Diệt Thế Kỷ

Chương 64:




Thái độ của Luật rất lạ, Tần Trạm biết, nhưng cũng không đi tìm hiểu. Trong lòng hắn lúc này, phải làm sao để đánh bại đám zombie kia vẫn quan trọng hơn một chút, hắn định chờ chuẩn bị kế hoạch phản công xong sẽ nói chuyện với Luật sau.
Tần Trạm lúc này vẫn còn mang ý nghĩ chỉ cần giành được thắng lợi, Luật sẽ có thể sống trong một thế giới yên bình. Hắn không có biện pháp khiến Luật yêu mình, nên đây là việc duy nhất hắn có thể làm cho Luật.
Chính là chẳng bao lâu sau, Tần Trạm sẽ vì lần sơ sẩy này mà hối hận không thôi, cho dù biết rõ Luật sẽ không vì hắn mà thay đổi cũng sẽ không bận tâm đến sự an ủi của hắn, hắn vẫn hối hận vì sao lúc ấy không đi tìm Luật, như vậy thì ít nhất, sự an ủi kia vẫn luôn tồn tại trước khi hắn đưa ra lựa chọn cuối cùng của mình.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Tần Trạm đi họp, Văn Nhân Lẫm cũng đi họp, bên người Luật chỉ còn các giám hộ viên, đó là những người yêu thích âm nhạc của Luật, cũng là nhóm bảo tiêu khiến Tần Trạm và Văn Nhân Lẫm có thể yên tâm nhất, dù sao những người đó cũng sẽ có chút tôn kính với Luật, tốt hơn nhiều so với đám bảo tiêu chỉ biết khinh bỉ y.
.
Nơi này vốn là quảng trường của kinh đô, đến giờ vẫn còn thấp thoáng bóng dáng của một thời phồn hoa thuở trước. Từ chỗ này nhìn ra xung quanh, hình ảnh kinh đô trong trí nhớ từ bé đến lớn của hắn đã hoàn toàn bị hủy hoại. Trong vòng ba năm, những kiến trúc quan trọng hầu hết đều bị hư tổn qua những lần tập kích của biến dị giả, chỉ là không còn ai bận tâm đi sửa chữa lại chúng, bởi vì với nhân loại, điều quan trọng nhất hiện giờ chính là có thể sống sót.
Dọc hai bên đường vẫn còn có thể thấy vài chiếc ghế đá, chúng đã ở đó từ rất lâu về trước, mà những vết bẩn bám phía trên cũng đã thật lâu không có người lau chùi. Luật cũng không thèm để ý, chỉ ngồi xuống, lặng lẽ nhìn đám người xung quanh.
Sở dĩ hắn chọn nơi này là bởi vì ở đây có thể nhìn thấy đủ mọi loại người.
Trên mặt mỗi người đều không có nụ cười, hầu như ai cũng mang theo biểu tình căng thẳng, trên vai dường như luôn phải vác theo thứ gì đó rất nặng nề. Trong những góc tối có một vài thân ảnh, nhìn kỹ lại, là một vài nữ nhân. Thiếu lương thực cùng dinh dưỡng khiến da dẻ của các nàng không còn tươi trẻ, nhan sắc cũng phai tàn, vào lúc này, vì một bữa ăn no, bán đi thân thể của mình cũng là một phương pháp, ba năm trước đây, các nàng có lẽ đều đang ăn uống điều độ để giảm béo, nhưng hiện tại các nàng chỉ sợ cho dù có béo cũng muốn được ăn no.
Cũng có nam nhân bị hấp dẫn, nhìn thoáng qua một vài góc có thể thấy hai thân thể đang giao triền.
Khuôn mặt của đám hài tử quanh đây cũng không còn vẻ khờ dại, có một số hoảng sợ trốn tránh, có một số lại tham lam nhìn dòng người đang qua lại.
