Diệt Thế Kỷ

Chương 68:




Người nhanh hơn Tần Trạm chính là Alek. Vì bảo trụ tòa kiến trúc này, hắn lao đến không kịp đề phòng, trả giá một cánh tay của mình để đỡ đòn công kích kia. Đây là lần đầu tiên vị Chúa tể cường đại này bị thương, lại còn là trọng thương, toàn bộ cánh tay phải dần dần nhiễm đen, máu không ngừng rơi xuống mặt đất.
Hành động của hắn không chỉ gây kinh sợ cho mỗi Tần Trạm mà còn với tất cả biến dị giả cùng dị năng giả. Không ai trong bọn họ có thể ngờ được, vị Chúa tể biến dị giả này lại vì bảo hộ một tòa kiến trúc mà chấp nhận bị thương.
Đối với sự kinh ngạc của mọi người, Alek không thèm quan tâm, tòa kiến trúc này là do hắn cố ý chuẩn bị để nghênh đón Tế Tư, hắn sẽ không để nơi này bị phá hủy.
Hành vi của hắn quả thật rất ngu ngốc, Tế Tư đại nhân cũng không nhất định sẽ đến nơi này, nhưng đây là kính ý của hắn đối với Người, cho dù là ngu xuẩn, hắn cũng sẽ không để nơi này chịu chút tổn hại nào.
“Ngươi…” Nhìn đến hành động của Alek, Tần Trạm sao có thể không kinh ngạc, trong nhận thức của hắn, Alek là kẻ đã bắt cóc Luật, là người xấu, cho nên hắn không cách nào tưởng tượng được Alek sẽ lấy thân bảo hộ nơi Luật có thể tồn tại, hành vi này của Alek chứng tỏ y đối với Luật, “Ngươi đối Luật không có ác ý?” Nếu trong lòng có ác ý, làm sao sẽ đi bảo hộ, hơn nữa là tự thân bảo hộ, có thể làm như thế, chỉ có thể thấy rằng, điều đó đối với y vô cùng quan trọng.
“Ác ý, hừ, ta làm sao sẽ có ác ý đối với hắn.” Nghe được câu hỏi của Tần Trạm, Alek lộ ra một nụ cười mỉa mai.
“Ngươi cùng Luật…” Lời này cho thấy, quan hệ giữa Alek và Luật có vẻ như không hề đơn giản.
“Ta sinh ra ở…” Alek nói ra một địa danh, đó là một thành phố đã biến mất trên bản đồ thế giới do sóng thần. Đã qua hơn mười năm, rất nhiều người đã quên mất thành phố đó, nhưng cũng có một số người không quên được, ví dụ như Tần Trạm.
Alek ôm lấy cánh tay phải của mình, “Trong một phòng thí nghiệm, là thứ mà các nhà khoa học dùng đủ loại gen trộn lẫn tạo ra, cũng không biết tại sao lại như thế, lúc ấy, ta có được dị năng mà các ngươi thiết tha mơ ước. Từ hơn mười năm trước, ta đã có được dị năng rồi.”
Cái gì? Thời gian dị năng giả xuất hiện là năm năm trước, biến dị giả là ba năm trước, mà Alek đã có được dị năng từ hơn mười năm về trước.
“Tính ra, ta xem như thủy tổ của biến dị giả, bởi vì là thành phẩm, cho nên ta vẫn bị lấy làm đủ loại thực nghiệm. Ta hận nhân loại.” Không cần Alek nói nguyên nhân, mọi người cũng có thể hiểu được vì sao Alek lại căm hận nhân loại, “Ta mong sao tất cả nhân loại đều diệt vong.”
“Lúc đó, ta còn rất nhỏ yếu, trước khoa học kỹ thuật của nhân loại, ta ngay cả phản kháng đều không làm được, ngay cả tử vong cũng không thể lựa chọn.” Ngữ khí của Alek không hề thay đổi, nhưng mọi người lại có thể cảm giác được sự tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ của hắn.
