Diệt Thế Kỷ

Chương 92:




Tần Trạm ngủ rất ngon, từ sau khi zombie xuất hiện, hắn chưa từng có đêm nào ngon giấc. Ở bên ngoài chiến đấu, lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác, cho dù trở lại căn cứ, tối nào cũng có khả năng bị triệu tập, lúc Luật mất tích, hắn càng không có cách nào ngủ được, dù ngủ rồi cũng sẽ bị ác mộng bừng tỉnh.
Mà bây giờ, Luật đang ở ngay bên cạnh hắn, không cần lo lắng y lại biến mất thêm lần nữa, trong Thủy Tinh Thành này, hắn cũng không cần đeo hàng đống trách nhiệm nặng nề như trước kia, không cần bận tâm nửa đêm sẽ bị người đánh thức, không cần lo lắng sẽ có địch nhân đánh lén, bởi hôm nay hắn đã là địch nhân của toàn nhân loại, mà nhân loại không có năng lực tiến vào nơi này, hơn nữa đã có thế giới làm hậu thuẫn, hắn cũng không cần đề phòng bất cứ thứ gì.
Tần Trạm ngủ vô cùng an ổn, Luật lại phải trằn trọc một hồi mới có thể đi vào giấc ngủ, chẳng qua bây giờ không cần dậy sớm nên dù Luật có ngủ đến tối cũng không có người quản, thế nhưng, đó là tình huống trước khi Tần Trạm đến Thủy Tinh Thành, còn từ hôm nay, hắn sẽ không kiêng nể mà quấy rầy giấc ngủ của Luật.
Một đêm ngon giấc, Tần Trạm rời giường từ sớm, sau khi vào phòng tắm, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, đặc biệt nhìn lướt qua toàn bộ gian phòng, không thấy được thân ảnh của Luật mới thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng bản thân vì thấy được hình ảnh nào đó mà bị kích thích đến mất mặt, lại có chút mất mát, bởi vì không nhìn thấy Luật.
Rửa mặt chải đầu xong, Tần Trạm cũng không đi quấy rầy Luật, mà bắt tay chuẩn bị một ít nguyên liệu để làm bữa sáng.
Vừa mới sáng sớm, Tần Trạm đã gặp được Balberith, nhìn nụ cười tự tiếu phi tiếu của y, Tần Trạm nói một câu “Buổi sáng tốt lành” liền bình tĩnh lướt qua, không hề có nửa điểm tò mò với thái độ của y.
Tối hôm qua đùa giỡn không thành, sáng nay cũng không trêu chọc được Tần Trạm, Balberith cảm thấy vô cùng thất bại, vốn mang bản tính có thù tất báo, hắn muốn trả thù Tần Trạm một chút, mà cách trả thù đó là, để Tần Trạm nấu bữa sáng cho toàn bộ cư dân trong Thủy Tinh Thành, đương nhiên còn không ít phương pháp khác, nhưng Balberith tính toán để dành về sau.
Chuẩn bị phần ăn cho một người cùng phần ăn cho rất nhiều người, với Tần Trạm mà nói cũng không phải vấn đề to tát gì, hắn không hề cảm thấy Balberith đang trả thù mình, bởi hắn không biết, với những kẻ phi nhân loại như Balberith mà nói, nấu cơm là một việc cực kỳ khủng khiếp. Trong nhận thức của bọn hắn, nấu cơm là một việc hết sức gian khổ, bọn hắn vĩnh viễn cũng không hiểu được, vì sao nhân loại lại có thể nấu cơm đơn giản và nhanh chóng như vậy.
Tần Trạm làm bữa sáng, để riêng phần của hắn và Luật ra, đặt lên chiếc xe đẩy nhỏ, sau đó mới bày phần còn lại lên bàn, để cho một đám phi nhân loại ở nơi này thưởng thức.
Vừa đẩy xe ra khỏi cửa, hắn lại gặp Balberith chặn đường cướp của, ngay khi Tần Trạm chưa kịp phản ứng, xe đẩy đã rơi vào tay Balberith.
Tần Trạm híp híp mắt, hắn biết rõ thực lực của mình đánh không lại Balberith, nhưng khi thấy Balberith dễ dàng đắc thủ, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, xem ra hắn phải tăng cường luyện tập phản xạ a, đã có được lực lượng, thì cũng cần phải đạt được lực khống chế tương thích với nó mới được.
Nhìn Balberith đắc ý kiêu ngạo lấy đi thành quả của mình, để lại một câu “Gọi Luật đến nhà ăn” liền bước đi, Tần Trạm không hề làm ra chuyện giành lại vô cùng ngây thơ, bởi hắn biết hắn đoạt không lại, ra tay tranh chấp với kẻ cường đại hơn mình rất nhiều lần tuy có phong phạm của người dũng cảm nhưng cũng là hành vi của kẻ ngốc.
Đứng trước phòng Luật, Tần Trạm nhẹ nhàng gõ cửa, vô cùng có kiên nhẫn cứ một lần lại một lần, một lúc lâu sau, Luật mới mang theo bộ dạng bực tức vì bị người làm đánh thức ra mở cửa.