Trong những góc tối ấy, có một vài hài tử đang nhìn chằm chằm vào hắn. Đúng vậy a, quần áo của hắn rất sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, mềm mượt, nào giống như bọn họ, bù xù, khô quắt như rơm; da thịt mịn màng, căng mọng, mà bọn họ đều gầy tong teo chỉ còn da bọc xương.
Cũng có người nhận ra hắn, dù sao ba năm trước đây, hắn quả thật rất nổi tiếng, mà hiện tại cũng vậy, ở những nơi không có biến dị giả xuất hiện, khúc diễn tấu của hắn đã cứu rỗi rất nhiều sinh mệnh, huống chi quan hệ giữa hắn và Tần Trạm, giữa hắn và Văn Nhân gia cũng không cần giấu giếm. Mỗi người ở kinh đô đều biết, hắn là nhân vật đứng đầu trong danh sách những kẻ không thể động vào, không phải vì thân phận của hắn, mà bởi vì trong danh sách nhiệm vụ của các dị năng giả có nhiệm vụ bảo hộ hắn, dám ra tay với Văn Nhân Luật đồng nghĩa với việc trở thành địch nhân của các dị năng giả, tại thời đại dị năng giả là vô địch này, liệu có kẻ nào đủ can đảm ra tay với hắn sao?
Luật ngồi ở nơi này thật lâu, lâu đến độ đám bảo tiêu vốn quen với tư thế kiêu ngạo thường ngày của hắn đều phi thường ngoài ý muốn, cũng có chút không kiên nhẫn.
Cuối cùng Luật cũng đứng dậy, phủi đi lớp bụi bám trên quần áo, tiến đến nơi Văn Nhân Chinh đang làm việc, đây cũng là lần đầu tiên Luật đến chỗ này.
Văn Nhân Chinh nhận được thông báo Luật đến tìm hắn, liền dừng việc ký văn kiện lại, gọi người mời Luật vào.
“Luật, có chuyện gì không?” Ngữ khí vẫn lạnh như băng, nhưng kỳ thật trong đó bao hàm tất cả sự quan tâm của y.
“Phụ thân, có mệt không?” Luật cũng không muốn dùng cách xưng hô thân mật là “cha”, gọi “phụ thân” là được rồi.
“Không có gì.” Văn Nhân Chinh nghĩ là Luật đang hỏi về công việc của hắn.
“Ta là nói đến tâm của ngươi.” Luật sửa lại một chút, đồng thời cũng bước gần hơn đến trước mặt Văn Nhân Chinh.
Văn Nhân Chinh không biết phải trả lời thế nào, là một phụ thân, hắn không thể bày ra sự yếu ớt trước mặt nhi tử của chính mình.
Luật ngồi xổm xuống, tựa vào đầu gối của Văn Nhân Chinh, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn. Đối với hành động này của Luật, hắn không biết phải làm sao, cả người cứng đờ, tay chân luống cuống, chỉ có thể trơ ra đấy.
“Ta biết, tâm của phụ thân mệt mỏi rồi.” Luật thản nhiên nói, “Ta từng hận ngươi, phụ thân.”
Vẻ băng sơn của Văn Nhân Chinh không thể duy trì nữa, thần sắc thống khổ bao trùm cả khuôn mặt. Bị nhi tử của mình hận, làm sao sẽ không khó chịu, tuy hắn biết Luật hận hắn, nhưng khi nghe chính miệng y nói ra, trong lòng hắn vẫn không thể bình tĩnh, trái tim co thắt lại, đau đớn vô cùng.
“Bây giờ, không hận rồi. Cha, ta tha thứ ngươi.” Ta không có tư cách thay thế mẫu thân nói lời này, nhưng chính bản thân ta tha thứ ngươi, tha thứ ngươi từng xem như không thấy, tha thứ ngươi vì phần tình cảm sai lầm kia mà thương tổn ta. Ta tha thứ ngươi, từ nay về sau, sẽ không dây dưa nữa, những ân oán tình cừu giữa chúng ta hoàn toàn xóa bỏ. Từ đây, không ai nợ ai, giữa chúng ta không còn quan hệ.