“Ta vốn là phải chết, bất quá hắn đã cứu ta, khiến cho ta sống, sống sót một cách có ý nghĩa.” Nói đến đây, Alek lộ ra một nụ cười, thành kính đến thần thánh, ôn nhu đầy thỏa mãn.
Là Luật. Tần Trạm phản ứng rất nhanh, biết người Alek nói đến là Luật, “Không có khả năng.” Tiếp đó là phản bác, bởi vì Luật chưa từng ra nước ngoài, nói gì đến cứu Alek.
Không ai nghĩ đến, Luật cùng Chúa tể biến dị giả lại có một đoạn quá khứ như thế. Hình tượng Văn Nhân Luật cũng từ người vĩ đại hy sinh vì nhân loại thành ân nhân cứu mạng Chúa tể biến dị giả, thậm chí có người đang nghĩ, vị Chúa tể này mang đi Luật có khi là vì bảo hộ hắn, hoặc là để cho hắn quản lý nhân loại sau này, ngoan ngoãn thuận theo biến dị giả. Nhưng, nghĩ tới một đường quyết chiến cực kì thoải mái, đây là yêu cầu mà Văn Nhân Luật đưa ra, Văn Nhân Luật nhất định đứng về phía nhân loại, hắn không hề phản bội nhân loại.
Nhưng những người nhìn Luật lớn lên, cùng Luật lớn lên lại biết, Luật chưa bao giờ xuất ngoại, như thế, làm sao cứu Alek được?
Những biến dị giả từng thấy qua Luật, cũng biết chút ít sự tình, nghe thấy đoạn quá khứ này, cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn thuần như Alek nói. Cách xưng hô Tế Tư cùng Balbelrith bệ hạ cho thấy sau tấm màn ân nhân cứu mạng chắc chắn còn che giấu thứ khác, chính là, có một số chuyện, cũng không phải bọn họ muốn biết là biết.
“Tần Trạm, ngươi thực sự hiểu rõ hắn sao?” Alek nhìn Tần Trạm, khinh thường nói.
Ta thực sự hiểu rõ Luật sao? Câu hỏi của Alek khiến Tần Trạm không khỏi hỏi lại chính mình.
Chẳng những là Tần Trạm, câu hỏi của Alek đồng dạng khiến ba nam nhân trong Văn Nhân gia phải suy ngẫm, bọn họ có từng hiểu biết Luật sao?
Câu trả lời của Tần Trạm, Alek không có hứng thú nghe, tiếp tục nói, “Ta có thể không hận tất cả nhân loại, không trả thù, nhưng, chỉ có ngươi, Tần Trạm, ngươi là kẻ duy nhất ta không thể tha thứ.” Alek không hề che giấu sự oán hận của hắn đối với Tần Trạm, hận không thể đem Tần Trạm chặt ra thành trăm mảnh, “Ngươi dám tổn thương hắn.”
Sắc mặt Tần Trạm đột nhiên tái đi, thân thể chấn động, vết thương trong lòng bị Alek kéo rách, máu chảy đầm đìa. Đúng vậy, hắn đã thương tổn Luật, thiếu chút nữa còn giết chết Luật.
Văn Nhân Lẫm nhìn thấy sắc mặt Tần Trạm biến hóa, nhận thấy giữa ca cùng Tần Trạm nhất định đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết, chính là, hiện tại không phải lúc để truy cứu.
“Ngạc nhiên ư, vì sao ta sẽ biết,” Nụ cười của Alek mang theo thị uy cùng đắc ý, “Giữa những kẻ có ác ý với hắn, Tần Trạm, ngươi là kẻ đáng chết nhất.” Tội lỗi không thể tha thứ của Tần Trạm chính là có dục vọng dơ bẩn với Tế Tư.
