược điểm trước mắt chính là mất đầu sẽ chết, còn có một nhược điểm khiến ta cảm thấy thật bất khả tư nghị, bọn chúng thế nhưng lại trầm mê trong âm nhạc.” Jeff lắc lắc đầu, tỏ vẻ thật mất mặt đối với nhược điểm của các zombie.
“Zombie ở tầng thứ hai, các vị hẳn là vẫn chưa gặp được, không sao, mọi người lập tức sẽ được thấy thôi, sức lực của bọn chúng vô cùng lớn, tốc độ cũng cực nhanh, lực lượng mạnh gấp mười lần tầng thứ nhất, chuyện mất đầu thì, cho dù là zombie cũng phải chết thôi, bất quá, bọn chúng không còn trầm mê trong âm nhạc nữa, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là giết chết con mồi mà thôi. Gần đây, đã có không ít zombie bắt đầu tiến hóa lên tầng thứ hai rồi.”
Tin tức này với nhân loại mà nói, là cực kỳ tồi tệ, mà phần sau có vẻ càng tồi tệ hơn.
“Các vị nhất định cảm thấy tầng thứ nhất và tầng thứ hai ngoài chênh lệnh lực lượng ra thì không có gì khác nhau, thực ra, ta cũng cảm thấy thế, cho nên ta sẽ không gọi chúng là biến dị giả, mà gọi chúng là zombie, đến tầng thứ ba là có thể xưng là biến dị giả rồi. Bọn họ có được lực lượng của tầng thứ hai, nhưng điểm đặc thù của bọn họ chính là có được trí tuệ.”
Trí tuệ? Tất cả người nghe đều cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Tầng thứ ba không còn là dã thú hành động theo bản năng, bọn họ là sinh vật có trí tuệ cao cấp, bọn họ khôi phục lại trí nhớ trước khi trở thành zombie, nhưng chuyện này không còn ý nghĩa gì với họ, đây chẳng qua là một đoạn quá khứ mà thôi. Bọn họ không có tình cảm, hết thảy những chuyện đã qua cũng giống như phim tài liệu, khiến cho bọn họ có được thường thức cùng trí tuệ. Đừng tưởng là bọn họ sẽ xem mình là đồng loại của nhân loại, bởi vì thức ăn của bọn họ khác với các vị, biến dị giả cũng giống như zombie, thức ăn đều là nhân loại.
“Các biến dị giả ở tầng thứ ba đều rất thông minh, thông minh đến trình độ mà các ngươi vẫn gọi là thiên tài, một khi đã thấy qua là không bao giờ quên, đây là năng lực cơ bản nhất, bất quá nếu so sánh với tầng thứ tư, tầng thứ ba còn thua kém rất xa. Ta chính là biến dị giả ở tầng thứ tư.”
“Muốn nói có gì đặc thù, trong nhân loại cũng có dị năng giả đúng không,”
Tần Trạm vừa nghe đến đó, đã muốn có dự cảm không tốt, quả nhiên.
“Tầng thứ tư chính là các biến dị giả sở hữu dị năng.”
Một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng người xem, có không ít người không muốn tin tưởng những gì đang xảy ra trước mắt.
“Chính là như thế, ta đã giải thích xong.” Jeff mỉm cười khom người cúi chào, vẫn tao nhã cùng chuẩn mực như cũ, nhưng đã không ai còn cảm thấy hảo cảm. Hắn đứng thẳng lại, đội mũ dạ lên đầu, vẫn tràn ngập phong độ thân sĩ, “Đúng rồi, ta còn quên giới thiệu tầng thứ năm, tầng này chỉ tồn tại một vị, đó là Chúa tể vĩ đại của chúng ta. Ngài ấy chính là tồn tại cực mạnh.” Trên mặt Jeff là sự kính sợ khôn cùng. “Chúa tể nói muốn giết sạch mọi nhân loại, bất quá a, ta hẳn là nên trở về khuyên nhủ mới được, nhân loại chính là lương thực của chúng ta nha, nếu như không có nhân loại, chúng ta biết ăn cái gì đây?” Jeff thực buồn rầu nói, khiến cho nhân loại đồng loạt run rẩy, tiếp theo đó, hắn biến mất vô tung.
Màn hình ti vi lại nhiễu sóng, một lát sau, hình ảnh MC lúc nãy lại hiện lên, khuôn mặt hắn không còn tuơi cười, khúc “Sinh mệnh” của Luật vẫn tiếp tục ngân nga, không ít zombie vẫn còn trầm mê, tuy nhiên lại có một vài zombie lấy tốc độ không thể thấy bằng mắt thường vọt ra, những người phía sau MC đã bị xé nát, hiện tại đã đến lượt MC rồi.
Camera nghiêng ngả, tiếng kêu rên thảm thiết cùng tuyệt vọng văng vẳng bên tai, máu tươi diễm lệ tưới lên thấu kính, dấu vết tàn khốc lan tràn trên màn ảnh.
END 60.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.