Luật ngẩng đầu, rời đi đầu gối của Văn Nhân Chinh, nói rõ ràng từng chữ, rồi nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, sau đó đứng dậy rời đi.
Mà Văn Nhân Chinh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề động đậy, bởi vì lời nói của Luật, nhi tử của hắn nói tha thứ cho hắn, Văn Nhân Chinh cảm giác như lớp băng bao quanh trái tim mình đang dần nứt ra, từ từ vỡ vụn, cảm giác nặng nề trong lòng đột ngột biến mất, trên mặt có thứ gì đó lành lạnh, sờ một chút, là nước mắt, hóa ra hắn vẫn còn có nước mắt đấy thôi.
Lúc này, Văn Nhân Chinh không muốn khắc chế tình cảm của mình nữa, đã bao nhiêu năm rồi, thì ra thứ hắn đang chờ đợi chính là câu nói kia, là sự tha thứ của hài tử ấy.
Qua thật lâu, Văn Nhân Chinh đột nhiên nhớ lại nụ cười lúc nãy của Luật, rực rỡ ấm áp như đóa hoa mùa hạ, nhưng vì sao lại mang theo cảm giác bi thương? Trong nụ cười ấy hàm chứa sự kiên định cùng lời xin lỗi đầy thống khổ, không đúng, Luật quả thực không giống như bình thường.
Văn Nhân Chinh vội vàng giao lại công việc cho cấp dưới, chuẩn bị đi tìm Luật.
.
Luật cũng không sử dụng năng lực, mà tiếp tục dạo bước trên những con đường ở kinh đô, nhìn lại những phong cảnh vô cùng quen thuộc xung quanh, sau đó trở về địa điểm tổ chức cuộc họp hôm nay.
Văn Nhân Lẫm lúc này vừa từ phòng vệ sinh ra, liền thấy Luật đang đi về phía hắn.
“Ca.” Cuộc họp hôm nay, Văn Nhân Luật vốn có tư cách tham gia, chỉ là hắn không muốn mà thôi.
“Lẫm.” Luật tiến lên, ôm lấy Văn Nhân Lẫm.
Văn Nhân Lẫm bị hắn dọa đến không dám động đậy.
“Ca…” Thanh âm của Văn Nhân Lẫm hơi hơi run rẩy, sự nhiệt tình của Luật khiến hắn hoảng sợ. Ca, có phải ngươi lại bị bệnh nữa không? Văn Nhân Lẫm rất muốn hỏi như vậy.
“Lẫm, ngươi tốt lắm,” đối với người đệ đệ này, nói không oán hận là giả, nhưng là, trong việc năm đó, hắn vô tội, Văn Nhân Lẫm cũng không có tội, hài tử vốn không thể lựa chọn nơi sinh ra của mình, “Ngươi có thể tự do, không nên tiếp tục gánh vác tội lỗi không thuộc về mình kia nữa.”
Văn Nhân Lẫm không dám cử động, bởi vì câu nói của Luật.
Luật buông ra Văn Nhân Lẫm, vuốt ve gò má của y, “Đệ đệ của ta a.” Đây là lần đầu tiên Văn Nhân Luật gọi Văn Nhân Lẫm là đệ đệ, nụ cười của hắn đầy khoan dung cùng ôn nhu, đây là ánh mắt của huynh trưởng nhìn đệ đệ của mình.
Thực xin lỗi, không có cách nào nói câu “chúc ngươi hạnh phúc”, bởi vì hạnh phúc của ngươi sẽ bị ta phá hủy, thực xin lỗi.
Không để ý hành vi của mình gây kinh hoảng cho Văn Nhân Lẫm thế nào, Luật tiếp tục đi đến mục tiêu kế tiếp.
Văn Nhân Lẫm đứng ở trước cửa phòng vệ sinh thật lâu, khi hắn lấy lại tinh thần, đều nghĩ hết thảy đều là ảo giác của mình, chính là xúc cảm còn lưu lại trên gương mặt khiến hắn biết, những gì vừa xảy ra không phải là ảo giác. Không thích hợp, ca quả thật rất khác thường.