“Sớm, Luật.” Trông thấy vẻ mặt khó chịu của Luật, Tần Trạm không hề cảm thấy mình làm sai cái gì, cũng không hề cảm thấy kinh hoảng, ôn nhu chào hỏi.
Nhìn tên đầu sỏ khiến mình phải xoắn xuýt đến khuya mới ngủ được, Luật cũng chẳng buồn nể mặt.
“Sắc mặt ngươi kém quá, là tối qua không ngủ ngon sao?” Tần Trạm vươn tay, muốn chạm vào mặt Luật.
Luật nghiêng đầu sang một bên tránh né, Tần Trạm cũng rất thức thời rụt tay lại, không hề tiến thêm một bước.
“Nếu như còn muốn ngủ nữa thì ăn điểm tâm rồi đi ngủ tiếp.” Không ăn điểm tâm là không tốt cho sức khỏe, Tần Trạm đối với những việc có hại cho thân thể Luật, dù có trái ý của y cũng nhất định kiên trì và cương quyết, “Ta đã làm xong bữa sáng.”
Luật đưa ánh mắt quét qua phía sau Tần Trạm, trên tay hắn không có gì, sau lưng cũng hoàn toàn chẳng có.
“Bị Balberith cướp rồi.” Tần Trạm biết rõ Luật nhìn thế là muốn tìm kiếm thứ gì.
Luật kéo kéo miệng, Balberith, ngươi cũng không cần ăn cơm, làm gì phải cướp của ta.
“Hắn bảo chúng ta đến nhà ăn dùng bữa.” Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, ai mà biết hắn vừa đẩy xe ra, Balberith liền chặn đường, chỉ vừa tiếp xúc một thời gian ngắn, nhưng đối với tính cách ác liệt nhất quyết phải đạt được mục đích của Balberith, Tần Trạm cũng xem như hiểu được.
Luật vân vê tóc mình một chút, nhìn Tần Trạm đang đứng trước mặt mình, nếu như không có Balberith xuất hiện, giờ này hắn hẳn là đang cùng Tần Trạm ăn cơm trong phòng rồi, sau chuyện tối hôm qua, Luật cảm thấy có chút không được tự nhiên khi phải ở riêng với Tần Trạm. Balberith sẽ không vô cớ bảo hắn đến nhà ăn dùng cơm, nơi đó hẳn sẽ không chỉ có mỗi hắn và Tần Trạm, coi bộ cũng không tệ. Balberith, xem như ngươi làm đúng một chuyện.
“Lát nữa ta qua.” Luật nói xong, đóng cửa, hắn cũng phải chỉnh trang lại một chút.
Bị bỏ lại bên ngoài, Tần Trạm bất đắc dĩ cười khẽ, sau đó liền đứng ở cạnh cửa, chờ Luật ra.
Một lúc sau, Luật vừa mở cửa liền thấy Tần Trạm đang đứng ngay bên cạnh, cũng không nói gì, trực tiếp đi đến nhà ăn, Tần Trạm theo chậm nửa bước, dùng tư thế bảo hộ bước theo Luật.
Khi Luật đến nhà ăn, bên trong đã có không ít người, không, hẳn là không được tính là người.
Balberith cũng đã ngồi ở thủ vị.
Ngoại trừ Balberith, những kẻ phi nhân loại khác thấy Luật xuất hiện đều đứng lên, hơi khom người, thể hiện lòng tôn kính của mình.
“Ngươi tới trễ quá, Luật, đồ ăn đều đã nguội rồi, lãng phí như thế là không tốt.” Balberith nghiêng người, một tay đặt trên ghế dựa, làm ra vẻ trách cứ Luật.
“Có ngươi ở đây, sao có thể lãng phí được.” Luật mỉa mai, Balberith cũng không cần ăn uống để sống, thức ăn của nhân loại vào bụng hắn cũng chỉ chuyển hóa thành năng lượng, y căn bản không hề có mấy thứ cảm giác như no hay đói bụng, cũng có thể nói, dù có bao nhiêu thức ăn, Balberith đều có thể ăn sạch.
Trào phúng xong, Luật bước đến chỗ đối diện với Balberith, ngồi xuống, Tần Trạm theo ngồi ở bên trái Luật.
Trên bàn ăn, Balberith ngồi ở một đầu, sau đó thuộc hạ của hắn lần lượt ngồi xuống các vị trí tiếp theo, Luật ngồi ở một đầu, Tần Trạm ngồi phía bên trái y, giữa hai đầu có một khoảng trống, ngăn cách thuộc tính của cả hai, một đám phi nhân loại cùng hai kẻ phản đồ của nhân loại.
