5.
Vết ch.ém trên ngực Tề Tấn rất nông, nhưng m.áu vẫn thấm ướt áo lót.
“Sao không né?” Ta vừa bôi thuốc cho hắn vừa hỏi.
“Bởi lúc đó ta đang cân nhắc xem, bị ngươi đ.âm cho một nhát hay bị ngươi đ.âm th.ủng lớp nguỵ trang, cái nào nghiêm trọng hơn.”
Lớp nguỵ trang dày công xây đắp bấy năm lại bị người ta x.é r.ách, hẳn là một chuyện đại sự có thể uy hiếp tới tính mạng thân gia, nhưng Tề Tấn lại rất bình thản.
“Vậy, ngươi đi đến kết luận gì?” Ta nhìn hắn chằm chằm.
“Hạ cô nương vẫn còn thắc mắc gì à?”
“Nếu ta hỏi, ngươi sẽ trả lời thật lòng chứ?”
“Nếu có thể, ta nhất định sẽ thành thật.” Gương mặt hắn tràn đầy vẻ chân thành.
“Ngươi có muốn tranh đoạt đế vị không?”
Ánh mắt hắn không hề né tránh: “Có.”
Không đánh trống lảng, cũng không hề do dự.
Sự thẳng thắn của Tề Tấn nằm ngoài dự liệu của ta.
“Không sợ ta mách lẻo với Thái tử à? Bây giờ, mọi người trong ngoài kinh đều nói Hạ gia là đồng liêu* của Thái tử mà.”
*Đồng liêu: bạn cùng làm quan chức thời xưa./
Tề Tấn ngẩng đầu cười vang: “Nếu vậy thì ngươi đã không tìm đủ mọi cách để được gả tới Tấn vương phủ.”
Ta cúi mặt cười.
Không ngờ, vở kịch của ta lại dễ dàng bị Tề Tấn nhìn thấu.
“Vậy ta có thể hỏi Hạ cô nương một chuyện chứ?”, Tề Tấn vặn lại.
“Cứ việc.”
Hắn đã thừa nhận, ta cũng không muốn giấu giếm nữa.
Tề Tấn ngẩng mặt, đăm chiêu nhìn đôi nến đỏ rực, rồi lại trông ra màn đêm thăm thẳm ngoài khung cửa sổ, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay lại, chăm chú nhìn ta.
“Sao lại chọn ta?”, hắn hỏi.
Ta sửng sốt. Câu hỏi hay đấy.
Không phải sao lại thành thân với hắn, cũng không phải sao lại thăm dò hắn, mà là sao lại chọn hắn. Trong trận xâu xé đế vị này, một khi đã nhập cuộc, ắt hẳn ta phải đứng về một phe, hắn hiểu rõ.
Ta thành thật: “Ta đang đánh cược.”
“Đánh cược rằng, nếu Hạ gia giúp ngươi lên ngôi, ngươi có thể xá tội cho binh tướng Hạ gia hồi kinh, đoàn tụ cùng thân quyến.”
Tề Tấn chất vấn: “Sao không đánh cược với Tề Hành? Hắn là Thái tử, có thể kế thừa ngai vàng một cách hợp tình hợp lí. Mà ta lại chỉ có thể mò mẫm trong đêm tối, thành bại còn chưa rõ.”
Ta đánh cược bằng sinh mạng của toàn bộ gia tộc.
Tề Hành cùng một giuộc với phụ hoàng hắn, thậm chí còn măng mọc quá tre*. Phụ hoàng hắn vì đoạt lấy quyền lực mà t.iêu d.iệt quan văn, giáng chức quan võ, nhưng chí ít, ông ta cũng đích thân ra tay.
*‘青出于蓝而胜于蓝’ hoặc ‘Blue is better than blue’: thế hệ trẻ vượt lên thế hệ trước, thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước./
Còn Tề Hành, vừa hám quyền lực, lại tham danh vọng, tất cả đều mượn tay kẻ khác tạo nghiệp hết. Ta tín nhiệm hắn như vậy, thay hắn thanh tr.ừng kẻ th.ù ch.ính tr.ị, mưu hại quan chức triều đình, cuối cùng lại phải thay hắn gánh t.ội muôn đời.
Nhớ lại kiếp trước, lòng ta dâng lên bao cảm xúc hỗn độn. Tự trách, buồn phiền, phẫ.n n.ộ,...
Cố kìm nén xúc động, ta nói: “Ngươi cũng là nạn nhân của hoàng quyền, so với Tề Hành, ngươi càng thấu hiểu mong cầu của Hạ gia hơn.”
Kẻ mạnh không bao giờ hiểu được kẻ yếu, hoàng đế cũng sẽ không bao giờ thông cảm với quần thần.
Duy chỉ có những người chung một nỗi thống khổ mới có thể trở thành đồng minh.
“Xin tạ lỗi nhé, ‘Vương gia tự do tự tại’.”
Tề Tấn gật đầu cười: “Được, vậy hãy đánh cược xem sao.”