Văn Nhân Lẫm vội vàng chạy về phòng họp, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ việc này, đợi họp hành xong rồi, lại hỏi Tần Trạm xem.
Chính là, Văn Nhân Lẫm cũng vẫn không yên lòng, trong suốt cuộc họp đều không thể tập trung khiến Tần Trạm phải nhắc nhở vài lần.
Cuộc họp vừa kết thúc, Văn Nhân Lẫm liền tìm đến Tần Trạm, Tần Trạm cũng vừa lúc muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì khiến y không chuyên tâm như vậy, bất quá nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, nên hai người liền tiến vào văn phòng của Long Tổ.
.
“Gia gia.” Văn Nhân lão gia tử vừa mở cửa liền nhìn thấy Luật đang ngồi trong phòng, về phần tại sao Luật có thể vào đây, việc một tôn tử của Văn Nhân lão gia tử không thể bước vào văn phòng của gia gia mình là chuyện vẫn có thể xảy ra trong giới chính khách, nhưng nếu người tôn tử này là một thiếu tá, cũng là Phó tổ trưởng của Long Tổ, như vậy hắn cũng đủ tư cách bước vào.
“Thật đúng là khách ít đến a.” Văn Nhân lão gia tử bước lại bàn làm việc của mình.
“Ta lại gây thêm phiền toái cho ngươi rồi, gia gia.” Chẳng bao lâu nữa, gia gia của hắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều chất vấn, cùng với sự thống khổ khôn nguôi.
“Nếu biết liền ngoan ngoãn một chút.” Văn Nhân lão gia tử nghĩ là Luật đang nói đến chuyện trước kia, vừa mới ngồi xuống liền thấy tôn tử của mình quỳ trên mặt đấy, còn đang choáng váng vì hành vi bất ngờ này của hắn thì lại thấy Luật dập đầu, lạy ba cái sau đó đứng dậy rời đi.
Cái thứ nhất, tạ ân dưỡng dục, cái thứ hai, đoạn tuyệt quan hệ, cái thứ ba, chính là thật xin lỗi.
“Luật.” Văn Nhân lão gia tử muốn gọi Luật lại, chính là, Luật vẫn không quay đầu, định rời bàn làm việc đi tìm Luật, nhưng là một nhân vật lãnh đạo trung ương, hắn còn chưa bước tới cửa, đã có người tiến vào xin chỉ thị công tác.
Hiện tại Văn Nhân lão gia tử sao còn có thời gian nghĩ đến làm việc, thái độ của Luật quả thật quá khác thường.
.
Đây cũng là địa điểm cuối cùng, nơi yên nghỉ của Tống lão phu nhân. Nhìn nụ cười của Tống lão phu nhân trên bia mộ, Luật nhẹ nhàng nói, “Bà ngoại, mọi thứ đến lúc bắt đầu rồi, thật tốt là ngươi không cần phải đối mặt.” Để lại một bó hoa tươi trên mộ, thân ảnh Luật biến mất ngay tại chỗ.
.
Tần Trạm nghe Văn Nhân Lẫm nói về sự khác thường của Luật, lại nhớ đến thái độ của y lúc sáng, quả thật là không thích hợp. Điều này khiến Tần Trạm cũng đứng ngồi không yên, lập tức tìm kiếm hành tung của Luật, chỗ Luật đến cuối cùng là nghĩa trang, nơi Tống lão phu nhân đang say ngủ.
Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm, Văn Nhân Chinh cùng Văn Nhân lão gia tử, bốn người tụ họp trước mộ của Tống lão phu nhân, chỉ thấy nơi đó có một bó hoa tươi hiện tại vô cùng ít ỏi và trân quý, mà Luật, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Ngày hôm đó, Luật cả đêm không về, ngày hôm sau, lật tung toàn bộ kinh đô cũng không tìm thấy, ngày thứ ba, Luật chính thức được xác định là mất tích.
END 64.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.