Tần Trạm sao có thể xứng, sao dám có loại dục vọng xấu xí này. Tế Tư đại nhân là thần thánh, là tối cao, một Tế Tư ôn nhu, thiện lương, kiên cường như thế, Tần Trạm có tư cách gì mơ tưởng. Tần Trạm phạm vào trọng tội, dám khinh nhờn Tế Tư, là tội nghiệt không thể tha thứ.
Thần sắc Tần Trạm trầm lãnh như nước, rốt cuộc không nhìn ra hắn từng bị Alek đả kích. Alek biết hắn thiếu chút nữa giết Luật thì sao, hắn chưa bao giờ nghĩ đi che giấu, bị người biết liền biết, tội lỗi này hắn không định tránh né, mà là gánh lấy trách nhiệm. Đó là một vết thương không ngừng rỉ máu trong lòng hắn, để hắn ghi khắc thật sâu lỗi lầm đã phạm phải, nhắc nhở chính hắn không thể tái phạm.
“Các án mạng phát sinh xung quanh Luật là do ngươi làm?” Quý Phi Yên đột ngột chen vào cuộc đối thoại này. Lúc đầu nàng tiếp cận Văn Nhân Luật vì lý do gì, không phải vì điều tra những vụ tử vong li kỳ kia sao? Cho dù đã qua nhiều năm rồi, nàng vẫn không quên điều tra rõ chân tướng, chuyện này vẫn luôn đặt dưới đáy lòng nàng, một khắc cũng chưa từng quên.
Trước khi dị năng xuất hiện, những vụ tử vong này không tìm thấy đáp án, sau khi dị năng xuất hiện, nàng liền hoài nghi chúng có liên quan đến dị năng. Thế nhưng, tất cả tư liệu đều cho thấy, trước khi dị năng giả xuất hiện, chưa từng có nhân loại sở hữu dị năng, vậy mà giờ phút này, nàng lại biết được đã có người sở hữu dị năng từ hơn mười năm trước. Hơn nữa, theo như lời Alek vừa nói, nàng không khỏi liên hệ việc luôn giữ trong lòng với những lời kia, vào lúc này, có khi nàng sẽ tìm ra thủ phạm.
“Bọn chúng đáng chết, tất cả những kẻ thương tổn hắn đều đáng chết.” Lời của Alek nghe như thừa nhận, thế nhưng thật ra ý tưởng chân thực của hắn là, những kẻ đó không phải do hắn hạ thủ.
Quý Phi Yên nghe Alek nói vậy, liền cho rằng mình đã tìm ra hung phạm.
“Ngươi quá tàn nhẫn, Văn Nhân Luật cứu ngươi, không phải để ngươi làm những việc này.” Quý Phi Yên nhịn không được rống lên. Văn Nhân Luật có biết hắn đã cứu một tên hỗn trướng như thế nào hay không, hoặc là hắn vẫn luôn biết những gì Alek đã làm? Với trí tuệ của hắn, tuyệt đối không thể không biết những vụ giết người quỷ dị kia không phải do người bình thường gây ra. Nếu như Văn Nhân Luật đã biết, vậy là hắn luôn giấu giếm thân phận của Alek? Như vậy, Văn Nhân Luật có biết Alek chính là Chúa tể biến dị giả hay không? Không, mấy chuyện này đều không còn trọng yếu, trong tình thế này, những đáp án kia đều không có ý nghĩa.
Alek bố thí một ánh mắt cho Quý Phi Yên. Ánh mắt ấy Quý Phi Yên rất quen thuộc, bởi trong mắt Văn Nhân Luật cũng có những thứ đó, khinh thường cùng chế nhạo, “Nhân loại ti tiện và dơ bẩn như ngươi không cần áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người hắn.” Chính vì những nhân loại này cứ mãi u mê, không chịu tỉnh ngộ mới khiến cho Tế Tư luôn đau khổ, chính bọn chúng khiến cho Tế Tư luôn bị dày vò bởi tổn thương và mâu thuẫn. “Các ngươi đáng chết.” Tất cả những kẻ khiến Tế Tư đại nhân thống khổ đều phải chết.