“Tần Trạm, làm quen với bọn họ đi, đó đều là đồng sự của ngươi, lần này xem như gặp mặt chính thức, hoan nghênh sự gia nhập của ngươi.” Balberith nhẹ nhàng vỗ tay, tiếc là không ai hưởng ứng theo hắn. Đám thuộc hạ của Balberith ngoan ngoãn ngồi, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Balberith cùng ý nguyện của vị kia, đến đây gặp mặt, Tần Trạm là người trong cuộc, cũng không bận tâm đến, Luật lại càng không buồn phối hợp hành động với Balberith.
Nhóm thuộc hạ phi nhân loại của Balberith đều dùng ánh mắt dò xét nhìn Tần Trạm, bọn hắn cũng không thừa nhận y, chỉ là nghe theo quyết định của Bệ hạ cùng ý thức của thế giới tiếp nhận y, Tế Tư cần có được hạnh phúc gì đấy, bọn hắn không hiểu, chỉ là Tần Trạm nắm giữ chức vụ quan trọng là thủ hộ Tế Tư nên bọn hắn đều tò mò, muốn đánh giá xem người này có tư cách bảo hộ Tế Tư không.
Với Tần Trạm, bọn hắn cũng không xa lạ gì, bởi Balberith luôn luôn bày ra ham mê nhìn lén của mình, căn bản không thèm giấu giếm, cho nên bọn hắn cũng thấy qua đủ loại giãy giụa của Tần Trạm, nhưng bọn hắn cũng không có yêu thích hay thưởng thức giống Balberith mà chỉ đơn thuần nhìn xem, không có bất cứ cảm nghĩ nào.
Chính là hôm nay Tần Trạm lại trở thành người bảo hộ Tế Tư, bọn hắn liền không thể không nhìn kĩ thực lực cùng tâm tư của Tần Trạm.
Luật không buồn để ý đến Balberith, bắt đầu dùng bữa.
Tần Trạm tất nhiên là thấy được ánh mắt đánh giá của những kẻ phi nhân loại này, không hề sợ hãi, bình tĩnh chống lại, sau khi biết rõ chân tướng, hắn cũng biết được sự tồn tại của họ. Bọn họ đều do tội lỗi của nhân loại tạo thành, là từ lòng tham, sự tàn nhẫn của nhân loại, nỗi căm thù oán hận của bao sinh linh đối với nhân loại… hội tụ mà nên.
Nhìn bọn họ, trong lòng Tần Trạm chỉ có thể thở dài, thế nhưng hắn sẽ không cảm thấy áy náy với sự tồn tại của bọn họ, cũng sẽ không vì có được sự chấp nhận của họ mà nói hay làm chuyện gì, người hắn quan tâm chỉ có riêng mình Luật, còn những kẻ khác muốn gì, nghĩ gì, hắn căn bản không thèm bận tâm. Cho nên, Tần Trạm cũng học Luật, không nhìn Balberith, bắt đầu hạnh phúc gắp thức ăn cho Luật.
Thấy cả hai không để ý đến người khác, đắm chìm trong không gian của hai người, Balberith nhướn nhướn mày.
“Bắt đầu ăn a.” Không cần vội, lát nữa tính sau.
Có mệnh lệnh của Balberith, nhóm phi nhân loại bắt đầu dùng bữa, bọn hắn vốn cũng không yêu thích thức ăn của nhân loại, bất quá nếu Bệ hạ đã lên tiếng, bọn hắn cũng không muốn trái lời. Những gì nhân loại làm ra rất mỹ vị, chỉ là ẩn sau nó là thực tế tàn nhẫn, bọn hắn đều rất rõ ràng. Bọn hắn hưởng thụ sự mỹ diệu trên đầu lưỡi nhưng lại không bởi vì vậy mà cảm thấy sung sướng.
Những món mà Tần Trạm làm ra, dưới sự nỗ lực của tất cả đều hết sạch sẽ, không có một chút dư thừa.
Tần Trạm đang chuẩn bị thu thập bát đũa thì nghe thấy Balberith lên tiếng, “Tần Trạm, về sau sẽ là cộng sự, ngươi có lẽ nên thể hiện một chút giác ngộ cùng năng lực của mình cho các vị đồng nghiệp cùng xem a.” Ngữ khí không phải là hỏi ý kiến mà là ra lệnh.
Ánh mắt Luật khẽ dao động, nhìn về phía Balberith, hắn lại đang tính toán gì?
Tần Trạm hơi kinh ngạc một chút, sau đó mỉm cười, khác với nụ cười ấm áp đối với Luật, nụ cười của Tần Trạm với Balberith lúc này giống hệt như nụ cười bị Luật gọi là giả tạo trước kia.
“Bệ hạ muốn ta làm gì?” Tần Trạm nhàn nhạt hỏi, đại khái là muốn hắn chứng minh giác ngộ của mình a.
“Cũng không phải làm gì quá nặng nhọc đâu, chỉ là muốn ngươi đến kinh đô bái phỏng một lần, giết chết một ít người mà thôi.” Balberith nhẹ nhàng nói, hắn là muốn Tần Trạm đi giết người ở nơi y từng thủ hộ, muốn Tần Trạm tuyên bố với thân nhân bằng hữu của y rằng: y đã phản bội nhân loại.
END 92.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.