Không muốn nói thêm gì nữa, Alek bắt đầu công kích.
Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Tần Trạm nhanh chóng thích ứng được những đòn công kích của Alek, mặc kệ quan hệ giữa Alek cùng Luật là thế nào, hắn đều muốn giết Alek. Hắn sẽ không giao Luật cho bất cứ kẻ nào, người bảo vệ Luật phải là hắn, cũng chỉ có thể là hắn. Tần Trạm chuyên chú vào cuộc chiến không hề phát hiện được độc chiếm dục trong lòng mình điên cuồng đến mức nào.
Trước khi bị thương, Alek đã mơ hồ rơi xuống hạ phong, cho dù lúc này hắn công kích càng thêm hung mãnh, nhưng cánh tay bị thương đã trở thành gánh nặng của hắn, dưới phương thức công kích thẳng vào nhược điểm không chút cố kỵ của Tần Trạm, Alek đã dần dần thất thủ.
Lại qua một lúc, Alek bị bức phải thối lui khỏi phạm vi công kích, cách xa các dị năng giả một chiến tuyến. Khi hắn chuẩn bị công kích tiếp thì một cỗ đau đớn lan truyền khắp thân thể, cổ họng căng thẳng, không khỏi ho lên dữ dội, dòng máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng, rơi xuống đất. Máu tuôn ra như dòng nước vỡ bờ, Alek đưa tay lên che miệng, nhưng lại không cách nào ngăn lại được.
Cùng lúc, những người ở đây đều nhìn thấy tay của Alek cũng đang không ngừng run rẩy.
Cơn ho đến đột nhiên, chấm dứt cũng rất nhanh, Alek nhìn bàn tay đầy máu tươi, nhíu nhíu mày, “Xem ra, không còn thời gian.” Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tần Trạm, ánh mắt kia có sự quyết tuyệt cùng khuynh tẫn hết thảy.
Alek lại phát động công kích, Tần Trạm lập tức chỉ huy ứng đối, thế nhưng, lần này Alek không hề để tâm đến những công kích kia, tùy ý chúng đánh tới người mình, không né, không tránh, mục tiêu của hắn minh xác hướng về phía Tần Trạm.
“Chỉ có ngươi đáng chết nhất,” Alek mang theo cả người đầy vết thương tiến đến gần Tần Trạm, lời nói oán hận cùng với công kích sắc bén, hắn muốn giết Tần Trạm.
So với Alek, ý thức cùng kinh nghiệm thực chiến của Tần Trạm mạnh hơn rất nhiều lần, hơi hơi nghiêng người, tránh được công kích của Alek, công kích trên tay cũng đánh về phía bụng của y.
“Ngươi không có tư cách yêu hắn.” Câu nói cuối cùng rất nhỏ, cực kỳ nhỏ, ngoại trừ Tần Trạm, không ai có thể nghe được, tuy Luật có thể nghe thấy, nhưng lúc này hắn không theo dõi cuộc chiến này.
Tần Trạm cực độ hoảng hốt, đó là bí mật sâu nhất trong lòng hắn, trừ bản thân và Văn Nhân Lẫm ra không còn ai biết được, thế nhưng lúc này, Alek lại đâm toạc nó. Bí mật bị vạch trần khiến Tần Trạm hoảng sợ, uy lực của công kích trí mạng trên tay cũng yếu bớt, dừng ở trên người Alek, khiến y bay ra ngoài, rơi xuống bậc thang của khối kiến trúc hoàn toàn nguyên vẹn.
“Ngươi…” Tần Trạm muốn nói gì đó, chính là, không biết từ lúc nào trên bậc thang đã xuất hiện một người, khiến cho Tần Trạm không thể nói ra bất cứ điều gì.
END 68.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.